Có nhẽ cho rằng quá mất mặt, có ai lại chạy đi cãi nhau trong ngày trời đổ tuyết không? Lại còn ầm ĩ tới mức ấy! Nói ra khéo còn bị cười thối mặt.
Hai mươi sáu tháng Chạp, mọi người trở lại Dương Thành, vừa về đến nơi thì có rất nhiều người tới tặng quà biếu, nhìn danh sách quà mà Tiểu Thất ê cả da đầu. Sau một ngày thu dọn, cảm giác đầu như trụi hết tóc, vậy là nhân giờ cơm trưa, nàng lén chạy đến thư phòng hỏi hắn.
“Ta thấy những người này là lạ sao đấy.” Nhân lúc hắn dừng đũa, nàng đưa danh sách chỉ cho hắn xem, “Ta đã xem danh sách thuộc quan ở doanh trại Bắc phạt mà Lâm quản sự đưa, những cái tên này không có ở trong đó.” Ngày trước ở kinh thành, ma ma không thể thức đêm nên công việc đối chiếu kiểm tra, ghi sổ do nàng đảm nhiệm, quen tay hay việc, nhận thấy những người bên dưới đều có mục đích rõ ràng, chẳng hạn như nhân sự trực tiếp hoặc như người của hệ thống, thi thoảng có một hai người ngoài nhưng hầu hết đều cần nhờ vả hoặc đã có nhờ vả, chứ rất ít khi quan viên địa phương ở hệ thống khác lại tặng quà cho một sĩ quan trú đóng, nhất là khi không có quan hệ lợi ích.
Lý Sở đang dùng cơm, nhìn lướt qua danh sách trong tay nàng, khi thấy tên họ và chức vụ trên đó thì nghi hoặc, thế là đặt đũa xuống nhìn kỹ, “Gọi Lâm Điền Sinh lại đây.” Hắn muốn hỏi kỹ càng.
Tiểu Thất lập tức ra ngoài vẫy tay Hồng Phất, Hồng Phất nhận lệnh lui ra, một lúc sau, Lâm Điền Sinh rảo bước vào cửa.
“Có nhớ lúc bọn họ đến tặng quà là như thế nào không.” Hắn đẩy danh sách dọc theo mép bàn.
Lâm Điền Sinh lập tức đi tới nhận lấy mở ra, nhìn kỹ rồi gật đầu thưa, “Bẩm, không nhớ cụ thể nhưng vẫn nhớ được chung chung. Mấy ngày nay tướng quân không ở trong phủ, bên ngoài cũng biết nên hơn nửa người trong danh sách không đích thân đến, chủ yếu là cho người nhà đưa thiệp tới, nô thấy không phải là người ở doanh trại Bắc phạt, còn ít khi qua lại với nhà ta, cũng không có tiền lệ nên đã cho người đến Vạn phủ hỏi thăm.” Ông đặt danh sách xuống bàn, “Bên kia nói, năm nay phủ Bắc đô hộ của chúng ta mới xây, rất nhiều quan chức địa phương ở các tỉnh phía Bắc đến chúc mừng, coi như là tấm lòng của bọn họ, nô sợ trong này có dính dáng gì nên tạm nhận trước, ghi nhớ tên họ và chức vị để sau còn nói rõ với nương tử.” Đây là lần đầu ông làm đại quản gia nên phải vô cùng cẩn thận.
Lý Sở nghe thế, lấy làm trầm ngâm, tay đặt trên bàn, ngón cái gõ xuống mặt bàn, “Giờ ngươi đi làm chuyện này, nghe ngóng xem tình hình ở các phủ thế nào, cố tránh bị phát hiện.” Theo quy định, quan viên địa phương không thể qua lại với phủ quân trú đóng, lão Vạn Mạc Quân kia đang tính toán chuyện gì?
Lâm Điền Sinh gật đầu vâng dạ.
“Đi đi.” Hắn cho người lui xuống.
Đợi Lâm Điền Sinh ra ngoài, hắn lại nhìn chằm chằm danh sách kia lần nữa, trông vẻ có tâm sự.
Tiểu Thất cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nên về hậu viện thôi, còn có không ít chuyện đang chờ nàng thu xếp.
“Lát nữa nàng theo ta đến Vạn phủ một chuyến.” Hắn nhìn vào mắt nàng, nói.
Sau cái đêm cãi nhau đầy hoang đường nọ, nhất là từ lúc hắn hôn nàng, giữa hai người bắt đầu có vẻ không được tự nhiên, tuy ngoài mặt vẫn như trước nhưng bên trong khá gượng gạo, ví dụ như nàng không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cũng sẽ không hở tí lại yêu cầu chuyện đó.
“…” Có phải đến Vạn phủ vì chuyện vừa rồi không? “Để ta đi chuẩn bị.” Nàng đỏ mặt đi ra cửa, cốt là muốn tìm lý do, “Ngài cũng về thay đồ khác đi.” Không thể mặc đồ ở nhà ra ngoài được, mất hình tượng quá.
Hắn rất nghe lời, đứng dậy toan về hậu viện với nàng.
“Còn chưa ăn xong mà.” Mới ăn được hai đũa.
“Không đói bụng.” Mới ăn bữa sáng xong không lâu, hơn nữa dân chúng cũng không ăn trưa, đâu thấy nhà ai chết đói.
Hết cách với hắn, nàng bèn bảo Hồng Phất thu dọn bát đũa, dẫn hắn về hậu viện. Lúc đi ngang qua cửa thùy hoa ở hậu viện thì vô tình đụng phải Mai Linh đã mấy ngày không gặp. Mấy hôm trước hắn còn bảo nàng xử lý chuyện của nha đầu này, nàng đã viết thư cho ma ma, định đầu năm sẽ đưa nàng ấy về, nhưng không ngờ tuyết đổ liền mấy bận, không thể đi đường, đành đợi sau Tết rồi bàn lại. Mà có vẻ nha đầu này cũng dự cảm được gì đó, liên tục ở lì trong Tây viện, tránh chọc hắn mất hứng. Tiểu Thất tìm lý do bảo Mai Linh đến chùa Nguyệt Diên nổi tiếng ở gần Dương Thành cầu kinh cho ma ma, nàng ấy được một tay ma ma nuôi lớn, bảo nàng ấy đi làm chuyện đó cũng hợp lý, hai hôm trước mới về.
Có lẽ do tủi thân nên lúc này khi Mai Linh vừa gặp hắn, còn chưa mở miệng mà nước mắt đã trào ra, nếu không biết nội tình thì Tiểu Thất đã tưởng giữa nha đầu này và hắn có tư tình gì thật.
“Nếu tướng quân thấy Mai Linh phục vụ không tốt thì cứ đánh mắng đi, chỉ xin đừng để nô tỳ đến cái chốn hổ sói hung ác ấy nữa. Mai Linh dẫu phận nhỏ, nhưng cũng theo ma ma từ nhà chính Tần Xuyên đến, tính mạng không quan trọng, nhưng không thể không giữ danh dự lễ tiết cho nhà chính Tần Xuyên.” Nàng ta khóc lóc, quỳ xuống đất.
“…” Tiểu Thất im lặng nhìn vào mắt hắn, chính nàng bảo người ta đến chùa Nguyệt Diên, dẫu không hương khói lượn lờ bằng chùa chiền ở kinh thành nhưng cũng là nơi phật gia thanh tịnh, sao lại biến thành chốn hổ sói hung ác? “Nếu cô nương không muốn cầu kinh cho ma ma thì cứ nói, cô nương là người ma ma đưa tới, dù ta cố ý cũng không dám làm nhục như vậy. Nếu cảm thấy ta đối xử bất công thì lại càng đơn giản, ma ma phái cô đến là để chỉ điểm, hỗ trợ ta, nói rõ với tướng quân là được, cớ gì lại trách chốn phật gia thanh tịnh?” Đến giờ vẫn không biết rõ người cản trở mình “lên chức” là ai, thực không biết nên đánh giá nha đầu này thế nào.
“Mai Linh không có ý đó, không phải là không muốn, chỉ là suýt nữa, ở bên ngoài chùa Nguyệt Diên ——” Ngày hôm ấy trên đường đến chùa Nguyệt Diên, nàng ta gặp phải một toán lính tuần tra, vô tình bị trông thấy do vén rèm lên, thế là bị bọn chúng lăng nhục bởi những lời lẽ hạ lưu tới mức khiến nàng xấu hổ đỏ mặt, cũng may chúng bị người hộ tống quát cho, lại nghe nói là nữ quyến Lý trạch nên mới im miệng.
Tiểu Thất cũng có nghe về chuyện ở ngoài chùa Nguyệt Diên hôm ấy, nên lúc nàng ta về đã dặn Lâm ma ma đến khuyên nhủ, còn tặng thêm trâm cài an ủi, sau cũng nghe bảo nàng ta đã hết buồn, thế mà giờ lại chạy đến kêu oan. Ở bên cạnh hắn hầu hạ đã nhiều năm mà còn không biết hắn ghét nhất điều gì, đúng là uổng nước mắt, nhưng nói gì thì nàng ta cũng là người của ma ma, Tiểu Thất không thể nhìn nàng tự tìm đường chết, định lên tiếng bảo nàng ta lui xuống, nhưng kết quả vẫn chậm, bởi nghe thấy hắn nói, “Đến chùa Nguyệt Diên cũng không đi nổi, vậy ngươi có thể làm gì?”
Nha đầu kia lại còn dám trả lời, “Mai Linh nguyện nghe lời ma ma, hầu hạ tướng quân thật tốt.”
Tiểu Thất im lặng quay đầu nhìn hoa trong bồn, hoa nở đẹp quá, lá cây không có, toàn cành trơ trọi!
“Đã vậy thì hôm nay ngươi xuất phát quay về đi, chỗ ta không cần ngươi hầu hạ, mà ngươi cũng không sống nổi ở chốn hổ sói hung ác này nữa.” Lớn lên ở nhà cũ Tần Xuyên, thấy quá nhiều phụ nữ khóc lóc, hắn thực sự rất phiền.
Mai Linh ngẩn ra, đoạn khóc cầu xin: “Nô tỳ không có ý đó.”
Nhưng hắn nào phải kiểu người sẽ nghe người khác giải thích, dứt lời là đi thẳng, hắn còn bận chính sự.
Chẳng nỡ nhìn nha đầu bi thương, Tiểu Thất mở lời khuyên nhủ, “Chính vì cô nương là người cũ ở Tần Xuyên nên ngài ấy mới thế, chứ nếu là người khác thì giờ đã bị đưa ra ngoài rồi. Thôi thì quay về hầu hạ ma ma đi, chỉ có bà ấy mới có thể cho cô tương lai sáng sủa.”
Mai Linh khóc sướt mướt, nhìn Tiểu Thất đầy oán hận, “Cớ gì nương tử lại làm khó ta?” Dù là quý thiếp, địa vị cao hơn người khác, nhưng nói cho cùng cũng không phải chính thất phu nhân, cớ gì làm khó nàng ta? “Sau này chính thất phu nhân tới, rồi sẽ còn có các cơ thiếp khác, nương tử có đề phòng được tất cả không?” Nàng ta vẫn luôn cho rằng mình không thể trở thành nha hoàn thông phòng là vì bị Tiểu Thất ngáng chân.
“Có ma ma ủng hộ nhưng cô vẫn không thể đến gần ngài ấy, cô cho rằng vấn đề là ở chỗ ta sao?” Nàng ngồi xuống, nói với Mai Linh, “Ngài ấy nắm quyền sinh sát tuyệt đối trong cái nhà này, ngài ấy đã không muốn thì cô có thể ép ngài ấy được ư?”
“…” Vì sao ngài ấy không muốn? Dẫu nàng ta không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng là số một số hai trong phủ, lại được ma ma tin tưởng, nếu theo lệ thu phòng ở nhà cũ và không bị ai ngáng đường thì đã tới lượt nàng ta rồi, “Không phải đại công tử, tam công tử ở Đông phủ cũng vậy sao?”
Hầy, thực chẳng biết nói gì ngoài tiếng thở dài.
***
Đô hộ Vạn Mạc Quân và Vạn phu nhân lấy làm mừng trước cuộc viếng thăm của Lý Sở và Tiểu Thất.
Tuy nhân số quan viên ở nội bộ phủ đô hộ không nhiều song vẫn có phe cánh, như việc Hà Ứng Kiền thuộc phe tướng phủ, Mã Kỳ Văn là người của Ngụy gia Tây Đô, Lý Sở thì càng không cần nói, bản thân Vạn Mạc Quân xuất thân từ cấm vệ quân, cấp trên tất là người ở đại nội. Trong số năm người nắm quyền thì chỉ có Lưu Tiếu Kiệt là đứng giữa, nên Lưu phu nhân gặp ai cũng cúi đầu.
Đại nội muốn nắm giữ quyền hành phía Bắc thì tất phải làm suy yếu các thế lực khác, Vạn Mạc Quân mới đến nên rất muốn mượn sức mạnh đạp đổ thể lực, nhưng mượn tay Lý gia hay Ngụy gia thì còn phải xem khả năng của hai bên thế nào, tất nhiên y hy vọng có thể hiểu biết sâu hơn về các phụ tá, Lý Sở mà qua lại thường xuyên với y thì đúng là chuyện tốt.
Cánh đàn ông ở ngoài chuyện trò khách sáo, phụ nữ trong hậu viện cũng chẳng được nhàn.
Vạn phu nhân nắm tay Tiểu Thất đưa nàng đến tẩm viện của mình, còn bảo người gọi con gái đầu đến.
Vạn phu nhân có một trai hai gái, hết Tết này là cô con gái đầu mười lăm tuổi, cũng sắp đến tuổi thành thân, vì vậy bà muốn con gái năng ra ngoài tiếp xúc nhiều người, cũng coi như dạy con cách xã giao.
“Đầu năm đầu tháng ngài ấy rảnh, thiếp cũng đang nhàn, bèn xin ngài ấy dẫn đến chào đại nhân và phu nhân, tiện thể lại xin phu nhân một hũ rau muối mà lần trước đem về, ngài ấy khen ăn ngon, mà thiếp tay chân vụng về, không làm được.” Tiểu Thất vừa ngồi xuống đã nói ra mục đích, nàng đã vắt óc nghĩ rất lâu trên đường tới đây, nếu hắn đã dẫn nàng theo thì chắc chắn là sẽ lấy lý do là vì nàng đòi.
“Có chút chuyện ấy thì sai người đến nói là được rồi, việc gì phải tự mình tới.” Vạn phu nhân cười, bụng nghĩ tiểu nương tử này đúng là nhanh trí, đến tặng quà nhưng không nói tặng mà trước hết là xin đồ từ chỗ nàng, để bà không thể từ chối.
“Tới xin đồ chỉ là cái cớ nói với ngài ấy thôi, thực ra vì mấy ngày nay ở trong nhà chán, muốn đến tìm phu nhân và đại tiểu thư chuyện trò.” Vừa nói, nàng vừa vẫy tay gọi con gái lớn nhà họ Vạn là Vạn Văn Tú đến, “Mẫu thêu hôm trước muội nhờ ta tìm ta đã đem đến rồi đây.” Nhận lấy chiếc hộp nhỏ gỗ lê trong tay Hồng Phất, nàng cẩn thận mở nắp hộp, bên trong có không ít mẫu thêu, nàng lấy ra từng thứ một, “Đây là mẫu thêu buộc trán, tổng cộng có ba loại; đây là mẫu vạt trước ve áo, cũng có ba loại; những thứ bên dưới là mặt váy, mặt giày, cuối cùng là mấy mặt quạt, muội xem có thiếu gì không, nếu thiếu thì cứ cho người đến phủ ta lấy.” Nha đầu Vạn gia này đúng là thích thêu thùa, không uổng công cha mẹ đã đặt cho cô bé cái tên ấy.
“Chỉ biết cười, còn không mau cám ơn đi.” Vạn phu nhân cười nói con gái.
Văn Tú uốn gối làm lễ với Tiểu Thất rồi ngồi xuống cạnh nàng xem mẫu thêu, kể ra hai người cũng gần bằng tuổi nhau, thường xuyên gặp mặt lại còn có chung sở thích, thế nên quan hệ cũng tốt hơn với các tiểu thư phu nhân nhà khác.
“Ban nãy ta còn trách phụ thân con bé, suốt ngày bảo con còn nhỏ, cũng chẳng lưu tâm hỏi han, giờ đã sắp tới tuổi thành thân mà lại đến nơi thế này, tìm khắp cũng không có một ma ma dạy quy củ, sau này biết phải làm sao?” Vạn phu nhân thở dài.
Nghe mẫu thân nhắc đến hôn sự của mình, Vạn Văn Tú bẽn lẽn đỏ mặt.
“Đại tiểu thư là tiểu thư khuê các, tính cách đằm thắm, lại có phu nhân ở cạnh, dù có mời người thì chẳng qua cũng chỉ là chỉ điểm thêm một hai điều, phu nhân chớ đặt nặng vấn đề quá.” Xem ra Vạn phu nhân muốn chọn rể là thế gia đại tộc.
Vạn phu nhân lắc đầu, “Nhà ta nào so được với danh môn vọng tộc ngoài kia, từ nhỏ con gái trong nhà đã có người chỉ dạy riêng, giờ chỉ trông cậy nó học được ít quy củ, sau này đến nhà chồng cũng không mất mặt. Trước khi đến Dương Thành ta có ghé ngự trang một chuyến, tính mời hai bà tử đến nhà, khổ nỗi chẳng tìm được một ai, nói gì đến việc muốn mời người ta tới Dương Thành.”
“…” Tiểu Thất nhận ra ý bà ta muốn nói, chẳng lẽ muốn nhờ Lý gia giải quyết chuyện này giúp? “Ở kinh thành có nhiều cô nương nhà quan đã đến tuổi, đúng là không phải chuyện dễ dàng.” Dù với Lý gia không phải chuyện khó nhưng nàng cũng không thể bảo đảm được, đợi đi về nghe ngóng rồi trả lời cũng không muộn.
Vạn phu nhân không tiếp tục đề tài này nữa, “Xem trí nhớ của ta này, ban nãy còn nghĩ có chuyện muốn nói với cô, giờ lại quên béng.” Bà đánh mắt ra hiệu với bà tử đứng bên, bà tử hiểu ý đi vào phòng trong, một lúc sau cầm ra một hộp tráp gỗ nhỏ sơn đỏ to cỡ bàn tay, “Đây là son phấn mấy hôm trước muội muội nhà ta đem từ Yến Vân đến, ta đã lớn tuổi, không dùng được, mấy đứa Văn Tú thì còn nhỏ, dùng màu này cũng không hợp, tặng người ta thì người ta lại chê ta không phóng khoáng, chỉ có cô là sẽ không chê ta thôi.”
Tiểu Thất cũng chẳng ngại, mở hộp tráp ra nhìn, một hộp son môi màu đỏ như máu, một hộp phấn mặt trắng sáng như tuyết, đúng là chỉ phù hợp với người đã có chồng và ở tuổi như nàng, và đương nhiên không phải trùng hợp gì cả, e là thứ chuẩn bị riêng cho nàng, “Đồ tốt thế này, thiếp nào dám dùng.”
“Cô mà không dùng thì ai dùng được nữa?” Vạn phu nhân cười nói.
Nếu khách sáo nữa thì thành khách khí, Tiểu Thất đứng dậy gập người cảm ơn, cũng giao đồ cho Hồng Phất, “Phu nhân như thế khiến thiếp không biết phải làm gì đây, hôm nay đến vốn có đem theo ít đồ cho hai tiểu thư chơi, giờ hết ăn lại nhận quà, cứ như cố ý đến để đổi đồ vậy.” Nhận lấy một hộp gỗ nhỏ khác từ tay Thanh Liên, nàng nói, “Thứ này mới được nhà cũ Tần Xuyên cho người đưa đến mấy hôm trước, thiếp thấy cũng giống đồ năm ngoái, nghĩ dù gì cũng có rồi, giữ lại cũng không dùng, đúng lúc đem đến cho hai tiểu thư chơi, chứ tặng người khác, chỉ sợ người ta nghi ngờ lòng thiếp, nói đưa đồ mình không cần cho người ta.”
Vạn phu nhân bật cười, vừa rồi mình đã bảo người ta đừng chê thì đương nhiên bây giờ không thể chê đồ của người ta được, vả lại không nhận cũng không hay, bèn bảo bà tử nhận thay.
Sau một hồi chuyện trò, Tiểu Thất chỉ cho Văn Tú vài phương pháp thêu thùa, Vạn phu nhân lại cho người đi chuẩn bị hai hũ rau muối và hai hộp điểm tâm, tới khi xong xuôi thì trời cũng đã tối, đằng trước truyền lời đến, nói Lý đại nhân sai người tới hỏi nương tử đã có thể về chưa.
Lúc này Tiểu Thất mới cáo từ.
Tiễn Tiểu Thất đi rồi, Vạn phu nhân quay về phòng, mở chiếc hộp Tiểu Thất đem đến ra, trong hộp là một cây trâm khảm trân châu và một đôi bông tai hình giọt nước, ngoài ra còn có một cặp vòng vàng nhỏ, bên trên gắn hai chiếc chuông nhỏ rất tinh tế.
“Đúng là đồ ở Tần Xuyên, khéo quá.” Bà tử thở dài.
Vạn phu nhân lại không đặt nặng suy nghĩ về việc món trang sức giá trị bao nhiêu, “Bà có thấy tiểu nương tử kia không? Ngày trước ta đã xem nhẹ nàng ta rồi.” Bà thở dài, “Cứ tưởng nàng ta đến từ cái đất Du Châu bé nhỏ, diện mạo đẹp một tí thì cũng chỉ khiến đàn ông thích một tí, nay xem ra không thể coi thường nàng ta được. Ta tưởng hôm nay nàng ta đến là kiếm cớ biếu quà, nhưng vừa nãy ở tiền viện, thấy lão gia tiễn Lý Sở về rồi gọi nhiều người vào thư phòng, mới hay hôm nay nàng ta đến cốt là viện lý do cho chồng mình.” Nếu không nhờ thấy chuyện ở tiền viện thì bà đúng là đã bị che mắt, nghĩ tới đây, lại thở dài một tiếng, “Nàng ta mới bao nhiêu tuổi, tính tới tính lui cũng chỉ lớn hơn Văn Tú ba tuổi, vậy mà bụng dạ lại sâu như thế. Ta cứ nghĩ giờ lão gia là đại đô hộ, tương lai Văn Tú, Ngọc Tú có thể vào được nhà thế gia, nhưng nay xem chừng thế gia đại tộc không phải muốn và là vào được, chỉ một thị thiếp nhỏ mà đã như vậy thì không biết đương gia chủ mẫu sẽ ra sao?”
Bà tử cũng gật đầu, “Đúng là như vậy, nhìn cách tiểu nương tử ấy làm việc đối đáp, không chút sai sót, lời lẽ kín kẽ, đại tiểu thư được nhà ta chiều từ nhỏ, không hiểu tâm cơ lòng dạ, đâu phải đối thủ của người như vậy.”
“Xem ra phải bàn bạc kỹ hơn về hôn sự của Văn Tú rồi.” Vạn phu nhân lại bắt đầu lo lắng, con gái do mình nuôi lớn, nên bà rất hy vọng các con luôn được suôn sẻ như ý.