“Mụ nội nó ”
Trần Thải Tinh cầm dao rỉ sắt, hướng về phía cậu nhóc ngoan ngoãn đang mở to đôi mắt, mạnh mẽ ngâm một câu thơ.
“Thảo sắc dao khan, cận khước vô, em đã được học qua chưa?”
(Em nó lại mở mồm chửi bậy, lại phải “xuất khẩu thành thơ”)
Nguyên Cửu Vạn mở to đôi mắt tràn đầy vẻ mờ mịt đối với tri thức, Trần Thải Tinh vỗ vỗ đầu em trai, “Sau này vẫn nên ôn tập văn học nhiều hơn đi.”
“Được ạ.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong hai câu, bầu không khí thoáng thả lỏng hơn. Trần Thải Tinh âm thầm thở phào, ánh mắt nhìn ngọn cây, cầm dao đi vào dưới bóng râm được cây che chở. Cậu vừa mới đi vào, cành cây như điên cuồng lay động, quăng hai bộ thi thể cùng vài mảnh thi thể vô cùng rách nát phóng tới trước mặt cậu.
Cũng may là thi thể bị treo đã lâu, máu đã sớm cạn hết, ngoại trừ việc tinh thần bị dọa sợ một trận, cậu cũng không bị máu me bắn tung tóe đầy mặt. Trước đây vì tập cơ bụng, vào những hôm không tăng ca Trần Thải Tinh thường chạy đến phòng tập thể hình, luyện đã được nửa năm, vào lúc này đã phát huy được tác dụng.
Né tránh một mảnh thi thể đập tới, nhắm vào cành cây hạ xuống, Trần Thải Tinh lập tức nắm chặt cành cây, tay kia dùng dao cắt một nhát.
Dao đã rỉ rất khó cắt, trong cái rủi có cái may, thời điểm lưỡi dao đụng tới cành cây, thi thể treo ở cành cây ngay lập tức dừng lại không còn công kích cậu nữa.
Quả nhiên là Joanna sợ con dao này.
Cậu đẩy nhanh tốc độ tay, vỏ cây bị cắt vỡ, tuôn ra chất dịch màu đỏ sẫm, dường như cái cây này đã được tưới đầy máu tươi, chảy trong thân cây.
“Anh Vương, thằng oắt kia nẫng tay trên rồi, chúng ta làm sao bây giờ?” Kim Hải chưa từ bỏ ý định, hắn theo chân Vương Hưng Bình đến kiếm vàng, cũng không muốn lộn xộn đến cuối cùng cái gì cũng đều không vơ vét được, chỉ có thể được đánh giá D.
Đánh giá D chỉ được thưởng 5 đồng tiền vàng, chả làm được gì.
Vương Hưng Bình vừa rồi bị Trần Thải Tinh nói làm mất mặt, hiện tại đang dùng ánh mắt ác độc nhìn về phía dưới tàng cây, nói: “Chờ đến đêm nay, thời điểm tiểu tử kia giết John là cơ hội tốt nhất, trong tay chúng ta có đạo cụ thì sợ cái gì, thừa dịp hỗn loạn khiến cho John giết hắn, người đã chết rồi, chúng ta sẽ được hưởng lợi.”
“Khà khà, vẫn là anh Vương suy nghĩ chu đáo.” Kim Hải tâng bốc một câu, không thể chờ đợi được nữa muốn nhanh tới buổi tối. Mấy tên gà mới kia hiện tại tổ đội với nhau, có thể làm nên trò trống gì? Còn không phải là lót đường cho bọn họ hay sao.
Trời sắp tối rồi.
Rắc … cành cây đứt đoạn.
Trần Thải Tinh kẹp cành cây ở dưới nách, cũng không ngừng tay, bên cạnh tiếp tục cắt một cành khác. Vừa rồi là do không có kinh nghiệm, tốc độ cắt cành thứ hai của cậu đã nhanh hơn rất nhiều.
“Trần Thải Tinh…” Vương Tiêu Tiêu đột nhiên hô to, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm sau lưng Trần Thải Tinh.
Sau lưng chợt lạnh, Trần Thải Tinh theo bản năng nắm cành cây tránh ra, có một thứ gì lạnh như băng dán vào sau tai cậu cọ sát, chờ cậu thấy rõ, hóa ra là Lâm Thiến Thiến đã chết.
Lúc này Lâm Thiến Thiến mở hai mắt ra, đồng tử rất nhỏ, tròng trắng chiếm hết nhãn cầu, cứ như vậy mà nhìn cậu, đồng thời nở nụ cười, một nụ cười rất hạnh phúc.
Trần Thải Tinh lại không hề cảm nhận được một chút hạnh phúc nào, chỉ cảm thấy sợ nổi cả da gà.
Thi thể lại bắt đầu công kích.
Con dao mặc dù đối với Joanna có tác dụng khắc chế, có điều lại không phải không có hạn chế về thời gian.
Trần Thải Tinh ý thức được điểm này, nhìn thấy cành cây đã sắp bị cắt đứt trong tay, cắn răng không buông ra, tăng nhanh tốc độ tay để xong việc. Bên tai có thể nghe thấy tiếng Vương Tiêu Tiêu kinh hô, cậu một bên vừa cắt cành cây một bên né tránh công kích của cành cây, mà tốc độ của thi thể trên cây càng lúc càng nhanh…
“Anh ơi cẩn thận!”
Là âm thanh của Tiểu Cửu.
Tay Trần Thải Tinh gắng sức hạ xuống một cái, cành vừa tách ra, đúng lúc đó ông chú chết ở buổi chiều ngày đầu tiên bỗng đánh một quyền tới trước mặt, Trần Thải Tinh lăn trên đất tránh né, mà ông chú trung niên dáng người to cao, nếu không ngày đầu tiên cũng sẽ không ương ngạnh làm trái lại lời dặn dò của trò chơi, còn không chờ đợi cậu kịp né tránh lần thứ hai, đối phương lại lao tới.
“Anh ơi.”
Có điều lần này người lao vào trong lồng ngực của cậu lại chính là Nguyên Cửu Vạn. Trần Thải Tinh thay đổi sắc mặt, nhìn về phía thi thể ông chú đang tấn công, bất ngờ chính là thi thể bỗng nhiên dừng công kích.
Tất cả trên cây đều dừng lại.
“Anh ơi, em sợ lắm, anh có sao không.” Thanh âm Nguyên Cửu Vạn mềm mại có chút nghẹn ngào, cánh tay nhỏ bé vòng quanh cổ Trần Thải Tinh.
“Đi ra ngoài trước đã.” Bọn họ vẫn còn đang đứng dưới tàng cây.
Nguyên Cửu Vạn chủ động trợ giúp kéo một cành cây, Vương Tiêu Tiêu ở bên cạnh đón lấy, “Làm tôi sợ muốn chết, thằng nhóc này đột nhiên chạy ra ngoài, tôi không ngăn được, may mắn là hai người đều không sao.”
Làm việc dưới tàng cây treo mấy bộ thi thể, trải qua một hồi sống chết, sau khi an toàn, Trần Thải Tinh đã rất mệt mỏi, nói: “Về phòng trước đi.”
Kim Hải thấy Trần Thải Tinh không hề có một chút thương tổn, từ trên xuống dưới đều hoàn hảo mà quay trở lại, trong mắt đều là vẻ không thoải mái, nhưng nghĩ tới buổi tối bọn họ có thể thay thế cậu, vì vậy cũng không mở miệng mắng chửi.
Bữa tối tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Vốn Trần Thải Tinh đang rất mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ bỗng nghe thấy được bụng kêu lên ùng ục, giống như muốn kháng nghị với cậu. Trần Thải Tinh vừa nghĩ tới cái bụng bia của mình thì tức giận, nói thầm, “Đã béo như vậy còn ăn!” Thế nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh bàn nhanh chóng ăn rồi đứng dậy, buổi tối còn phải đánh một trận ác liệt nữa.
“Tiểu Cửu, anh dặn em, sau này không được chạy tới chỗ nguy hiểm nữa nhá.” Bụng đã no, Trần Thải Tinh liền nhớ tới việc dạy dỗ em trai.
Nguyên Cửu Vạn oan ức nói: “Nhưng anh đang gặp nguy hiểm, em cũng muốn bảo vệ anh.”
Đôi mắt hạnh của nhóc ứa lệ, nhưng không hề rớt xuống, mắt long lanh nước, vừa tội nghiệp lại ngoan ngoãn. Trần Thải Tinh nhìn thấy mà nổi lên tư tưởng cha hiền, không dạy dỗ nổi nữa, “Anh sẽ không nói nữa, Tiểu Cửu là ngoan nhất.”
Bữa tối kết thúc, ba người trở về phòng ngủ ở tầng hai, Triệu Như sợ sệt run lập cập đi theo. Có điều Vương Tiêu Tiêu nghĩ đến buổi chiều Triệu Như cùng ba người kia nói lời khách sáo, trực tiếp không cho Triệu Như vào phòng.
“Tiểu Cửu, cuốn sách đen.”
“Tiêu Tiêu, đưa dao cho tôi.”
Đèn thắp sáng căn phòng tối tăm, Trần Thải Tinh đối chiếu phương pháp vẽ trong quyển sách đen bắt đầu làm đinh gỗ. Đinh gỗ rất đơn giản, tuy nhiên con dao trong tay không dễ xài, tốc độ tước cành cây không nhanh tí nào. Khoảng hơn mười phút sau, rốt cục làm xong một cái đinh gỗ. Còn có một cây nữa dự phòng.
Trái tim John ở bên trái hay bên phải?
Không biết.
Trò chơi càng đến thời điểm mấu chốt, sẽ đào không ít hố, vì vậy càng phải cẩn thận.
Nghĩ tới khả năng cậu cắm vào ngực John sai chỗ, cuối cùng sẽ bị John móc tim, đối phương thì cười ha ha không nghĩ tới trái tim ông đây ở bên kia sao.
Trần Thải Tinh một bên suy nghĩ một bên tước mảnh gỗ, cậu vừa mới gọt xong, đèn phụt một tiếng tắt ngóm.
Trời tối.
“Cô đừng quay về phòng, ở nơi này kiên nhẫn đợi, nếu thuận lợi sẽ không mất cả đêm.” Trần Thải Tinh nói với Vương Tiêu Tiêu, tiện tay sờ đầu Nguyên Cửu Vạn một cái, xù xù, tóc nhóc vừa mềm lại xõa tung, đôi mắt hạnh rất sáng, nhìn cậu đầy trông mong.
Thôi quên đi. Trần Thải Tinh không nói ra lời bảo Nguyên Cửu Vạn tránh đi.
Nếu đêm nay cậu chết, ba người Vương Hưng Bình cũng sẽ không bỏ qua cho Tiểu Cửu.
Bùm, bùm, bùm…
Đến rồi.
Buổi chiều đi ngang qua tầng hầm đụng phải thùng gỗ, John lúc ấy nổi giận, buổi tối quả nhiên sẽ xuất hiện, vẫn là bản thể ở trong thùng gỗ đi lên lầu. Âm thanh bùm bùm càng ngày càng gần, giống như một cái trống đập vào ngực tất cả mọi người.
Toàn bộ lầu hai yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Đùng!
Thùng gỗ đã đến cầu thang tầng hai.
Dừng lại vài giây, đối phương dường như đang tìm cái gì, Trần Thải Tinh biết là John đang tìm mình. Buổi chiều tay cậu chạm vào thùng gỗ, để lại mùi. Quả nhiên một giây sau, thùng gỗ liền bùm bùm nhảy lên, càng ngày càng gần, một bước hai bước…
Thời điểm mới nghe thấy âm thanh của thùng gỗ thì Trần Thải Tinh còn có chút sốt sắng, nhưng khi âm thanh bùm bùm càng ngày càng gần, trong lòng cậu đã bình tĩnh lại.
Cầm đinh gỗ trong tay, Trần Thải Tinh thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp kiềm chế của Vương Tiêu Tiêu, cách một cánh cửa, một tiếng bịch dừng ở ngoài cửa. Sau đó là âm thanh kèn kẹt vang lên, John đang từ thùng gỗ chui ra.
“Làm tượng sáp… ”
Trần Thải Tinh đột nhiên kéo cửa phòng ra, trên hành lang tối tăm hiện ra ánh sáng u ám. John đứng ngoài cửa cùng cậu mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, là một người nam nhân cao lớn máu me nhầy nhụa, khuôn mặt không thấy rõ, một dòng máu từ trên tóc không ngừng chảy xuống.
“Làm cái đầu mi ấy.” Trần Thải Tinh đột nhiên giơ đinh gỗ trong tay lên cắm vào ngực trái của John.
Tất cả những hành động này Trần Thải Tinh thực hiện cực nhanh, quyết đoán, gọn gàng.
Đinh gỗ giống như đâm vào hoa quả bị thối rữa, đâm vào rất dễ dàng, đồng thời một mùi tanh hôi bốc lên. John đứng trong thùng gỗ vẫn duy trì tư thế bị đinh gỗ đâm vào không nhúc nhích, chỉ có dòng máu vẫn còn chảy tí tách.
Thành công rồi hả?
Trần Thải Tinh không dám chủ quan, thời điểm đang lấy từ trong túi ra cái đinh gỗ thứ hai, trên hành lang bỗng nhiên lóe lên một luồng ánh sáng chói mắt.
Hầu tử trốn ở phòng gần đó giơ lên đèn pin cầm tay chói mắt, là dụng cụ hắn mua, nhìn thấy rõ ràng vật cắm trên ngực John, hô to: “Anh Vương, đinh gỗ cắm trên ngực John, John bất động rồi.”
Kim Hải đi lên rút đinh gỗ.
“Thành công rồi.” Kim Hải không hề sợ hãi, đạo cụ ngăn cản quỷ quái làm hại chính là của hắn. Lá bùa trong tay Vương Hưng Bình che đậy được mùi trên người, có thể có cơ hội tăng thêm vài giây chạy thoát cứu mạng. Phòng trên tầng hai nhiều như vậy, thời điểm đó tùy tiện tìm một gian là được rồi.
Ba người từ lâu đã có ý đồ xấu, tất cả những điều này phát sinh rất nhanh.
Hầu tử trốn ở phòng gần ánh sáng nhất, Kim Hải rút đinh gỗ trên ngực John, còn lại là Vương Hưng Bình ném một vật lên cửa phòng Trần Thải Tinh.
Cùm cụp một tiếng.
Thời điểm Trần Thải Tinh phản ứng lại rồi đóng cửa, cửa đã hỏng, then cửa không cài lại được. Đáng sợ nhất chính là Kim Hải đã rút đinh gỗ trên ngực John.
Kèn kẹt.
Tượng sáp dưới tầng đang đi lên.
Tâm trạng muốn băm thây Kim Hải ngàn nhát cũng đều có.
Thùng gỗ chặn ở cửa, bọn họ không ra được. Trần Thải Tinh cầm một đinh gỗ khác lùi sâu vào phòng, lần này không thể lại có gì ngoài ý muốn, cắm một cái đinh gỗ vào có thể làm cho John tạm thời bất động, có thể tranh thủ được một ít thời gian, chỉ cần tìm được thứ trong tay Kim Hải kia là được rồi.
“Tiêu Tiêu, đèn pin cầm tay.” Trần Thải Tinh hô.
Vương Tiêu Tiêu bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa sợ đến mức tay lạnh toát, run lập cập lấy ra điện thoại di động, nhưng nhìn tới ngoài cửa John nhảy từ thùng gỗ ra, kinh hãi gọi: “Trần Thải Tinh hắn, hắn đến.”
Gian phòng quá mờ, đặc biệt là John còn đang chuyển động, đen kịt, Trần Thải Tinh sợ mình sẽ đâm sai vị trí.
Ngoài cửa động tĩnh càng lớn hơn.
Đám tượng sáp kia đã lên tới nơi.
Ba người Kim Hải trốn ở căn phòng cách vách, Hầu tử kích động cầm đèn pin cầm tay lóe ánh sáng, Vương ca nói, chỉ cần bọn họ chế ngự được boss, cửa này ít nhất có thể đạt được B, được tận 150 ngàn nhân dân tệ á!
“Chờ bọn họ chết hết rồi trở lại.”
“Anh Vương bọn kia đúng là đồ phế vật.”
“Phế vật còn dám mạnh mồm với tao, đáng đời.” Kim Hải nhổ bãi nước bọt.
Tượng sáp lên lầu, ba người Kim Hải bị phần thưởng trò chơi làm cho mù mắt, ngay cả Hầu Tử luôn luôn nhát gan sợ phiền phức cũng không còn sợ tượng sáp ngoài cửa, cửa phòng đang đóng, tượng sáp không thể vào được.
Ầm ầm ầm!
“Lão Vương, làm tượng sáp không?”
“Ba người các anh quên mất tôi rồi sao?”
“Biến mẹ mày đi Triệu Quân, ông đây không sợ mày, có bản lĩnh thì mày vào đây…” Kim Hải gào lên, có điều lời còn chưa nói hết, cửa đã phịch một tiếng mở ra. Triệu Quân ngoài cửa cứng ngắc đung đưa cổ quét mắt liếc ba người một cái, lộ ra một miệng răng trắng tinh, “Ba pho tượng sáp, tượng sáp thật xinh đẹp…”
Hầu tử: “A a a!”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Căn phòng bên cạnh.
Bên trong góc, bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Cửu Vạn cầm điện thoại di động, ánh đèn trắng chiếu sáng cả căn phòng. Cách Trần Thải Tinh khoảng nửa bước, John đứng ở chỗ này, quanh mũi Trần Thải Tinh đều là mùi hôi thối trên người John. Lúc này John đang bị đinh gỗ cắm trên ngực, vừa nãy quá nguy hiểm, Trần Thải Tinh được ăn cả ngã về không đâm quá mạnh, đến mức cả cây đinh gỗ đều đâm cả vào ngực John, không nhìn thấy đoạn nào thừa ra.
Mà John dù đang bị đinh gỗ cắm nhưng vẫn còn động đậy.
Buổi tối chết quá nhiều người, John lại càng mạnh thêm.
Trần Thải Tinh nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết phòng bên, quyết định thật nhanh: “Đưa điện thoại di động cho anh, anh đi phòng bên tìm đinh gỗ, Tiêu Tiêu cô mang Tiểu Cửu đi phòng khác.”
“Anh ơi, em cùng đi với anh.” Nguyên Cửu Vạn không cho Vương Tiêu Tiêu chạm vào nhóc, cầm đèn pin trong tay tay lạch bạch chạy qua.
Tượng sáp bên ngoài đều cứng ngắc tại chỗ cũ, hẳn có quan hệ với việc John bị đinh gỗ cắm. Trần Thải Tinh không dám trì hoãn thêm, cửa phòng cách mở ra, đèn pin cầm tay chiếu xuống, Hầu tử chết thảm trên mặt đất, trên sàn nhà đầy máu tươi, Vương Hưng Bình ngã xuống phía sau Hầu tử, hẳn là kéo Hầu tử làm lá chắn, tuy nhiên hẳn cũng không tránh thoát được.
Ngược lại là Kim Hải vẫn còn sống, cả người cứng ngắc, ánh sáng soi xuống lập loè bóng loáng, dường như từ đầu đến chân dính đầy sáp dầu.
Trần Thải Tinh thấy được đinh gỗ ở bên chân Kim Hải, nhanh chóng nhặt lên, cậu phát hiện cánh tay Triệu Quân lại cử động… không tốt, John đã muốn thoát khỏi khống chế của đinh gỗ. Trần Thải Tinh cầm đinh gỗ vọt vào căn phòng cách vách, John cố gắng quay đầu 180 độ chuyển hướng về phía Trần Thải Tinh.
“Làm…”
“Tao làm bố mày ấy.” Trần Thải Tinh cầm đinh gỗ trong tay chuẩn xác không có sai sót đâm vào ngực John.
Bụp!
Đèn phòng sáng trưng.
Cảm giác như từ địa ngục về tới nhân gian.
Vương Tiêu Tiêu khóc rống lên, cô cũng không biết mình khóc cái gì. Làm xong tất cả, Trần Thải Tinh mệt mỏi cực kì, nhưng ngủ không được, ôm Nguyên Cửu Vạn sờ mái tóc mềm mại của nhóc, ba người tìm một phòng sạch sẽ, chờ đến rạng sáng.
Ai cũng không quan tâm đến Kim Hải còn sống, có điều trên người gã dính sáp dầu, không biết có thể sống sót đến khi trò chơi kết thúc hay không.
“Trời đã sáng rồi, Trần Thải Tinh, mặt trời mọc.” Vương Tiêu Tiêu xoa nhẹ đôi mắt không thể tin nổi nói.
Bầu trời vốn bị lớp sương mù dày đặc âm u bao lấy, nay lại trở thành một bộ dáng khác. Mặt trời màu cam xuyên qua làn sương mỏng, xuyên thấu qua cửa sổ soi khắp sàn nhà phòng ngủ. Trần Thải Tinh không biết khi nào thì mơ màng ngủ mất, tỉnh lại nhìn thấy ánh mặt trời, tâm lý thoải mái hẳn ra.
“Linh kiện ô tô của chúng ta ngày hôm nay hẳn sẽ đến.” Trần Thải Tinh nhớ tới thân phận mà trò chơi cấp cho.
Vương Tiêu Tiêu vừa cười vừa khóc, “Cảm ơn, cám ơn anh Trần Thải Tinh, nếu không phải có anh tôi chắc sẽ không sống nổi tới ngày hôm nay, cảm ơn rất nhiều.”
Tượng sáp trên hành lang vẫn còn, giữ nguyên tư thế quái dị, đứng tại chỗ cũ.
Thời điểm bọn họ đi ra ngoài đụng phải Triệu Như, đối phương sắc mặt trắng bệch, trên vành mắt đen đặc, tinh thần hoảng hốt, thấy bọn họ cũng không chào hỏi, thoạt nhìn tinh thần có gì đó không đúng lắm.
Trong phòng khách.
Trên bàn ăn không có bữa sáng.
Mr. House đứng tại chỗ, liếc nhìn mấy người, “Chào buổi sáng các bạn nhỏ, nói cho mấy người một tin tức tốt, linh kiện ô tô sớm đã đến, ta đã giúp các ngươi sửa chữa ô tô, buổi trưa hôm nay các ngươi có thể tiếp tục hành trình, chúc mừng mọi người.”
“Cảm ơn.” Trần Thải Tinh từ miệng NPC khẳng định được bọn họ đã qua ải, yên tâm, cười cười nói: “Cho nên Mr. House tốt bụng, bữa sáng của chúng tôi đâu?”
Vương Tiêu Tiêu chú ý tới khóe miệng Mr. House cứng lại.
Hẳn là đang muốn chửi bọn họ.
Sau đó bữa sáng nhanh chóng được dọn lên.
Một bữa sáng cuối cùng rất qua loa, có điều khẩu vị mọi người đều rất tốt, Triệu Như ăn cháo yến mạch, dường như mới phản ứng được trò chơi đã kết thúc cô có thể trở về nhà, khóc to lên, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, khóc lóc gọi ba mẹ.
Còn khoảng một lúc nữa thì mới đến buổi trưa – lúc ô tô được sửa xong.
Trần Thải Tinh đi một chuyến tới hậu viện, trên cây vẫn còn treo mấy cái xác, cậu móc túi ra một sợi dây chuyền, chính là sợi dây chuyền mà Nguyên Cửu Vạn tìm thấy ở tầng ba. Tối hôm qua lúc cậu cắt hai cành cây bị thi thể công kích, nhưng cuối cùng bọn họ cũng dừng lại không nhúc nhích.
Hẳn là do sợi dây chuyền này cứu cậu một mạng.
Trần Thải Tinh treo dây chuyền ở trên ngọn cây.
Mặt trời dường như chiếu sáng hơn. Trước lúc rời đi, cậu còn có một việc muốn làm.
Joanna muốn báo thù, mà để báo thù cần phải dùng máu tươi của người chơi, cô và John kẻ tám lạng người nửa cân, Trần Thải Tinh chả có chút cảm tình nào với mấy con NPC quỷ quái trong trò chơi này. Về tới tầng hai, Kim Hải không biết đã tèo từ lúc nào, cả người đẫm máu lẫn vào sáp dầu, khuôn mặt dữ tợn, hẳn là cuối cùng cũng chết tươi vì đau đơn.
Trần Thải Tinh nhìn tượng sáp điêu khắc ở tầng hai.
John chết rồi, những tượng sáp này bị nhốt tại chỗ, linh hồn vĩnh viễn không được giải thoát.
Nếu qua cửa, sẽ đưa tiễn mấy người một đoạn đường.
Trần Thải Tinh cầm một cây đuốc lên tầng hai đốt sạch.
Sáp dầu vốn là nguyên liệu dễ cháy, rất nhanh sau đó là mùi thối của thi thể, lửa tầng hai nhanh chóng cháy lan tới tầng một.
Ánh lửa hung hăng, liếm láp sạch sẽ tầng sương mù mỏng cuối cùng, mặt trời chói chang, ánh nắng khiến cả người toả nhiệt.
Trần Thải Tinh thấy nóng nên kéo khóa áo lông xuống, sau đó nhìn thấy bụng bia của mình, tức giận kéo khóa lại.
Cậu thà nóng còn hơn!
Chờ đợi ô tô được sửa xong, tài xế xuất hiện một cách khó giải thích được mang theo mấy học sinh cấp ba chậm rãi lái xe ra khỏi thị trấn.Lời của Beta:
– Beta rất ghét tụi Kim Hải, chết hết là đáng đời.
– Chương sau sẽ trở về hiện thực, beta sẽ đặt pass, pass được cung cấp ở phần mã vạch. Yên tâm, pass sẽ rất dễ =)))
– Xì poi: Màn sau “hình như” có người giả gái, thỉnh chờ mong
***** Chú Thích:
Câu chửi đầu chương 11 cuối chương 10 là chữ thảo, em thụ lại “bằng một cách thần kì nào đó” quên mất bên cạnh mình vẫn còn 1 cậu nhóc “học sinh tiểu học” cho nên là à ờ phải sửa mồm. Câu thơ được lấy từ bài Sơ Xuân Tiểu vũ – Mưa phùn đầu xuân của Hàn Dũ
Sơ xuân tiểu vũ
Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,
Thảo sắc dao khan, cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,
Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.