Tết cứ nhẹ nhàng trôi qua, đến ngày mồng năm, cả nhà bắt đầu gói ghém quà cáp, vài người bạn cũng như đồng liêu của hắn lần lượt đến tiễn, Lữ Lương cố ý xin nghỉ một ngày, nhậu say với hắn một chầu mới thôi.
Tiểu Thất biết tuy hắn không có ý kiến về bố trí chính trị như hiện tại, nhưng trong thâm tâm vẫn rất khó chịu, chẳng qua không thể hiện ra ngoài mặt. Có hôm đang sắp xếp đồ đạc trong thư phòng của hắn, vô tình tìm thấy hai câu thơ hắn viết trong đống giấy lộn: Chiến mã về quan thiết hỏi han, tóc bạc áo sương đưa quá cổng. Đấy, hắn vẫn luôn trăn trở vì thế cục phương Bắc và chiến hữu vào sinh ra tử.
Ngày mồng bảy, cuối cùng Mã Khê Liên cũng hết ở cữ, nhân hôm trượng phu được nghỉ, đôi vợ chồng ngồi xe đến Lý trạch tạm biệt.
Khi canh cổng vào báo, Tiểu Thất đang ở trong nhà kho chỉ huy sắp xếp rương hòm, nghe nói Mã Khê Liên tới, nàng lập tức sửa sang y phục rồi đến hậu đường.
Đã gần ba tháng không gặp, Tiểu Thất gầy hơn trước, còn Mã Khê Liên sắc mặt hồng hào, trông đầy phúc tướng, xem ra ở cữ được chăm rất tốt.
“Muội chỉ mới hết ở cữ, mà nay còn lạnh, sao lại đến làm gì?” Nàng nhận lấy lò sưởi cầm tay từ Mai Hương đưa cho Mã Khê Liên.
“Ngồi xe ngựa mà, từ đầu đến chân bọc kín, lạnh thế nào nổi? Nghe Hồng Phất bảo mồng mười tỷ sẽ khởi hành, nếu nay không tới, cũng chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại.” Tuy nàng không thân với Tiểu Thất bằng Vạn Văn Tú, nhưng người ta luôn chìa tay giúp đỡ khi nàng gặp khó khăn, chân tâm đổi thật lòng, nàng tình nguyện kết thân với Tiểu Thất, “Đúng lúc hôm trước Hoằng Chí ca nhận được vài thứ ở trong cung, bảo nhà tỷ sắp về Tần Xuyên, chắc có thể dùng được trên đường đi.” Nàng ra hiệu Hương Tuệ ôm đồ đến, “Cũng chẳng có gì hay ho, chỉ là hai dải lụa và ít dược liệu mới từ phương Nam, ta biết tỷ không thiếu mấy thứ này, nhưng đây là tâm ý của ta.” Nàng đặt đồ xuống bàn.
Tiểu Thất tỏ lời cám ơn, nhanh nhanh kéo nàng tới ngồi cạnh địa long.
Mới đầu hai người chỉ tám chuyện con cái, lúc sau lại nói đến chuyện nhà.
Mã Khê Liên nhìn ra ngoài, ghé lại bên tai Tiểu Thất, “Nghe Hoằng Chí ca nói, Tấn vương khen Lý tướng quân trước mặt Thánh chủ rất nhiều, còn nói chuyện Tấn vương làm chủ Đông cung chỉ là sớm muộn, nhất định tới đây Lý tướng quân sẽ lại như cũ, tỷ chớ lo.”
Tiểu Thất nghe thế, vội vã nhìn ra cửa, đưa tay đập nhẹ, “Chuyện trong cung mà hai người cũng dám nói lung tung, không muốn sống nữa hả, sau này tuyệt đối không được như vậy nữa, trọng tội chém đầu đấy.”
Mã Khê Liên le lưỡi, “Chỉ nói lần này thôi, dù gì chàng cũng sắp không ở trong đó nữa rồi.”
Tiểu Thất khó hiểu, “Xảy ra chuyện gì hả?”
“Lần trước tỷ khuyên ta muốn trị phải trị tận gốc, ta cũng đã nghĩ thông, hồi đầu năm cha ta có lên kinh báo cáo công tác, ta mới khóc kể khổ cả buổi, ông ấy bảo để về tìm cách. Rồi sau đó Hoằng Chí ca và Tấn vương đến Dương Thành, chàng tìm dịp nói chuyện với cha ta, hai người cùng cảm thấy cứ ở lại trong cung cũng không có tiền đồ, bèn mượn chiến công lần trước xin bổ nhiệm đến môn hạ phủ, khoảng hai tháng nữa, ta sẽ theo chàng đến Yên Bắc.” Nàng mỉm cười, chân mày cong cong, “Dẫu mới chức nhỏ, là tham sự ở Ti binh, nhưng cha ta nói, nếu chàng làm tốt thì sau này sẽ tìm cách điều đến nơi có thể kiếm công lao.”
Nhìn nàng phấn khởi, Tiểu Thất cũng vui thay, “Mẹ chồng muội chịu cho muội đi cùng hả?”
Nhắc đến mẹ chồng, Mã Khê Liên tối mặt, “Ta đã bỏ ra hai trăm lượng thêm vào của hồi môn cho em chồng, bà ấy còn dám cản ta chắc, có điều vẫn bắt dẫn theo Hương Hòe.” Nàng bĩu môi, “Nó vốn là nha đầu của ta, nếu đàng hoàng thì ta cũng chẳng cấm đoán, nhưng hở tí nó lại chạy tới chỗ Hoằng Chí ca, nhìn mà nóng máu.” Cũng may trượng phu chẳng thèm liếc nhìn nha đầu kia, nếu không khéo đến ở cữ nàng cũng không xong.
“Giờ nàng ta đã là thiếp, tất sẽ muốn trèo cao, chuyện thường.” Nhà nàng cũng có hai người kia kìa, chuyến này về Tần Xuyên phải đấu đá với bọn họ nữa, cuộc sống mệt mỏi quá!
Nhìn sắc mặt Tiểu Thất cũng biết nàng đang nghĩ gì, “Lần này về Tần Xuyên, chắc chắn hai người trong phủ nhà tỷ sẽ không chịu yên cho xem, dù sao Hương Hòe cũng vốn là nha đầu, không như hai người kia, tỷ nên có tính toán.”
Nàng gật đầu, “Ta hiểu.” Kiểu gì lần này về cũng gặp chuyện bực mình, vừa hay nhân cơ hội này xem hắn nói thế nào, tính làm sao.
Hai cô gái ngồi trong phòng mải mê chuyện trò, Tiểu Thất còn muốn giữ hai người họ ở lại ăn trưa, nhưng Mã Khê Liên nói bên nhà có họ hàng mở tiệc, không tính ở lại lâu. Trước khi chia tay, Tiểu Thất bảo Hồng Phất đem một chiếc hộp nhỏ đến, bên trong đựng trang sức vàng bạc của trẻ nhỏ.
Dương Hoằng Chí ngại nhận, nhưng Mã Khê Liên thì sảng khoái sai Hương Tuệ cất vào xe.
Ra hỏi ngõ Ô Y, hai người trong xe thì thầm.
“Vừa rồi sao nàng cứ thế mà nhận đồ vậy?” Dương Hoằng Chí cảm thấy vợ mình quá xem nhẹ thể diện.
“Có gì đâu? Hồi ở khuê phòng thiếp và Văn Tú thân với tỷ ấy, cần gì phải hư tình giả ý như ngoài kia.” Nàng mở chiếc hộp ra, nhìn thứ bên trong, “Thợ làm khéo quá, sau này có thể dùng làm đồ cưới cho Vân Nhi nhà chúng ta được đấy.”
“Nàng nói với nàng ta rồi hả? Sao nàng ta phóng khoáng vậy?” Dương Hoằng Chí xáp đến gần hỏi.
“Ừ, nhưng thiếp trông tỷ ấy cũng không quá lo. Người như Lý tướng quân, chắc cũng không cần dựa vào tin tức của chúng ta. Mấy năm trước cha thiếp có nói, không chừng sau này Bắc phủ sẽ là địa bàn của ngài ấy, nay chỉ là tạm thời ngã ngựa, đám người ngoài kia chỉ nịnh nọt là giỏi, nhãn lực thì chả thấy đâu.” Mã Khê Liên cảm thấy người ở kinh thành cũng chỉ vậy mà thôi.
“Nàng thì biết gì? Kinh thành không như nơi khác, Lý Sở Ngụy Liêu và trong cung giả vờ diễn, tưởng không ai biết thật hả? Hai người họ là một cặp lưỡi câu, dù nâng hay hạ thì kẻ mắc câu không thiệt mười cũng hại tám, thánh chủ đang đào sẵn hố chờ chấn chỉnh triều cương, có ai bị mù dám nhảy vào?” Dương Hoằng Chí thấy cô vợ nhà mình quá ngây thơ.
“Vậy mà chàng còn dám theo thiếp đến đây?” Mã Khê Liên tò mò trước hành động của trượng phu.
Dương Hoằng Chí thở dài, “Kiến con như chúng ta làm gì đủ tư cách để bị đào hố.” Bao giờ y có thể khiến người khác tránh không kịp, thì lúc đó mới là nhân vật có tiếng nói.
“Thế lần này đến Bắc phủ chàng nhớ làm việc chăm chỉ nhé, nhân khi cha thiếp còn ở phương Bắc, cũng tiện châm chước cho chàng.” Mã Khê Liên nói.
“Tất nhiên, có điều lần này đã liên lụy nàng phải bỏ ra của hồi môn.” Ngoài hai trăm lượng cho em gái, vợ y còn lấy ra hơn hai trăm lượng lo lót cho y, khiến lòng y áy náy.
“Có thấm gì, tới Hương Hòe cũng đưa cho chàng thì có gì mà không bỏ được?” Bỗng nàng dỗi hờn lên tiếng.
“Ta nào có tới phòng nàng ta, nếu nàng không vui thì đuổi người đi, ta chắc chắn sẽ không nói dù chỉ một câu.” Y cũng chẳng rõ là đã có chuyện gì, vừa hộ giá trở về thì phát hiện trong phòng có thêm một người, có phải oan không?
“Đó là vì nàng ấy không xinh thôi.” Nếu thật sự có một di nương như Tiểu Thất tỷ, e rằng ngay cả đường sống nàng cũng chẳng còn, may mà nàng ấy đã được phù chính, nếu không Lý trạch sẽ ồn ào lắm đây.
***
Đến cuối tháng, đội ngũ Lý trạch mới trở về Tần Xuyên, Lý Sở vừa về đến nơi đã tức tốc cùng Lý Hạ đến nhà chính.
Mọi chuyện thu xếp giao cho Dương ma ma xử lý, Tiểu Thất chỉ dặn không được mạnh tay với rương hòm rồi ôm Hằng Nhi đi ngủ.
Đang nửa tỉnh nửa mê lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, mở mắt một lúc lâu mới nhớ mình đã về Tần Xuyên.
“Ai đến vậy?” Nàng uể oải nằm trên giường, thấy Hồng Phất đi vào thì hỏi.
Hồng Phất bĩu môi, “Hai người ở Tây viện, khăng khăng đòi ngồi chờ phu nhân dậy, mà bị em đuổi đi rồi.”
“Bọn họ cũng sốt ruột thật.” Tiểu Thất miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Hồng Phất đi tới khoác thêm áo cho nàng.
“Trời đã tối, ngài ấy chưa về à?” Nàng nhìn sắc trời ngoài khung cửa, hỏi.
“Tướng quân phái người đến báo là lão thái gia giữ lại dùng bữa, bảo phu nhân không cần phải đợi.” Nàng nhúng khăn vào chậu nước rồi vắt khô, cầm đến cho Tiểu Thất, “Mấy người Dương ma ma cũng vừa tới bàn giao, nói đã thu xếp xong nha đầu bà tử, nam hầu thì đến viện phụ phía Tây, còn các đại tướng công ở đằng trước, cũng theo phu nhân dặn, được sắp xếp vào ở Hạm Đảm viện.”
“Có tin gì từ Đại thái thái ở nhà chính không?” Theo lệ thì nàng phải đi bái kiến bà ấy đầu tiên.
“Đã phái người đi hỏi rồi ạ, người về nói nhà ngoại Đại thái thái đang có tang, theo tục phải túc trực bên linh sàng, sợ đến giữa tháng Hai mới về, Phàn di nương nói phu nhân đi xe vất vả, nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng tới.” Hồng Phất bất giác nhìn ra ngoài phòng, ở nơi xa lạ khiến nàng không yên tâm, sợ tai vách mạch rừng, “Nghe nói mấy hôm Đại thái thái không ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Phàn di nương giải quyết.”
Tiểu Thất nhướn mày, bụng nhủ Phàn di nương đúng là lợi hại, có thể khiến Đại thái thái giao hậu viện cho nàng ấy xử lý.
“Lúc nãy em mới nói chuyện với Dương ma ma, nghe bà ấy bảo, Đại thiếu phu nhân của Mai gia kia không được Đại công tử cho phép đã tự ý lấy hai mươi nghìn lượng bạc trong kho ra đem cho anh em nhà ngoại, tính chạy chọt một chức vụ nhỏ ở kinh thành, kết quả Đại công tử ở trong kinh vô tình nghe được, gửi thẳng thư về cho Đại thái thái, Đại thái thái lập tức lấy đi chìa khóa kho riêng của Đại công tử, cũng đưa hai vị tiểu thư đi, Đại thiếu phu nhân năn nỉ cầu xin mấy lần, nào là thề thốt này kia mới được ôm con về.” Hồng Phất nói nhỏ.
Tiểu Thất thở dài, “Cơm ở Tần Xuyên nào có dễ ăn.”
“Về sau ít tới nhà chính là được.” Hồng Phất an ủi nàng, “Em vừa bảo tụi Thanh Liên ninh ít chè hạt sen, phu nhân có muốn dùng không?”
Nàng gật đầu, đúng là có hơi đói. Nàng mặc xiêm y, lại kéo chăn cho thằng nhóc trên giường.
Ở phòng ngoài, Thanh Liên và Mai Hương bày chè hạt sen ra bàn, thêm hai đĩa đồ ăn.
Ăn xong bữa cơm tối đơn giản, lại nghĩ quà cáp cho các phòng ở nhà chính vẫn đang nằm trong rương, phải sắp xếp trước mới được.
Thế mà sắp xếp phải đến tận giờ Tuất canh ba mới xong.
Cuối cùng Lý Sở cũng về, vừa vào cửa đã đưa dây cương cho Chu Thành, tự đi tới hậu viện.
Nhưng vừa qua cổng thùy hoa lại gặp phải hai người Mai Triệu, đây là lần đầu hắn gặp bọn họ, dù không nhận ra, nhưng nhìn cách ăn mặc và ánh mắt của hai người nhìn hắn, chẳng khó để đoán được thân phận của các nàng.
Nhìn hai cô gái quần áo sặc sỡ, trang sức quý phái, nhất là cái người cao cao kia, y phục sang trọng nhất, trong lòng hắn lấy làm khó chịu, Tết năm nay, dù Tiểu Thất không nói nhưng hắn cũng biết rất khó khăn, thậm chí nàng còn không đánh khóa vàng đủ trọng lượng cho cho con trai, vậy mà hai người này lại ăn mặc xa xỉ đến thế, hắn nhìn mà mất vui, cũng chẳng buồn để ý bọn họ nhún người thi lễ, chỉ ừ cho có rồi nhấc chân toan đi.
“Xin tướng quân dừng bước.” Người lên tiếng là cô gái thấp hơn, “Ban nãy bọn thiếp tới định thỉnh an phu nhân, nhưng phu nhân đang nghỉ nên không dám vào trong quấy rầy, nghe bảo dạo này Đại thiếu gia thường ho, đây là cao thuốc thiếp và tỷ tỷ Triệu gia tự làm, chẳng hay có dùng được không.” Vừa nói nàng vừa đưa tới một chiếc hộp nhỏ.
Lý Sở nhìn chiếc hộp trong tay, chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân đi lên hành lang, tiến vào Đông viện.
Triệu Sương Khởi nhìn người bên cạnh, hừ lạnh, “Hơn nửa đêm gọi ta đến là để bị xối nước lạnh với cô à?”
Mai Uyển Ngọc lúng túng cười, “Hôm nay bọn họ vừa về, dù gì cũng phải đến gặp.”
“Ta thấy cô chớ phí công nữa.” Nàng ta hất cằm về phía Đông viện, “Nàng ta vốn là di nương mà lại được phù chính, ắt không thiếu thủ đoạn câu kéo đàn ông, chắc chắn sẽ không có chỗ cho chúng ta đến gần đâu.”
“Làm việc gì cũng cần tẫn tâm, nếu chúng ta đã thành người nhà này thì phải làm tốt chuyện của mình.” Mai Uyển Ngọc ôm chiếc hộp vào lòng, nhẹ nhàng đáp.
Triệu Sương Khởi nhìn nàng ta, không khỏi đảo mắt, “Cô muốn mất mặt thì tự mà mất mặt một mình, đừng việc gì cũng dẫn ta theo.” Nay coi như đã thấy được dáng vẻ của Lý Sở, quả thực khác xa hình tượng công tử như ngọc trong lòng, nàng ta mất hứng, chỉ cảm thấy cuộc sống vô vọng, tiền đồ mong manh.
Nhìn bóng lưng đầy tức giận của Triệu Sương Khởi, Mai Uyển Ngọc nắm chặt chiếc hộp trong tay… Cuối cùng cũng được gặp lại hắn rồi, bảy năm trước trên sông Phượng Minh, nếu không nhờ hắn cứu nàng lên bờ, chỉ sợ hôm nay đã chẳng có cơ hội gặp nhau. Hồi ấy nàng rất hy vọng hắn chỉ là người bình thường, đáng tiếc ông trời trêu ngươi. Nhưng không sao, bây giờ nàng cũng đã là người trong phòng hắn, về sau chỉ cần thời gian nữa thôi.
Khi Lý Sở đi vào nhà chính, Hằng Nhi đang đi vòng vòng quanh mép bàn, Thanh Liên và Mai Hương đứng bên vui vẻ vỗ tay cười, khen cậu đi giỏi quá, làm thằng nhỏ đắc chí, duỗi thẳng đôi chân bé nhỏ, đây là lần đầu trong đời nó không cần người đỡ mà đi được lâu đến thế! Thấy cha bước vào, nó tính tới khoe cha, nhưng khả năng định hướng chưa tốt, cứ đi vòng qua trước chân cha, làm thế nào cũng không thể tới gần được, làm cha nó bật cười thích thú.
Để cu cậu thể hiện sự oai phong của nam nhi, Lý Sở lập tức kéo hết bàn ghế qua một bên, cho con trai thỏa sức hoành hành, đồng thời cũng không để con bị va đập.
Nhìn hai cha con chơi đùa, Tiểu Thất im lặng mỉm cười, tiếp tục rửa mặt chải đầu ở buồng trong.
“Nha đầu trực đêm vừa tới báo, hai người ở Tây viện chạy ra cửa cản người đấy ạ.” Hồng Phất nói nhỏ vào tai Tiểu Thất, “Tướng quân vừa vào viện đã bảo Thanh Liên tới đằng trước tìm Lâm Điền Sinh, mới nãy ở trong buồng sưởi nói mấy câu, Lâm Điền Sinh đến tiền viện gọi đám gã hầu gác cổng vào trong nhà, không biết đã có chuyện gì.”
Tiểu Thất ngoái đầu nhìn người nào đó đang cao hứng chơi đùa với con trai, bụng nhủ, chắc là hắn lo phòng mình cũng xảy ra tai họa như phòng lớn phòng ba, không yên tâm về hai người Mai, Triệu nên mới đề phòng trước, dù sao Hằng Nhi vẫn còn nhỏ, nàng lại còn trẻ, sợ sai sót đâu đó lại làm hại máu mủ của mình.
Đúng như dự đoán, trước khi thay đồ, hắn dặn nàng, “Đợi thu xếp đâu vào đấy thì bố trí lại trong viện đi, nhất là cái đám trực đêm, cấm tiệt uống rượu đánh bài, nếu có phát hiện thì bán đi.” Nghĩ một lúc, hắn lại nói tiếp, “Không được để người lạ vào phòng của Hằng Nhi, nếu thiếu người thì điều tạm từ nhà chính trước, còn bên này cứ chậm rãi tìm sau.”
Tiểu Thất nén cười gật đầu, mấy anh em nhà này đúng là dọa con gái hai nhà Mai, Triệu hết hồn, có thể khiến bọn họ phải đề phòng như vậy, e rằng hai nhà đó cũng chẳng thể tiến xa được nữa.
Thay áo ngủ vào, tay hắn cũng bắt đầu làm bậy trên người nàng, “Hay nàng nghỉ thêm mấy hôm đi, chuyện hậu viện để sau? Dạo này yếu quá.” Ngay cả lúc trên giường cũng không chịu cho hắn động vào.
Tiểu Thất khó hiểu liếc hắn, “Còn không phải do chàng làm bậy à.” Trên đường hết đi lại nghỉ, hễ hắn thấy chán là lại làm liều một trận, thuốc Lưu thái y đưa đã uống hết, dạo trước bận thu dọn hành lý mà quên chế thuốc, kinh nguyệt đã trễ mười ngày, khéo lại sắp có rồi.
Nghe nàng nói thế, hắn tất lấy vui, nhưng hơn cả vui là bận tâm, “Nếu biết thế đã không để ma ma ở lại kinh thành.” Lần này về không biết bao giờ mới trở lại, trước đó đã để ma ma tới điền trang đoàn tụ với bạn già, mà với cơ thể nàng bây giờ thì nào chịu nổi dày vò trong nhà?
“Ta nào phải đất bùn, hơn nữa không phải còn có chàng ư.” Nàng sờ bụng, lần này tuy đi đường có mệt nhưng chưa tới nỗi không thiết ăn uống như lúc mang thai Hằng Nhi, nói không chừng lại có thể sinh được một cô con gái ngoan.
Hắn cúi người hôn lên bụng nàng, bỗng nhớ lại lời Lưu thái y nói, phụ nữ sinh con cũng như bị bệnh, cần tĩnh dưỡng lâu dài mới có thể hồi phục nguyên khí, Hằng Nhi mới đầy tuổi, cơ thể nàng cũng vừa trở lại như cũ, nay không ở kinh thành, Lưu gia lại quá xa, “Đợi Đại bá mẫu về, ta sẽ hỏi bà ấy có đại phu nào đáng tin không.”
“Lúc chiều có cho người hỏi Phàn di nương rồi, nàng ấy giới thiệu một người mình hay gọi, đại phu kia nói là sáng mai sẽ đến xem.” Nàng vẫn ưu tiên chú trọng sức khỏe của mình và đứa con lên đầu.
Nghe nói đã tìm được đại phu tốt, Lý Sở yên tâm, chỉ là nhìn cô vợ như hoa như ngọc trước mặt, nghĩ đến sau này lại phải giới sắc một năm, trong lòng không khỏi nuối tiếc.