Vẻ mờ mịt trên mặt Thẩm Huyên không phải là giả, mà nét mặt vui vẻ của Phương Tâm Di khi nhắc đến bạn trai cũng vô cùng rõ ràng.
“Vậy Mưu Cương.” Trần Thải Tinh đảo qua vẻ mặt hai cô gái, thong thả nói: “Tôi thấy hai người rất thân thiết, còn tưởng hai người đang yêu nhau. Không phải à?”
Thẩm Huyên như đang tự hỏi ánh mắt trở nên mơ hồ, một hai giây sau mới nói: “Phải. Quan hệ của chúng tôi là người yêu.”
“Em thì sao? Tâm Di, bạn trai đối với em có tốt không?” Trần Thải Tinh vờ như không nhìn ra vấn đề tiếp tục hỏi.
Phương Tâm Di ríu rít vui vẻ nói: “Anh ấy đối với em rất tốt, hôm nào đi học trời lạnh đều mua tiểu long bao em thích đưa đến dưới lầu, mỗi lần tuyết rơi đều sẽ tặng quà cho em, bởi vì chúng em gặp nhau vào ngày tuyết rơi, chúng em đều là người phía nam, lần đầu tụi em thấy nhau thì trời có tuyết rơi đẹp lắm, ảnh nói cả em và khung cảnh khi ấy là ngày có tuyết đẹp nhất mà ảnh từng gặp, có cơ hội sẽ mang em lên Núi tuyết chụp hình…”
Mùi vị của tình yêu, làm cho hạt dẻ cười trong tay Trần Thải Tinh cũng chẳng còn thơm tho tí nào, đã vậy còn phải cố trưng ra bộ dạng ước ao, nói: “Hai người thật tốt số, nam nhân tốt trên đời này cũng không có nhiều, Tâm Di em cần phải trân trọng. đừng giống chị, toàn gặp phải mấy tên cặn bã đê tiện, ai.”
“Em biết rồi chị Nguyên.” Phương Tâm Di hứng thú nâng cao tông giọng, vui vẻ nói: “Ảnh nói muốn chuẩn bị cho em niềm vui bất ngờ, thật ra em đã đoán được, anh ấy cùng bạn bè đã lên kế hoạch cầu hôn trên Núi tuyết, muốn em làm vợ của ảnh.”
Trần Thải Tinh nhìn Phương Tâm Di, cuối cùng hỏi: “Nói lâu như vậy, em còn chưa nói bạn trai em tên gì?”
“Anh ấy tên là …” Phương Tâm Di đột nhiên dừng lại, bạn trai mình tên gì?
Nguyên bản nụ cười hạnh phúc trên mặt dần dần biến mất, Phương Tâm Di nhíu mày suy nghĩ sâu xa, tự lẩm bẩm: “Ảnh tên gì, tại sao em lại không nhớ được, đúng vậy, ảnh tên gì…”
Người đó tên là Mưu Cương.
Trần Thải Tinh ở trong lòng đáp lại.
Lúc vừa mới tiến vào trò chơi, Mưu Cương và Thẩm Huyên cứ như hai người xa lạ, không quen biết gì nhau, dần dần thì chả buồn che giấu gì nữa. Trần Thải Tinh lúc đó cứ nghĩ là hai người này muốn điều hướng suy nghĩ của người chơi, giả heo ăn thịt hỗ, cũng không nghĩ gì nhiều, cho tới bây giờ thì người chơi cũng đã chết gần hết.
Nhưng Thẩm Huyên và Mưu Cương rất ít đụng vào nhau, ánh mắt giao nhau ăn ý, nhưng có thể giải thích theo cách khác.
Mưu Cương đang thao túng Thẩm Huyên.
Có một người chơi oldbie nói đúng, thế giới trò chơi quỷ quái có thể hoá thành bất kỳ người nào, quỷ quái có nhiệt độ cơ thể là điều bình thường, bối cảnh tính cách thiết lập còn có đủ. Thời điểm bọn họ ở dưới chân núi đã có quỷ xâm nhập vào đội ngũ, mãi cho đến khi leo núi xuất hiện thêm một người, Trần Thải Tinh dùng Kiến quỷ phù cũng không nhìn ra cái gì, trừ khi thứ kia không phải người, là ảo tưởng, hoặc nói là Mưu Cương có thể điều khiển con rối.
Hoài nghi Phương Tâm Di một là bởi vì Nguyên tiên sinh nhắc nhở, hai chính là dựa vào giác quan thứ sáu của một thai phụ như cậu. Còn Mưu Cương chỉ là dùng phép bài trừ, xác định người chơi nữ, Trần Thải Tinh nghĩ tới manh mối trò chơi cung cấp.
Một nam một nữ – một đôi tình nhân.
Còn dư lại người chơi nam: Cảnh Kiến, Mưu Cương, người chơi nam oldbie lớn tuổi, còn có chàng trai anh tuấn tiêu sái là cậu.
Trước tiên loại trừ cậu. Chỉ còn lại ba người, người chơi nam lớn tuổi cũng loại trừ, quá già, ông chú trung niên tóc bạc thưa thớt, Trần Thải Tinh nếu là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, chắc chắn sẽ không cùng ông chú có nguy cơ hói đầu nói chuyện yêu đương.
Phải là tiểu thịt tươi xinh đẹp đáng yêu mới có thể làm người ta dao động được á.
Mặc kệ là Phương Tâm Di hay Thẩm Huyên, một người bật MODE trà xanh đơn thuần khả ái, người kia thì lại bật MODE ngự tỷ thanh tú thông minh. Hơn nữa dựa vào manh mối cố sự tình yêu Núi Tuyết, có thể đoán được chỉ có người trẻ tuổi mới thích lãng mạn, leo Núi tuyết, người chơi nam oldbie nhìn rất trầm ổn, trừ khi củi khô bén lửa thì may ra.
Dựa theo xác suất thì vế trước có vẻ thích hợp hơn, củi khô bén lửa xác suất nhỏ để một bên.
Như vậy chỉ còn lại Cảnh Kiến và Mưu Cương. Nếu như dựa vào người mà Phương Tâm Di thường tiếp xúc và giao lưu nhất, thì người phải bị hoài nghi đầu tiên chính là Cảnh Kiến, nhưng Cảnh Kiến lại không thuộc diện tình nghi. Cảnh Kiến và Mưu Cương đều là hai người trẻ tuổi, thể lực tốt, dáng người cường tráng, nhưng Phương Tâm Di nói, cô và bạn trai đều là người phía nam, đi đến phương bắc học đại học, gặp nhau vào ngày tuyết đầu mùa.
Lần đầu tiên thấy Cảnh Kiến, Cảnh Kiến chỉ mặc áo ngắn tay quần cộc, nói trong nhà có lò sưởi, vừa nhìn chính là người phương bắc. Còn nữa Mưu Cương vẫn luôn nhằm vào cậu.
Suy đoán như vậy rất thiếu sót, không có bằng chứng gì đều là Trần Thải Tinh dựa vào trực giác, vậy chỉ còn một cách.
Đi tới giữa trưa, Phương Tâm Di còn đang suy nghĩ bạn trai cô tên là gì.
“Tâm Di, không nhớ ra được thì đừng nhớ.” Trần Thải Tinh tốt bụng lấy đồ ăn ra, “Đói bụng không?”
Trần Thải Tinh bởi vì chuyện tình cảm mà sang chấn tâm lí, cãi nhau với Nguyên tiên sinh, bữa trưa hôm nay ăn cùng ba người Thẩm Huyên, oldbie, Mưu Cương, bọn họ cũng muốn biết Nguyên tiên sinh rốt cuộc có nói cho cậu biết ai là quỷ không nên rất hoan nghênh Trần Thải Tinh lại đây.
Lúc này người chơi cùng hai con quỷ tụ tập, trên mặt đều hòa thuận vui vẻ, mặc kệ Nguyên tiên sinh đứng uống gió tuyết một mình.
“Tôi còn có đồ hộp muốn ăn không? Đến lấy đi, đừng khách sáo.” Trần Thải Tinh làm bộ không nhìn ra ai là người hay quỷ, nhiệt tình lấy ra đồ ăn từ trong balo.
Cảnh Kiến là một tùy tùng đúng chuẩn vô cùng biết người biết ta, chủ động nhận đồ ăn nói: “Chị, để em đi đun nóng.”
“Mình em làm xong được hết không?” Trần Thải Tinh vỗ vỗ Phương Tâm Di vai, nói: “Tâm Di em cũng đi đi.”
Phương Tâm Di chỉ cần không suy nghĩ ‘bạn trai tên gì’, thì vẫn bình thường, vui vẻ đồng ý, vô cùng vui vẻ đi nấu cơm cùng Cảnh Kiến. Chỉ còn lại bốn người, Trần Thải Tinh nhìn Mưu Cương, đối phương nhìn lại về phía Cảnh Kiến và Phương Tâm Di, nhưng nhanh chóng thu tầm mắt lại, cảnh giác nói: “Cô không phải NPC, những thứ này cô đều lấy từ trong balo trò chơi phát, cô thật ra là ai?”
“Tôi là người nha.” Trần Thải Tinh sầu bi thở dài, “Tôi biết các người không tin, nhưng đây chính là sự thật. Vì để cho các người tin tôi, tôi quyết định tối nay đi hiến thân cho Nguyên tiên sinh, hắn vẫn luôn muốn thân thể tôi, chỉ cần tôi theo hắn, hắn sẽ đồng ý nói cho tôi tên một con quỷ.”
Người chơi oldbie biết rõ còn hỏi: “Một con quỷ? Có ý gì? Bên trong đội ngũ chúng ta đến cùng còn có mấy con?”
“Tôi không biết, sáng nay hắn nói với tôi như vậy.” Trần Thải Tinh buồn bã nói, lau mặt cho tuyết biến thành nước mắt ‘huhuhu’ nói: “Sáng sớm nay tôi từ chối hắn, hắn vì chứng minh chân tình, nên muốn giao dịch với tôi, nói trong đội ngũ có hai con quỷ. Tôi là một thai phụ nhà lành, nhưng ai bảo tôi thiên sinh lệ chất, tên sắc ma kia coi trọng tôi, đây đều là mệnh của tôi, hi sinh trinh tiết một người bảo vệ toàn đội, tôi nghĩ cũng xứng đáng.”
Thẩm Huyên và oldbie nam hoảng hốt, mỗi lần cùng thai phụ này nói chuyện, luôn cảm giác rằng mình đang xem phim cẩu huyết, kiểu sóng não không cùng một tần số.
Rõ ràng lời nói giả tạo như lời kịch, nhưng từ miệng thai phụ nói ra lại khiến người nghe cảm thấy được đây là sự thật.
“Nguyên Tinh, vất vả cho cô rồi.” Thẩm Huyên hé miệng an ủi.
Trần Thải Tinh xoa mặt buồn bã nói: “Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, ai bảo tôi xinh đẹp dư lày chứ!”
Thẩm Huyên:…
“Cô thật sự nguyện ý đi hiến thân?” Nam oldbie ánh mắt sâu xa, đối với lời của thai phụ đã tin hơn nửa, hắn cũng biết manh mối của thế giới này, trước khi tiến vào đã tìm hiểu cố sự tình tình yêu kinh dị Núi tuyết, sau khi tiến vào ai cũng chưa nói, hiện tại thai phụ nói có hai con quỷ, vậy là một nam một nữ.
Đúng vậy.
Oldbie yên lặng cách xa Thẩm Huyên.
Trần Thải Tinh điềm đạm đáng yêu nhìn hai người, nói: “Các người nếu không tin tôi, tôi chỉ có thể bán thân để chứng minh trong sạch.”
Thẩm Huyên và nam oldbie… Luôn có cảm giác mình là kẻ bức lương vi xướng.
“Được, tôi sẽ nói với Nguyên tiên sinh nhưng nơi này đất trời ngập tràn băng tuyết, tôi lại không muốn đánh dã chiến, sợ sẽ làm đứa nhỏ bị lạnh.” Trần Thải Tinh bình tĩnh sắp xếp, “Buổi tối trong nhà gỗ sẽ làm giao dịch, các người yên tâm, tôi sẽ hầu hạ Nguyên tiên sinh thật tốt.”
Thẩm Huyên và nam oldbie: Thai phụ nói vậy làm cho bọn họ thấy xấu hổ về bản thân mình, vậy mà lại muốn một cô gái bụng mang dạ chửa làm ra loại chuyện này.
“Thật ra cũng không tới tình trạng này, nếu không thì … “
“Tôi biết mọi người tốt bụng, không muốn nhìn tôi chịu khổ, nhưng đừng khuyên gì cả.” Trần Thải Tinh vuốt bụng nhỏ nhô lên, vẻ mặt từ mẫu mỉm cười, “Mẹ cũng muốn đi ra ngoài sớm một chút, sắp đến lúc kiểm tra định kỳ cho bảo bảo rồi, bác sĩ nói đã hơn sáu tháng, rất khỏe mạnh, là con trai.”
Thẩm Huyên và nam oldbie: Luôn có cảm giác thai phụ thầm mắng bọn họ. Nhưng không nổi giận được, dù sao cũng là bọn họ đuối lý.
Mưu Cương từ đầu tới cuối đều không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh. Vừa lúc Cảnh Kiến và Phương Tâm Di trở lại, bưng theo đồ ăn nóng hổi, mọi người cùng nhau ăn, Trần Thải Tinh vì bảo trì hình tượng vai diễn, chỉ buồn bã ăn non nửa hộp liền nói không thấy ngon miệng, không cần.
“Nghĩ tới tối nay, tôi cũng không có tâm trạng.” Trần Thải Tinh lau miệng, vẻ mặt hâm mộ nói: “Thẩm Huyên, tôi thật sự rất hâm mộ cô, ở thế giới nguy hiểm thế này, Mưu Cương lại đối với cô không rời không bỏ, tuy rằng Mưu Cương có chút khô khan không hiểu lãng mạn, người cũng hơi lỗ mãng không có đầu óc, nhưng dù sao cũng miễn cưỡng coi là một nam nhân tốt, hai người tình cảm thật tốt, quen nhau mấy năm rồi? Khi nào kết hôn sinh đứa nhỏ vậy?”
Thẩm Huyên ngơ ngẩn như không nghe rõ.
“Việc riêng của chúng tôi không liên quan đến cô.” Mưu Cương cứng rắn nói.
Trần Thải Tinh tỏ vẻ là người từng trải, “Em gái ngoan, loại nam nhân này, ai.”
Cảnh Kiến ở bên cạnh nghĩ thầm chị Nguyên miệng thật độc, đây là khen Mưu Cương sao? Nghe ngữ khí của chị, Mưu Cương miễn cưỡng liền người cũng không phải, có ghét bỏ như vậy sao? Cảnh Kiến ở trong lòng vui cười hớn hở phùn tào, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn nhìn mắt Thẩm Huyên, vẻ mặt đối phương không thay đổi, tiếp tục ăn đồ ăn.
Người yêu bình thường, không cãi nhau thì coi như ăn ý tình cảm không tồi, nhưng nhìn một nữ nhân xa lạ mắng chửi bạn trai mình thì bạn gái sẽ khó chịu bênh vực bạn trai chứ? Đặc biệt còn có người ngoài. Kết quả Thẩm Huyên cái gì cũng không quan tâm.
Cảnh Kiến cũng coi như là cao thủ lý luận tình cảm, gặp qua nhiều bạn bè chia chia hợp hợp, ồn ào cãi nhau, vừa nghĩ liền cảm thấy không đúng, trừ khi Thẩm Huyên Mưu và Cương cãi nhau.
Nhưng mấy ngày nay hai người chưa từng cãi nhau.
Tại sao lại thế?
Cảnh Kiến không nghĩ ra tại sao, nhưng cảm giác có gì đó kì kì, đặc biệt là chị Nguyên không ưa Mưu Cương ra mặt, còn rất ghét bỏ. Vì vậy lén lút lại gần Phương Tâm Di nhỏ giọng nói thẩm: “Người anh em, cô cách Mưu Cương xa một chút, tôi cảm thấy hắn có vấn đề.”
“Được rồi, cậu có ăn nữa không? Không ăn thì tôi ăn.” Phương Tâm Di đáp ứng liên tục, mắt chỉ nhìn chằm chằm hộp thịt.
Cảnh Kiến không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Phương Tâm Di bèn đẩy qua nói nói: “Sức ăn của cô cũng tốt thật, ăn đi.”
Hai người ở góc nói thầm, Mưu Cương lén lút nhìn sang. Trần Thải Tinh làm bộ không chú ý tới, từ từ chống đầu gối đứng lên nói: “Tôi đi đến chỗ Nguyên tiên sinh một chút.”
“Ai, chị Nguyên, sao chị lại qua chỗ tên đê tiện kia, chị cũng đừng nghĩ quẩn, trên đời còn nhiều nam nhân tốt.” Cảnh Kiến không biết ‘kế hoạch bán thân của Nguyên Tinh’ thật lòng khuyên, “Em biết mới chia tay rất khó chịu, nếu chị không chịu được, thì cứ coi em là thế thân, em không sao đâu.”
Trần Thải Tinh đầy mặt sâu xa nhìn về phía Cảnh Kiến.
“Em sờ ngực của em rồi hãy trả lời chị, em có thể làm thế thân Nguyên tiên sinh không? Người trẻ tuổi phải tỉnh táo, đừng cả ngày sống trong ảo tưởng.”
Cảnh Kiến nghẹn họng, còn thật sự đưa tay lên sờ ngực mình, lại nhìn bóng lưng cao lớn màu đen phía xa, ngẫm lại nhan sắc của người ta, lại so sánh … thôi, không muốn tự rước lấy nhục.
Hắn không xứng làm Nguyên tiên sinh thế thân.
Chờ Trần Thải Tinh vừa đi xa, Cảnh Kiến mặt mũi xìu xuống, lẩm bẩm nói: “Con gái đúng là chỉ yêu bằng mắt, nếu là tôi thì chỉ cần xem nhân phẩm, Tâm Di cô nói đúng hay không.”
“Đúng, cậu nói cái gì cũng đúng.” Phương Tâm Di thỏa thích ăn đồ hộp, như là sơn hào hải vị, cả nước cũng uống sạch sẽ.
Cảnh Kiến nhìn giật mình, “Sao hôm nay lại ăn nhiều như vậy?”
“Tôi thấy bình thường, chỉ là ngửi thấy được mùi thịt thì rất muốn ăn.” Phương Tâm Di liếm miệng tựa hồ đang nhớ lại vị thịt.
Cảnh Kiến nghĩ cũng phải, đến nơi này đất trời ngập tràn băng tuyết, hắn cũng nhớ thịt xiên nướng rắc thêm nhiều bột ớt…..
Phía sau có ánh mắt trắng trợn đang nhìn, nhưng cũng có ánh mắt nao núng rụt rè.
Trần Thải Tinh ngồi xuống tảng đá, từ balo lấy ra kẹo hoa quả, nhét vào trong miệng, một bên má hơi nhô lên, ngẩng đầu nói: “Ông chủ, buổi tối muốn chăm sóc đặc biệt không?”
“Có những món ăn gì.” Nguyên tiên sinh lạnh lùng giao dịch không khác nào một tên cặn bã.
Trần Thải Tinh ‘rắc rắc’ nhai kẹo, nói: “Dễ bàn nha. Nguyên tiên sinh nói cho tôi hai người là quỷ, miệng trên của tôi sẽ hầu hạ Nguyên tiên sinh.” Cậu chậm rãi đứng dậy, dựa vào lồng ngực Nguyên tiên sinh, ngữ khí mềm mại mang theo mê hoặc nói: “Nếu như Nguyên tiên sinh giúp tôi giải quyết hai con quỷ, vậy tôi mặc Nguyên tiên sinh muốn làm gì thì làm.”
Thế này ai chịu nổi chứ.
Nguyên tiên sinh không nhịn được, ôm eo người trong lòng, hai người dính sát vào nhau, Nguyên tiên sinh ngửi thấy mùi kẹo hoa quả từ miệng đối phương.
Là vị dưa hấu.
Ngọt ngào mang theo hương vị mùa hè.
Trần Thải Tinh cũng cảm nhận được hơi thở băng sương lạnh lẽo của Nguyên tiên sinh, nhưng không chút sợ hãi mà tinh thần tỉnh táo, ngoài cười nhưng trong không cười nhắc nhở: “Tay đưa xuống chút nữa thử xem.”
“Không có cố ý mà.” Nguyên tiên sinh dời tay lên eo, giả vờ vô tội, “Còn chưa sờ tới. Không phải em định diễn kịch sao? Em không sợ đối phương phát hiện ra hả?”
Trần Thải Tinh nghiêng đầu, ngây thơ mê hoặc, nói: “Giá cả còn chưa bàn xong, anh cho rằng lão nương là loại người tùy tiện sao?”
“Lão nương?”
“Quả phụ trẻ tuổi dâm đãng mode ON.” Trần Thải Tinh chớp mắt, “Tôi cảm thấy không tồi.”
Nguyên tiên sinh bị quả phụ trẻ mê hoặc đến thần trí không rõ, điên cuồng muốn tiến vào thế giới tiếp theo. Ngôn Tình Ngược
Hai người nói lung tung một hồi, Trần Thải Tinh cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đưa tay quang minh chính đại vỗ mông Nguyên tiên sinh, trên mặt giả vờ thê thảm, điềm đạm đáng yêu mềm yếu nói: “Vậy chắc chắn nhé Nguyên tiên sinh, tôi đi trước.”
Không sờ được mông nhỏ của tiểu quả phụ Nguyên tiên sinh ngược lại bị chiếm tiện nghi, còn phải mang tiếng ác bá, chỉ có thể lạnh nhạt mỉm cười.
“Chị Nguyên, chị sao vậy? Mắt đỏ cả lên rồi, hắn không bắt nạt chị chứ?” Cảnh Kiến vội hỏi.
Trần Thải Tinh thống khổ lắc đầu, “Không có gì, chỉ bị sờ mông.”
“Đờ mờ!!!” Cảnh Kiến tức giận không chịu được, thật không nghĩ tới Nguyên tiên sinh là loại mặt người dạ thú! Hắn thực sự nhìn lầm.
Thẩm Huyên và nam oldbie quan sát từ đầu, đặc biệt là oldbie dùng đạo cụ, mơ hồ nghe được câu chuyện, thai phụ nói là sự thật. Vì vậy vẻ mặt phức tạp nói: “Tôi thật không ngờ, cô chịu khổ rồi.”
“Ai, người có tài thường chịu thiệt.” Trần Thải Tinh nhu nhu nhược nhược nói: “Buổi tối sẽ biết là ai, đến lúc đó cần dựa vào anh, tôi chỉ là một nữ nhân, đến gà cũng không dám giết.”
Nam oldbie cả đầu đầy dấu chấm hỏi, dùng câu ‘người có tài thường chịu thiệt’ ở đây luôn cảm thấy như đang đi cao tốc, nhưng lại càng thêm tin tưởng thai phụ, đúng vậy thai phụ biết ai là quỷ, vậy xử lý như thế nào?
“Tiếp tục.”
Nguyên tiên sinh đi tới, lạnh lùng nhắc nhở nên leo núi.
Mọi người đã sớm chuẩn bị xong, mỗi người có tâm tư riêng đi theo Nguyên tiên sinh. Trần Thải Tinh cố ý đi không nhanh không chậm, buổi trưa hôm nay tạo ra trận sóng gió này, buổi chiều nên đến lượt cậu xảy ra chuyện rồi rồi.
Là sợ trễ giờ giao dịch tối nay, Nguyên tiên sinh sẽ nói ra tên của quỷ.
Trần Thải Tinh nhìn Cảnh Kiến đang cười cười nói nói với Phương Tâm Di. Không lâu sau, hai người một trái một phải phải tiến lên, Cảnh Kiến nhỏ giọng nói: “Chi, em mới vừa nhìn thấy nhiều hơn hai bóng người.”
“Hai người?”
“Đúng.” Cảnh Kiến đè thấp giọng, nếu lắng nghe kĩ sẽ không nghe được, âm thanh quá nhỏ bị gió tuyết thổi tan, “Đêm nay có khi nào sẽ có hai người chết không?”
Trần Thải Tinh nhìn Phương Tâm Di, nghĩ thầm cậu có nói nhỏ nữa cũng vô dụng.
“Có lẽ vậy. Đừng để bị thương.”
Cảnh Kiến liền vội vàng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Dọc đường đi mọi người đều cẩn thận, dù nhìn thấy đội ngũ nhiều thêm hai bóng người, cũng làm như không thấy, ai cũng không ngốc đi chào hỏi, chỉ luôn theo sát bước chân Nguyên tiên sinh, chớp mắt một cái trời tối, nhà gỗ xuất hiện trước mắt.
Mọi người vui vẻ, đặc biệt là Cảnh Kiến thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Phương Tâm Di, vừa quay đầu lại liền thấy Phương Tâm Di ngã sấp xuống trên mặt tuyết, ôm mắt cá chân nói: “Cảnh Kiến, chân tôi đau, anh có thể cõng tôi không?”
“Này …” Cảnh Kiến do dự.
Phương Tâm Di nói: “Sắp tới rồi, không thì anh đỡ tôi với, tôi chịu được.”
Cảnh Kiến nghĩ thầm cũng được, đỡ cũng không có vấn đề gì, nói: “Được, tôi đỡ cô, chúng ta nhanh lên.”
Gió tuyết rất lớn, thổi mạnh đến mức không mở nổi mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy phía trước trước mấy bóng lưng. Cảnh Kiến đỡ Phương Tâm Di đi theo đoàn người, nhà gỗ nhỏ cũng đã thấy rõ, nhưng đi mãi không tới, đã trôi qua bao lâu rồi?
Quỷ đánh tường.
“Chị, có mệt hay không? Để em cõng chị.” Cảnh Kiến đột nhiên đi tới lấy lòng.
Trần Thải Tinh nhìn Cảnh Kiến, cười híp mắt nói: “Không cần, chị không mệt, tự đi đi.”
Nhà gỗ phía trước không thay đổi, Trần Thải Tinh đi mấy bước liền phát hiện, dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống. Một lúc sau Thẩm Huyên hô cứu mạng, Trần Thải Tinh lười đứng dậy, nói: “Cô chờ một chút, tôi kêu Cảnh Kiến đi đỡ cô.”
Nhìn sang bên cạnh lại chẳng thấy Cảnh Kiến đâu, cách đó không xa truyền đến tiếng Thẩm Huyên: “Nguyên Tinh, tôi bị ngã, cô có thể … “
“Không thể.” Trần Thải Tinh ngắt lời, “Tôi là thai phụ tâm địa sắt đá, đạo đức rất thấp, cô chờ chết đi.”
Thẩm Huyên:…
Không biết qua bao lâu, gió tuyết càng lớn, trời tối sầm, xung quanh vang lên tiếng quỷ ‘ô ô ô’ khóc, còn có quỷ ảnh nhảy nhót lung tung. Trần Thải Tinh có chút sợ, yên lặng lấy hạt dưa trong balo, vừa cắn vừa ném vỏ, không biết có phải là do tố chất quá thấp không, có thứ gì đó đột nhiên chui lên dưới nền tuyết.
Nền tuyết phản lên ánh sáng, từng bộ từng bộ xương trắng bò về phía Trần Thải Tinh, một bên bò một bên kêu rên đau quá, đừng ăn tôi.
Trần Thải Tinh ngồi yên không động đậy như bị dính trên tảng đá, ném vỏ hạt dưa lên trên xương trắng đếm: “Một bộ, hai bộ…”
Xương trắng không nhiều vừa đủ năm bộ.
Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm xương trắng suy nghĩ, một hồi liền nghe được âm thanh mất bình tĩnh của Nguyên tiên sinh: “Tinh Tinh … “
“Có phiền không vậy, đã nói là tôi không muốn đứng dậy, có bản lĩnh thì chúng ta cùng chết.”
Nguyên Cửu Vạn nghe được âm thanh mạnh mẽ mười phần, khi nhìn đến người đang nhàn nhã cắn hạt dưa, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Biết sẽ như vậy…”
Mặc kệ có ký ức hay không, thì Trần Thải Tinh vẫn là Trần Thải Tinh.
“Xin hỏi quả phụ nhỏ dâm đãng có lạnh không?”
Trần Thải Tinh ánh mắt hồ nghi đánh giá người trước mặt, cất đi hạt dưa trong tay, nói: “Miệng phía trên của tôi … “
“Hai cái tên. Phía dưới, muốn làm gì thì làm.” Nguyên tiên sinh ám chỉ trả lời.
Trần Thải Tinh cười khanh khách, “Anh sao lại có thể hạ lưu vô liêm sỉ như vậy.”
Nguyên Tinh Tinh trả đũa.
“Đi thôi. Nên về rồi.” Nguyên tiên sinh đưa tay đỡ cậu.
Trần Thải Tinh tự đắc như lão Phật gia được Tiểu Lý Tử đỡ tay, đằng đằng sát khí nói: “Đến lúc trở về cung kết thúc tất cả những tội nghiệt này.”
“Vâng, Nữu Cô Lộc Tinh Tinh.” Nguyên tiên sinh phối hợp đáp.
Hai người vừa bước đi, gió tuyết sương mù nhanh chóng tan ra, trời căn bản không tối, nhà gỗ cũng chưa xuất hiện. Mấy người chơi đang chờ ở chỗ cũ, nhìn thấy Nguyên tiên sinh đỡ thai phụ trở về, nam oldbie trước tiên thở phào nhẹ nhõm.
“Sao đang đi tự dưng lại biến mất? Doạ chết chúng tôi.” Thẩm Huyên nói.
“Quỷ không muốn tôi vào nhà gỗ.” Chú ý tới Mưu Cương trong mắt chợt lóe lên oán hận không cam lòng, Trần Thải Tinh hì hì nở nụ cười nói: “May là Nguyên tiên sinh đã cứu tôi, tự dưng cảm thấy giao dịch đêm nay cũng không làm người ta khó chịu, bỗng muốn nhà gỗ xuất hiện sớm một chút.”
Nam oldbie tích cực nói: “Đi nhanh đi.”
Mọi người một lần nữa xuất phát, hai bóng người thừa ra cũng đã biến mất. Lúc này Nguyên tiên sinh che chở Trần Thải Tinh, hai người cách rất gần, như đi trên nền tuyết nói chuyện yêu đương, Cảnh Kiến tiến lên mặt mũi tái nhợt, hoảng sợ luống cuống đem ống tay áo kéo lên, nơi cánh tay đỏ tươi chói mắt.
“Làm sao bây giờ? Chị Nguyên em, em vừa bị thương.” Cảnh Kiến bộ sắp dạng khóc, nói: “Vừa rồi có quỷ đánh tường, Tâm Di nói bị trẹo chân, em đỡ cô ấy, ai ngờ cô ấy đột nhiên cắn em, em biết không liên quan đến cô ấy, đều là do quỷ làm ra…”
Trần Thải Tinh hỏi ngược lại: “Làm sao em biết Phương Tâm Di không phải quỷ?”
“Không thể, cô ấy là tiểu đệ của chị Nguyên …” Cảnh Kiến đột nhiên im bặt, đầu óc như keo dán, không biết rõ ai là người ai là quỷ, gấp gáp muốn bắt cánh tay chị Nguyên, bị Nguyên tiên sinh bên cạnh quét mắt, Cảnh Kiến lúng túng thu tay về, nói: “Chị Nguyên, có phải em chết chắc rồi không?”
Trần Thải Tinh nhìn hai bên người chơi, không nhiều lời.
Bởi vì chậm trễ, mãi cho đến trời tối mới đến nhà gỗ.
Trong phòng như cũ thật ấm áp, nhưng ánh sáng lại vô cùng tối tăm.
“Chỉ còn bốn cây nến.” Cảnh Kiến mặt tái nhợt nhìn phía trên.
Trong nồi nấu canh thịt thơm ngát, trên bàn bày cơm canh, một ngày tiêu hao thể lực, lẽ ra phải bụng đói cồn cào ăn cơm nghỉ ngơi, nhưng ngày hôm nay tất cả mọi người đều trầm xuống, yên lặng ăn cơm, tốc độ rất chậm, như đang trì hoãn cái gì.
Không khí trong phòng rất kì quái.
Bởi vì có thể cảm nhận được một sự vui sướng đang chờ đợi, còn có cả nỗi sợ hãi.
“Đêm nay để tôi kể chuyện xưa cho mọi người đi.” Trần Thải Tinh làm như không nhận ra bầu không khí khác lạ, ăn cơm xong liền xoa tay, nhìn về phía chong đèn trên đầu, “Lấy ngọn nến được không?”
Mưu Cương sắc mặt biến đổi.
“Không được.”
Trần Thải Tinh nhập vai trở mặt tại chỗ, kiêu ngạo ương ngạnh nói: “Tôi không hỏi ý kiến anh? Tôi nói được là được, cứ quyết định như vậy. Cảnh Kiến, chuyển ghế lấy nến, tắt cũng không sợ, trên lò sưởi có lửa.”