Nam sinh quỷ đang tự mình ăn năn hối lỗi.
Trần Thải Tinh không muốn nghe, ngắt lời, nói: “Được rồi, đêm nay tạm thời ngừng cái vụ tự sát của cậu lại đi, trước hết theo chúng tôi đi đến nơi này một chuyến. Đừng hỏi tại sao, hỏi những việc mà thầy Tằng Nam yêu cầu cậu phải làm theo kìa.”
Nam sinh đang cầm dao:…
“Được, được.”
Thật đúng là tủi thân cho cậu. Trần Thải Tinh nhìn nam sinh quỷ như đang nhìn một đứa ngốc, lần thứ hai chứng minh không phải tất cả mọi loại quỷ đều là hung thần ác sát, quỷ cũng là từ con người mà thành, khi còn sống ngoan ngoãn nhát gan nghe lời, chết rồi thành quỷ cũng thành thật không đi gây hại ở đâu.
“Đi thôi, đến phòng thực nghiệm.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục: “Cứ mang theo cậu ấy như vậy à?”
“Chẳng lẽ cậu muốn bỏ mặt cậu ta sao?” Trần Thải Tinh hạ mi, “Tốt xấu gì cũng phải để cho bốn anh chị em bọn họ gặp nhau đã, chết cũng phải chết cho rõ ràng.”
Đêm nào cũng vậy, lặp đi lặp lại cái cảnh bản thân từ từ rơi vào cái chết, nhưng dù vậy vẫn nghĩ đó là lỗi của mình, cứ nghĩ đến chuyện này cậu lại không kìm nén được cơn tức của mình.
Quách Dục nghĩ thầm, ý của hắn hông phải như vậy, hắn chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ mặc nam sinh quỷ này mà. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể giương mắt đầy tủi thân.
Đêm nay, bốn con quỷ khối 12 của trường Thanh Dương sắp tụ hội.
Cũng không biết liệu có triệu hoán thêm mấy con khác đến không nữa. Quách Dục đi ở phía sau không ngừng suy nghĩ.
Bốn người có chìa khóa cửa của ký túc xá, thuận lợi đi ra khuôn viên trường. Toàn bộ khuôn viên tối đen, đèn đường đã tắt. Trình Lập Phong lấy ra đèn pin để chiếu sáng, bốn người đi qua sân luyện tập, đến khu vực lớp học. Lớp học không có cửa, thế nhưng cửa lớn của tòa tổng hợp lại bị khóa kín, cánh cửa cầu vượt thông đến tòa nhà toàn đối diện cũng bị khóa lại vào ban đêm.
“Làm sao bây giờ? Làm sao vào trong đây?” Quách Dục nói.
Đột nhiên “phịch” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, bộp một tiếng ngã trên mặt sàn xi măng.
Máu thịt be bét, máu tươi tràn ra.
“Mụ nội nó.” Quách Dục bị dọa cho sợ hết hồn vội né tránh, suy nghĩ xem người trước mặt là ai. “Nam sinh nhảy lầu tự sát?”
“Qua xem một chút đi.” Trần Thải Tinh nói.
Bốn người một quỷ đi tới, thân thể bị chia năm xẻ bảy trên đất chậm rãi nhúc nhích, cuối cùng hợp lại thành một bộ thi thể, máu tươi từ từ chảy ra từ những bộ phận bị chia cắt, toàn bộ cơ thể của con quỷ đều là máu me nhầy nhụa, nhưng con quỷ dường như không có cảm giác đau, sau khi ghép các phần cơ thể lại với nhau thì từ từ đứng lên, như cái xác không hồn nện từng bước đi đến cửa lớn của tòa tổng hợp.
“Cửa không có khóa!” Quách Dục sắc bén quan sát.
Nam sinh quỷ kia đang tự đắm chìm trong của thế giới của bản thân mình, không hề liếc nhìn tới bọn họ, chậm rãi từng bước một bước vào cánh cửa đang mở rộng.
“Vừa đúng lúc, theo nó vào thôi.” Thực sự là “buồn ngủ gặp chiếu manh” mà.
Bốn người một quỷ thuận buồm xuôi gió tiến vào, cả tòa nhà hoàn toàn yên tĩnh, tối đen như mực, Quách Dục không im lặng nổi, liếc nhìn nam sinh quỷ đi ở phía sau bọn họ, luôn cảm thấy quỷ đứng sau lưng làm người ta cảm thấy sợ hãi lại hoảng loạn, liền nói: “Bạn học nhỏ à, đừng thì thầm lẩm bẩm nữa, cậu đi lên phía trên dầu đi, mau đi đi.”
Nam sinh cảm thấy mờ mịt, phản ứng chậm chạp, một lát sau mới đi đến bên cạnh Quách Dục. Nói là đi, nhưng Trần Thải Tinh nhìn thấy mũi chân đối phương không chạm đất được, toàn bộ hành trình đều là bay trôi nổi trên không khí.
Tại lầu bốn, phòng thực nghiệm.
Đi lên lầu, Quách Dục nói chuyện phiếm: “Cậu tên gì? Tôi là Quách Dục, hắn là lão Trình, phía sau là Nguyên Tinh Tinh và Tiểu Cửu.”
“Trang Hằng.”
“Tên rất hay à nha, nghe rất êm tai.” Quách Dục thật lòng khen.
Thế nhưng đồng học Trang Hằng lại phản ứng dữ dội, khuôn mặt trắng bệch lộ ra nhàn nhạt ngại ngùng, cười nói, “Thầy Tằng cũng nói tên của tôi rất êm tai.”
Quách Dục:…
Trần Thải Tinh khẽ cười, “Lão Quách, thủ đoạn trêu ghẹo người khác của cậu sao lại hạn hẹp như vậy chứ?”
“Tôi đây là thật tâm thật lòng khen ngợi, không phải thứ đàn ông cặn bã kiếm lợi từ mấy lời kia!” Quách Dục oan ức.
Nam sinh quỷ Trang Hằng sau một lát mới phản bác nói: “Trên người tôi không có gì đặc biệt cả, Tằng lão sư không có ý đồ gì với tôi hết, thầy đối với tôi rất tốt, dành cho tôi rất nhiều sự trợ giúp, thầy còn khen tôi là một học sinh rất ngoan ngoãn lại rất nghe lời.”
“Hai người đã xác nhận quan hệ chưa?” Quách Dục giật mình.
Vẻ mặt đơn thuần của Trang Hằng dần hiện ra vẻ mờ mịt, “Quan hệ gì? Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi mà.”
“Chị, chị Nguyên, không có quan hệ, có phải nhầm lẫn gì rồi không?” Quách Dục sốc tâm lí.
Trần Thải Tinh: “Có nhầm lẫn hay không thì đi hỏi mấy bạn học nữ một chút sẽ biết ngay thôi. Có điều, tình cảm trên cõi đời này chia thành nhiều loại, cảm giác thỏa mãn cũng không phải chỉ cần nương tựa hay ở gần bên nhau là có thể thành được, có một số người sẽ chú trọng đến quá trình thuần hóa tâm lí của người khác, để người khác sinh ra sự ỷ lại đối với mình.”
Mà một người trở nên bất thường, vậy thì không thể coi là người nữa rồi.
Trang Hằng là trường hợp đầu tiên.
“Tinh, sao chị hiểu rõ cái vụ này quá dợ, từng trải qua rồi huh?”
“Muốn tôi cho cậu vài bạt tay không hả?” Trần Thải Tinh thấy Quách Dục rõ ràng là ngứa đòn mà.
Quách Dục:…
Trò chuyện xong cũng đã sắp đi tới lầu bốn, hành lang đen kịt vốn dĩ đang rất im ắng, đột nhiên lại vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ từ xa.
“Có giọng con gái đang khóc.” Quách Dục nhỏ giọng nói.
Trần Thải Tinh sửa lời: “Cậu can đảm thật đó, hình dung chính xác như vậy, là gái thật sao?”
“Chị ơi, em sai rồi!” Quách Dục nhanh chóng nhận sai, này sao có thể là tiếng của con gái nào chứ, là ma nữ thì có!
Lần theo nơi tiếng khóc phát ra, họ từ từ đi đến một phòng thực nghiệm, Trang Hằng nói: “Là phòng thực nghiệm hóa học.” Vẻ mặt của nam sinh như mang theo chút hoài niệm, có thể là do nhớ đến ngày tháng trước cậu ta thường xuyên đến nơi này làm thí nghiệm.
Cửa lớn phòng thực nghiệm bị khóa chặt.
Thông qua lớp kính mỏng mà nhìn vào, rõ ràng trong phòng học không có bóng người nào cả, thế nhưng lại có âm thanh khóc nức nở nho nhỏ vang lên.
Quách Dục xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng nói: “Không thấy ai cả, thế nhưng lại có tiếng khóc u ám như vậy… chị không cảm thấy có chút ớn lạnh sao?”
“Cậu quay đầu lại nhìn đi.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục vừa quay đầu lại nhìn, mặt đối mặt với hắn chính là nam sinh quỷ Trang Hằng sát gần bên cạnh, cả khuôn mặt nam sinh trắng bệch đến dọa người. Quách Dục sợ đến tim muốn ngừng đập, Trang Hằng cũng bị dọa cho sợ hết hồn.
“Cậu làm sao vậy hả? Đứng gần tôi thế làm gì!” Hắn vừa mới hỏi sao đột nhiên lại cảm thấy ớn lạnh.
Trang Hằng đáng thương nhát gan nói: “Thật đáng sợ, tôi sợ bóng tối, lại còn thêm tiếng khóc như thế này nữa, mấy người nói coi, hình như có quỷ đúng hong?”
Người anh em à, cậu cũng chính là quỷ đó! Cậu mau thức tỉnh một chút đi! Cậu có thể tự nhận thức rõ bản thân mình một tí có được hay không hả!?
Quách Dục ở trong lòng căm giận chửi thề, “Tôi thấy lúc cậu tự sát cũng không có sợ bóng tối ha.”
Vẻ mặt của Trang Hằng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, trong đôi mắt trở nên tăm tối. Quách Dục cảm thấy bản thân chẳng khác nào là một gã cặn bã cả, không thể làm gì khác hơn là đồng tình, lắp bắp nói: “Quên đi, cho qua thôi, cậu nắm vào đi.”
“Cảm ơn anh.” Trang Hằng một cái tay nắm lấy áo của Quách Dục, “Tôi, tôi vốn dĩ không có sợ, do các anh đánh thức tôi, dần dần làm tôi chỉ muốn nhớ đến mấy chuyện lúc trước.”
Có thể nhìn ra, tư duy của Trang Hằng so với lúc trước đã nhanh hơn một chút.
Quách Dục vừa nghĩ tới thiếu niên này chết khi tuổi còn trẻ, đến khi chết còn uất ức không biết ai hại mình, còn một lòng thì thầm thầy Tằng là người tốt bla bla. Vừa tức giận lại vừa đồng tình, nói: “Cậu tốt nhất nên có một cái đầu nhạy bén, phải nhìn cho thật kỹ, ai mới thật sự là người tốt!”
Trần Thải Tinh nghiên cứu cánh cửa một hồi, cuối cùng hùng hồn nói: “Tôi cảm thấy có thể phá cửa.”
“Để tôi.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu lùi về sau nhường lại vị trí, lập tức nhìn thấy Trình Lập Phong đưa đèn pin cầm tay qua cho Quách Dục, Quách Dục rọi đèn, Trình Lập Phong lấy một thanh sắt trong túi ra, gấp lại vài cái, bắt đầu đập, không bao lâu ổ khóa liền mở ra
“Không ngờ anh lại có thể làm như vậy đó.” Trần Thải Tinh bội phục, không che giấu lòng hiếu học rực cháy nơi đáy mắt, “Có thể dạy tôi được không?”
Trình Lập Phong liếc nhìn, “Có thể.”
Nguyên Cửu Vạn không cam lòng: “Chị ơi, em cũng biết này.”
“Em biết cái gì mà biết, học sinh tiểu học thì không nên học mấy cái thứ này.” Trần Thải Tinh vò đầu Tiểu Cửu, “Ngoan, nghe lời, lúc về sẽ mua kẹo hồ lô cho em.”
Nguyên Cửu Vạn: Hận!
Mở cửa ra, Trình Lập Phong dẫn đầu, tiếng khóc vang lên càng ngày càng nhỏ, như tiếng của động vật nhỏ nào đó, bọn họ liền phát hiện âm thanh này đến từ phía chếch lên bục giảng. Có một cô gái trốn ở đó, ngồi co ro, máu vươn vãi ở khắp nơi, chiếc váy trắng tinh khiết giờ nhuộm thành đỏ tươi, lệch sang một bên, vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên tái nhợt, trên bụng cắm một con dao, nhưng nhìn lượng máu vươn vãi khắp nơi, hẳn là đã đâm nhiều nhát vào bụng.
Cô gái không còn khóc nữa.
Người đã chết. Không bao lâu, lại bắt đầu lặp lại một màn diễn ra trước khi chết, cô gái cầm dao nhưng rất sợ hãi, tay run rẩy, khóc nức nở thì thầm, nhỏ giọng nói: “Mày quá bẩn, là mày không xứng với thầy, mày là cái thứ ô uế, vì sao lại như vậy, nếu như không có mày thì tốt rồi…”
Một dao đâm vào bụng, vẻ mặt cô gái nhăn nhó vì đau đớn, nhưng vẫn rút dao ra tiếp tục đâm vào.
Tổng cộng đâm vào ba nhát, rồi nằm chờ chết.
“Em gái, tí nữa rồi hãy ngủ.” Trần Thải Tinh vốn định ngồi xổm xuông bên cạnh, nhưng cậu phát hiện bụng lớn thế này thì nửa ngồi nửa quỳ quá bất tiện, đột nhiên cảm thấy tức giận. Trình Lập Phong thấy vậy, nói: “Để tôi cho.”
“Cô biết thầy Tằng Nam không?”
Vốn dĩ cô gái đang nằm chờ chết theo như quá trình lúc nãy, giờ lại mở mắt ra.
“Ê, cô, cô ấy mở mắt ra kìa.”
Nam sinh Trang Hằng sợ hãi trốn ở phía sau Quách Dục. Khuôn mặt mũm mĩm của Quách Dục thể hiện vẻ bất đắc dĩ, nói: “Người anh em, cậu với cô ấy có gì khác nhau đâu chứ, được rồi, đừng kéo nữa, quần của tôi sắp tuột luôn rồi này!”
Bầu không khí vốn đang kinh dị tự dưng chuyển sang tấu hài MODE, âm u khủng bố cái quần què gì nữa chứ!!!!!
“Đừng hỏi vì sao, đi cùng chúng tôi đi, cô và nam sinh quỷ này làm quen một chút đi, lát nữa còn phải trao đổi nhiều mà.” Trần Thải Tinh nghĩ thầm, đừng có “chị em” đánh nhau là được.
Ma nữ cũng giống như Trang Hằng, lúc mới vừa tỉnh lại có chút dại ra, phản ứng cũng chậm, nhưng đối với cái tên “Tằng Nam” này vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Từ trong bục giảng bò ra ngoài, Trần Thải Tinh nhìn một màn đầy máu me, thầm nghĩ, người phát hiện ra cảnh tượng này năm đó thật đáng thương, chắc sang chấn tâm tí hông nhẹ đâu ha.
“Cậu ấy tên là Trang Hằng, còn cô thì sao?” Quách Dục nhanh chóng bắc cầu cho hai con quỷ.
“Tiền Kiều Kiều.”
“Tên nghe thật hay, vừa nghe liền cảm thấy sự phú quý, tên rất hay.” Quách Dục không khỏi cảm thán.
Trang Hằng và Trần Thải Tinh đồng thời nhìn về phía Quách Dục.
Quách Dục:… Mấy người kia, mau đem ánh mắt khinh bỉ kia thu lại cho bố!!!
Bốn người mang theo hai con quỷ tiếp tục đi lên lầu, đi đến tầng cao nhất để tìm nam sinh quỷ nhảy lầu tự tử. Kết quả là đúng ngay khi bọn họ mới từ cửa bước ra, liền gặp ngay lúc nam sinh quỷ ở cửa cầu thang lặp lại quá trình tự tử, lần thứ hai dùng cái tên “Tằng Nam” gọi thử, rồi cùng nhau đi đến lớp học ở tầng năm để tìm nữ sinh treo cổ trên quạt trần.
Vì vậy, đi hết toàn bộ khuôn viên trường, bốn người ba quỷ thẳng tiến lên tầng năm của tòa dạy học.
Đến tầng năm, chính là ở cuối hành lang trông rất tối tăm và yên tĩnh. Dựa vào ánh sáng của đèn pin cầm tay, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy chiếc bóng của một cái xác đang khe khẽ đung đưa theo chiếc quạt trần.
Đã treo lên rồi.
Trần Thải Tinh xua tay: “Mấy người đi nói đi, tôi không muốn nhắc tới tên cặn bã kia lần nữa đâu.”
“Thầy Tằng Nam không phải kẻ cặn bã!” Tiền Kiều Kiều nói.
Nam sinh nhảy lầu Đường Nguyên nói: “Thầy Tằng là tốt nhất, không phải kẻ cặn bã!”
Kết quả có hai con quỷ đối mặt với nhau.
“Để cho bọn họ tự ôn chuyện với nhau đi, dù sao bạn trai cũ cũng là cùng một người.” Trần Thải Tinh không muốn để ý tới hai con quỷ.
Không sai, ngay từ ban đầu, ngoại trừ Trang Hằng, hai học sinh này đều từng cùng “thầy Tằng Nam” hú hí qua lại. Trình Lập Phong đi gọi nữ sinh treo cổ trên quạt trần kia, rất nhanh sau đó ba con quỷ liền cãi lộn rùm beng.
“Thầy Tằng nói tôi là người ngoan ngoãn nghe lời nhất!”
“Không đúng, thầy Tằng nói yêu tôi nhất!”
“Thầy Tằng gọi tôi là bánh trôi nhỏ á!!” Đây là nam sinh tên Đường Nguyên nói.
Trần Thải Tinh:… Cuối cùng cậu cũng biết thế giới khó khăn ở đâu rồi. Mấy học sinh bị PUA này, khi đã thành quỷ thì ngơ ngơ ngác ngác, tới chết cũng không biết người hại bọn họ là ai, độ tuổi đều đang độ đơn thần đẹp đẽ nhất, tình cảm ngây ngô lại hết sức chân thành, bây giờ tỉnh dậy, vậy mà vẫn còn nhớ người yêu trước khi chết…
Cộc, cộc, cộc.
Trần Thải Tinh gõ ba cái xuống bàn thu hút sự chú ý của ba con quỷ đang cãi nhau sung sức.
“Có cần tôi tổng kết chi tiết rõ ràng lại không? Thầy giáo đẹp trai bất khả chiến bại Tằng Nam trong miệng các cậu, người yêu chung tình ấy sau khi cậu, cậu, cậu chết rồi thì nhanh chóng đi tìm người tiếp theo, mà tất cả những học sinh đã yêu anh ta đều tự sát cả.”
Trang Hằng nao núng giơ tay lên ý kiến: “Tôi, tôi không có yêu đương với thầy Tằng.”
“Vậy thì cậu thật là tuyệt vời ha. Mọi người ít nhiều cũng đều là yêu một tên đàn ông cặn bã đê tiện kia, cậu không có làm gì hết thế nhưng cũng không còn mạng, có cần tụi này trao bằng khen không?” Trần Thải Tinh hỏi.
Trang Hằng:… Có cảm giác là chị gái xinh đẹp này lại mắng hắn nữa rồi.
Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại, Tiền Kiều Kiều ôm bụng, nói: “Tôi không tin, thầy Tằng rõ ràng nói yêu tôi, chỉ là tôi mang thai, là do tôi quá bẩn, gây phiền phức cho Thầy—— “
“Em gái, em nói đứa bé bên trong là dơ bẩn à?” Trần Thải Tinh ôm bụng không vui.
Quách Dục ra can ngăn, “Chị, chị, chị ơi thôi nào, có thai rồi thì đừng cùng mấy đứa nhóc này so đo. Cô cũng thật là, mang thai thì là ô uế à, mẹ cô có ô uế hay không hả?”
Tiền Kiều Kiều biến sắc không nói.
“Tôi không mang thai, nhưng tôi là con trai, xã hội này đối với đồng tính luyến ái thật tàn nhẫn, là tôi không xứng với thầy Tằng, tại sao tôi lại là con trai chứ!”
Con mẹ nó tên này đang nói tới ai vậy! Trần Thải Tinh cảm thấy bị xúc phạm, đồng thời rất tức giận, lập tức nổi trận lôi đình:
“Lúc hắn ta đè cậu tại sao không chê cậu là nam? Bị mù à? Đéo nhìn thấy JJ của cậu hay gì!!”
Quách Dục: Chị Nguyên thật sự tức giận rồi, miệng bắt đầu văng tục rồi.
“Chị ơi, bình tĩnh một chút, JJ của nhóc này chắc còn chưa mọc đủ lông đâu.”
Đường Nguyên: …
Không chờ nữ sinh treo quạt trần mở miệng, Trần Thải Tinh đỡ trán, cơn giận bộc phát, phát ra câu hỏi của thế kỷ: “Mấy người có phải là học sinh top đầu không hả? Không phải đầu óc là bị gọt mất rồi đó chứ?”
“Chắc chị muốn nói là “tiện” huh*?” Quách Dục nhỏ giọng bổ sung.
Trần Thải Tinh khí thế ngút trời: “Cậu có thể nói lớn hơn chút nữa không!!”
(*)chỗ này kiểu chơi chữ ý: Tinh muốn nói đám này “tiện”/贱/jiàn/,loại bị xua đuổi nhưng vẫn mặt dày bám theo người ta ấy, nhưng lại nói “mũi nhọn sinh”/尖子生/jiān zǐshēng/ aka “sinh viên hàng đầu”, mà đám này lại đúng là học sinh loại “Top” nữa, đồng âm ấy mà =)))
Bốn con quỷ: …
“Mỗi người một tấm bùa Ác quỷ, cầm cho cẩn thận, ngày mai đi tìm thầy Tằng thân yêu của các cậu tiếp tục nói chuyện yêu đương đi, nếu như thầy Tằng kia thực sự yêu thương các cậu, hắn sẽ không bao giờ phản bội các cậu đâu.” Trần Thải Tinh từ bỏ.
Quách Dục run rẩy vươn bàn tay mập mạp ra, “Chị à, bình tĩnh một chút, đừng mà.”
Bốn người bọn họ vẫn ở chỗ này, dùng bùa Ác quỷ chỉ một chút, bọn họ sẽ bị thăng thiên trước tiên cho xem.
Trần Thải Tinh cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía hai người, “Vậy các cậu có cách xử lý nào tốt hơn không?”
“Không có.”
“Không có.”
Bốn người, một người là trẻ vị thành niên Nguyên Cửu Vạn, ba người còn lại đều là cẩu độc thân không có lấy một mối tình vắt vai thì làm gì có cách xử lý nào tốt hơn. Nguyên Cửu Vạn rất muốn nói là mình không phải, hắn cũng đã từng có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng bây giờ lại không dám mở miệng, chỉ có thể giả chết suốt toàn bộ quá trình.
“Trời sắp sáng rồi.” Trình Lập Phong mở miệng.
Trần Thải Tinh nhìn về phía bốn con quỷ yếu ớt không biết cố gắng này, cả gương mặt tràn vẻ ghét bỏ, nói: “Các cậu cố gắng tỉnh táo lại đi, tìm lại đầu óc mình đi.”
“Chị ơi, chị đừng nóng giận, đầu óc em vẫn còn chút bối rối, em, em ——” Trang Hằng đáng thương mở miệng.
“Đừng có chị chị em em ở đây, hẹn gặp cậu tối nay.”
Trời đã sáng, bốn con quỷ biến mất.
“Tinh đừng tức giận, cẩn thận cháu của tôi ở trong bụng.” Quách Dục giả mù bần cùng nói.
Trần Thải Tinh nhìn sang, “Cậu có muốn cảm nhận cảm giác lớn bụng là như thế nào không? Cho cậu thử có một đứa con gái nuôi như tôi này?”
“Chị!!! Em sai rồi, tuyệt đối đừng.” Quách Dục che mắt nói.
Trần Thải Tinh tỉnh táo lại, nghĩ đến câu nói kia của Trang Hằng, “đầu óc rối bời”. Có phải là trước khi chết bị tình cảm ràng buộc, vẫn luôn lặp lại quá trình tử vong, gia tăng cái gọi là “nhớ thương thầy Tằng“?
“Không biết ngày hôm nay cô Lưu có trở lại trường hay không nữa?”
Thực sự thì cô Lưu đã đi hai ngày rồi, nhớ cô ấy, rất nhớ cô ấy.
Bốn người trước tiên đi đến phòng ăn để ăn sáng, rồi trở về ký túc xá ngủ bù thì gặp nhóm người chơi đang tập thể dục. Nhóm các người mới ở lầu bốn trông vội vàng nói: “Chớ đến trễ.”, “Nhanh, còn phải ra sân thể dục nữa”, “Ngày hôm qua cậu có làm bài tập không? Cho tôi mượn chép với.”
Nếu như đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, chỉ nghe qua cuộc nói chuyện của bọn họ, thật sự sẽ nghĩ rằng là mấy người này không phải người chơi mà là học sinh cấp ba.
Thời gian đang dần hết.
Sắc mặt Trần Thải Tinh không tốt lắm, ngủ một giấc. Đến buổi chiều liền đi một chuyến tới phòng đọc, phát hiện có một nữ sinh đang cùng Tằng Nam nói chuyện, Tằng Nam vẫn như trước, một vẻ ngoài hào hoa phong nhã, ôn nhu nói: “Em rất tốt, không cần áp lực lớn như vậy đâu, mới chỉ là rớt mất một lần, phải cố gắng lên, thầy tin em sẽ vượt lên trong kì thi tháng tiếp theo.”
Nữ sinh đó nở nụ cười thẹn thùng, kích động đồng ý: “Thầy ơi, em sẽ cố gắng hết sức, vì thầy em sẽ tiến lên!”
“Đứa nhỏ ngốc, học tập là chuyện của bản thân, sao lại là vì thầy chứ.” Tằng Nam ôn nhu cười, một tay xoa đầu nữ sinh.
Không biết còn tưởng rằng hai người đang yêu nhau cơ đấy.
Trần Thải Tinh thẳng thắn đi vào, “Quấy rầy hai người đang nói chuyện yêu đương à?”
“Yêu đương cái gì chứ?” Mặt Tằng Nam đầy kinh ngạc, sau đó bao dung bật cười nói: “Chỉ là giúp các bạn cùng lớp giải tỏa áp lực thôi.”
“Há, tôi còn tưởng rằng mình đi nhầm đấy, Hóa ra thầy không phải là làm ở phòng đọc sách, mà là phòng tư vấn tâm lý.” Trần Thải Tinh cười nói.
Bạn học nữ đỏ mặt lên, sắc mặt đối với Trần Thải Tinh không tốt lắm, nói: “Cậu thì biết cái gì, thầy Tằng cùng thầy Vương là bạn học, đều đã học qua ngành tâm lý học rồi.”
Trần Thải Tinh suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới thầy Vương là một giáo viên tâm lý học đã ở đây được hai năm.
Không ngờ lại từng học chung với tên cặn bã này.
“Áp lực quá lớn thì đi tìm thầy Vương đi, mù đường chạy qua hướng phòng đọc sách làm cái gì, còn cái gì mà vì thầy em sẽ cố gắng, một đống buồn nôn, ai mà không hiểu lầm cơ chứ?” Trần Thải Tinh thẳng thắn nói ra, vẻ mặt ghét bỏ buồn nôn không hề che giấu, “Bạn học nữ này còn chưa trưởng thành, ai biết có ai đó ỷ vào thân phận giáo viên mà có làm ra việc gì trái đạo đức hay không? Loại người như vậy tôi đã thấy nhiều ơi là nhiều, ngược lại chính là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn không tự mình soi gương, lớn tuổi như vậy còn ở chỗ này ve vãn nữ sinh.”
Nư sinh kia giận dữ và xấu hổ, “Cậu hơi quá đáng rồi đó! Sao có thể nói như vậy với thầy Tằng chứ?”
“Tiểu Cửu, trước lúc chị đi vào, cánh tay của hắn để ở chỗ nào hả?” Trần Thải Tinh hỏi.
Nguyên Cửu Vạn lớn tiếng: “Hắn muốn sờ mông của chị gái này a!”
Trần Thải Tinh:… Không phải là xoa đầu một cái à?
“Em chớ nói lung tung, tôi không có.” Tằng Nam vội vàng phủ nhận, “Thầy cùng bạn học nữ này chỉ đơn thuần là quan hệ giáo viên với học sinh như bình thường, tôi đối với em ấy tuyệt không có ý gì khác.”
Bạn học nữ kia càng thêm giận dữ và xấu hổ, lại nghe được thầy Tằng giải thích nói rằng không liên quan đến cô, tâm tình cực kì khó chịu, “Thầy, không phải thầy nói yêu em —— “
“Em hiểu lầm rồi, thầy nói thích em, đây cũng là xem em là một học sinh mà yêu thích, không có ý gì khác.” Tằng Nam phủ nhận, giải thích.
Trần Thải Tinh bĩu môi xem thường, “Đúng là loại khốn nạn vô trách nhiệm. Nào, Tiểu Cửu chúng ta mau đi thôi, chị ngại ở đây mấy chỗ tanh hôi bẩn thỉu thế này lắm.”
“Em cũng ngại bẩn á.” Nguyên Cửu Vạn nhanh chóng cùng Trần Thải Tinh rời đi.
Hai người giống như là một cơn gió, quấy nhiễu Tằng Nam cùng nữ sinh bồi dưỡng tình cảm. Nữ sinh kia đau lòng khó chịu, không kìm nén được, vội vã chạy đi. Từ đó về sau, cô cứ hễ gặp Tằng Nam là đi đường vòng.
Mãi cho đến chạng vạng, chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng trở lại trường.
Trần Thải Tinh không nghĩ sẽ bỏ qua một người như thế này. Cô Lưu ngồi ngay trước bàn làm việc, đang nhìn một cái gì đó, thấy Trần Thải Tinh tiến vào, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, “Đang là thời gian tự học buổi tối, em đến đây làm gì? Lo học tập cho thật tốt đi.”
“Cô Lưu, cô có biết Trang Hằng, Tiền Kiều Kiều, Đường Nguyên, Cố Giai Ân…”
Mỗi lần cậu nói ra một cái tên, sắc mặt của cô chủ nhiệm Lưu liền trở nân càng ngày càng khó coi, cuối cùng quát lên: “Được rồi, em nhắc đến chuyện này để làm gì?”
“Em muốn biết bối cảnh gia đình của bọn họ.” Trần Thải Tinh lấy tiền ra và đặt lên bàn.
Kết quả là cô Lưu vừa nhìn đống tiền đó, liền cười lạnh trào phúng nói: “Đây chính là thói quen của trường Ấu Giai à? Em cho rằng có tiền là có thế có thể muốn làm gì thì làm sao, nói cho em biết, ở Thanh Dương —— “
“Bọn họ là bị hại chết.” Trần Thải Tinh âm thầm lấy lại tiền, dù bị đánh vào mặt nhưng lần này cũng không cảm thấy gì, nhàn nhạt nói: “Người hại chết bọn họ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Cô Lưu đứng lên, “Làm sao mà em biết biết? Là bị xúi giục tự sát? Tôi biết các em ấy sẽ không đột nhiên mà nghĩ đến chuyện đó mà. Miễn là thành tích của mấy em ấy cứ ổn định như thế, đại học tốt trên cả nước đều có thể vào được hết, sao lại đi tự sát được chứ…”
“Là ai?”
“Người làm ở phòng đọc, Tằng Nam.” Trần Thải Tinh nói: “Dù cô có tin hay không thì cũng chính là hắn ta.”
Ai ngờ cô Lưu ngã ngồi ở trên ghế, nói: “Tôi tin!”
Trần Thải Tinh:…
Hình như hai người bọn họ luôn khắc nhau thì phải?
Lưu Tĩnh Văn trước đây không phải là giáo viên chủ nhiệm, cô là giáo viên đứng lớp với tư cách là giáo viên hướng dẫn, mà cũng đều đã 12, lại vì bị bắt học tập nghiêm khắc, tỉ lệ lên lớp của các lớp chọn trong khối 12 rất cao. Lưu Tĩnh Văn rất thích học sinh giỏi, tập trung giảng dạy, tập trung bồi dưỡng, cả bốn học sinh tự tử đều là do cô lựa ra, mỗi người đều là học sinh đứng nhất trong lớp chọn, cũng chính là báu vật trong lòng của Lưu Tĩnh Văn.
Đối với gia cảnh của bốn em học sinh này, Lưu Tĩnh Văn có thể nói là biết cặn kẽ nhất.
Bởi vì cuộc thi đại học sắp tới, sợ ảnh hưởng đến tâm lí của học sinh, Lưu Tĩnh Văn còn nhiều lần đi thăm hỏi gia đình của các em ấy. Sau đó có một học sinh tự tử, có tin đồn là Lưu Tĩnh Văn quá biến thái dạy quá nhiều, quản lý quá nghiêm khắc, nhóm học sinh đó do áp lực quá lớn không chịu nổi nên tự sát.
Lưu Tĩnh Văn nhớ lại cảm thấy hổ thẹn, sau đó cũng có chút sợ hãi, không tiếp tục làm giáo viên hướng dẫn nữa nữa.
“Trang Hằng rất nhát gan, em ấy là do bà nội nuôi lớn, cha mẹ làm việc ở nước ngoài, rất ít khi quản em ấy.”
Thiếu thốn tình yêu thương.
“Tiền Kiều Kiều học rất giỏi, lại không như giống nhau bạn học nữ xung quanh thích làm đẹp, là một cô gái rất bảo thủ, cha mẹ của em ấy ly dị, nghe nói là mẹ của em ấy ngoại tình bị em ấy nhìn thấy, sau đó cha của em ấy ở trước mặt em ấy luôn nhắc đến chuyện này, nói em ấy giống mẹ mình…”
Thiếu thốn tình thương, nhưng đối với bản thân yêu cầu cao, nhạy cảm.
“Cha Đường Nguyên mất sớm, mẹ của của em ấy một mình đỡ đần, rất bận, tôi đi đến nhà hơn hai lần đều chưa từng gặp được bà ấy.”
Thiếu tình thương của cha.
“Cha mẹ của Cố Giai Ân thì không có ly hôn, nhưng cha của em ấy có thói quen nghiện rượu và bạo lực gia đình.”
Thiếu thốn tình yêu thương, cuộc sống càng thêm chán nản.
Bốn người học sinh này đều có tình cảm với một người quan tâm che chở bọn họ. Dưới áp lực học tập, bên kia cũng là một giáo viên, rất dễ tin tưởng mà mở rộng cửa lòng, chậm rãi sa vào lưới tình. Tằng Nam từng học qua chuyên ngành tâm lý, hưởng thụ mà chọn lựa con mồi, thuần hóa rồi đến dạy dỗ, chờ đến khi cảm thấy không còn hứng thú nữa thì tùy tiện nói mấy câu là có thể khiến mấy học sinh nghi ngờ bản thân và chọn cách tự tử.
Ví dụ như Tiền Kiều Kiều, bởi vì tận mắt nhìn thấy mẹ của cô ngoại tình, cô có thể rất ác cảm với tình dục, thêm nữa thân phận của cô là học sinh, cô chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ sau khi vượt qua ranh giới. Đến khi cô mang thai, khi đó Tằng Nam chỉ trích cô, Tiền Kiều Kiều sẽ có cảm giác cô rất ô uế, giống y như mẹ của cô vậy, không xứng với Tằng Nam, trực tiếp chết đi thì mới tốt.
“… Trước khi xảy ra chuyện đó, mấy em ấy rất thích đến phòng đọc, tôi còn bảo đọc sách giải trí gì đó quá lãng phí thời giam, còn từng tìm Tằng Nam thương lượng.” Sắc mặt của Lưu Tĩnh Văn đột nhiên khẽ biến, “Sau đó không bao lâu thì tất cả các em ấy đều tự tử.”
Lưu Tĩnh Văn có thể phát hiện mấy học sinh này đi đến phòng đọc, cho thấy lúc đó Tằng Nam hẳn đã cảm thấy chán ghét đối với mấy con mồi này rồi, cho nên không thèm che giấu nữa.
“Có phải là tôi đã hại chết mấy em ấy không?”
“Không biết.” Trần Thải Tinh cũng không phải mấy học sinh tự tử đó, không thể thay họ nói không phải, “Em sẽ hỏi lại bọn họ.”
Cô Lưu:?
Trần Thải Tinh lại hỏi thêm một số chuyện, nói cám ơn rồi rời khỏi văn phòng, Tiểu Cửu đứng trông coi ở ngoài cửa, hai người đi gọi Trình Lập Phong cùng Quách Dục. Cả bọn chuồn êm đến phòng đọc, vào giờ tự học buổi tối Tằng Nam đã tan tầm, phòng đọc không có ai cả, Trình Lập Phong nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào lấy cặp văn kiện đi
Rất nhanh trời lại sáng.
Lần này bốn con quỷ không lặp lại quá trình tử vong nữa, tất cả đều tập hợp đầy đủ ở trong túc xá.
“Chị Nguyên.”
“Chị Tinh Tinh.”
Bốn con quỷ mồm năm miệng mười kêu, Trần Thải Tinh nhìn về phía bốn học sinh còn chưa trưởng thành, không còn cảm thấy giận dữ không lí do như tối hôm qua, cậu không có ở trong hoàn cảnh đó nên không thể nói bất cứ điều gì, liền hỏi: “Nước trong đầu đã rửa sạch chưa? Không sạch? Vậy xem cái này đi.”
Trần Thải Tinh đặt cặp văn kiện lên trên bàn.
Bốn con quỷ bắt đầu lật xem.
Đây là một báo cáo về sáu học sinh đã tự tử. Tằng Nam tự tay sắp xếp, có thể là do tâm lý bất thường mà khoe khoang chiến công của bản thân, hắn đã thu thập tin tức rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn thêm vào vài câu chuyện quanh cuộc phỏng vấn với cha mẹ của mấy học sinh này.
Bà nội của Trang Hằng sau khi Trang Hằng tự sát, bi thương quá độ tắc nghẽn mạch máu não tụ huyết cũng không còn.
Cha mẹ của cậu ta từ nước ngoài trở về, trên báo chí là bức ảnh chụp rất mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra mặt của cha mẹ của cậu đầy vẻ uể oải tang thương, già hơn nhiều so với bạn bè của họ, lời nói được ghi lại trên giấy: chỉ chờ khi Trang Hằng thi lên đại học, thì có thể đoàn tụ với gia đình.
“Bà nội của tôi ——” Viền mắt Trang Hằng đỏ lên, xem đến phần sau, nỉ non nói: “Tôi, tôi cho là bọn họ chỉ quan tâm đến em trai mà bỏ quên tôi.”
Hắn là một đứa trẻ bị bỏ lại, mà em trai cảu cậu từ nhỏ đã ở bên cạnh cha mẹ mà lớn lên, hắn vẫn luôn cho là cha mẹ không muốn hắn.
Mẹ của Tiền Kiều Kiều cũng không có ra mặt, nhưng người cha đã chỉ trích cô lại hối hận thống khổ vô cùng, nói rằng ông là một kẻ hèn nhát, vốn không nên đổ lỗi lên đầu con gái mình, đều là lỗi của ông ta, là ông ta hại chết con gái mình, đứa con duy nhất của mình.
Mẹ của Đường Nguyên tiếp nhận phỏng vấn không bao lâu thì tự sát.
Vợ chồng ly dị, con trai sống cùng bà, người mẹ này vẫn luôn chăm chỉ cố hết sức làm việc, mang hết thảy hi vọng đều đặt lên người con trai ưu tú của mình, hi vọng con trai bà có thể nổi trội hơn người, vì bà mà đứng lên. Nhưng hy vọng duy nhất không còn nữa, bà sống làm gì nữa?
Mẹ của Cố Giai Ân cuối cùng cũng mạnh mẽ vùng dậy, đề đơn ly hôn, bỏ lại người chồng chuyên ngược đãi và nghiện rượu.
Bốn con quỷ, có khóc, có cười. Cố Giai Ân cười cười liền khóc lên, gào khóc, mẹ của cô rốt cuộc cũng ly hôn, nhưng cô lại không nhìn thấy được, cô rất nhớ mẹ cô…
Đường Nguyên không ngờ mẹ của cậu lại đi đến con đường tự sát.
“… Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi…”
“Không trách mấy người, lỗi là do tên tiện nhân Tằng Nam chó chết kia đã làm cho các ngươi phải tự sát.” Trần Thải Tinh lạnh lùng vô tình nói.