Quách Dục cho rằng chị gái cảnh sát sẽ cúp điện thoại, kết quả đối phương chần chừ một lúc, nói: “Để tôi hỏi mấy người bên bộ siêu nhiên đặc biệt thử xem, thông tin vụ án bọn họ có nhiều lắm, nếu như được sẽ liên hệ với Nguyên tiểu thư.”
“Được đấy.” Trần Thải Tinh thổi phồng bản thân: “Nếu đã từng xem phát sóng trực tiếp thì cô cũng biết thực lực của đội chúng tôi, số điện thoại liên hệ chính là số này, rất mong được cùng lực lượng cảnh sát hợp tác, đúng rồi làm phiền cô hỏi nhanh tí nhé, trời sắp tối rồi, mọi người cũng không hy vọng lại chết thêm người.”
Đầu kia trả lời rất nhanh sẽ thông báo lại.
Kết thúc cuộc nói chuyện.
Quách Dục vẻ mặt mơ hồ: “Còn có thể làm như vậy? Bộ siêu nhiên đặc biệt???”
“Tiền lưu thông ở thế giới này là nhân dân tệ.” Trần Thải Tinh ngồi tư thế đại lão uống trà.
Cho nên không quan tâm ngành đặc biệt gì, kiếm được tiền là được.
Quách thiếu chảy ra hàng nước mắt không học vấn không nghề nghiệp. Hắn đã làm mất mặt giới phú nhị đại.
Hơn mười phút sau, điện thoại Trần Thải Tinh vang lên. Lần này người liên lạc không phải chị gái, mà tự xưng là Ninh Viễn – đội trưởng bộ siêu nhiên đặc biệt. Điện thoại mở loa ngoài, đối phương bắt chuyện ngắn gọn xong liền nói “Chung cư ma quái lần này nhờ cả vào đội ngũ của Nguyên tiểu thư, nếu như tiêu diệt sạch sẽ, chúng tôi sẽ cho Nguyên tiểu thư trăm vạn tiền công.”
Trần Thải Tinh:!!!
Cậu thật không ngờ rằng sẽ nhiều như thế.
Vì vậy hỏi ra miệng.
Đội trưởng Ninh Viễn nói: “Bảy năm trước tiền công là mười vạn, nhưng trong bảy năm này tòa nhà đó liên tục có người chết, chính phủ muốn khai phá đoạn đường này, giữ tòa nhà cũ kỹ có chuyện ma quái đó lại sẽ ảnh hưởng không tốt đến cả thành phố, cho nên tiền công lại tăng lên lần nữa nhưng lại không ai dám nhận, hoặc là đưa mạng ném vào, hoặc là đi ra đều điên điên khùng khùng thương tích đầy mình, tòa nhà này đã thành vết sẹo làm hỏng cả bộ mặt thành phố.”
“Cặp sinh đôi đã chết bảy năm?” Nói xong đoạn giới thiệu, Trần Thải Tinh bắt đầu đi vào trọng điểm.
Ninh đội trưởng nói: “Phải. Chung cư này hoàn thành vào 40 năm trước, vì giá thuê rẻ, lúc đó thuê tòa nhà này đa số là người làm thuê đến từ nơi khác, nhân khẩu hỗn tạp. Thư Tuyết là mẹ của Thư Đồng, Thư Niên chuyển đến đây vào 10 năm trước, mang theo hai con trai sinh đôi 5 tuổi, lúc đó là ở tầng một, ban đầu Thư Tuyết rửa chén làm việc vặt thuê tại nhà hàng, sau đó đi bán thân kiếm được tiền thì chuyển tới tầng năm ánh sáng tốt hơn, ở phòng 507 phía đông. Mùa đông bảy năm trước, Thư Tuyết quen biết khách làng chơi Hồ Chính Bình, Hồ Chính Bình làm nhà thầu, 43 tuổi, thích kiếm gái mại dâm…”
Chuyện cũ không khác biệt lắm so với bài đồng dao thắt dây.
Mẹ làm nghề bán thân quen biết khách làng chơi, dẫn sói vào nhà, Hồ Chính Bình tâm tư xấu xa nhìn trúng hai anh em sinh đôi Thư Đồng, Thư Niên lúc đó mới có 8 tuổi. Hồ Chính Bình cùng Thư Tuyết đi về có đôi, sau đó vào một ngày mùa đông, dục vọng ngược đãi trẻ em biến thái của Hồ Chính Bình dâng lên, đem hai anh em nhỏ bé treo ở trên quạt, sống sờ sờ hành hạ đến chết.
Chính là lời hát trong bài đồng dao.
Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợi mì.
Bạn thắt thành lưới đánh cá lớn, tôi thắt ra cái chậu.
Bạn thắt dù máy bay hạ cánh, tôi thắt thành cái kéo và lọ hoa.
…
Ở đây ‘móng gà’ chính là tay, ‘sợi mì’ là ruột. Thủ pháp hung thủ gây án cực kỳ tàn nhẫn, ‘dù máy bay hạ cánh’ là chỉ cách hai bé trai chết, ‘lưới đánh cá lớn’ là dây thừng treo hai bé trai, hung thủ treo hai bé trai lên, dùng kéo mổ bụng hai đứa nhỏ, cắt tay, ruột thành từng đoạn, ‘chậu’ đựng thi thể, nội tạng và máu tươi, ‘lọ hoa’ là bước cuối cùng hung thủ đem tim hai bé trai bọc lại để thưởng thức.
“… Vụ án này lúc đó gây chấn động một thời, hung thủ rất nhanh bị bắt về quy án, thừa nhận hành vi phạm tội, mẹ hai bé trai lúc đó ra ngoài, khai báo không biết chuyện, nhưng Hồ Chính Bình lại nói hắn cho cô ta 2 vạn tệ, cô ta ngầm đồng ý hắn có thể tùy tiện làm theo ý mình. Trong khẩu cung Thư Tuyết nói cô ta cho là Hồ Chính Bình chỉ muốn vui đùa với hai đứa nhỏ một chút, không nghĩ tới Hồ Chính Bình sẽ giết người. Ngày thứ bảy sau khi chuyện xảy ra, Thư Tuyết tự sát ở trại tạm giam, tự mình treo cổ, Hồ Chính Bình cũng chết tương tự như vậy, cách chết thê thảm giống như lúc hai bé trai chết, lúc đó vụ án này cũng chuyển giao cho bộ ngành chúng tôi.”
Ninh đội trưởng nhắc tới vụ án này vẫn luôn mắng đồ khốn không bằng cầm thú.
“Đoạn thời gian đó đưa tin này thật sự tạo nên ảnh hưởng không tốt, bộ ngành chúng tôi phái người đi siêu độ, sau đó yên bình chưa tới nửa năm, người vào ở đứt quãng xảy ra chuyện, nhẹ thì bị thương xui xẻo té gãy chân, nghiêm trọng thì nhảy lầu tự sát, nhưng bởi vì tiền thuê nhà rất rẻ, rất nhiều người làm thuê đến từ nơi khác không biết chuyện mới thuê, án mạng càng ngày càng nhiều, cơ hồ một tháng hai, ba lần xảy ra án mạng, sau đó mời thiên sư đi vào, cũng an tĩnh được một năm.”
“Thế nhưng bắt đầu năm thứ ba, tòa nhà lại bắt đầu có người chết, lần này càng hung ác hơn, hai năm đó cả tòa nhà đã chết 86 người. Chúng tôi thử mọi loại biện pháp, tất cả đều bất lực quay về, chính phủ hạ lệnh muốn phá bỏ di dời, còn chưa khởi công đã xảy ra chuyện, sau đó đành phải bỏ hoang cả tòa nhà.”
Ninh đội trưởng nói từng câu, đồng thời nói ra tên 86 người chết trong tòa nhà.
Quách Dục ở bên cạnh làm nhân viên tốc kí.
“Hai đứa nhỏ thực sự đáng thương, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi, mẹ của bọn họ và hung thủ cũng đền tội, không cần hại tính mạng của những người vô tội khác.” Ninh đội trưởng cảm thán, cuối cùng nói: “Lát nữa tôi sẽ cho người đưa tư liệu án mạng đến tòa nhà.”
Tốc kí Quách thiếu … bàn tay viết viết nãy giờ muốn tróc hết da, bây giờ lại nghe thấy sẽ gửi tư liệu qua:???
“Thi thể của Thư Tuyết cùng Hồ Chính Bình các người có thể đưa tới không?” Trần Thải Tinh không muốn gọi Thư Tuyết là mẹ của hai đứa nhỏ, người như thế không xứng.
Ninh đội trưởng nói: “Điều cô nghĩ tới chúng tôi cũng nghĩ tới, sau khi Thư Tuyết cùng Hồ Chính Bình chết, chúng tôi mời thiên sư đem thi thể hai người đưa tới, thiên sư nói để hai bé trai bình ổn oán khí, xác thực bình tĩnh hơn một năm, nhưng sau đó vô dụng, vẫn xảy ra chuyện. Thi thể hai người lúc này hẳn là ở trong tòa nhà, lúc đó chúng tôi đưa vào nhưng không đưa ra, biến mất.”
Trần Thải Tinh nghĩ đến bên trong cú điện thoại kia đột nhiên xuất hiện âm thanh nữ quỷ, theo giác quan thứ sáu cậu nghĩ hẳn là Thư Tuyết.
“Đúng rồi, Nguyên tiểu thư, theo lời vị thiên sư cuối cùng đi vào nói, tòa nhà này đã hợp lại thành nơi tích tụ oán khí, người bị hại chết ở trong tòa nhà, hồn phách đều bị nhốt ở bên trong, không có cách nào giải thoát, biến thành quỷ quái, mọi người phải chú ý an toàn, thấy không được thì rút lui.”
Nói cách khác cả tòa nhà ít nhất có 100 con quỷ.
Trần Thải Tinh: “Cảm ơn, nhưng mà chúng tôi không thể rút lui được. Đúng rồi, Thư Tuyết đã từng thuê ở tầng một là phòng số mấy?”
“Tôi tìm xem.” Ninh đội trưởng mở ra tư liệu, nhanh chóng nói: “Là phía tây phòng 104.”
Vậy thì không phải là phòng chết hai người chơi kia. Phía tây không ai sửa chữa, chủ kênh stream sắp xếp người chơi ở hai bên phía đông nam.
Kết thúc cuộc trò chuyện, còn phải đợi một lúc để tư liệu được đưa tới.
“Đi phòng 104 xem.” Trình Lập Phong nói.
Trần Thải Tinh cũng có ý này. Bạn học Ngụy Phi Vũ đắc ý gặm đùi gà, nhìn qua dường như oán niệm không dày đặc như lúc mới gặp.
“Ăn xong sau đó thu dọn đi.” Trần Thải Tinh sai khiến tiểu đệ không nương tay.
Ngụy Phi Vũ cầm đùi gà ngẩng đầu, mặt trắng bệch, bình tĩnh hỏi: “Ngày mai ăn cá hở?”
Dĩ nhiên nhìn ra được sự mong đợi từ trong đôi mắt kia.
Quách Dục: Nhất thời không biết cảm thán thế nào. Người anh em cậu là quỷ chết đói đầu thai sao?
Ngụy Phi Vũ tuy rằng không phải quỷ chết đói đầu thai, nhưng tình huống cũng không khác biệt nhiều. Khi còn sống gia cảnh cậu nghèo khổ, đi học cũng vô cùng gian nan, được học bổng còn đem về để mua thuốc cho mẹ bị bệnh nặng, bình thường ở trường học chỉ ăn bánh màn thầu cải trắng miễn phí, lúc chết là khi kết thúc buổi tối tự học, ngày đông lạnh chết trong phòng thuê giá rẻ, bữa tối còn chưa có ăn, chính là bị đói.
“Được, ngày mai ăn cá.” Trần Thải Tinh đồng ý một tiếng, nhìn về phía camera trong phòng khách, “Hoàng thiếu, bạn học Ngụy muốn ăn cá, ngày mai làm phiền chuẩn bị thêm nhiều chút. Có yêu cầu gì tự mình nói với màn hình đi.”
Trên mặt Ngụy Phi Vũ lộ ra vẻ ngượng ngùng, tuy ngượng nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía camera.
Mấy người không lên mạng nên không biết tình hình lúc này. Hiện tại số người xem stream của Trần Thải Tinh đã tăng vọt hơn mười vạn, trên mạng nổ tung: 【 Vkl, thật sự là Ngụy Phi Vũ, cậu ta giống như đang nhìn tôi, tòa nhà này càng ngày càng kích thích. 】
【 Hoàng thiếu thiệt trâu bò, quỷ mà cũng thích ăn cơm nhà anh, lại nói tôi nhìn chị gái xinh đẹp dùng cơm cũng đói bụng, cách quảng cáo này cũng được á. 】
【 Nhân viên nhà tôi vừa bị doạ trở về, ban ngày ban mặt gặp quỷ, tôi còn phải tặng lì xì đỏ để an ủi, cuộc sống không dễ dàng mong mọi người ủng hộ nhiều hơn nha. Toàn bộ già trẻ khách sạn Hoàng thị chúng tôi hoan nghênh mọi người cổ động, bây giờ sẽ đặc biệt đưa ra những món ăn như tiểu đội của chị Nguyên, ai theo đuổi mỹ vị kích thích có thể lựa chọn nha, nói ra tên Hoàng thiếu tôi, tất cả mọi người trong phòng trực tiếp đều được giảm 10%. 】
【 Hoàng thiếu trâu bò!!! Tôi cũng muốn được như chị Nguyên! Mặc dù quý thế nhưng hiếm thấy! Xông lên đi! 】
Đây cũng là một thiên tài kiếm tiền.
Bốn người ra khỏi phòng, sân nhà lặng lẽ, bốn người chơi khác không biết đi đâu. Lần này người chơi ít như vậy, cảm giác như là trò chơi muốn “bồi bổ” cho cặp sinh đôi.
Quả nhiên là thế giới cao cấp đầu tiên ra oai phủ đầu.
Phòng 104 phía tây khuất sáng, rõ ràng là ban ngày, từ sân nhà sân nhà đến đây như chia thành hai nửa, ánh sáng rất yếu cần phải bật đèn pin cầm tay, bên ngoài góc tường đều đốm mốc tróc ra da tường.
“Nơi này chắc sẽ không bị sập chớ?” Quách Dục rất cẩn thận.
“Không sập được, tiến vào thôi.” Trần Thải Tinh đẩy cửa ra, nếu muốn sập, còn cần gì đội phá dỡ, địa bàn cặp sinh đôi giữ gìn làm sao có thể cứ thế mà sập được?
Ánh sáng chiếu vào trong phòng.
Bố cục trong phòng giống những phòng khác, chỉ là căn phòng này đặc biệt ẩm ướt. Có khả năng liên quan đến việc cặp sinh đôi đã từng ở qua. Sau đó có hộ gia đình khác chuyển vào nơi này ở, bởi vậy không có dấu vết anh em sinh đôi đã từng sống.
“Nếu không gọi cuộc điện thoại vừa xong, thì đúng là không phát hiện ra chỗ này có gì khác biệt.” Quách Dục bặt đèn pin cầm tay bắt đầu tìm kiếm.
Căn phòng sau đó chắc là hai cô gái thuê chung, gia cụ cũ nát, còn có quần áo để lại như là vội vàng dọn đi, nếu không, cứ tiếp tục ở trong tòa nhà này có lẽ sẽ sớm bay màu. Căn phòng không lớn, bốn người phân công nhau tìm, Trần Thải Tinh luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo như là có ánh mắt vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm.
“Mọi người có phát hiện thấy không …” Quách Dục cũng có loại cảm giác này.
Trần Thải Tinh ngắt lời: “Có. Tìm nhanh lên.”
Quách Dục đành nuốt lời nói trở về, bị nhìn chằm chằm cũng không có cách nào tìm thì vẫn phải tìm. Cho nên căng da đầu làm như không biết.
“Mọi người mau tới đây, có phải là cái này không?” Quách Dục đột nhiên kêu lên trong phòng ngủ phụ.
Trần Thải Tinh mang theo Tiểu Cửu đi qua xem, lúc đi ngang qua cửa nhìn thấy Tiểu Cửu vung tay nhỏ. Trong phòng ngủ phụ không còn âm thanh của Quách Dục, Trần Thải Tinh phát hiện không ổn liền nhanh chóng kéo Tiểu Cửu đi khỏi phòng ngủ chính.
Phòng khách Trình Lập Phong đã tìm qua.
Hai người đến phòng ngủ phụ liền thấy Trình Lập Phong đưa tay đập vào gáy đánh Quách Dục ngất xỉu, bởi vì Quách Dục cầm trong tay một đoạn dây thừng màu đỏ cuốn hai vòng vào cổ tự mình siết đến sắc mặt tái nhợt thiếu chút nữa tắt thở.
Quách Dục ngất đi tay thả lỏng, dây thừng tự nhiên rơi xuống trên sàn nhà bẩn thỉu.
Dây thừng cũ kỹ bị bụi bám vào đã biến thành màu đỏ nâu, không nhìn ra màu sắc tươi sáng lúc đầu. Dây thừng rất dài, chất liệu là vải điều đỏ, bởi vì dùng lâu nên xoắn lại thành hình tròn.
“Thắt dây?” Trong đầu Trần Thải Tinh lập tức nhảy ra từ này.
Trên mặt đất Quách Dục từ từ tỉnh lại, Trình Lập Phong đánh mạnh tay làm Quách Dục ôm cổ ‘ai u ai u’ kêu đau, tỉnh táo lại nhìn thấy dây thừng bên người, âm thanh khàn khàn nói: “Thật thiếu chút nữa thì toi rồi, chính là cái dây thừng này. Em tìm được ở dưới gầm giường, em vừa đụng vào bỗng như bị điều khiển, tay không nghe sai khiến mang dây cuốn lên cổ, nếu không phải lão Trình tới đúng lúc thì em đã chết rồi.”
Xem ra là thắt dây.
Bên trong bài đồng dao thắt dây, lúc đầu cặp sinh đôi chơi trò chơi thắt dây, sau đó bị giết hại.
“Dây thừng này xử lý sao đây?” Trong lòng Quách Dục vẫn còn sợ hãi hỏi.
Không ai biết dây thừng có phải là điều kiện tử vong không dù sao cũng đã từng là đồ vật của cặp sinh đôi.
“Cặp sinh đôi có thực thể, bọn họ làm mất đồ sao không lấy về?” Đây không phải là chuyện vô cùng dễ làm ư, tại sao còn bỏ ở nơi này? Trần Thải Tinh cầm tấm bùa bọc lấy dây thừng, nói: “Tôi cất vào balo trước, lại tìm những thứ khác xem.”
Phòng ngủ phụ chắc là nơi cặp sinh đôi đã từng ở hai năm.
Quách Dục nói: “Dưới đáy giường hình như có chữ viết.” Vừa rồi soi đèn pin cầm tay hắn liếc mắt nhìn thấy.
Trình Lập Phong động thủ đẩy giường nhỏ ra, lộ ra bức tường bẩn thỉu. Phía dưới đầu giường nhỏ xác thật có chữ viết, như là bí mật nhỏ mà cặp sinh đôi không muốn cho mẹ biết, lén lút bò vào gầm giường, viết lung tung lên trên tường.
【 Sinh nhật mẹ nói muốn mua bánh kem, thật vui vẻ. 】
【 Bạn học nói chúng mình thật hôi, còn dùng cục tẩy ném Tiểu Niên, mình rất tức giận. 】
【 Mẹ đánh anh trai, không có bánh kem. 】
【 Không có ai chơi với bọn mình, mình với anh trai chỉ có thể tự chơi trò thắt dây. 】
【Hôm nay bạn học còn nói chúng mình là đồ con hoang không có cha, bọn họ nói lung tung, chúng mình có cha, cha còn dạy chúng mình chơi thắt dây. 】
【 Đúng vậy, chúng mình có cha. 】
【 Anh trai đánh nhau, cô giáo gọi cho mẹ, lúc về anh trai lại bị mẹ đánh, anh trai chảy máu mình thấy thật khó chịu. 】
【 Cha ơi, cha ở đâu? 】
【 Cha ơi, cha ơi mau cứu con với anh trai. 】
Mấy câu ghi chép đơn giản như vậy kể về sinh hoạt của cặp sinh đôi. Anh trai là Thư Đồng, Thư Niên là em trai. Mẹ bận rộn, tính tình cũng không hề tốt đẹp gì, có thói quen bạo lực, cặp sinh đôi sống không tốt, ở trường học thì bị xa lánh, về nhà thì bị lạnh nhạt bạo lực, chỉ có thể dựa vào lẫn nhau.
Điểm quan trọng nhất là cha của cặp sinh đôi.
“Chẳng lẽ biện pháp giải quyết ở thế giới này là giúp cặp sinh đôi tìm cha?” Quách Dục suy đoán, vậy thì cha bọn họ ở đâu.
Trần Thải Tinh: “Không biết, quay về lại hỏi cảnh sát thử xem.” Bọn họ cũng coi như nửa chính phủ, có vấn đề đương nhiên là tìm cảnh sát. Dù sao đây là một manh mối quan trọng.
“Hai tiểu quỷ rất thiếu tình yêu.” Trần Thải Tinh đưa mắt nhìn về phía Tiểu Cửu, “Cũng không biết có thích chơi với bé gái không.”
Nguyên Cửu Vạn:???!!!
Quách Dục lanh mồm lanh miệng: “Em gái Tiểu Cửu của em rất xinh đẹp, em thấy dùng mỹ nhân kế có vẻ khả thi đấy.”
Hắn đúng là không màng sống chết. Trình Lập Phong lười quan tâm Quách Dục.
Nguyên Cửu Vạn hướng về phía Quách Dục cười một cách thiên chân khả ái. Quách Dục ‘khà khà’ phát ra tiếng cười như ông bố già.
Tìm được đồ rồi thì ra ngoài, nhưng thời điểm đi ra ngoài lần này, Trần Thải Tinh chú ý tới Tiểu Cửu lôi kéo cậu chậm lại một bước, nhìn Quách Dục đi qua cửa trước, cậu nhớ tới động tác vừa rồi khi Tiểu Cửu đi qua khung cửa, hỏi: “Trên cửa có cái gì?”
“Sẽ không chết người.” Nguyên Cửu Vạn trả lời.
Trần Thải Tinh nghe xong cũng không hỏi nhiều, Quách Dục miệng tiện muốn để Tiểu Cửu dùng mỹ nhân kế, Tiểu Cửu muốn trả thù, mặc cho hai người đùa giỡn đi.
Điện thoại di động vang lên, cảnh sát đưa hồ sơ tới. Trần Thải Tinh chạy ra một chuyến, người tới là một cô gái trẻ tuổi, ôm cặp văn kiện đứng ở cửa, vừa tò mò vừa sợ hãi thò đầu vào trong nhìn, Trần Thải Tinh vừa thấy, nói: “Tò mò hử, cô mở cửa vào mà tham quan?”
“Không không không cần, giờ tôi phải đi rồi, mọi người cẩn thận nhé.”
Trở về nghiên cứu tư liệu, toàn bộ chung cư sau khi cặp sinh đôi chết, trong vòng bốn năm đã xảy ra 99 vụ án mạng. Chung cứ xếp thứ tự dựa theo hướng đông nam tây bắc, tầng một hướng bắc mở một cửa sắt làm cửa chính ra vào, chỉ có sáu gian phòng. Ba hướng khác đều là bảy gian. Phòng 104 hôm nay bọn họ đi ở góc phía tây, trong tài liệu thì thực tế là hai cô gái trẻ tuổi thuê nhà, một cô gái treo cổ lên khung cửa. Người còn lại vội vàng chuyển đi cả tiền thuê nhà cũng không cần.
Xem ra cũng không phải là chết hết.
“Cô gái trẻ này thật đáng thương.” Quách Dục nhìn bức ảnh cảm thán, nói xong cảm thấy cổ hơi ngứa, gãi một cái liền thấy trong tay xuất hiện một sợi tóc dài. Tóc của hắn là tóc ngắn, cho nên đây là? “Mọi người có thấy thứ sau lưng tôi không?” Điên cuồng cho ánh mắt ám chỉ, cũng không dám nói trắng ra ra có quỷ nằm nhoài trên lưng hắn.
“Ban ngày quỷ tầng một không thể hiện hình.” Trần Thải Tinh nghĩ tới.
Quách Dục:!!! Nhất định là vừa bị bám vào. Cổ còn đau, Quách thiếu mở túi lấy ra một tấm bùa bình an.
Đây là 10 đồng vàng đấy.
Dùng xong đầu óc lập tức thoải mái tinh thần sảng khoái, chỉ là tốn đồng vàng thôi.
“Tầng một, cậu sao lại không dùng bùa 5 đồng?” Trần Thải Tinh nhìn biểu cảm trên mặt Quách Dục hỏi.
Quách Dục:!!! Mẹ nó hắn không nhớ ra.
Chị Nguyên không chỉ biết kiếm tiền, còn biết tiết kiệm tiền.
“Em cảm thấy được ở thế giới này sớm muộn chị sẽ thành phú bà.”
“Phú bà?” Trần Thải Tinh nhíu mày.
Quách Dục lập tức đổi giọng: “Đại phú hào, nhà giàu số một, nhà giàu số một thành hư không.”
Trong lúc nói chuyện phiếm cũng không quên chính sự, chủ yếu là xem quỷ quái tầng bốn, còn có vợ chồng quỷ trong phòng bọn họ đang ở này.
“Tôi đang nghĩ điều kiện tử vong của hai người chơi tối hôm qua, bên trong gian phòng không có quỷ, cặp sinh đôi sẽ gõ cửa chơi trò chơi.” Trần Thải Tinh suy đoán, ” Nhưng nếu cặp sinh đôi không đến, vợ chồng quỷ trong phòng sẽ ra tay với chúng ta, như vậy sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn chết.”
Cậu nhớ rõ tối hôm qua đôi vợ chồng quỷ kia muốn chém cậu.
“Vừa không để cho vợ chồng quỷ hại chúng ta, còn muốn người ta ở lại trong phòng, nhờ vào đó né tránh cặp sinh đôi, ý anh là vậy đúng không?” Quách Dục hỏi.
Trần Thải Tinh gật đầu, nhìn sang bạn học Tiểu Ngụy bên cạnh.
Không biết chỉ cần có quỷ ở trong phòng là được, hay nhất định phải là chủ hộ.
Rút ra tư liệu hai vợ chồng quỷ. Nữ nhân tên Từ Mộng, nam nhân tên Chu Hải, Chu Hải lớn hơn Từ Mộng 8 tuổi, hai người không phải là người của thành phố này, không nhắc đến tình hình cụ thể, chỉ biết Từ Mộng làm giáo viên ở vườn trẻ bên cạnh, theo lời đồng nghiệp nói hai vợ chồng rất thương nhau, Từ Mộng bình thường rất bận, vốn không thể quen biết nam nhân khác. Chuyện xảy ra vào mùa đông, Chu Hải chém chết Từ Mộng, khi cảnh sát đuổi đến, trong miệng Chu Hải luôn lẩm bẩm: “Tôi giết Mộng Mộng, tôi vì sao lại giết Mộng Mộng chứ?” Sau đó tự sát.
“Còn hai phòng này.” Trình Lập Phong rút ra tư liệu căn phòng bốn người chơi khác đang ở.
Trần Thải Tinh hiểu Trình Lập Phong có ý gì, liếc mắt về phía camera trong phòng khách, ra hiệu nói: “Tất cả đều được quay lại. Trên app chỉ có thể xem thông tin cá nhân, nhưng mà fans có thể chia sẻ nội dung chúng ta thảo luận, fans vào phòng phát sóng trực tiếp của người chơi khác nói thì bọn họ cũng sẽ biết.”
Trình Lập Phong:… Hắn đúng là chưa hiểu biết điều này.
Đúng như dự đoán cửa phòng của bọn họ trước hết bị gõ vang, bên ngoài vang lên giọng Bạch Tân: “Nguyên Tinh, cô ở đâu? Tôi có chuyện cần tìm cô.”
Trần Thải Tinh trà xanh vén tóc, nói: “Bạn học Tiểu Ngụy, đi mở cửa.”
Bạn học Tiểu Ngụy vì đồ ăn chịu thương chịu khó làm quản gia cho căn phòng nhỏ. Bay qua đi mở cửa, ngoài cửa Bạch Tân vốn dĩ lộ ra nụ cười nhiệt tình nịnh nọt, sau đó đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Ngụy, nụ cười cứng lại không nói lên lời, thậm chí còn muốn lui về phía sau lại bị người chơi phía sau đẩy lên, Bạch Tân lảo đảo lao vào trong ngực Tiểu Ngụy.
“Cẩn thận một chút.” Bạn học Tiểu Ngụy đơ mặt dùng ánh mắt xem thường nhìn người trong ngực.
Bạch Tân: “Cảm ơn, cảm ơn ngài.” Dùng kính ngữ luôn kìa.
Sợ đến quên luôn lời muốn nói, đồng đội của Bạch Tân cũng sợ, nhưng vẫn bạo gan mở miệng, “Camera hôm qua trong phòng hai người chơi kia có thể cho chúng tôi mượn xem không? Nghe nói mọi người hợp tác cùng lực lượng cảnh sát tìm được một ít tư liệu, chúng tôi có thể cung cấp manh mối trọng yếu để trao đổi.”
“Manh mối gì nói ra nghe xem.” Tốt nhất là đừng cung cấp manh mối vô ích.
Bạch Tân sợ sệt nhìn Ngụy Phi Vũ, nuốt nước miếng, nói: “Chúng tôi xem phát sóng trực tiếp trên mạng biết được các người đi lên tầng ba, lúc đi lên cầu thang tầng bốn thiếu chút nữa xảy ra chuyện, tôi có một đạo cụ có thể tạm thời che dấu mùi vị biến thành quỷ quái, tôi đi tầng bốn thăm dò tình huống.”
Trần Thải Tinh nhớ lại kim quang rực rỡ của cậu.
Đạo cụ của người ta là đạo cụ đích thực, đạo cụ của cậu chỉ biết làm cho cái bụng phát sáng.
Trần Thải Tinh nhìn thấy ánh mắt đầy nhiệt huyết của Bạch Tân mà chua chát.
Bạch Tân rụt cổ một cái, cảm thấy đột nhiên có chút lạnh.
“Đừng giấu giấu diếm diếm nữa người anh em, cậu biết được tình huống của chúng tôi từ trên mạng, chúng tôi cũng có thể biết của các người. Được rồi, ngồi xuống nói chuyện đi?” Quách Dục vẫy điện thoại di động mở miệng.
Cũng phải.
Nhóm phát thanh viên không có bí mật.
Bạch Tân vốn còn muốn cò kè mặc cả, bây giờ nghe vậy chỉ có thể thành thật nói: ” Quỷ trên tầng bốn là một nam nhân trung niên, hắn không có nội tạng, bị móc rỗng ruột.”
“Hồ Chính Bình.” Trình Lập Phong nói.
Bạch Tân gật gật đầu, nói tiếp: “Còn có một nữ quỷ, cả người mặc trang phục màu đỏ, cô ta có thể chế tạo sự sợ hãi, còn nữa Hồ Chính Bình chỉ là một con rối, bị cặp sinh đôi điều khiển, tôi vừa mới bước lên bậc thang tầng năm đã bị cặp sinh đôi phát hiện, bọn họ cười hì hì hỏi tôi có muốn chơi thắt dây không, tôi nhanh chóng chạy xuống.”
“Đúng rồi.” Bạch Tân nghĩ một hồi cau mày dường như không xác định lắm.
Quách Dục: “Người anh em cậu có thể nói liền một mạch không?”
“Tôi cũng không chắc chắn lắm, thời điểm cặp sinh đôi thăm dò thò đầu ra nhìn tôi, tôi dường như nhìn thấy có một nữ nhân mặc váy, không biết có phải mẹ bọn họ không.” Bạch Tân nói.
Trần Thải Tinh nhìn Bạch Tân, “Từ chỗ chúng tôi biết được không ít nhỉ.”
“Đều là ngài lợi hại, chúng tôi cũng không còn cách nào.” Bạch Tân lúng túng.
Một chữ ngài hai chữ ngài. Trần Thải Tinh vốn còn muốn làm tiểu quả phụ dâm đãng, bây giờ nghe vậy còn damdang cái qq gì nữa.
“Được rồi, đưa tư liệu cho bọn họ. Tôi còn muốn xem xét lại vài thứ ở tầng bốn, tầng một tự xem, suy đoán vừa rồi của chúng tôi chắc các người cũng nghe rồi, tin hay không là tùy mấy người … ”
“Tin, chị Nguyên nói em cảm thấy rất đúng.” Bạch Tân tự động chân chó nói.
Trần Thải Tinh nghe xong phát sầu thở dài cảm thán.
Quách Dục không hiểu nguyên do, “Làm sao vậy?”
“Chị coi hắn là vỏ xe phòng hờ, kết quả ai ngờ hắn muốn làm tiểu bối của chị.” Trần Thải Tinh thở dài xa xôi vuốt bụng, “Đứa nhỏ trong bụng chị còn thiếu một người cha.”
Bạch Tân:??? Có phải hắn tránh được một cơ hội mang nón xanh?
Nguyên Cửu Vạn:… Từ đầu đến cuối tôi không có danh phận nào.