• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi chờ mãi thì Tạ Cẩn Hi đã họp xong rồi. Nhưng khi cánh cửa phòng anh ta mở ra thì đi về phòng không chỉ có mình anh ta mà còn mấy vị ở trong hội đồng quản trị đi theo nữa.

Bọn họ nhìn thấy trong phòng có một người phụ nữ cùng hai đứa nhỏ, không hẹn trước mà cùng quay ra nhìn nhau, rồi lại quay qua nhìn Tạ Cẩn Hi.

Anh ta cũng nhìn lại bọn họ, cũng không giải thích gì. Mấy người này cũng biết ý liền cùng nhau đi ra ngoài trước, hẹn sẽ bàn việc sau.

Thời Tư Nghiên lại ngủ rồi, còn kéo theo hai đứa trẻ cùng ngủ. Lại chợt nhớ đến cuộc nói chuyện anh ta nghe được lúc sáng, không biết người phụ nữ này có giống như vậy không nữa.

Hàng mi khẽ lay động, Thời Tư Nghiên cảm nhận được có người khác vừa vào phòng nên tỉnh dậy, không để người khác nhìn cảnh này thì không hay. Nhưng cô đâu biết là đã bị người khác nhìn thấy rồi còn đâu nữa.

Thấy người kia tỉnh dậy, Tạ Cẩn Hi mới ung dung nói “ Đã tỉnh rồi?”

Cô khẽ gật đầu, cẩn thận chỉnh lại tư thế để tránh làm hai đứa nhỏ tỉnh dậy, ngồi lâu tư thế này làm người cô ê ẩm rồi “ Anh họp xong rồi sao?”

Dù cô đã cẩn thận lắm rồi, nhưng vẫn khiến Nem Nem tỉnh dậy. Cậu nhóc ngồi dậy, nhìn thẳng vào Tạ Cẩn Hi, không biết ai đã bày cho cậu mà câu nói cậu nói ra làm ba mẹ mình sững người “ Tới khi nào, ba mới chịu đưa mami tới cục dân chính vậy? Khi nào mami mới có danh phận chính thức?”

Đây là lời của đứa trẻ lên bốn nói được sao? Thời Tư Nghiên bất ngờ nhìn cậu nhóc, không phải vẫn còn đang phê mùi hương của mẹ đó chứ? Hôm nay cậu nhóc hít quá liều ư? Tới cô cũng chưa nghĩ đến chuyện này đâu”

Tạ Cẩn Hi sững người một lúc rồi tiến tới chỗ cậu nhóc, vỗ nhẹ lên vai cậu “ Bây giờ luôn để cho con yên tâm được chứ?”

Đúng là anh đã bất cẩn rồi khi chưa nghĩ đến chuyện này, nếu hôm nay cậu nhóc này đã nhắc thì anh cũng không ngại mà làm luôn.

Thời Tư Nghiên chưa muốn, nên cô xua xua tay ý muốn từ chối “ Không cần vội như vậy, hơn nữa sổ hộ khẩu em không có ở đây”

Nem Nem mới lục lọi, lấy từ trong túi áo của mình ra một quyển sổ hộ khẩu, đưa ra trước mặt mọi người “ Con mang đến đây rồi”

Nhìn quyển sổ hộ khẩu trên tay cậu con trai của mình, đúng là phản đồ mà. Nem Nem lại sơ hở lấy sổ hộ khẩu của cô đi.

Tạ Cẩn Hi cứ như tìm được trợ thủ đắc lực vậy, cầm lấy quyển sổ hộ khẩu kia. Cúi xuống bế Niệm Niệm đang ngủ rồi kéo tay Thời Tư Nghiên đi “ Vậy chúng ta đi thôi”

Bị kéo đi trong nỗi tuyệt vọng, trong lòng cô gào thét, nhưng cô không quên túm theo cậu con trai của mình đi theo.

Với một tốc độ tên lửa mà hai anh chị đã tới cục dân chính, thành công đăng kí kết hôn. Cẩm quyển sổ kết hôn trên tay, một người thì buồn bực còn một người thì vui vẻ. À không phải là, một người buồn bực còn ba người vui vẻ.

Thời Tư Nghiên nhìn sổ kết hôn trên tay, cô thở dài một cái. Còn vừa dứt hơi thì đã bị Tạ Cẩn Hi lấy luôn quyển sổ ấy, cất cùng với sổ của anh vào túi áo ngực.

Cô bị lấy mất liền đưa tay muốn đòi lại “ Tạ Cẩn Hi, anh làm gì vậy? Trả cho em”

Tạ Cẩn Hi vẫn ung dung, dắt tay hai đứa nhóc “ Để anh cất hộ em”

Rồi anh ta lại cúi xuống nhìn Nem Nem và Niệm Niệm, cười một cái “ Vậy là yên tâm rồi nhé”

Vậy là ai yên tâm? Anh yên tâm là vợ anh sẽ không chạy nữa chứ hai đứa trẻ này thì có gì để yên tâm hơn anh đâu chứ. Thôi thì cứ gật cho ba nó yên lòng.

Như nhớ ra chuyện gì, Nem Nem lại lên tiếng nhắc “ Vậy khi nào chúng ta về Trấn Giang vậy ba, mami”

Tự nhiên lại nhắc về Trấn Giang, không lẽ Thời Tư Nghiên lại tính xách con bỏ trốn tiếp? “ Hửm? Sao lại tới đó?”

Niệm Niệm đang đi bên cạnh vội trả lời “ Anh Nem Nem nói muốn tới Vân Trang của Thời gia ở Trấn Giang cưỡi ngựa”

Mấy đứa trẻ nhắc cô mới nhớ, đang đi phía sau cô phải vội nhanh bước lên cạnh họ “ À đúng rồi. Tạ Cẩn Hi bọn trẻ muốn đi cưỡi ngựa. Anh hỏi Cố Minh xem”

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, tưởng chuyện gì chứ chuyện này anh lo được. Bảo anh mua ngựa về nhà cho hai đứa nhóc này cưỡi còn được nữa là.

Vẫn giữ cái vẻ điềm tĩnh lãnh đạm của mình, khẽ gật đầu “ Cũng được”

Không phải nói về Trấn Giang cưỡi ngựa sao? Nem Nem đang nghĩ mami lại xù kèo của mình liền phụng phịu “ Mami, đừng nói người lại không giữ lời đó nhé”

Cô cúi xuống, đánh nhẹ lên chóp mũi của cậu nhóc, không khỏi bật cười giải thích “ Không phải, Nem Nem không biết chứ. Nhà chú Cố Minh có một viên trang, ở đó có một trường đua ngựa rất lớn, nên mami mới nói ba con hỏi chú ấy xem”

Nem Nem vẫn chưa tin lắm, liền hỏi lại lần nữa cho chắc “ Người nói thật chứ? Sao trước đó người không nói với con”

Thời Tư Nghiên khẽ nhún vai, đứng thẳng người dậy nắm lấy tay cậu nhóc mà bước đi “ Con đâu có hỏi mami. Trường đua nhà chú Cố cũng rất lớn đó, nhưng để so với Vân Trang thì vẫn thua nhiều lắm, nhưng chắc con sẽ thích thôi”

Lúc này cậu nhóc kia mới gật gật đầu, ra vẻ đã đồng ý rồi “ Như vậy cũng được, nhưng con vẫn muốn về Trấn Giang. Con muốn thăm cụ ngoại Thời”

Tạ Cẩn Hi chợt xoa xoa đầu cậu nhóc, anh ta lúc này mới mang theo cảm giác cha con “ Nếu con muốn, ba sẽ sắp xếp đưa nhà mình về Trấn Giang”

Nem Nem có chút sững người, cậu nhóc ngước lên nhìn người ba này của mình, cậu bây giờ mới nở nụ cười tươi “ Ba nói thật chứ? Cảm ơn ba”

Nhìn thấy cảnh tượng ba con hoà hợp này, Thời Tư Nghiên cũng thấy yên tâm rồi. Bốn người nhà bọn họ lúc này mọi rào cản giữa họ đã bị phá vỡ hết rồi. Những sự lạnh lùng, xa cách lúc trước gì đã biến mất. Lúc này chỉ còn lại những tình cảm gia đình ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK