Nguyên Haruhi tên thật là Haruhi Suzumiya, từ nhỏ được nuôi như con gái, hồi ức cả cuộc đời đều mơ hồ, trong trí nhớ của cậu không hề có hồi ức vui vẻ nào, ngược lại chỉ có đau khổ và cam chịu.
May mắn cái từ này xưa nay chưa bao giờ nằm trong từ điển của cậu.
Mãi đến khi gặp được chủ nhân —— Trần Thải Tinh.
“… Tôi không muốn bị gọi Haruhi Suzumiya, tôi muốn cùng họ của chủ nhân, tôi muốn đổi tên mình thành Nguyên Haruhi được không?”
Sau đó làm bạn với chủ nhân tiến vào thế giới trò chơi, Haruhi mới biết vì sao ở phó bản kia chủ nhân lại có biểu tình muốn nói lại thôi. Cùng là mặc đồ nữ, chủ nhân lại rất bằng phẳng, nam nhân mặc đồ con gái cũng không có gì phải xấu hổ buồn nôn cả.
Chủ nhân rất vui vẻ.
Nguyên Haruhi càng ngày càng ước ao sùng bái chủ nhân, chủ nhân đối với cậu rất tốt, tiểu chủ nhân gọi cậu là anh, mỗi lần cùng tiểu chủ nhân chơi đùa, cậu đều cảm thấy cậu với chủ nhân là người một nhà, sau đó cậu gặp bạn của tiểu chủ nhân.
Quách Dục mập mạp rất thích nói đùa thế nhưng rất tri kỷ không bao giờ đem những chuyện khiến mọi người lúng túng ra cười đùa. Trình Lập Phong vừa cao to vừa lạnh lùng lại không có biểu tình gì trên khuôn mặt.
Lần thứ nhất gặp mặt, Haruhi nhận được món quà đầu tiên.
Đối với cậu mà nói món quà này rất quý giá.
Haruhi kỳ thực có chút sợ thân hình cao lớn có tính áp bách của Trình Lập Phong. Có những buổi tối, tên cha dượng súc sinh một thân đầy mùi rượu xông vào phòng của cậu đánh cậu, cướp tiền của cậu. Còn có học trưởng, khi giết chết những bạn học kia, bọn họ làm thành một cái vòng đem cậu nhốt ở bên trong, những cái bóng tối đen, nụ cười dữ tợn, còn có rất nhiều cái cánh tay xô đẩy cậu.
Nên Haruhi không thích lại gần những người cao to, áp bách.
Nhưng người kia là bạn của chủ nhân, chủ nhân rất thích hai người bạn này, nên Haruhi luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành.
Cậu không hề đơn thuần như cách cậu thể hiện trước mặt chủ nhân, từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, đã biết mẹ cậu đã từng muốn vứt bỏ cậu hai lần, khát vọng được người nhà cùng mẹ thương yêu, Haruhi học cách ngụy trang.
Cậu ngụy trang thành một đứa trẻ nghe lời đáng thương, đóng vai đứa con gái mà mẹ mình yêu thích, không được phạm bất kì sai lầm, dù cho ở trường học bị bắt nạt cũng chỉ có thể nhịn, cậu biết, mẹ cậu chê cậu là trói buộc, nếu như đem lại thêm phiền phức, mẹ sẽ bỏ lại cậu.
Kỳ thực cậu rất giỏi trong việc đoán sắc mặt người khác.
Biết được chủ nhân rất hiền lành nhưng đó là chỉ khi không đụng đến điểm mấu chốt, không thể giết người, đụng đến tính mạng người khác. Đêm đó, tại bụi cỏ phát hiện một người phụ nữ kêu cứu, nhìn thấy gã đàn ông kia nằm nhoài trên người cô làm ra sự tình buồn nôn, trong nháy mắt đó cậu không khắc chế nổi ý muốn giết gã ta.
Đó là một trấn nhỏ, hội hoa đăng buổi tối rất đẹp, chủ nhân biết cậu bị nhốt trong gian phòng nhỏ đã lâu sớm đã không nhịn được, cố ý cùng sư muội đi chơi, cho cậu tuỳ ý đi khắp nơi chơi, có chuyện sẽ trở lại.
Nguyên Haruhi rất cẩn thận từng li từng tí dùng quỷ thể, cố ý gây nhiễu địa phương nơi môn phái dừng chân, không thể cho chủ nhân thêm phiền phức, cậu tại thế giới này đã rất vô dụng, càng không thể lại làm liên lụy chủ nhân.
Ánh trăng rất sáng, vì bị giam lâu, Haruhi chạy rất xa, tâm tình cũng khá.
Trước đây đọc sách cậu cũng rất yêu thích lịch sử cổ đại Trung Quốc, thế giới này có khả năng không phải Trung Quốc cổ đại, thế nhưng rất giống những thứ được miêu tả trong sách vở, dân chúng chất phác, ngoài cửa còn có một dòng sông nhỏ, trong sông thả rất nhiều đèn hoa đăng, rất nhiều người chân thành ước nguyện.
“Nếu như ước nguyện có thể trở thành sự thật, tôi hi vọng tôi có thể lợi hại lên, như vậy có thể đến giúp chủ nhân.” Nguyên Haruhi nhìn hoa đăng trên sông nói.
“Ca ca có muốn thả hoa đăng không.”
Nguyên Haruhi cảm giác góc áo bị kéo lại, cúi đầu nhìn thấy một bé gái ba bốn tuổi, bé gái ánh mắt trong suốt, mẹ của nàng đang ở bờ sông, cầm một cái đèn hoa sen, chân thành quỳ lạy ước nguyện: Hà bá nương nương, xin hãy phù hộ Kha Kha nhà tôi khoẻ mạnh, đừng lại nhìn thấy những thứ ô uế kia, nàng tuổi nhỏ không chịu được hù dọa, phù hộ phù hộ…
Nguyên Haruhi sửng sốt một chút nhìn mặt tiểu cô nương, đứa bé sinh ra vốn đã kém cỏi thế yếu, sinh vào ngày âm, thêm vào lại mang giới tính nữ, rất dễ dàng trêu chọc phải mấy thứ quỷ quái, sợ là không thể sống lâu.
Tiểu cô nương cười ngọt ngào, giòn giã nói: “Ca ca thật là đẹp.”
“Em rất đáng yêu.” Nguyên Haruhi giơ tay sờ đầu tiểu cô nương, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt.”
Tiểu cô nương rất nghe lời đại ca ca, nhắm mắt lại, trước mắt cảm nhận được cái lạnh phớt qua rất nhanh như lông chim, khi mở mắt ra, đại ca ca vẫn ở ở trước mắt, chỉ là quần áo thay đổi, tóc tai cũng dài ra.
“Đại ca ca?”
Nguyên Haruhi biến thành thực thể, đổi thành quần áo như người dân bản địa, lẫn trong đám người hẳn là không nổi bật. cậu đang muốn muốn nói chuyện, bên cạnh lại nhiều thêm một giọng nam quen thuộc: “Cái này cho ngươi, nhớ luôn mang theo bên người, sau đó không bệnh không tai.”
“Trình đại ca?!”
Trình Lập Phong gật gật đầu, trước tiên đưa gì đó cho tiểu cô nương.
Là một sợi dây chuyền nhìn rất bình thường, là loại mặt dây chuyền bằng gỗ có thể mua được bằng vài đồng tiền ở sạp hàng, rồi dùng dây thừng xuyên qua, chẳng qua mặt gỗ bị máu nhuộm đỏ, đỏ đỏ đen đen.
Tiểu cô nương cầm lấy, Trình Lập Phong nói: “Cầm chắc, sau đó lập tức sẽ không nhìn thấy thứ kia nữa, đi tìm mẫu thân ngươi đi, đừng ném đi đấy.”
“Tạ ơn đại ca ca, tạ ơn thúc thúc.” Tay nhỏ của tiểu cô nương siết chặt dây chuyền đi tìm mẫu thân.
Mẫu thân thả xong đèn hoa đăng lại không nhìn thấy con gái, trong lòng rất gấp, khi thấy con gái xuyên qua đám người đến trước mắt mới thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu trách cứ nói: “Con không nên chạy lung tung, nếu không phải hôm nay có tết hoa đăng thì mẫu thân cũng không muốn mang con ra ngoài khi trời tối thế này.”
“Mẫu thân, người xem.” Tiểu cô nương giương tay khoe dây chuyền nói: “Thúc thúc và đại ca ca đưa, nói con sẽ không nhìn thấy đồ vật đáng sợ nữa.”
“Cái gì thúc thúc ca ca ở nơi nào?”
“Là ở chỗ đó, ơ, không thấy nữa.” Tiểu cô nương gật đầu, “Mẫu thân, đại ca ca rất dễ nhìn, ca ca sờ mắt của ta, lành lạnh, còn có thúc thúc nữa.”
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ nói chuyện không rõ ràng, mà mẫu thân nàng nghe thấy thì tâm lý cả kinh, nữ nhi lúc sinh ra đã yếu, nàng mất rất nhiều sức mới sinh ra, trong nhà còn có hai nam đứa con trai, nhà cũng không tính giàu có, nhưng mà rất chịu khó tích góp tiền tiền bạc.
Để chữa khỏi mắt cho đứa con này, tốn không ít tiền bạc thỉnh linh bà tử, kết quả không được gì cả.
“Để mẫu thân nhìn.” Mẫu thân tiếp nhận mặt dây chuyền, không có gì đặc biệt cả, mà cái này lại không dùng tiền, không chừng chính là hà bá hiện ra giúp đỡ, vội vàng đeo vào người nữ nhi, nói: “Đeo vào sau đó Kha Kha sẽ luôn được bình an.”
Sau khi về nhà, mẫu thân đem sự tình này nói cho chồng, vốn là nửa tin nửa ngờ, mà qua chừng mấy ngày, nữ nhi ngủ ngon giấc, không giống như trước ở trong mơ mà bật tỉnh, cả nhà mới biết thật sự là tìm được vận may rồi, hà bá hiển linh.
“Không phải hà bá, là đại ca ca và thúc thúc.” Tiểu cô nương sửa lời.
Trở lại đêm nay. Trình Lập Phong cùng Nguyên Haruhi tránh được đoàn người.
“Tôi ở thế giới này là ma, có máu của tôi, đồ vật dơ bẩn sẽ không dám đến gần đứa trẻ đó, thêm vào cậu có quỷ lực, cô bé không nhìn thấy, sẽ không phải chịu kinh hãi, từ từ bồi bổ lại thân thể lại sẽ trở nên tốt hơn.” Trình Lập Phong giải thích.
Nguyên Haruhi gật đầu, cười nói: “Trình đại ca thật tốt.”
“Cậu cũng rất tốt.” Trình Lập Phong nói.
Nguyên Haruhi liền hỏi: “Trình đại ca bây giờ tu vi gì? Chủ nhân đang ở quán trọ trong thành.”
“Nguyên Anh kỳ.”
Khoảng thời gian này Nguyên Haruhi ở trong gian phòng nhỏ nghe đến sự phân chia tu vi, không nghĩ tới Trình Lập Phong vừa vào trò chơi đã đạt Nguyên Anh kỳ, không khỏi nói: “Thật là lợi hại, chủ nhân tu luyện cũng rất tốt, chỉ có tôi, quỷ thể tại thế giới này không dám lộ diện, sợ sẽ kéo thêm phiền phức cho chủ nhân.”
“Tôi là ma tu, có một ít tu pháp thích hợp cho quỷ thể.”
Nguyên Haruhi mắt sáng rực lên, đúng lúc này, được chủ nhân triệu hoán. Nguyên Haruhi đến mặt chủ nhân trước, bởi vì tin tức vừa nãy, mặt đỏ lên hưng phấn, không có gì so được với việc có được thực lực trở nên cường đại, trở thành một quỷ thể hữu dụng càng đáng giá vui vẻ hơn.
Rất mau Trình Lập Phong cũng đến.
Nói tình trạng gần đây, Trình Lập Phong mở miệng trước: “Tôi ở nơi ấy có biết chút tu pháp quỷ tu, muốn là thuận tiện cho Haruhi tu luyện cùng tôi.”
“Haruhi thấy thế nào?”
Chủ nhân biết bí mật của cậu, quá khứ đen tối của cậu, thế nhưng chưa bao giờ ghét bỏ, vẫn luôn rất tôn trọng ý nghĩ của cậu, nhưng bây giờ Nguyên Haruhi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó có thể được chủ nhân sử dụng, mà không phải không còn giá trị lúc nào cũng có thể bị tiện tay vứt bỏ.
Vừa nãy ở trước mặt Trình Lập Phong cậu ra vẻ yếu đuối muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không nghĩ tới Trình Lập Phong sẽ chủ động mở miệng giúp cậu. Kỳ thực Haruhi biết rằng khi mình nói như vậy, Trình đại ca luôn quan sát tỉ nhất định là nhìn ra cậu muốn gì.
Nguyên Haruhi vì chính tâm tư nhỏ của mình có chút ngượng ngùng áy náy.
“Chủ nhân, em muốn cùng tu luyện với Trình đại ca.”
“Cũng tốt.” Trần Thải Tinh gật đầu đồng ý.
Nguyên Haruhi bèn cùng chủ nhân tách ra, bắt đầu đi cùng Trình Lập Phong. Ở mấy cái thế giới trước, cậu đã từng ở chung với Trình đại ca, ở Thái Lan từng ngủ cùng một cái giường, mà khi đó tất cả mọi người đều giống nhau, sớm chiều ở chung, Nguyên Haruhi kỳ thực không biết nói cái gì.
Thực ra cậu không thích nói chuyện xã giao, cũng đã từng vì không muốn bị mẹ vứt bỏ, vì trở thành một ‘người bình thường’ mà nỗ lực trở thành đứa con gái ngoan ngoãn, thành một học sinh hiền lành, tưởng rằng có thể dung nhập tập thể, nhưng cậu giả vờ ngoan hiền, vẫn như cũ bị người ta chán ghét vứt bỏ, bị cô lập bắt nạt.
“Trình đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nguyên Haruhi nỗ lực giả bộ thành bộ dáng ngoan ngoãn, cũng không có giục đòi công pháp.
Trình Lập Phong ngắn gọn nói: “Trở lại ma giới tu luyện. Chẳng lẽ cậu muốn dạo chơi đâu đó dọc đường?”
Nguyên Haruhi lập tức nói: “Không chơi.” cậu cảm thấy được bản thân mình rất thực dụng, cúi đầu có chút lúng túng nói: “Tôi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ.”
“Tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Đi thôi.” Trình Lập Phong nói.
Nguyên Haruhi vốn lúng túng không được tự nhiên, cậu nhìn bóng lưng Trình đại ca, không phải thăm dò không phải đề phòng, cậu nguyện ý tin tưởng Trình đại ca.
Trình Lập Phong vừa đến phó bản này đã là Ma tôn, tuy rằng vì chống thiên lôi độ kiếp mà tu vi bị thụt lùi, mà rất nhanh đã rèn luyện trở lại, cảm thấy bản thân mình cũng có thiên phú. Chỉ là không nghĩ tới thành ma đạo Ma tôn, đối với bản thân từng là bộ đội Trình Lập Phong có chút không quen.
Mà cũng có phần tương đồng, Ma giới cường giả vi vương, nếu ngươi là kẻ mạnh, có thể đánh bại ta, Ma giới sẽ chỉ nghe lời ngươi, còn không thì cũng đừng nhiều lời, nếu không thì Biển xương khô nơi Ma giới cũng là nơi các ngươi phơi xương.
Ma giới có ma tu và Tu La.
Trình Lập Phong vừa ra đến lập tức đi tìm Trần Thải Tinh, tìm manh mối, nghe nói Côn Luân giới thi đấu, đều là đệ tử mới được thu nạp, Trình Lập Phong suy đoán Trần Thải Tinh ở trong đó, một đường bay tới đây, không nghĩ tới lại gặp Haruhi trước.
Lúc ở bờ song, thấy Haruhi dường như có gì đó khang khác so với trước đây, nhưng thật ra thì cũng chẳng khác là bao.
Khuôn mặt nhỏ lạnh như băng đứng trong đám người ồn ào bờ sông, cả người mang theo khí chất lạnh lùng, không thể tiếp cận. Kỳ thực đây mới là Haruhi, còn Haruhi trước mặt Trần Thải Tinh ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không khác gì một đứa trẻ cố tỏ ra hoàn hảo.
Mà Trình Lập Phong có thể nhìn ra được, tính cảnh giác của Haruhi rất cao, người cũng khá là lạnh lùng.
Khó giải thích được lí do anh không lại gần, muốn chờ Haruhi lấy lại tinh thần rồi mới đi sang. Kết quả lại nhìn thấy Haruhi nói chuyện với một bé gái, vẫn là bộ dáng lạnh như băng, nhưng lại không phải là kiểu băng lãnh khó tiếp cận tạo nên sự tương phản.
Lòng Haruhi vốn hướng thiện.
Không hiểu như thế nào, Trình Lập Phong thấy rất vui vẻ, vì vậy tiện tay mua sợi dây chuyền giúp tiểu cô nương.
Haruhi nên thật sự là chính mình, có thể thật sự buông bỏ quá khứ, tuy rằng anh không biết Haruhi đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết nhất định rất thê thảm. Anh hi vọng Haruhi sống đúng với lứa tuổi của mình, có thể tùy hứng nổi nóng, có thể gây sự, cũng có thể thiện lương chính nghĩa.
Con người vốn là loại sinh vật phức tạp có tính cách đa dạng.
Đấy mới là người sống sờ sờ.
Trở lại Ma giới, Trình Lập Phong tìm mấy quyển quỷ tu, quỷ tu còn gọi là Tu La, La Sát quỷ, tu pháp tốt không thể chỉ có một quyển, so với yêu tu càng khổ hơn, cần trải qua vạn quỷ gặm nuốt, như vậy quỷ khí tu luyện được mới có thể ngưng tụ dồi dào.
Phải trải qua cực khổ tận cùng, thương hải tan điền, còn có thể mất tâm trí tẩu hỏa nhập ma.
“Trình đại ca, tôi có thể, tôi không sợ.” Nguyên Haruhi thật sự rất sợ Trình đại ca bởi vì công pháp quá ác độc không cho cậu luyện, hoặc là cho cậu mấy quyển da lông bình thường.
Ai biết Trình Lập Phong nở nụ cười, nói: “Muốn luyện thì luyện, tôi biết cậu có thể chịu được cực khổ, đi thôi tôi với cậu cùng luyện, lỡ như cậu tẩu hỏa nhập ma tôi có thể giúp.”
“Không cần, phiền anh quá Trình đại ca.” Nguyên Haruhi chân tâm thực lòng nói.
Chuyện từ nhỏ làm Nguyên Haruhi dưỡng thành tính không muốn gây phiền phức cho người khác, dù cho làm quỷ cũng vậy.
“Không phiền phức, tôi tu ma, có thể ở bên cạnh tiện đường đồng thời tu luyện, còn có thể mài giũa tâm tình.” Trình Lập Phong nói.
Nguyên Haruhi biết Trình đại ca nói như vậy là cậu cảm thấy dễ chịu không nỡ chối từ, tâm lý bỗng chốc vui vẻ, nói: “Vậy cám ơn Trình đại ca.”
Quá trình luyện Tu La cần phải thực hiện ở Biển xương khô.
Nơi này có hàng hà sa số vong linh xương khô, chính là nơi các tiểu yêu sợ hãi không dám đặt chân tới ở Ma giới. Chỉ có quỷ tu La Sát mới có thể đến, yêu tha thiết vùng biển vong linh này, có thể nâng cao tu vi mấy lần.
Hai người sử dụng pháp khí bay đến tu luyện.
“Đi xuống đi, tôi nhìn cậu, đừng sợ.” Trình Lập Phong nói rằng.
Mảnh đất quỷ khí lạnh lẽo, nơi nơi tràn ngập màu đen dày đặc oán niệm quỷ khí làm người khác sợ hãi, khát vọng nâng cao thực lực làm Nguyên Haruhi thật sự không thể chờ đợi được nữa mà nhảy vào, nghĩ đến công pháp, bắt đầu cởi áo lót.
Bỏ hết quần áo, tu vi sẽ tăng tiến nhanh hơn.
Nguyên Haruhi đầy mắt đều là tu vi, dường như quên mất bên người còn có một vị tên Trình Lập Phong, cũng có thể là do tín nhiệm. Mãi đến tận khi cởi bỏ áo khoác, chỉ còn áo lót màu trắng, bị Trình Lập Phong đè tay lại.
“Cẩn thận cảm mạo.” Giọng điệu của Trình Lập Phong rặt mùi quan tâm rất bình thường.
Nguyên Haruhi lúc này mới phản ứng được, cúi đầu nhìn thấy trên người mình chỉ còn mỗi một cái áo lót, cẩn thận thở phào nhẹ nhõm.
“Được, cảm ơn Trình đại ca.”