Vì năm xưa phạm lỗi nên Tấn vương bị phụ vương biếm đến Tây Nam, đồng thời hạ lệnh không được đến gần ngoại ô kinh thành, vì vậy Tấn vương mới hẹn gặp nhau ở trong núi, phía Bắc núi rừng là trọng địa ở ngoại ô kinh thành, tai mắt đông đúc, bọn họ không dám mạo hiểm nên chỉ có thể làm phiền Lý Sở đi ra gặp mặt – đón Vương ma ma chỉ là cái cớ.
Ngồi trong đình cỏ ở sườn núi nói chuyện suốt hai canh giờ, đến gần trưa, đội ngũ Tấn vương mới vội vã rời đi, chỉ còn lại một mình Lý Sở ngồi trong đình, im lặng nhìn đồng bằng hoang dã dưới chân núi.
Hồi nhỏ lúc còn đi học, anh em trong tộc thường tấm tắc Nghiêu Thuấn Vũ Thang* là thánh minh, chỉ có mình hắn thích Tần Hoàng Hán Vũ**, thầy giáo hỏi hắn lý do, hắn nói tổ tiên Lý gia là nhân vật như thế, hắn sinh ra là con cháu Lý thị, tất muốn xóa bỏ sự chia cắt thiên hạ, giúp thống nhất Trung Nguyên, đến khi ấy mới có thể bàn chuyện thiên hạ quy ninh. Nên lần đầu sau khi biết đến Bắc phạt, hắn nhá nhem tâm tư muốn vào hàng ngũ Bắc phạt, dù người trong gia tộc có ràng bao nhiêu gông cùm lên người hắn thì vẫn vậy, hắn rất muốn Bắc phạt thành công, bởi một khi sự thành, Đại chu có thể tung thâm Nam Bắc, dẫu các nước xung quanh rình rập thế nào, Đại chu vẫn đứng vững bất bại!
(*Buổi ban đầu lịch sử Trung Hoa, lần lượt xuất hiện bốn vị hoàng đế anh minh nhất, đó là: Đường Nghiêu, Ngu Thuấn, Hạ Vũ và Thường Thang.)
(**Tần Hoàng Hán Vũ là Tần Thủy Hoàng cùng Hán Vũ Đế. Tần Thủy Hoàng là vị hoàng đế đã thống nhất Trung Hoa, còn Hán Vũ Đế đã tiến hành nhiều cuộc xâm lược mở rộng bờ cõi phía Bắc.)
Nhưng hiện tại thế lực trong kinh lại tranh quyền đoạt lợi, cố đẩy tình thế đang yên rơi vào bùn lầy.
Tấn vương là người có tầm nhìn rộng trong con cháu vương thất, vậy mà lại bị đẩy đi xa, còn vị trên ghế ngự càng già càng yêu quyền, nhắm mắt làm ngơ trước sự tranh đấu bên dưới, chính vì vậy mới gây ra đại họa bức cung lần trước, nếu không phải triệu hồi những sĩ quan thiếu tráng như bọn hắn về kinh sớm thì chỉ sợ nguy cơ ở vương thành lần này đã không dễ dập như vậy.
Vừa nãy nói chuyện một hồi với Tấn vương, nhận ra đối phương cũng khá sốt ruột, hắn tất hiểu, năm này qua năm khác, chẳng rõ hoàng thượng có thể duy trì được bao lâu. Đến lúc đó chư vương làm loạn chỉ là chuyện nhỏ, một khi ba đại gia tộc động thủ, có khi Đại chu sẽ tan tành thật.
Dù hắn xuất thân từ Tần Xuyên, là một trong ba đại gia tộc, nhưng luôn cân nhắc vì nước vì dân, ngày nào còn chưa diệt trừ được ba mối họa này thì chưa thể chấn hưng quốc gia, lập xã tắc!
Giẫm lên đống cỏ khô, mang theo cõi lòng nặng tâm sự xuống núi.
Xe ngựa Lý trạch vẫn đậu dưới gốc cây tuyết tùng ở bên đường, cô gái nhỏ kia dẫn hai tiểu nha đầu đứng trên bờ ruộng, đang nói gì đó với một nông phụ đội nón lá mặc áo tơi.
Người này đúng là kỳ lạ, ngay lần đầu gặp hắn đã nhận ra trong mắt nàng có đốm lửa dị thường, từ khoảnh khắc ấy, hắn biết cô gái nhà họ Ngô đưa đến đây tuyệt đối không bình thường. Đúng như dự đoán, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, dựa vào vẻ ngoài xinh xắn và tính cách “dễ bảo” mà đã khiến Vương ma ma buông lỏng cảnh giác, thậm chí bà còn xin cho nàng và anh trai có cơ hội gặp mặt, hắn tưởng mục tiêu tiếp theo của nàng sẽ là hắn, đúng lúc hắn đang bị mắc kẹt ở kinh thành, cho nàng có cơ hội tiếp xúc, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, để nàng có dịp gần gũi với mình. Nhưng ngoại trừ lần bôi thuốc ra thì nàng chẳng tiến thêm bước nào, mà thực tình nếu lúc này nàng có trèo lên người hắn thì hắn cũng không phản đối, dù gì cũng là một mỹ nhân, lại còn là người phụ nữ danh ngôn chính thuận của hắn. Vậy mà thực tế không hề có hành động thân mật nào, có điều một khi nàng làm vậy, hắn biết sau đó nhất định mình sẽ đẩy nàng đến Tần Xuyên, để phép tắc nơi đó làm mờ đi đốm lửa lạ thường trong mắt nàng. Trên người hắn đã có quá nhiều gông cùm, không muốn lại phải khoác thêm Ngô gia Du Châu gì nữa. Cũng may nàng không làm gì, trong lòng cũng được an ủi phần nào. Dựa vào chút an ủi đó, hắn cẩn thận quan sát nàng, hình như nàng cũng đang cố gắng cởi gông cùm trên người mình.
“Chuyện gì vậy?” Nhận lấy cương ngựa từ Chu Thành, hắn hỏi về mấy người Tiểu Thất.
“Ban nãy có đám ác bá muốn ức hiệp nông phụ kia, nương tử nhìn không đặng nên cho người hầu tới giúp.” Chu Thành đáp.
Lúc này Tiểu Thất cũng phát hiện ra hắn, vội dẫn Hồng Phất và Thanh Liên lên xe.
Đoàn người tiếp tục xuất phát tiến về phía điền trang.
“Nương tử, bán hàng nghĩa là gì?” Trên đường đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện trong xe, là giọng của Thanh Liên.
“Chắc là bán cửa hàng hả?” Tiểu Thất cũng không hiểu nghĩa mà đám ác bá kia nói là gì, có điều nhìn nông phụ khóc lên khóc xuống thì chắc không phải là chuyện tốt, có thể là chuyện muốn xuất đầu lộ diện xã giao, con gái thời đại này coi danh tiết còn quan trọng hơn tính mạng, người nhà đứng đắn chắc chắn sẽ không làm những chuyện ấy.
Người trong xe trò chuyện vô tâm, nhưng người ngoài xe lại chấn động, đặc biệt là Chu Thành, hắn là hộ vệ trong chuyến đi này, thế mà lại để những lời tục tĩu ấy lọt vào tai nương tử, đúng là quá tắc trách.
Bán hàng là phương ngôn ở khu vực nhà thổ tại kinh thành, còn là loại kỹ nữ tồi tệ nhất. Tiểu Thất và Thanh Liên là người miền Nam nên dĩ nhiên không hiểu.
Lý Sở lườm Chu Thành, Chu Thành chỉ thiếu nước vùi đầu vào ngực.
Hai chủ tớ trong xe không xát muối Chu Thành thêm nữa, bởi Tiểu Thất còn đang nghĩ chuyện khác.
Vừa rồi nghe nông phụ kia nói, sau khi trong kinh xảy ra loạn, mấy điền trang ở trước sau ngọn núi này đều đang được bán đi – tám phần là có người muốn bỏ đi.
Nàng không tơ tưởng đến những điền trang nọ, dẫu có muốn thì cũng chẳng có tiền, chỉ là nghe nói ngoài những điền trang đó còn có mấy mẫu ruộng được bán, giá cả còn rất rẻ, một mẫu chỉ từ mười mấy đến mấy chục lượng. Nàng động lòng, tuy không có tiền lớn nhưng vẫn còn tiền lẻ. Nguyên Nhâm lo mình nàng sống ở kinh thành không ai giúp, nên trước khi đi khăng khăng để lại ít bạc, nói là cho nàng tiêu, bảo nàng cất cẩn thận, sau này lỡ có chuyện thì còn có chỗ dựa, không ép được y, Tiểu Thất bèn giữ lại. Hiện giờ chi tiêu ăn uống của nàng được Lý trạch cung cấp, ngoài ra mỗi tháng còn được thêm hai lượng bạc, Tết nhất cũng sẽ được ít tiền tiêu, nhẩm tính thì đến cuối năm tiết kiệm được không ít nên không cần dùng đến số bạc Nguyên Nhâm cho, cứ để nó dưới đáy rương thì không bằng biến thành tài sản cố định, dù không tăng giá nhưng mỗi năm cho người ta thuê thì cũng có được chút tiền, tiền phải lưu thông thì mới gọi là tiền chứ.
Trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, phải nắm giữ cơ hội tốt, lát về phải nghĩ cách mua đất thôi.
Băng qua cánh rừng, đi thêm độ khoảng một mũi tên rơi* về phía Tây Nam là vào phạm vi điền trang của nhà họ Lý, đã có người đứng chờ sẵn ở đầu đường, dẫn đầu là cháu trai lớn của Vương ma ma, tên Vương Luân, tuổi tác xấp xỉ Tiểu Thất, da ngăm đen, dáng dấp cao lớn, thấy bọn họ từ xa thì lập tức đi tới dắt dây ngựa đặt ghế cho Lý Sở.
(*Là khoảng cách trung bình tính từ khi tên rời cung cho đến khi rơi xuống đất, khoảng 120 đến 150 bước.)
Lý Sở và hắn có quen, vừa xuống ngựa đã chuyện trò vui vẻ, lại đi thêm một khoảng mũi tên rơi nữa, từ đằng xa thấy nhà cửa chi chít ở phía Nam, chính là điền trang của nhà họ Lý tại ngoại ô kinh thành.
Có vẻ như hắn rất ít khi đến điền trang, lúc này mọi người chen nhau trong sân không khác gì ăn Tết, cúi người hành lễ với hắn, cũng khiến mấy nha đầu Thanh Liên bận bịu, tới một người là phải đưa một bao lì xì.
Nói gì thì Tiểu Thất cũng không phải đương gia chủ mẫu, chỉ chào hỏi chính thức với các chưởng sự ở điền trang rồi đến hậu viện tìm Vương ma ma – nàng còn có việc cần bà ấy giúp, đương nhiên phải ngoan ngoãn đến vấn an, thuận tiện cám ơn bà đã nói tốt với hắn, cho nàng cơ hội được gặp Nguyên Nhâm.
Đến buổi chiều mới ăn cơm trưa, vì vậy không thể quay về kinh thành ngay được, đành nghỉ tạm ở điền trang.
Trên bàn cơm tối, Tiểu Thất lấy cớ đi đường mệt nhọc nên xin ma ma cho đi nghỉ sớm, chọn đại vài món đem về phòng, nhường không gian cho nhà người ta – cả nhà ma ma và hắn là nhà người ta, giờ nàng còn là người ngoài, nếu có mặt nàng thì bọn họ không tiện chuyện trò.
Ăn tối rửa mặt xong xuôi, Tiểu Thất ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu tính toán sổ sách, hồi chiều nàng đã cẩn thận đề cập đến chuyện muốn mua đất với ma ma, cứ tưởng bà ấy sẽ trách nàng lắm chuyện, nào ngờ không hỏi gì đã cho người đi nghe ngóng giúp nàng, xem ra là phấn khởi thật, nghe nói người nào đó đã đồng ý lần này về Dương Thành sẽ dẫn Vương Luân đi cùng.
Tiểu Thất không có thì giờ hâm mộ chuyện gà chó lên trời của người ta, nàng phải tính toán xem tiền trong tay mình đủ mua bao nhiêu mẫu đất.
Bốn bốn mười sáu, ba sáu mười tám, bốn tám ba hai, sáu mẫu ruộng núi, bốn mẫu ruộng cạn, tổng cộng là một trăm bốn mươi sáu lượng. Giờ tài sản của nàng chỉ có chín mươi hai lượng, cộng thêm tám lượng bạc vụn khi bán đồ thêu thùa cùng sáu lượng tiền lương tiết kiệm được, tổng cộng là một trăm lẻ bốn lượng, còn thiếu bốn mươi hai lượng nữa… Thiếu nhiều quá, xem ra dù ở thời đại nào, muốn tiến vào tầng lớp kinh thành cũng không dễ dàng.
Thấy nàng ngồi đực trước gương đồng, Lý Sở không đi vào mà dừng bước ngay ngưỡng cửa.
Đúng như dự đoán, nàng vừa phát hiện ra hắn thì giật bắn mình, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, mỉm cười đứng dậy.
Bỗng hắn lấy làm tò mò, nếu vừa nãy mình mà đi vào thì nàng có giật mình tới mức biến sắc, rồi chưa thể “khôi phục” nhanh như vậy không?
“Muộn thế này rồi sao ngài lại còn đến đây?” Đang xuất thần nghĩ ngợi thì bất thình lình thấy hắn, đúng là không phải sợ hãi bình thường.
“Địa long ở bên kia hỏng, ma ma bảo bên này còn tốt nên ta đến.” Vừa nói vừa đi vào phòng trong, cúi người ngồi lên giường.
“…” Là có ý gì? Là muốn đổi phòng với nàng hay là muốn… Chắc không phải chứ? Nhìn hắn có vẻ không hứng thú với nàng, sống chung lâu thế rồi mà còn chưa chạm vào một ngón tay nàng kia mà, “Để… để tôi bảo Thanh Liên rửa mặt chải đầu giúp ngài.” Không đúng, vừa nãy tính sổ nàng chê Thanh Liên ồn ào, nên đã bảo nàng ấy và Hồng Phất đi giúp ma ma chuẩn bị hành lý, “Để tôi chuẩn bị vậy.”
“Không cần, vừa nãy cũng đã tắm ở viện bên kia rồi.” Hắn thong thả thưởng thức vẻ hốt hoảng sâu trong đáy mắt nàng.
Tiểu Thất lúng túng nhìn sự hứng thú trong mắt hắn, chắc chắn người này rảnh đến phát chán nên mới tới trêu nàng như trêu cún đây, chứ không hề có dục vọng nam nữ với nàng.
“Trời đã tối, nếu không có chuyện gì khác thì nghỉ sớm đi.” Nói rồi đệm hai tay ra sau đầu, nằm xuống gối, đợi một lúc, thấy nàng vẫn đứng đực tại chỗ thì thấp giọng lên tiếng, “Sớm muộn gì cũng phải như vậy, cuộc sống mà cô muốn không hề tồn tại ở chỗ ta.” Thí dụ như chuyện Lữ Lương chiều phụ nữ đến nỗi đánh mất lý trí, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với hắn, nếu không phải Ngô Thành Quân tự tác yêu tác quái thì có lẽ hắn có thể sống với nàng ta đến đầu bạc răng long, dù gì phụ nữ cũng như nhau, chỉ cần không quá phận thì hắn đều có thể tiếp nhận.
Nha đầu này cũng coi như khá được, không có gì để bắt bẻ chỉ trích, thỉnh thoảng lại còn thấy nàng ta rất thú vị ở một vài phương diện, giả dụ như rất thích đại trí giả ngu gì đấy. Vừa nãy ở tiền viện nghe Vương lão đầu đưa tin từ Tần Xuyên đến, bên kia nghe nói hắn không có hứng thú với nha đầu này thì lại bận rộn chọn thêm người cho hắn. Ma ma nhân đó khuyên hắn, thay vì để thế lực ở Tần Xuyên dày vò, chi bằng xử lý Ngô gia đi, huống hồ nha đầu đó cũng không ngốc, làm việc cũng thỏa đáng. Lại nhớ đến mấy chuyện hư hỏng ở Lữ gia, hắn cảm thấy cuộc sống cứ càng đơn giản càng tốt, nếu để một đám phụ nữ không quen biết gây rắc rối thì thà giữ nàng lại, nghĩ đến đấy, lòng bỗng rục rịch, thế là hắn cứ đường hoàng đến đây, dự định thực hiện quyền lợi của người làm trượng phu.
Có lúc phụ nữ rất mâu thuẫn, dù cả hai kiếp Tiểu Thất đều làm phụ nữ nhưng vẫn không hiểu nổi hành động của mình, ví dụ như lúc hắn nói ra câu trên thì nàng sẽ có hai lựa chọn, một là xoay người bỏ chạy, nhưng khi nàng đang nghĩ đến hậu quả của việc bỏ đi thì đã được người ta bế lên giường, thế là lựa chọn thứ nhất lập tức bị xóa bỏ. Tiếp đến là lựa chọn thứ hai – thuận theo hắn, chỉ tiếc nàng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ thành công, vì trong nguy cấp nàng lại quay sang chọn lựa chọn đầu tiên – phản kháng, nàng thề không phải mình thích mà giả không muốn, chỉ là… không cam lòng.
Dựa vào những nguyên nhân bên trên, lần đầu tiên của hai người thực sự rất thảm. Nàng chịu đau không ít, mà hắn cũng rất giận, bởi nàng đạp hắn rất mạnh, thậm chí có mấy cú còn đạp trúng vết thương chưa khép miệng. Nếu nàng chịu ngoan ngoãn cầu xin hắn thì có lẽ hắn còn có thể tha cho, nhưng càng dữ như vậy là hắn càng muốn bá đạo trả thù. Rồi sau đó nàng không vùng vẫy nữa, nằm trên giường lau nước mắt, trông vừa đáng yêu lại đáng thương, hắn bất giác nhẹ nhàng hơn, nhưng lại phát hiện nàng đang dùng kế sách nước mắt cá sấu với hắn, hắn vừa thả lỏng, nàng lại lập tức vung tay vung chân, thật sự không thể thực hiện nổi đạo lý giặc cùng chớ đuổi với nàng.
Đêm động phòng ấy đúng là đêm đẫm máu, lần đầu tiên Lý Sở chảy máu vì một cô gái, lại còn là trên giường – vết thương cũ nứt toác, bực bội thế nào có thể hiểu.
So với hắn, tâm trạng Tiểu Thất cũng không thoải mái hơn là bao, không có tình cảm lại không có hưng phấn, càng không thể vui vẻ nổi, chỉ thấy toàn thân nhức mỏi và bầm tím khắp nơi.
Hai kẻ “máu me đầm đìa” ngồi trên giường trợn mắt nhìn nhau, một quỳ ngồi, một xếp bằng.
“Xem ra, Ngô gia đưa cô tới không phải muốn thành thân, mà là muốn lấy mạng ta đúng không?” Hắn sờ lên vết máu bên hông.
“…” Tiểu Thất quệt nước mắt còn chưa khô trên mặt một cách giận dỗi, hiện tại tâm trạng nàng đang không tốt, cả người đau nhức, không muốn nói năng gì với hắn.
Hai người nhìn nhau một hồi, tính nhẫn nại của hắn đã mất sạch, chỉ khoát tay với nàng, “Lấy thuốc lại đây.” Hai hôm nữa còn phải ra Bắc, bị thương khắp người thì sao đến biên giới chống giặc? Cao lão tướng quân nói chẳng ngoa, phụ nữ đúng là gieo họa.
Tâm trạng Tiểu Thất vẫn chưa bình phục lại, làm như không nghe hắn nói gì. ngôn tình ngược
“Nếu ta để người ngoài bôi thuốc thì cô có biết mình chịu tội gì không?” Chắc chắn là sẽ bị ăn gậy theo như gia quy.
Tiểu Thất vẫn im lặng nhìn hắn.
Cả hai lại nhìn nhau nửa buổi, cuối cùng Tiểu Thất cũng tìm về lý trí, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đứng dậy đi lấy chai thuốc ở trong ngăn kéo đến, mở nắp ra, vừa bôi thuốc cho hắn vừa lau nước mắt, lòng tự tôn của bản thân khiến nàng khinh bỉ nước mắt của mình, nhưng cơ thể yếu ớt lại không kiểm soát được muốn khóc lớn để xả giận.
Nhìn nàng như thế, Lý Sở lại cảm thấy cái lý của mình biến thành vô lý, tuy thái độ của nàng cứ lặp đi lặp lại khiến hắn mê muội, nhưng đúng là ban nãy hắn đã quá đáng, “Sau này, nếu cô không thích thì nói trước.” Chứ đã đến mức cần phải chiến đấu, bảo hắn hạ thủ lưu tình là chuyện không thể, còn chưa nói nàng lại chọn cách từ chối sặc mùi khiêu khích.
Tiểu Thất không đáp, chỉ qua loa bôi thuốc cho hắn, bôi xong hết một chai mới ngẩng đầu lên. Vì tròng mắt ầng ậng nước mà càng thêm lấp lánh trong ánh đèn, làm nổi bật bộ đồ màu hồng trên người, hắn nhìn trong mắt lại thấy vô cùng quyến rũ, phát hiện lồng ngực mình khô khốc, vội nhìn đi nơi khác.
“Cô nghỉ sớm đi, ta về phòng ngủ.” Hắn mặc đồ vào rồi đi ra ngoài.
Vậy là đêm động phòng hoa chúc vừa bình thường lại đặc biệt đã kết thúc.
Vì đêm đó không được vui, Tiểu Thất tưởng hắn sẽ không đến chọc nàng nữa, sau đó mới biết mình suy nghĩ quá đơn giản.