Bốn người hỏi xem góc đường phía Tây ở đâu, dù sao bây giờ chẳng ai còn cảm thấy bọn họ đáng nghi.
“Úi chà chà, nơi này hôm qua bọn tôi có đi rồi.” Quách Dục nhận ra, chỉ vào một cửa hàng cũ kĩ nói: “Ngay chỗ này, bọn tôi đã ghé đây ăn cơm, lạp xưởng, bia và một chút khoai tây, ngoại trừ dơ dáy chút nhìn chẳng muốn ăn chút, nếu quyết tâm thì cũng tàm tạm.”
Trình Lập Phong gật đầu.
“Lát nữa tìm kiếm xong xuôi, tôi mời mọi người ăn cơm, một miếng lạp xưởng, một ngụm bia, cảm giác đó… ”
Trần Thải Tinh nhìn Quách Dục, “Em gái cưng, dẫn đường đi.”
Quách Dục:… Oke, cô trâu bò cô nói cái gì cũng đúng.
Bốn người bỏ qua tiệm cơm, tiếp tục đi vào bên trong, ban nãy mấy cửa hàng còn có chút hơi người, mới vừa cách có nửa con phố, đã bỗng chốc hoang vắng tiêu điều, không khí ngập tràn mùi hôi thối.
“Ối phắc diu, sao trên đất toàn là cái kia kia không vậy nè.” Quách Dục bịt mũi nói.
Trần Thải Tinh hối hận cậu không chuẩn bị khẩu trang từ trước. Cậu gài nút áo khoác cao nhất có thể, nửa cái mặt chon vào trong cổ áo, vầy có thể dễ chịu hơn. Tiếng nói có hơi ngộp ngộp, “Chắc hẳn người nơi này nghĩ là dùng dơ bẩn xua đuổi ác ma nó sẽ không quay trở lại nữa”
Cùng hội với logic dùng sh*t chữa bệnh.
Nửa con phố vắng tanh, dân cư đều đã dọn đi. Trên mặt ngoài của những cửa hàng bỏ không, đâu đâu cũng viết một cái chữ P bự thiệt bự, Trần Thải Tinh có search nên biết, chữ P là nhắc nhở nơi này đã từng xuất hiện dịch bệnh. Tất nhiên giờ đã hết rồi.
Chẳng ai nói chuyện, bận chú ý dưới chân.
Cuối cùng cũng tới gần cửa hàng sập xệ cũ nát ở tuốt trong cùng, cửa lớn mở toang, nhưng ánh mặt trời chiều chẳng tới, mơ hồ có thể trông thấy vết cháy bên trong.
Trình Lập Phong móc đèn pin ra, cả đám bước vào trong.
Bên trong mùi vị coi như tàm tạm, xem chừng Barbara chết mà chẳng chịu yên nghỉ, cư dân nơi đây vừa căm ghét cô ta, vừa lại sợ bị trả thù, cho nên nơi này ngoài những vết tích bị hủy hoại ban đầu, về sau chẳng ai dám vào.
“Chia nhau ra tìm đi” Trình Lập Phong nói rằng, đưa một cái đèn pin cho Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh cầm lấy, cảm ơn nói, “Hai người lầu một hay hai?”
“Lầu hai đi, cô bụng lớn leo lên leo xuống cũng khó khăn.” Quách Dục vừa bô bô xong, đụng phải tầm mắt của Nguyên Tinh, ngoan ngoãn thêm một câu “Chị gái tốt.”
“Ngoan, em gái cưng.”
Trần Thải Tinh không có ý kiến.
Bốn người chia nhau ra hành động, Trình Lập Phong với Quách Dục lên lầu hai. Còn lầu một là cửa hàng, giá kính ngã ngửa xuống sàn, đồ đạc lung ta lung tung lớp thì bị hư hao lớp thì bị lửa thiêu hỏng, Trần Thải Tinh quơ đèn, nhìn quanh một vòng, chẳng tìm được một món nào còn nguyên cả.
“Chị ơi, ở đây có rất nhiều đồ đạc của mèo.” Nguyên Cửu Vạn ngồi xổm một góc hô.
Trần Thải Tinh đi tới, mà tiếc là chẳng ngồi xổm được như nhóc. Bình thường bụng cậu cũng chẳng để lại cảm giác gì, tuy nhiên bự chà bá vậy gập người rất khó, chỉ có thể đứng nói: “Tiểu Cửu em đừng đụng chạm linh tinh.”
“Em biết rồi chị, mà đồ đạc hư hết trơn.” Mặt thịt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn tiếc nuối.
Trên sàn rơi vãi mấy con búp bê, cùng đồ đạc mà mèo thường sử dụng, Barbara có nuôi một con mèo. Là con mèo đen tối hôm qua ghé phòng bọn họ.
“Tiểu Cửu thích mèo sao?” Trần Thải Tinh nhớ tới Tiểu Cửu rất lẻ loi. Hồi trước cậu định nuôi chó, mà sau đó đi vào game, bản thân mình còn lo chưa xong, tâm trạng đâu mà nuôi chó. Nhưng giờ nuôi một con để nó bầu bạn với Tiểu Cửu, cũng được được.
Nguyên Cửu Vạn lắc đầu, gấp gáp nói: “Em thích chị thôi, em không cần mèo, em chỉ cần mỗi chị.”
Quên đi. Trần Thải Tinh cười cười, mắt đảo quanh, phát hiện thứ gì, dặn “Tiểu Cửu, cái tủ chỗ em đứng hình như có thứ gì? Thôi, em đừng nhúc nhích, để chị xem.”
Góc tường và tủ ngã tạo thành một góc chết, vừa vặn tạo thành một khoảng không nhỏ, hẹp hẹp chật chật đen đen.
Nguyên Cửu Vạn đang đứng ngay trước cái tủ: “Chị à em xem qua rồi, không có sao hết.” Người nhóc nhỏ, cúi người dòm một cái là thấy được.
Một đôi mắt đen ngòm không có con ngươi.
Đụng vào tầm mắt của Nguyên Cửu Vạn.
“Tiểu Cửu thấy gì không?” Trần Thải Tinh hỏi.
Nguyên Cửu Vạn mặt bình thản nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, ai không biết còn tưởng đâu vai vế bị đổi, rốt cuộc ai dọa ai. Nghe Trần Thải Tinh hỏi, Nguyên Cửu Vạn trưng lên một nụ cười, miệng xòe ra răng trắng nhỏ, hung thần ác sát, giọng sữa ngọt đáp: “Là cái lục lạc, để em lấy cho chị.”
Chẳng chút sợ hãi mà đưa tay vào góc tối đen ngòm kia lấy đồ.
Mắt đen kia lui lại, chiếc lục lạc lẽ ra phải dời tủ mới lấy được, giờ đang chuẩn không cần chỉnh mà lăn nhẹ đến gần bàn tay nhỏ múp múp của Nguyên Cửu Vạn.
“Lấy được rồi chị.” Nguyên Cửu Vạn hớn hở đứng dậy, cầm trên tay là một cái lục lạc chuyên đeo trên cổ mèo, vải đen thêu hoa, ở giữa dán một chiếc lục lạc màu vàng.
Lục lạc đã không còn kêu.
Trần Thải Tinh nhận lấy quan sát, vải dính tro bụi, lục lạc màu vàng xỉn màu, rung cũng không phát ra âm thanh. Thoạt nhìn cùng những món đồ khác xung quanh cũng chẳng khác gì, nhưng cậu không quăng bỏ, xem bộ dáng Tiểu Cửu yêu thích, nói: “Này đưa Tiểu Cửu cất giữ nhé.”
Nhóc con vui tít mà giữ lấy.
Sau đó tìm được vài tờ giấy, hẳn là xé ra từ sổ ghi chép, đều bị bôi xóa, chỉ có một tờ ghi lại đánh số và tên người, Trần Thải Tinh không biết tiếng Ý, nhưng may mắn thay mấy con số kia là dung số La Mã.
“Hai người tìm được gì sao?” Cầu thang vang lên tiếng của Quách Dục.
Trần Thải Tinh không trả lời, đối phương tự giác khai báo thành quả: “Bọn tôi phát hiện một căn phòng, chắc là của Barbara, bị lửa thiêu nghiêm trọng nhất, chẳng chừa lại chút gì, ngược lại trong phòng cha cổ tìm được một tấm ảnh vẽ tay, cùng một quyển nhật ký, tuy nhiên trên đó vẽ bùa vẽ quỷ gì nhìn không hiểu.”
Quách Dục bô bô một hơi, kèm theo tiếng đi cầu thang, chốc lát sau hắn và Trình Lập Phong đã có mặt.
“Chúng tôi tìm được cái này, và một chiếc lục lạc dành cho mèo.” Trần Thải Tinh đưa tờ giấy trong tay tới.
Quách Dục nhìn một cái đã xua tay, “Nhìn đau cả đầu, nó viết gì á?”
“Bảy, tám con số La Mã và tên người.” Trần Thải Tinh không che giấu.
Trình Lập Phong đưa ảnh và nhật ký cho Trần Thải Tinh xem qua. Trần Thải Tinh trông thấy cái gọi là quyển nhật ký mà Quách Dục nói, khóe miệng giật tưng tưng, có hai trang giấy cột lại mà dám bảo là quyển?
Ảnh vẽ tay còn tệ hơn, một nam một nữ, nam xem lớn tuổi, ánh mắt đục ngầu đầy vẻ cay nghiệt. Còn mặt của nữ lại bị bôi đen, có lẽ là Barbara và cha của cổ.
“Ra ngoài nói sau.” Trần Thải Tinh trả lại đồ vật.
Của ai nấy giữ.
Nín thở đi cho xong nửa con hẻm, Quách Dục hít một hơi thiệt sâu, “Sắp tắt thở luôn.”
Trần Thải Tinh còn giấu nửa cái mặt trong cổ áo, nhớ đến thứ gì, chợt hỏi: “Sao hôm qua hai người không phát hiện ra nơi này?” Nhà Barbara và cửa hàng lạp xưởng cũng khá gần.
“Haiz, cô đừng nhắc tới. chẳng phải đã kể là hôm qua xém chút nữa bị tạt nước tiểu hay sao, may mà tôi né kịp, ai ngờ đụng trúng một cô nàng tên Xoài, tôi thề luôn, đụng một cái nhẹ hều à, tôi đỡ cổ dậy mà cổ cứ nằng nặc bảo đau chân, không đi nổi, bọn tôi phải hầu cả bữa trưa, cơm nước xong còn bảo sợ hãi, nhất định bắt lão Trình cõng, chê tôi mập không chịu cho tôi cõng, ông đây ngọc thụ lâm phong mập cái chỗ nào?” Quách Dục nhớ lại còn tức anh ách.
“Cõng cổ cũng chẳng yên thân, lúc bảo khát lúc bảo đói, xém tí nữa về không kịp trước khi trời tối.”
Trần Thải Tinh: “Xoài?”
“Vương Quả.” Trình Lập Phong biết Trần Thải Tinh hỏi cái gì, đáp: “Là cô gái mà tôi cõng.”
Trần Thải Tinh ờm một tiếng, thuận miệng nói: “Không cần giải thích với tôi.”
Quách Dục đứng một bên ố ồ ố ồ, bị Trần Thải Tinh liếc, tức khắc hiểu ý, mà chưa tới 2s đã nói: “Chị gái iu dấu, rốt cuộc chị có chồng hay chưa?”
Trình Lập Phong nhíu mày ngó Quách Dục.
“Tò mò?”
Quách Dục gật đầu, tất nhiên tò mò rồi.
Chẳng ai phát hiện được Nguyên Cửu Vạn đi cạnh bên mặt bỗng cứng đờ, toát lên vẻ nhỏ yếu bất lực, khỏi nói cũng đoán được Tinh muốn nói cái gì.
“Chết rồi á.” Trần Thải Tinh giọng điệu xa xăm, sờ sờ bụng, giọng điệu như đang hồi ức lại quá khứ, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Làm tôi lớn bụng, xong bị tôi phát hiện bắt cá nhiều tay, một kéo cắt cái crụp, chết tại chỗ, ra đi vô cùng thanh thản…”
Quách Dục vô thức kẹp chân, hắn cảm thấy đau “bi” quá.
Chẳng dám hỏi là thiệt hay giả.
Chờ cho hai chị em nhà kia vào cửa hàng trước, Quách Dục đi phía sau, vỗ vỗ vai lão Trình, ngụ ý nói: “Lão Trình, chị gái tôi cái gì cũng tốt, chỉ có cái làm người nhẫn tâm, ông đấu không lại đâu, đổi cái khác đi.” Haiz
“Nói bậy bạ gì đó.” Trình Lập Phong mặt đen thùi.
Quách Dục nghĩ trong bụng rằng, giấu cái gì mà giấu, ông mà không thích Nguyên Tinh, sao tự dưng hết lần này tới lần khác tốt bụng mà giúp đỡ? Tuy nhiên nhìn mặt đen thùi của Trình, chuyện này hắn không dám nhắc nữa.
Lúc ăn cơm trưa.
Trần Thải Tinh phát hiện Tiểu Cửu ăn rất đau khổ, quả thật mùi của lạp xưởng y đúc như những gì Quách Dục miêu tả, ngoại hình không đẹp mắt cộng thêm cái vị hơi khó ngửi, nhưng cũng coi như ăn được, tuy nhiên dù sao Tiểu Cửu cũng còn nhỏ.
“Khó chịu à? Không thích thì đừng ăn.” Trần Thải Tinh mò mò mặt nhỏ.
Nguyên Cửu Vạn lúc lắc đầu, giờ trong tâm trí nhóc toàn là câu “ra đi vô cùng thanh thản”, lỡ sau này Tinh biết nhóc …
“Chị ơi em sẽ ngoan ngoãn.”
Trần Thải Tinh nở nụ cười, không muốn ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, có gì nghiêm trọng đâu. Vỗ đầu Tiểu Cửu, khen: “Cửu là ngoan nhất, chị biết mà.”
Buổi chiều bốn người đi dạo xung quanh thành phố, sang cả khu nhà giàu.
Trần Thải Tinh có tiền trong túi, cộng thêm khu mua sắm nơi này cũng không tệ, test thử cảm giác mua mua mua ra làm sao. Quách Dục bao lớn bao nhỏ xách đùm đề, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Trần Thải Tinh, lập tức lắc đầu: “Không mệt, không buồn ngủ, còn muốn đi dạo!”
Hắn sợ Nguyên Tinh cũng tặng hắn một kéo.
Trời còn chưa tối đã về tới Bệnh viện, không ghé đại sảnh mà đi hẳn về KTX. Quách Dục beo béo xách đồ thở phì phò, Trình Lập Phong cũng phụ giúp một ít, đều là chăn ga gối nệm mới tinh, còn có đồ dùng hàng ngày.
“Ý, trả chăn lại cho cưng nè, em gái ngoan.” Trần Thải Tinh rộng rãi trả lại phần chăn đã mượn của Quách Dục.
Quách Dục nhận lấy nó, thở như chó nói: “Tạ chủ long ân.”
Nghỉ ngơi chả được bao lâu, chợt nghe có tiếng nữ thét lên kinh hoảng, liếc nhìn nhau, chạy nhanh ra ngoài.
“Ối, Phương Bình Bình chết rồi, cả người toàn là vết đỏ, cổ, cổ bị truyền nhiễm, chết rồi!”
“Làm sao bây giờ, hôm qua tôi ở cùng KTX với cổ, tôi sợ lắm.”
“Lúc chúng ta đi cổ vẫn còn đang ngủ, ai ngờ đến khi về cổ đã … ”
Cửa phòng chặn kín người, nhưng chẳng ai dám bước vào.
Người nói là newbie mà ngày hôm qua than thở đi nông thôn rất là khổ cực kia, khi ấy Trần Thải Tinh để ý có một cô gái bảo là hơi ngứa, chẳng ai khác ngoài Phương Bình Bình.
Còn có người nhỏ giọng khóc rấm rứt, kể lại từng chút từng chút những việc những nơi mà hôm qua Phương Bình Bình đã đi qua. Trần Thải Tinh nghe hết nổi, Thế giới này rất khó, thứ nhất là mục tiêu chẳng rõ, hai là trong lúc truy tìm mục tiêu lại phải đối diện với dịch bệnh đang rình rập.
Mười chín người, đã chết hết sáu.
Chẳng biết Alexander tới từ khi nào, vung tay ra lệnh đem xác Phương Bình Bình đi thiêu, mặt nạ đảo qua tất cả mọi người, giọng điệu bình thản nghe không rõ tâm rạng: “các người về quá sớm, không được làm biếng.”
Đối phương không muốn bọn họ ở lại Bệnh viện quá lâu.
Chắc chắn nơi này có vấn đề.
Trần Thải Tinh nhớ đến NPC đẹp trai đã cười với cậu kia, nhìn mặt là biết không phải người qua đường A rồi, chẳng biết là nhân vật như thế nào trong Bệnh viện này?
Không bao lâu sau, trời tối, đến giờ dung bữa.
Những người khác vừa trở về đã nghe lại có thêm người chết, tức thời bầu không khí rất nặng nề, mạnh ai nấy vừa suy tư vừa dung bữa. Trần Thải Tinh chẳng đói gì mấy, gõ gõ bàn, nói: “Đưa giấy cho tôi.”
Trình Lập Phong hiểu ngay, đưa qua quyển nhật ký mà Quách Dục nói.
Mọi người chợt thấy trong đám tự dưng có một cô gái xinh đẹp đứng dậy, tiến về phía bàn của các bác sĩ. Giờ cơm trong hai ngày qua, mọi người đối với thổ dân NPC tránh còn không kịp, đám bác sĩ kia lúc nào cũng mang mặt nạ, tuy lúc ăn cơm cóp cởi ra, nhưng mặt chẳng chút cảm xúc nhai nhai nuốt nuốt rất cứng, nhìn không giống loài người.
Ai mà dám tới gần?
Kết quả người nữ có thai kia tiến tới, nói hai câu, có NPC còn nhường chỗ cho ngồi???
Mọi người dựng lỗ tai lên nghe trộm.
“… Cám ơn ngài, ngài tốt bụng quá, lại thật là săn sóc”. Đây là câu người nữ có thai nói với NPC nhường ghế.
“Người mới chúng tôi còn phải học tập các vị rất nhiều, hôm nay tôi vào trong thành, có một người bị ác ma xâm nhập, ngoài rút máu, các vị còn có cách giải quyết nào khác không? Wow, Chúa ơi, còn có cách đó nữa à, tốt quá, rất cảm ơn các vị.”
Mọi người:… Kỹ năng nịnh bợ level max rồi.
“Giúp tôi xem cái này một chút được không? Tôi cảm thấy nó sẽ rất có ích cho việc xua đuổi ác ma.”
Mọi người thấy nữ có thai kia nhích lại gần NPC, hai người đưa lung về phía người chơi, nói thì thà thì thào gì đó, nghe không rõ, chẳng bao lâu, người nữ có thai kia đứng dậy nói cảm ơn và trở về chỗ của mình.
“Nhìn tôi làm gì?” Trần Thải Tinh đón lấy ánh mắt của mọi người, vén tóc mai, khẽ mỉm cười tỏa ra ánh sáng của người thầy giáo, cần cù chăm chỉ, nói: “Chúng ta đều tới đây để giao lưu học hỏi, cúi đầu tránh mặt cũng chẳng phải là cách hay, con người mà, học học nữa học mãi. Mọi người fighting nhé.”
Trong ánh mắt mọi người ngoài sự tìm tòi nghiên cứu lại kèm theo một tia muốn đánh người.
Trần Thải Tinh ngồi xuống bình thản dùng bữa.
Chỉ có Quách Dục ngồi cười khà khà, nghĩ đến việc rốt cuộc cũng có người bị Nguyên Tinh chơi. Tự dưng hắn có chút sảng khoái trong người.
Sau bữa ăn, trên đường về KTX, ba vị nữ new cùng phòng với Phương Bình Bình khóc lóc sướt mướt mà níu lấy oldbie, tìm xem có ai có thể cho ở tạm được không.
“Phương Bình Bình chết rồi, tôi sợ trong phòng còn dính virus.”
“Anh ơi em sợ quá, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn gì em cũng chiều mà.”
Mặc kệ là yếu đuối lấy lòng, hay là lời trong lời ngoài muốn giao dịch khác, vẫn chẳng có oldbie nào đồng ý. Một là Phương Bình Bình chết là do vị truyền nhiễm, hai là đám oldbie qua hai đêm đã thành đội với nhau, dễ dàng chia sẻ manh mối hơn, có newbie vào chỉ thêm thừa thãi.
“Vương Quả là ai?” Trần Thải Tinh hỏi Quách Dục.
Quách Dục mặt mày hớn hở, man mát nói: “Lão Trình cũng Xoài, cho nên chị gái ghen phải không?”
“Anh muốn làm em gái của tôi thật à?” Trần Thải Tinh đưa mắt về phía bụng dưới của Quách Dục.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Quách Dục chợt cảm thấy bụng dưới mát lạnh, mắng câu phắc, chẳng dám rục rịch, tức khắc chỉ cho Trần Thải Tinh xem. Quách Dục không nhìn thấy, em trai nhỏ đứng bên cạnh chị gái tốt Nguyên Tinh, ánh mắt rét căm căm đặt trên người hắn dời đi.
Vương Quả là một cô gái rất bình thường, mặc kệ là tướng tá hay chiều cao, đều là loại ít gây sự chú ý.
“Nhìn sơ cũng chẳng giống loại tiểu công chúa xằng bậy.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục đầy mặt không đồng ý, “Vậy mà không xằng bậy gì, xằng bậy quá mức luôn ấy, cô chưa có thấy đâu, rất là đáng ghét.”
“Anh là nữ hay tôi là?” Trần Thải Tinh nói câu, liếc mắt Quách Dục, nhàn nhạt nói: “Tôi quên, anh cũng là em gái, thôi được, coi như anh nói đúng.”
Tuy rằng lần nãy cãi thắng, mà không có một chút vui vẻ là sao?
Vừa vào phòng đóng cửa lại, không cần hai người hỏi, Trần Thải Tinh lấy quyển nhật ký ra, nói: “Tờ đầu tiên nói Eva và Gray bị bệnh, đáng đời, hai ả này rất lắm lời, nhất định là bị ác ma trừng phạt.”
“Tờ thứ hai nói rằng hàng xóm cũng bị bệnh, ác ma bao phủ vùng đất này, gã và Barbara phải rời đi thôi, mà Barbara nói đang chờ.”
“Hết rồi?” Quách Dục so sánh với lượng từ trên giấy, cảm thấy không khớp.
Trần Thải Tinh mặt không hề cảm xúc: “Có muốn tôi lặp lại từng câu từng chữ cho anh nghe không?”
“Không, không cần.” Quách Dục xua tay.
Nguyên Cửu Vạn hé ra răng nhỏ, ngoan ngoãn nói: “Chị ơi đừng nóng.”
“Không nóng, bé Cửu là ngoan nhất, chị sẽ chẳng tức giận.” Trần Thải Tinh him híp cười sờ sờ đầu nhỏ.
Quách Dục: Mẹ nó phân biệt đối xử, cũng gọi cô là chị gái như nhau, mà cô lạnh nhạt với người ta vậy đó hờ?
Chờ đến khi hắn ngộ ra mình đang nghĩ cái gì, mặt vàng như sh*t, Nguyên Tinh có độc, sẽ truyền nhiễm.
“Buổi tối tôi muốn đi vào Bệnh viện xem xem.” Trần Thải Tinh nói.
Nguyên Cửu Vạn: “Em cũng muốn đi.”
Tất nhiên là Trần Thải Tinh sẽ dẫn Tiểu Cửu theo. Quách Dục liếc nhìn Trình Lập Phong, hai người trước sau tỏ ý muốn đi cùng.
“Oke.”
Đêm khuya lặng lẽ, cả tòa Bệnh viện chìm vào giấc ngủ.
“Mọi người nghĩ Alexander ở đâu nhỉ?” Quách Dục tò mò.
Trần Thải Tinh cầm đen pin rọi một hướng, Quách Dục hiểu ý mà trợn tròn mắt, “Chị gái, sao chị biết á?”
“Ai biểu tôi hiếu học làm chi.” Trần Thải Tinh ngó Quách Dục bằng ánh mắt xem kẻ vô học.
Lúc dùng bữa hỏi NPC, một lời khách sáo đơn giản, giả bộ bảo học tập có vấn đề gì không biết muốn hỏi bác sĩ Alexander, là biết được ở đâu ngay.
“Pro quá.” Quách Dục là em gái ngoan của chị, đành hứng chịu ánh mắt xem vô học quất lên người.
Tầm phào vài câu khiến bầu không khí thoải mái hơn, thổi bớt sự khủng bố mà tòa Bệnh viện đem lại. Nơi này cũng không lớn lắm, trừ ba nơi mà bọn họ thường đi là KTX phòng ăn và đại sảnh, còn có lò thiêu, cùng với KTX cho bác sĩ thổ dân và phòng trị liệu.
“Phòng trị liệu? Đừng nói là bị thương cái rút máu, trét c*t rồi để nằm chờ chết?” Mặt Quách Dục khó coi, né né phòng trị liệu, nói: “Hay là chúng ta đi xem lò thiêu trước đi?”
“Anh không sợ bị truyền nhiễm?”
“Uống vacxin rồi sợ gì nữa.” Quách Dục dửng dưng nói ra.
Quả nhiên, giống với bọn cậu.
Quách Dục cũng chẳng phải loại không có ánh mắt, biết Nguyên Tinh đang thăm dò cái gì, chẳng thèm để ý nói: “Thế giới game cũng không phải hoàn toàn dựa vào uống vacxin là có thể tiếp tục sống sót, tới giờ chết là phải chết thôi, tôi còn từng gặp một người chơi chẳng tiêu cắt nào gắng gượng chống chọi kìa, giờ giá trị bản thân cũng khá cao.”
“Còn sống?” Trần Thải Tinh tò mò.
Quách Dục: “… Không, tuy nhiên để tiền lại cho cha mẹ vợ con xài cả đời cũng không hết, anh ta nói ở trong game chả biết chết khi nào, chi bằng để tiền lại cho người sống.”
Nhất thời, chẳng còn ai nói chuyện.
Trần Thải Tinh nghĩ đến dự định bản thân, tay chợt ấm áp, Tiểu Cửu nắm lấy tay cậu hiểu rằng nhóc con đang lo cho mình, tim Trần Thải Tinh ngọt ngào mềm mại, cậu vốn chẳng có gì để lo sợ, mà giờ chẳng phải, dù cho phải trãi qua rất nhiều Thế giới vô cùng khủng khiếp, cũng phải tiếp tục sống sót.
“Đi phòng trị liệu trước xem.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục: “??? Tôi cảm thấy lò thiêu … ”
“Dịch bệnh lây lan rất nhanh, tỉ lệ tử vong cao, cộng thêm cách chữa bệnh nơi này, chắc hẳn chẳng cần đến trị liệu.” Cơ bản là bệnh cái chết ngay. Trình Lập Phong lên tiếng, cùng suy nghĩ với Nguyên Tinh, “Ngày thứ nhất, lúc chúng ta đeo mặt nạ vào thành, người dân ở đó tránh còn chẳng kịp, sau lung thì thầm Bệnh viện trên núi gì đó.”
Quách Dục nhớ tới, “Người dân nơi đây rất sợ bệnh viện, nhưng chẳng giống như sợ ác ma.”
Nếu đã nói vậy, đành phải nối gót đi hướng phòng trị liệu.
Lúc trước, Trần Thải Tinh cũng cảm thấy mọi người sợ mặt nạ mỏ chim, vì nghĩ là nó mang tới sự tử vong, do trước đó đã từng chứng kiến, mà trông thấy vài người chết do truyền nhiễm rồi mới biết, trị gì kịp mà trị?
Cậu, giác quan thứ sáu của phụ nữ có thai ON.
Tắt đi ánh sang của đèn pin, dựa vào ánh trăng tìm tới phòng trị liệu.
“Có ánh sáng.” Quách Dục sáng mắt lên, nhỏ giọng nói với lão Trình. Hai người hiểu ý, im lặng tiến tới gầnn.
Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn cũng vậy.
Phòng trị liệu không lớn, hình chữ nhật hẹp dài, trên tường gắn một loạt cửa sổ, lúc này đang mở tung, nếu là bên ngoài có ai tới gần, người bên trong sẽ thấy rõ vành vạnh. Bốn người cúi người đi luồn, ngồi xổm cạnh cửa sổ.
Trời thu sắp vào đông, gió lạnh ban đêm thổi vù vù.
Bên trong phòng trị liệu vang lên tiếng khóc hu hu, rất nhẹ, càng lúc càng nhẹ, lẫn vào tiếng gió thổi, nếu không tới gần lắng nghe, sẽ chẳng phân biệt được đâu là tiếng gió đâu là tiếng khóc.
Trần Thải Tinh nghe tới, nghĩ gì đó mà mặt đen thùi, dờ đầu nhỏ của Tiểu Cửu, dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Cửu. Nguyên Cửu Vạn gật đầu bày tỏ mình sẽ không nhìn, sẽ ngoan ngoãn ngồi xổm ở đây. Trần Thải Tinh cũng gật đầu, chầm chậm tới gần vách tường, lú đầu lên, bí mật mà quan sát bên trong.
Đối diện với cửa sổ nơi bọn họ ngồi có một chiếc giường nhỏ, trên giường cột một người, thân thể gầy yếu chỉ còn da bọc xương, miệng bị bịt kín, cả người toàn máu, mắt trợn trừng, từng giọt nước mắt lăn dài.
Bác sĩ mỏ chim đứng cạnh giường, cầm một con dao trong tay, dính đầy máu tươi, khẽ nghiêng đầu, con dao cắt lên bụng người nọ, giải phẫu sống, chỉ vài giây sau, người kia đã không thể rớt nước mắt nữa.
“Không có, sống sót và ác ma ẩn thân khác nhau chỗ nào?” Không biết được biểu tình của bác sĩ mỏ chim là gì, chỉ nghe lẩm bẩm, “Ngày mai lại tìm thêm một cái…