Mấy anh em ngồi lại chén chú chén anh, bàn chuyện hôn sự của hai cô em gái, đặc biệt là về Lý Lan Nhược, dẫu gì cũng là đích nữ Tần Xuyên, còn gả cho con trai trưởng vương phủ, kiểu gì hôn lễ cũng phải làm to. Ăn uống từ nửa chiều đến tận giờ Hợi canh ba, lúc này mới nồng nặc mùi rượu quay về Đông phủ.
“Nghe đại tẩu ở Đông phủ bảo ngày lành của Thất tiểu thư định vào mười sáu tháng Tư, có phải thật không?” Vừa thay y phục cho hắn vừa hỏi han ngày giờ, đích nữ nhà họ Lý xuất giá là đại sự, hắn thân là anh trai, quà cáp tuyệt đối không thể đơn giản, ma ma cũng không biết làm thế nào nên bảo nàng hỏi ý hắn.
Hắn tiện tay gỡ nhẫn ngọc xuống, nghĩ một lúc rồi nói: “Trong kho còn ít đồ khá vừa mắt, bảo ma ma tranh thủ kiểm tra xem, cứ dựa theo như hồi hôn sự của nhị cô mẫu rồi thêm một ít là được.” Nhị cô mẫu cũng là đích nữ, còn là anh em họ gần với phụ thân, năm xưa phụ thân tích góp không nhiều nhưng quà tặng cũng không ít hơn bao nhiêu so với anh em ruột, dựa theo đó mà làm chắc sẽ không sao.
“Được, mai tôi sẽ nói với ma ma.”
“Nhân tiện bảo ma ma đặt thêm mấy món đồ.” Hắn trầm ngâm nói, thấy vẻ mặt hồ nghi của Tiểu Thất thì bổ sung, “Đám cưới của Thất muội, phía An Bình nhất định sẽ đến uống rượu mừng, đến lúc đó lưu ý một chút.”
“…” Phía An Bình hẳn là chỉ chị gái cùng cha khác mẹ của hắn, nghe ma ma nói, khuê danh của bà chị chồng chưa từng gặp mặt ấy là Hồng Nhược, số phận long đong. Sau khi Lý lão gia tạ thế, không lâu sau chủ mẫu cũng đổ bệnh qua đời, Lý Sở bị gia chủ đón đi, nhà cũ chỉ còn lại mỗi chị gái thứ xuất cùng với hai di nương, tuy cuộc sống không tới mức kham khổ nhưng không thể so sánh với những chị em khác trong họ. Đến tuổi xuất giá, ngoài mẫu thân hay đau ốm thì chẳng một ai nghiêm túc giúp nàng tìm mối. Năm ấy Lý Sở còn nhỏ tuổi, muốn giúp nàng cũng hữu tâm vô lực, cuối cùng đành cưới một tiểu huyện lại lục phẩm. Thân làm em trai, hắn cũng muốn cho nàng nhiều của hồi môn, nhưng khi ấy đồ trong phòng hắn đều do nhà lớn quản, tìm đến nhà ông chú năn nỉ, nhưng ý của ông chú là cứ dựa theo tổ lệ, cuối cùng chỉ làm cho có. Mấy năm đầu xuất giá cuộc sống khá ổn, lúc Lý Sở nhập ngũ, hai vợ chồng còn đem theo không ít quà đến, nào ngờ chẳng bao lâu, anh rể bị dính vào án tham ô, nếu không nhờ có chỗ dựa Lý gia thì e đã không giữ được tính mạng, từ đó về sau, hai vợ chồng cũng không qua lại với Đại thụ Tần Xuyên nữa – thăm người thân tức phải tốn tiền, cũng may mấy năm qua hắn dần có được vị thế, hai bên mới từ từ qua lại.
“Tôi biết rồi.”
Thấy nàng gật đầu có vẻ đã hiểu ý mình, hắn cũng không nói gì nữa. Thật ra hắn và tỷ tỷ không thân thiết lắm, từ nhỏ hai người rất ít khi gặp nhau, chỉ là hắn không nỡ nhìn con cái của phụ thân chịu khổ, nên từ sau khi độc lập, có quyền chi phối tiền bạc trong nhà thì hắn cũng dành một phần giúp đỡ.
“Còn Bát tiểu thư nữa, ngày cưới của nàng ấy muộn hơn Thất tiểu thư nửa tháng, thời gian giữa hai bên quá gần, ma ma cảm thấy nếu chênh lệch quà cáp lớn thì sẽ khiến Tam công tử khó coi.” Giải quyết xong một chuyện lại có một chuyện khác, Bát tiểu thư mới thực sự là bài toán khó, bản thân là con gái thứ xuất, ở nhà không quá được yêu thương, lại còn có một người anh tài năng xuất chúng – thế lực của Lý Húc ở Tần Xuyên khá mạnh, nếu quà cáp hai bên chênh lệch quá, chắc chắn Lý Húc sẽ không nén giận, nhưng nếu xê xích không nhiều lại thành ra hạ thể diện của Lý Hạ, tiến thoái không xong, ma ma không dám tự tiện quyết định nên đành hỏi hắn.
Nghe nàng nói vậy, chân mày hắn chau lại, chuyện gì cũng do hắn giải quyết thì hậu viện nuôi nhiều người thế làm gì?
Thấy hắn sầm mặt, Tiểu Thất cũng chẳng hoảng, nâng tay hắn lên, cẩn thận cởi đồ bảo vệ tay xuống, “Hai ngày qua tôi có kiểm tra nhà kho với ma ma, thấy có không ít đồ giá trị, chỉ bình phong lưu ly mà có đến mấy bộ, còn có mấy rương đồ khá tinh xảo. Ở trong phủ, cũng chỉ có thân phận của Thất tiểu thư và Thất cô gia là thích hợp dùng đồ quý như vậy, tôi nghĩ chi bằng đưa một hai món đồ sang, lại tìm ít lăng la tơ lụa được ngự ban mấy năm trước, cộng thêm mấy tráp vàng nén là đã cho Đại ca mặt mũi rồi. Còn về phần Bát tiểu thư, Bát cô gia giống nhà ta, không phải long tôn phượng tử, tặng nhiều đồ vương thất như thế lại không hay, chi bằng bỏ thêm nhiều món đồ trang sức, tráp vàng, đỡ không bị thông gia làm khó, ma ma cũng nghĩ như vậy, còn ngài thấy sao?” Thật tình nàng và ma ma cũng đã bàn với nhau chuyện tặng đồ hồi môn rồi, ý của nàng là nể mặt phòng lớn, vỗ yên phòng ba, hai bên đều là người thông minh, sẽ không vờ không hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ, chỉ cần đảm bảo phân lượng không quá chênh lệch, tin rằng đối phương sẽ không chỉ trích bắt bẻ bọn họ.
Nghe nàng nói một thôi một hồi, hắn mới nhận ra nàng đã có cách, chỉ là tìm hắn đồng ý thôi, “Nếu đã nghĩ xong thì cứ y vậy mà làm.”
Nàng gật đầu, tháo miếng bảo vệ cổ tay ra đặt lên bàn, giơ tay tháo phát quan cho hắn, “Chưa đầy hai tháng nữa đã là tiệc vui, đến lúc đó ngài có về không?”
Nhìn nàng nhón chân cũng với không thấu, hắn giơ tay cởi phát quan xuống đưa nàng, “Ở nhà đã lâu, bên Dương Thành chắc chắn có không ít chuyện, e về không kịp, hồi chiều ta đã chào hỏi Đại ca và Tam ca rồi, đến khi ấy ở nhà phái thêm nhiều người sang giúp là được.”
“…” Nhân lúc hắn chuyển vào bình phong, nàng âm thầm vui vẻ, nghĩ bụng tốt nhất hắn đi luôn một năm đừng về, nàng cũng bớt chịu khổ.
Có vẻ Lý Sở đã đoán ra được tâm tư đó của nàng, lúc khóe miệng nàng vừa nhướn lên thì hắn đột ngột ngoái nhìn, làm nàng vội vàng cắn môi dưới, nhưng nụ cười bên mắt chẳng thể che giấu, hai người nhìn nhau nửa buổi, hắn mới xoay người lại.
Không biết có phải hoa mắt không, nàng có cảm giác trông thấy đáy mắt hắn thoáng ý cười.
“Nghe ma ma bảo cô cháu gái ở An Bình cũng đã đính hôn, giờ mà tới thì có phải nên chuẩn bị thêm ít đồ không?” Xét cho cùng thì bên kia mới là ruột thịt.
“Nàng cứ liệu mà làm.” Hắn đứng sau bình phong đáp nàng, một lúc sau lại nói, “Anh trai nàng chưa đính hôn hả? Bao giờ chọn rồi cho người đưa sang đi.”
“…” Bàn tay xếp quần áo khựng lại, “Được.”
Hầu hắn tắm xong, thay đồ ngủ, bàn tay hắn lặng lẽ vươn ra sau lưng nàng, định làm “chuyện công” tối nay như bình thường – hắn là kiểu có thể làm chuyện đó mà không biến sắc.
Bỗng nghe Thanh Liên ở ngoài bẩm báo, Tam công tử ở Đông phủ đến.
Hắn đành thay đồ ra ngoài gặp khách, hai người trò chuyện đến tận nửa đêm, lúc trở về Tiểu Thất đã ngủ say, có lẽ cảm thấy quá muộn, hắn cũng không dày vò.
***
Lý Sở lên đường vào hạ tuần tháng hai, lúc đi hải đường trong viện chỉ mới chớm nụ. Đến gần trung tuần tháng ba, bên kia đưa tin về, nói hai mươi tám đã đến, mọi thứ đều rất ổn.
Cuộc sống sau đó, cứ mấy ngày là Tiểu Thất sẽ đến Đông phủ một chuyến để lo việc cưới của Thất tiểu thư và Bát tiểu thư, hai bà chị dâu thì chỉ phụ trách giúp đỡ ngoài miệng, mọi chuyện nhờ hết vào nàng mới xong. Mỗi lần làm việc về phải nằm nghỉ nguyên ngày trên giường, Vương ma ma biết nàng ở bên đó quá mệt nên cũng mắt nhắm mắt mở cho hành động lười biếng của nàng.
Đến cuối tháng ba, họ hàng từ khắp nơi lần lượt đến kinh thành uống rượu mừng, Tây phủ ở đến mấy nhà, đều là họ hàng gần, những người quan hệ xa thì không ở trong Lý trạch mà thuê phòng ở ngoài.
Tiểu Thất cố ý thu xếp cho cả nhà chị gái An Bình ở Trúc Khê các, không gian bên đó khá lớn, lại còn yên tĩnh.
Lý Hồng Nhược lớn hơn Lý Sở tám tuổi, năm nay tròn ba lăm, có một trai hai gái, con trai mới mười tuổi, vì còn đi học nên bị phụ thân giữ lại An Bình, chỉ có ba mẹ con lên kinh uống rượu mừng.
Nhìn thoáng qua từ bề ngoài, trông ba mẹ con khá có thể diện, có điều hơn nửa thường phục hay mặc ở trong viện đều là đồ cũ. Ma ma là người ở nhà cũ Tần Xuyên, rất có cảm tình với Đại cô đây, nói gì thì nói cũng là nhìn nàng trưởng thành, giờ thấy nàng mặc đồ giản dị, trâm cài trên đầu cũng là đồ cũ từ hồi còn ở Lý gia, bà trông mà buồn, thế là lén tìm Tiểu Thất thương lượng, muốn cho ba mẹ con họ thêm mấy món đồ.
Tiểu Thất cảm thấy không ổn, sau mấy ngày chung sống, nàng có cảm giác vị đại tỷ này là một người thanh cao kiêu ngạo, thẳng thừng mời thợ đến may đồ cho nàng ta, lỡ nàng ta tưởng nàng đang xem thường nàng ta vì khiến mình mất mặt thì sao? Tốt bụng làm chuyện xấu làm gì, mọi người lại chẳng vui.
Ma ma thấy nàng không đồng ý, tưởng nàng mới lo toan mấy hôm đã bắt đầu coi thường, đang sừng sộ giáo huấn thì thấy Tiểu Thất nhướn mày, nói để nàng liệu sự xem sao.
Sáng hôm sau, Tiểu Thất đến Tùng Bách viện xin nghỉ, lại đến Trúc Khê các mời mẹ con Lý Hồng Nhược, nói là muốn tìm lễ vật sính lễ cho anh trai nhà mình, nhưng vì còn nhỏ chưa trải chuyện, ít khi đi ra ngoài nên muốn mời đại tỷ đi cùng.
Lý Hồng Nhược mới tới, thấy nàng ngoan hiền lễ phép, mềm mỏng chưa trải đời, lại thấy nàng và Vương ma ma gần gũi, nghĩ ắt rất được em trai sủng ái, nên cũng thân thiết với nàng hơn. Nàng đã thỉnh cầu, lại còn là chuyện nhỏ nên cũng đồng ý, đúng lúc dẫn hai cô con gái đi thăm thú cho biết thế nào là kinh thành sầm uất. Có điều sau một ngày đi dạo lại cảm thấy có gì đó là lạ, ngoài miệng thì bảo chuẩn bị sính lễ cho anh trai nàng, nhưng hình như mẹ con nàng mua đồ cũng không ít, nhất là hai đứa con gái của nàng, quần áo trâm cài chọn khá nhiều, hai nha đầu vui tới nỗi tít cả mắt.
Bấy giờ Lý Hồng Nhược mới phát hiện sự lợi hại của đối phương, bụng dạ không khỏi khiếp đảm, tìm cớ vội vã đến chỗ Vương ma ma, sau mấy lời hàn huyên thì thổ lộ bất an trong lòng.
“Theo lý ta đã xuất giá, không nên xen quá nhiều vào chuyện nhà mẹ, nhưng cha mẹ qua đời sớm, chỉ còn mỗi một mạch Diên Sơ, nhờ liều mạng ở chiến trường ngoài kia mấy năm mới có được ngày nay, thực chẳng dễ gì. Ta thấy tiểu nương tử này mặt mày như họa, lại còn thông minh đến thế, Diên Sơ còn trẻ sung sức, về lâu khó đảm bảo không bị nàng ấy tóm trong tay, tương lai có cưới chính thất cũng chưa chắc đè đầu được, đến khi ấy thê thiếp bất hòa, nếu Diên Sơ bênh vực nàng ta thì không phải là Phàn di nương thứ hai ư? Gì thì gì chứ đừng như Đông phủ, ầm ĩ đến long trời lở đất, cuối cùng lại để người khác được hời.” Lý Húc giàu như thế nào? Chẳng phải do Lý Hạ bị hậu viện bào mòn tinh lực, cho hắn ta cơ hội gây dựng, nếu không sao có thể sánh được với bản lĩnh của con trưởng?!
Vương ma ma nghe thế thì thở dài, “Suy nghĩ của Đại cô giống hệt của già năm ngoái, lần đầu gặp nha đầu nọ già cũng biết đây là mối họa, Ngô gia kia vẫn chưa từ bỏ ý định gả con gái sang. Lúc ấy già cũng khuyên tiểu chủ tử nên cẩn thận, nhưng Tần Xuyên đã gật đầu, Đại cô cũng biết, tuy nay tiểu chủ tử nắm binh quyền nhưng rốt cuộc vẫn không bằng lão thái gia.”
“Không phải Ngô gia Du Châu chỉ là huyện công bát đẳng thôi sao, phía Tần Xuyên cần gì dè chừng?” Hồi trước khi Ngô Thành Quân vào cửa, chính nàng ta cũng không hiểu nổi, em trai nàng cũng là con cháu nhà chính Tần Xuyên, nếu không phải ông nội mất sớm thì đáng lẽ ra người nắm Tần Xuyên chính là em trai nàng, gia thế như vậy mà lại cưới cháu gái của một huyện công bát đẳng, nhìn sao cũng thấy quá thiệt.
“Ngô gia kia có đáng là gì, nhưng lão thái thái Ngô gia là con gái dòng chính của Mạc gia Trường Ninh, già cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe tiểu chủ tử nói là vì để xoa dịu quan hệ hai nhà Lý Mạc, nhưng không tiện trực tiếp kết thông gia, sợ vị trong cung có nghi ngờ, nên chỉ vòng vo mé ngoài, nhà chúng ta cũng là một trong số đó.” Vương ma ma nói.
“Thì ra trong chuyện này còn có nhiều việc thế à.” Lý Hồng Nhược thở dài, sau đó lại hỏi Vương ma ma, “Bà thấy Diên Sơ đối xử với nàng ta thế nào?”
Vương ma ma nhớ lại, “Lúc mới đến rất lạnh lùng, khiến nha đầu kia chịu khổ không ít, cũng may con bé tốt số, mấy cô ở Đông phủ thấy tiểu chủ tử cũng có thể diện nên muốn đưa cô nương nhà mẹ mình vào đây, nhưng tiểu chủ tử đâu muốn dây dưa với bọn họ, mà nha đầu này chẳng tranh chẳng giành, lại còn thân thiết chu đáo, cũng vậy nên vừa ra Tết đã chuyển đến ở chung, theo già thấy, cũng có vẻ gần gũi.”
Lý Hồng Nhược nghe thấy ý định của đám người Đông phủ, hừ lạnh, “Quậy Đông phủ gà bay chó chạy thì thôi, nay còn muốn rắc họa đến chỗ chúng ta, không sợ sình bụng mà vỡ ư.”
“Đúng là không một ai bớt lo nổi.” Vương ma ma lắc đầu. truyện tiên hiệp hay
“Chỉ mong sau này Diên Sơ cưới được chính thất lợi hại chút, vợ hiền chồng được bớt họa, nếu nha đầu kia thông minh thật, tương lai đợi chủ mẫu đến, có thể phục vụ tận tình thì cũng không sợ sống tệ.” Thân là chị gái, nàng rất hy vọng nhà cửa em trai được yên ổn.
“Tâm sinh tướng, già thấy nha đầu kia có vẻ cũng tích phước.” Sống chung lâu ngày dần dà sinh cảm tình, tuy lâu lâu nha đầu kia lại làm biếng, nhưng bà cũng thương tình cho qua, có lúc còn nghĩ, nếu lỡ sau này chủ mẫu là người khắt khe thì nha đầu kia phải sống thế nào? “Chuyện tặng quần áo cho hai tiểu thư vốn cũng là già tìm nàng bàn bạc.” Thấy Lý Hồng Nhược ngạc nhiên, bà vội nói, “Già trôngĐại cô trưởng thành từ nhỏ đến lớn, há lại không đau lòng?”
Vành mắt Lý Hồng Nhược đỏ ửng – vì chính số mệnh của mình.
Vương ma ma lại bảo: “Nha đầu kia có nói, nhìn Đại cô là người chính trực có tự trọng, nếu cứ thế mà làm thì sợ sẽ khiến cô xấu mặt, nên mới tìm cách như vậy, chỉ sợ cô chê bọn già làm việc thừa thãi.”
Lý Nhược Hồng lau nước mắt, “Cứu nguy không cứu nổi nghèo, cuộc sống là của mình, sao có thể sống dựa vào người khác mãi được? Với cả năm nào Diên Sơ cũng cho người đến tặng đồ, ta đã không có mặt mũi gặp nhà ngoại nữa rồi.”
“Nay tiểu chủ tử cũng có ít gia sản, cơ nghiệp tổ tiên ở Tần Xuyên cũng từ từ mở rộng, xét cho cùng cũng là ruột thịt, Đại cô sống không tốt, trong lòng chủ tử cũng bất an.” Vương ma ma khuyên nhủ.
“Ma ma không hiểu đâu, ta không muốn mấy đứa nhỏ nghĩ rằng chỉ cần có nhà cậu thì có thể yên tâm sống cuộc sống vô tư vô lo. Nói gì thì nói, bọn nhỏ cũng họ Đào chứ không phải họ Lý, sau này Đào gia nhờ cả vào tụi nó, nếu mấy đứa nó không tiến thủ, sau này Diên Sơ có muốn giúp thì e chúng cũng không có đủ tư cách.” Không phải Lý Hồng Nhược không muốn sống tốt, nhưng nàng còn muốn nghĩ lâu dài hơn.
Vương ma ma gật đầu, “Chỉ e tiểu chủ tử cũng nghĩ như vậy, mấy năm nay già còn thầm trách chủ tử không để ý ruột thịt.”
Lý Hồng Nhược mỉm cười, “Sao có thể được, bà không biết đệ ấy đã làm những gì đâu. Biết Trường An thích đọc sách, thế là mời thầy giáo đến An Bình, tiền tháng cũng đều là cậu ấy cho, thời gian trước hai nha đầu Minh An, Tâm An cũng được lão ma ma dạy lễ nghi, ý của đệ ấy ta hiểu, anh rể đệ ấy cũng hiểu.” Nên bọn họ mới càng hy vọng hắn có thể sống tốt.
Vương ma ma thấy nàng cười, biết nàng đã nghĩ thông, lại khuyên nhủ đôi câu rồi trò chuyện thêm một lúc. Đợi Lý Hồng Nhược rời đi, bà bảo Mai Hương đến Lan Thảo đường báo tin cho Tiểu Thất biết, nói đúng như nàng dự đoán, Đại cô đã đến tìm bà, cũng thổ lộ tâm sự, của hồi môn cho Minh An tiểu thư có thể đưa trực tiếp cho Đại cô.
Nhiệm vụ tặng quà hồi môn thứ ba – hoàn thành!
Còn lại là thời gian của Tiểu Thất, nàng tranh thủ sớm ngày chuyển từ giai cấp vô sản sang giai cấp tiểu địa chủ, hy vọng tương lai sẽ là mình tặng mình, kiếp trước như thế mà kiếp này cũng vậy, có thể độc lập mới có tư cách đấu tranh cho tự do.