Tiếng sói vang vọng.
Tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang vọng khắp thôn làng.
Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lũ sói cho dù xương cốt chia lìa nhưng được thôn dân dùng máu thịt chăn nuôi trăm năm, bạn tới phá bỏ địa bàn của bọn chúng, lật bài tẩy cả nhà bọn chúng lên, bọn chúng chẳng lẽ lại chừa cho bạn một con đường lui sao? Đương nhiên là giết chết bạn rồi.
“Là tổ tiên đấy, tổ tiên tức giận rồi.”
“Không đúng, là cái thứ gì đang rống thôi không phải tổ tiên đâu.”
“Từ đường cháy.”
Vốn dĩ người dân chỉ toàn những kẻ nhát cáy ban đêm chả dám mò ra ngoài, bởi vì tâm hướng về tổ tiên, một đám khua chiêng gõ trống mang theo đèn dầu tới quảng trường, có người kêu: “Cháy rồi.”, “Mau lấy thùng nước để cứu hỏa.”
Nhưng còn chưa đi đến quảng trường, nhìn thấy quỷ ảnh lắc lư, trong đêm tối có một con sói to lớn gầm rú tức giận ở trên cao.
Thôn dân sợ tới mức khiếp đảm, run bần bật, thầm nghĩ không còn đường lui nữa rồi.
Mọi người bị cuốn vào ảo ảnh công kích do sói tinh tạo ra.
“Cha ơi, sao cha lại muốn lột da con? Con đau quá cha ơi!.”
“Nó là sói thành tinh.”
“Mẹ cứu con với, cho con da của mẹ đi.”
……
Trần Thải Tinh cũng bị bao vây trong ảo ảnh, nhưng cậu cũng không phải chịu công kích của mấy thiếu nữ bị lột da. Bởi vì cậu đang chiến đấu trực tiếp với con sói thành tinh kia, chung quanh chỉ một màn sương đen tối bao phủ thôn dân, những thiếu nữ hóa quỷ kêu la thảm thiết.
Không thoát ra được, chỉ có thể cố gắng chống chọi lại mà thôi.
Nhưng cậu chỉ là một thai phụ thôi mà.
Trần Thải Tinh mở to mắt, trông thấy ánh mắt đầy sát khí đang thèm khát linh hồn của sói tinh mà nước mắt bi thương rớt xuống.
“Tiểu Cửu, chị sẽ phù hộ cho em, tí nữa em chạy đi đi.” Trần Thải Tinh bắt đầu gửi gắm di nguyện.
“Chị ơi, em không đi đâu! Em chỉ có mình chị thôi, em muốn ở cùng chị sống chết có nhau.”
Rõ ràng là tình huống đập nồi dìm thuyền quyết chiến đến cùng, thế nhưng vừa nghe Tiểu Cửu nói như vậy, bỗng có loại cảm giác như đang đóng phim giờ vàng lâm li bi đát, một chút nguy hiểm cũng không có.
Trần Thải Tinh: Cậu thật sự đang rất sợ đó.
Tiểu Cửu à, em đối với anh hình như có hiểu lầm gì đó rồi.
Thôi, quên đi, dù sao em ấy cũng không chịu đi. Sói tinh nhanh chóng tấn công.
Trần Thải Tinh ôm Nguyên Cửu Vạn lăn một cái mà tránh được công kích, nghe được trên đỉnh đầu tiếng rống giận, lại quay tiếp! Móng vuốt xẹt qua kẽ tóc cậu, một luồng gió sắc bén xẹt qua, mang theo mùi máu tanh tưởi, Trần Thải Tinh nghiêng người, Nguyên Cửu Vạn trong lồng ngực ngã văng ra ngoài.
“Tiểu Cửu…”
“Chị ơi, cẩn thận…”
Hai người trăm miệng một lời, trong phút chốc, đỉnh đầu bị sương đen bao phủ, mùi nước miếng nhỏ giọt tanh hôi vô cung. Trần Thải Tinh ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không nhìn thấy được ở phía bên kia, một luồng khói không màu từ thân thể Nguyên Cửu Vạn chảy ra, trộn lẫn vào màn sương mù màu đen, chảy vào thân thế cậu.
Miệng sói tinh khổng lồ mở rộng như muốn nuốt trọn Trần Thải Tinh.
‘Ầm ’!
Xung quanh chìm trong đêm tối, không biết chuyện gì đã xảy ra mà bỗng nhiên bừng lên một tia sáng mãnh liệt.
Hết thảy quay về yên tĩnh.
Ở giữa quảng trường, Trần Thải Tinh ngã trên mặt đất, bụng cậu như cũ chảy ra hào quang vàng óng, bao phủ thân thể cậu, tầng tầng vây lấy thân cậu, ở giữa luồng quỷ khí dày đặc âm trầm bất ngờ hiện ra đầy an lành, còn có cảm giác rất an toàn.
Quầng sáng chói lóa.
Trên quảng trường có người thấy được một màn này, khiếp sợ đến nỗi nói không thành lời, có người thậm chí còn quỳ rạp xuống.
Trần Thải Tinh ôm bụng rơi vào trầm tư, vừa rồi quầng sáng kia quá mạnh, đến nỗi cậu phải nhắm chặt mắt nếu không sẽ mù luôn. Vừa mở mắt lập tức nhìn thấy bụng mình tỏa ra ánh sáng … cho nên cái bụng này thật sự là bàn tay vàng trò chơi tặng cho cậu rồi.
Hơn nữa còn siêu siêu vàng.
“Chị ơi, chị không làm sao chứ?” Nguyên Cửu Vạn lốc cốc chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh sốc lại tinh thần, ngồi dậy, “Không có việc gì, có hào quang bảo vệ.” Nói xong mới phản ứng, vội kiểm tra tay chân của nhóc con, “Em có chỗ nào bị thương không?”
Nguyên Cửu Vạn ban đầu định lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt buông lỏng của Trần Thải Tinh lại gật đầu, tỏ vẻ đáng thương vô cùng nói: “Chị ơi, cánh tay của em trầy da hơi đau một chút.” Duỗi cánh tay trắng trẻo mập mập hua đi hua lại.
Tìm nửa ngày mới thấy chỗ ngón áp út bị trầy da.
Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm miệng vết thương rồi lại ngẩng đầu nhìn mắt cậu nhóc.
Nguyên Cửu Vạn tỏ vẻ rằng mình đau muốn khóc luôn. Trần Thải Tinh nghĩ không thể lấy cậu bé nho nhỏ trắng trẻo ra đánh đồng với người lớn được nên nhóc con sợ đau là chuyện bình thường, vì thế Trần Thải Tinh ôn nhu nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Cửu ngoan, không đau nữa nhé.”
“Chị thổi thổi cho em được không?”
Trần Thải Tinh chần chờ nửa giây.
“Trước kia mẹ em hay làm vậy.” Nguyên Cửu Vạn đáng thương bất lực hơi tủi thân.
Trần Thải Tinh nhanh chóng quyết định: “Thổi chứ, nhất định phải thổi, bây giờ chị thổi cho cưng nhé.”
Đêm tối tan đi, ngày hè trời sáng rất nhanh. Một màu cam nhàn nhạt tỏa khắp thôn trang này, dừng lại trên người Trần Thải Tinh, ánh sáng phác hoạ ra thân ảnh của Trần Thải Tinh, đối phương thổi nhẹ lên cánh tay cậu bé, biểu tình dịu dàng trìu mến đầy thương tiếc.
“……Tôi như vừa được diện kiến thánh mẫu.” Mai Thanh thấp giọng lẩm bẩm tự nói.
Đám oldbie newbie vừa chạy tới tiến nhìn thấy cảnh tượng này. Lý Hiên vốn dĩ đối với Trần Thải Tinh từng có ấn tượng tốt sau đó lại thất vọng, hôm nay nhìn thấy này phó cảnh tượng này tâm hơi rung động, nhưng mà lần này không phải tình yêu nam nữ, mà là sự tôn trọng.
Quá thần thánh rồi.
Thẳng đến khi Trần Thải Tinh mở miệng.
“Đều đứng ở chỗ đó làm gì?” Trần Thải Tinh thổi xong miệng vết thương của nhóc con quay đầu bỗng nhìn thấy mấy người ngơ ngác thất thần đứng như trời trồng, còn muốn sống nữa hay không?
Mai Thanh đi đến đỡ chị Nguyên đứng dậy, một bên khẩn cầu: “Chị có thể đừng mở miệng nói chuyện nữa không?”
Trần Thải Tinh nhướn mày, ghét bỏ cậu sao?
“Em, em không phải là đang muốn bảo vệ hình tượng thánh mẫu của chị sao?” Mai Thanh xem như cậu không hiểu chuyện, còn nói thêm: “Không phải nói chị không tốt, nhưng mà phải dịu dàng.”
Trần Thải Tinh: “ Ai quy định thánh mẫu nhất định phải dịu dàng?” Nhưng mà lại vén mái tóc, phong tình chân thành nở nụ cười.
Người liên quan:……
Tự luyến quá đó má.
Hạ Đình lại lần nữa cảm thán, cô nếu là chồng của Nguyên Tinh, tình nguyện mỗi ngày bị kỹ nữ quyến rũ cũng quyết chí không thay đổi. Cô gái này quá đáng sợ!
Trời đã sáng, mặt trời chiếu trên quảng trường một mảnh đỏ rực.
Thôn dân đến tụ tập đông đủ, cãi cọ ầm ĩ.
Người dân đêm qua trốn ở trong nhà nhìn thấy từ đường bị thiêu hủy, khóc trời gào đất, bà cụ chân nhỏ cầm đầu, như người thân chết mà khóc lóc chửi rủa: “Ai? Là ai đốt từ đường?!” Sau đó còn kèm tiếng mắng chửi.
“…… Nhất định là mấy kẻ ở nơi khác tới! Nhất định là bọn họ chọc giận tổ tiên.” Bà lão chân nhỏ cay độc nhìn Trần Thải Tinh, phun nước miếng hung hăng nói: “Là cô ta, cô gái này không giữ mình trong sạch nên chọc giận tổ tiên. Trát Lặc đánh chết cô ta đi, dùng máu cô ta dâng tế để tổ tiên hạ hỏa.”
“Đúng đấy, nhất định là bọn sinh viên này, trước kia từ đường vẫn luôn yên ổn.”
“Thiêu bọn họ, thiêu chết bọn họ đi.”
“Lột da những cô gái đó dâng lên cho tổ tông.”
Quảng trường càng ngày càng nhiều người vây quanh, mồm năm miệng mười muốn thiêu chết những người từ nơi khác tới. Mấy người chạy ra dập lửa hồi nửa đêm đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Không thể thiêu, là sói tinh thiêu từ đường.”
“Trong thôn có yêu quái, là cô ấy đã cứu chúng ta.”
“Đúng vậy, sói tinh muốn xé xác chúng tôi, là luồng sáng phát ra từ người cô ấy đã cứu tôi.”
Những người không dám ra khỏi nhà trước đó đều có thể nghe được tiếng gầm rú ghê người kia. Bây giờ lại nghe nói ánh sáng gì đó thì người dân vẫn không tin. Bà lão kia lại càng dậm chân mắng: “Các người điên rồi, cái gì mà ánh sáng huyền ảo? Cô ta chính là loại không con gái không trong sạch…”
“Là thật, là sự thật đấy! Sói tinh từ cây liễu thoát ra, tôi còn thấy cả Tiểu Lan, Tú Tú. khóc lóc nói đó là sài lang tinh. Một luồng ánh sáng, ánh sáng chói vàng từ bụng cô ấy phát ra, cô ấy đã cứu chúng ta. Không thể thiêu được, muốn thiêu cũng phải thiêu sói tinh.”
“Đúng vậy, ở trong cây liễu có sói tinh quỷ quái.”
Bà lão không kiềm được tức giận, mắng to: “Có cái rắm, cây liễu là tổ tiên hiển linh ——”
Trần Thải Tinh không thể kiên nhẫn dây dưa dây cà với mọi người được, tuy rằng không biết tại sao có ánh hào quang kia nhưng đã tới bước này rồi, vốn đã đặt được vị trí center cần thiết, hẳn là lời nói cũng có chút trọng lượng. Vì thế trực tiếp nói ra: “Đào ra xem sẽ biết.”
“Không thể đào! Không thể đào!” Bà lão chân nhỏ điên cuồng ôm gốc cây, nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh như muốn ăn thịt Trần Thải Tinh, hung tợn nói: “Các người ai dám động đến cây liễu, trước hết bước qua xác ta đã.”
Trần Thải Tinh: “Yêu cầu này của bà thật đặc biệt, cơ mà cháu cũng có thể thỏa mãn giúp bà.”
“Chị thật sự muốn bước qua sao? Không tốt lắm đâu dù sao cũng là một bà lão.” Mai Thanh nhỏ giọng nói thầm.
Trần Thải Tinh ánh mắt lạnh lùng, treo cổ cháu gái nhỏ mới mưới bảy, trợ Trụ vi ngược, trong tay không biết dính máu tươi của bao nhiêu người, không có nhân tính thì cũng là súc sinh. Cậu khẽ cong môi nở một cười, đỡ eo nói: “Không có việc gì, tôi là thai phụ mà. Cũng coi như ngang sức, có thể đánh xáp lá cà một trận.”
Mai Thanh:…… Hâm mộ quá~
Toàn thôn chia làm hai phe, những người không ra ngoài đêm qua tự nhiên sẽ hướng sinh viên đề phòng, vũ trang tận răng, đặc biệt là Trát Lặc, trong tay cầm chặt cái cuốc, nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, “Ngươi dám động vào một cọng tóc mẹ ta thử xem.”
Những người chứng kiến sự việc ánh hào quang che chở Trần Thải Tinh đêm qua: “Cây liễu thật sự có gì đó không bình thường, có sói tinh! Là cô gái mang thai đã cứu chúng tôi.”
Hai bên giằng co. Có người kêu: “Trưởng thôn đâu? Trưởng thôn tại sao lại không tới?”
Đám người bây giờ mới phát hiện ra không ngừng hỏi đến trưởng thôn, vài người vẫn hay đi cùng trưởng thôn ở trong thôn cũng không có tới. Bà lão chân nhỏ vẫn còn mắng Trần Thải Tinh bằng mấy từ ngoan độc khó nghe. Nguyên Cửu Vạn đứng ở sau lưng Trần Thải Tinh, dùng đôi mắt lạnh lùng nhỉn đối phương, đột nhiên lộ ra nụ cười.
‘ lộc cộc lộc cộc ’——
Thanh âm thanh thúy, mọi người lập tức bị thu hút, chỉ thấy nơi từ đương bị thiêu hủy mục nát lăn ra một cái bình đen nhánh vẽ đầy phù chú, phiến đá xanh trên cao phát ra âm thanh vang dội, nhanh như chớp bay thẳng về phía cây liễu.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cái bình đã tương thẳng vào đầu bà lão đang oang oang chửi không ngừng.
Bà lão chân nhỏ ngất lịm đi tại chỗ.
Một màn này quá quỷ dị, đừng nói thôn dân ngay cả Trần Thải Tinh cũng thấy sửng sốt.
“Là tổ tiên hiển linh sao?” Có người dân nuốt nước miếng hỏi.
Từ lúc xuất hiện ánh hào quang đến bây giờ có bao nhiêu điều lạ kì xảy ra. Trần Thải Tinh tạm thời đành phải dồn nén mọi nghi vấn xuống, bây giờ cậu chỉ nghe đến hai chữ tổ tiên thôi đã rất muốn đánh người, các ngươi ngoại trừ tổ tiên còn có thể tin cái gì nữa!
“Là thánh mẫu hiển linh đó.” Mai Thanh đột nhiên nhanh trí hô một câu.
Thôn dân mờ mịt, thánh mẫu là cái gì vậy? Nhưng trải qua sự kiện tối hôm qua, nhớ đến ánh hào quang từ bụng cậu thì một đám nhìn Trần Thải Tinh bằng ánh mắt tràn ngập sự thành kính sùng bái, có người thậm chí quỳ sạp trên mặt đất.
“Đào đi.” Trần Thải Tinh nói dứt khoát.
Lần này có người động thủ, mấy người đàn ông kéo bà lão đang ngất xỉu qua một bên rồi hì hục đào cây liễu. Cành cây liễu đong đưa phát ra đe dọa, mấy người dừng tay nhìn về phía Trần Thải Tinh không dám đào tiếp nữa.
Dù sao cũng đã trăm năm.
“Chị ơi.” Nguyên Cửu Vạn nắm tay Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh trong tay có nhiều bùa hộ mệnh, không nhiều lời, tỏ ra tinh tương, tay nhanh như cắt dán bùa bình an lên cây, lạnh lùng nói: “Lần này đào đi, không đào các người cứ đợi đến lúc toàn thôn đều bị sói tinh ăn sạch.”
Mọi người không còn do dự, lập tức đào xuống, lần này đại thụ cũng không dám hó hé gì nữa.
Đại thụ trăm năm, rễ cắm rất sâu, thẳng đến lúc mặt trời lên cao, ầm vang ngã xuống.
“Dưới tàng cây thật sự có cái gì đó.”
“Là, là một cái phật tượng.”
“Không giống như là phật tượng, quá tà.”
Một pho tượng phật nhỏ đã biến dạng, dính bùn đất đen như mực, ánh mắt tham lam tà nịnh, tràn ngập sát khí, ngũ quan hình người vốn đã tiêu biến có vài phần dáng dấp lang sói, người không ra người sói không ra sói, nhìn vào khiến cho người ta thấy không thoải mái.
“A, dưới cái bình này có chữ viết.”
Hạ Đình đúng lúc mở miệng, thôn dân tránh xa tượng phật cùng cái bình vài bước, vây thành một vòng, bọn họ không biết chữ, “Viết cái gì?”
“Đồ vật kia là trong từ đường lăn ra đây, nhất định là tổ tiên có hiểu rõ.”
Giờ này vẫn còn tổ tiên.
Hạ Đình đọc xong chữ dưới cái bình, mọi người im ắng, thần sắc hỗn loạn mờ mịt không tin.
“Cô, cô là đang nói, không có tổ tiên, này đều là sói tinh quấy phá.”
“Tôi không tin tôi không tin, tổ tiên muốn Thánh Nữ, Tú Tú nhà tôi là đi bồi tổ tông, không phải là bị đút vào miệng sói tinh.”
Trần Thải Tinh nhìn người nói không tin, “Không tin? Vậy thì tượng phật lang sói kia bèn đặt ở nhà ông, ngày ngày đêm đêm ông đều được bồi tổ tiên của ông, thật là tốt.”
“Không cần!” Người nọ đột nhiên lắc đầu.
Người đều là tìm lợi tránh hại, tượng phật sài lang kia vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm giác có vấn đề, lòng tin của mọi người có chút lay động, nhưng nếu không tìm được cái cớ để vin vào, vật này đã hại chết biết bao nhiêu người, nếu cứ tin vào thánh thần như vậy thì sẽ không phải ăn năn, hối hận về những thứ mà họ đã gây ra.
“Này, thứ này giờ phải làm sao?” Phụ nhân nhút nhát hỏi Trần Thải Tinh.
Bị Trần Thải Tinh nhìn, lại sợ hãi cúi đầu, bà đứa con gái được chọn làm Thánh nữ của mình, không phải, là cô con gái bị sói tinh ăn thịt, trong lòng ngũ vị tạp trần không nói được cái gì, mặt mày ngơ ngác, mang theo mờ mịt.
“Nhặt gỗ đào rồi đốt nó đi.”
“Từ đường cũng đốt.” Trần Thải Tinh quét mắt một vòng, nhìn đến có người trên mặt do dự, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sói tinh đã chết, không có nó khống chế những cô gái bị các người đưa đi lột da làm đèn lồng, các người muốn giữ lại từ đường cũng được thôi, có khi buổi tối những cô gái đó sẽ tìm về nhà các người, quay lại cùng các người đoàn tụ ôn lại tình thân.”
Mọi người sợ tới mức run run rẩy rẩy không dám hó hé nửa lời.
Trần Thải Tinh không có lấy nửa điểm dịu dàng che chở thánh mẫu mà thánh mẫu nên có, quả thực là lãnh lùng vô tình lẫn theo khắc nghiệt. Cứ như vậy, thôn dân tới cái rắm cũng không dám thả, tín ngưỡng của bọn họ sụp đổ, vào thời điểm đang mê man ngơ ngác, không bao lâu đã có người kêu lên: “Không xong rồi không xong rồi, trường thôn đã chết, bị ai đó lột da treo ở nhà ông ta, máu cũng đều chảy khô.”
Lại kêu tên vài người đàn ông khác.
Người này vốn là không phục một phụ nữ mang thai làm chủ trong thôn của bọn họ, muốn tìm trưởng thôn ra mặt, kết quả đi vào, sợ tới mức tè ra quần, tử trạng của trưởng thôn quá thảm.
“Chết như thế nào?”
“Sói tinh hại chết?”
“Ông trời ơi thế này biết sống như thế nào đây.”
“Tổ tiên ——”
“Kêu tổ tiên cái rắm, tổ tiên chính là sói tinh hại chết người, ngươi còn dám kêu.”
Người đang sợ tới mức khóc thét như gà bị bóp chặt cổ, lập tức thở mạnh cũng không dám.
Mọi người lại nhìn về phía Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh biết, là chị Tiểu Phương tối hôm qua báo thù, cậu làm bộ không biết, tùy ý thôn dân đội nồi lên đầu sói tinh, nói:
“Còn không làm nhanh đi, cây liễu, từ đường đốt sạch sẽ. Con gái nhà ai đã từng bị hại chết, các người chuẩn bị hương khói từng người tạ tội, nếu không thì chờ buổi tối người một nhà ôn chuyện.”
Toàn bộ người dân trong thôn tức khắc lâm vào trạng thái sợ hãi.
Mấy cô gái đã từng bị lột da làm đèn lồng còn trở về?
Không không không, là sói tinh hại chết cô, cô đi tìm nó đi.
Có người hướng cây liễu nhổ nước miếng, dùng tiếng địa phương kêu trời khóc đất mắng to, đòi muốn đốt cây thay nữ nhi báo thù. Còn có người mê mang hô to: “Đức Nhạc nhà tôi không thấy đâu, đêm qua đã không thấy tăm hơi, là con sói tinh đáng chết này hại Đức Nhạc nhà tôi.”
“Hổ Tử nhà tôi cũng không thấy.”
Trong thôn trong lúc nhất thời âm thanh kêu khóc mắng to không dứt bên tai, cực kỳ giống thảm cảnh nhân gian.
Trần Thải Tinh lại hào hứng vô cùng, mang theo Tiểu Cửu trở về ăn cơm trưa. Mấy người Mai Thanh đi theo phía sau, tò mò anh một câu tôi một câu hỏi sự tình phát sinh buổi tối, “…… Cũng quá thuận lợi rồi, đồ của tôi cùng Lư Châu cũng chưa dùng tới.”
Chuẩn bị tốt một cái kịch bản tẩy não, thế mà lại không dùng được.
Ba người Lý Hiên cho rằng trong tay Trần Thải Tinh còn có đạo cụ, dù sao Trần Thải Tinh cùng em trai cậu ra tay hào phóng vừa thấy đã biết là có rất nhiều đồng vàng, ở trong thế giới trò chơi giấu diếm thực lực cũng là một loại chiến lược.
“Không có biện pháp, ai bảo người ta lớn lên xinh đẹp như vậy chứ.” Trần Thải Tinh thuận miệng nói bậy bạ, cuối xuống nhìn cái bụng đang phình ra của mình, nghĩ đến ánh hào quang kia, chẳng lẽ cậu thật sự là thánh mẫu trời sinh?
Nhưng cậu là đàn ông mà.
Là loại đàn ông không thể mang thai ấy!