• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Thất nhớ năm ngoái lúc chuẩn bị quà mừng thọ cho Thánh chủ là vào cuối tháng Tám, đến năm nay không hiểu sao lại dời thọ yến lại lên trước lễ Trung thu. Làm sớm thì sớm, dù gì cũng là sinh nhật của người ta, thích ngày nào làm ngày đó.

Vào ngày thọ yến, từ giờ Sửu một khắc* đã phải dậy tắm rửa thay trang phục, bảy tám nha hoàn quần quật nửa buổi mới mặc vào lễ phục nặng nề cho hai người. Lễ phục của nam còn đỡ, không quá cồng kềnh, cùng lắm chỉ có mão đội là hơi nặng; nhưng lễ phục của nữ thì không như thế, vì để bộ đồ trang trọng hơn mà chẳng những may rộng tay áo, ngay đến vạt áo cũng dài thêm một thước, váy dài quét đất, nếu bước đi không chú ý sẽ rất dễ vấp ngã. Trên người từ đầu xuống chân đeo đầy trang sức, nội bộ tóc giả trên đầu thôi mà cũng chuẩn bị mất nửa canh giờ, sau đó lại vấn búi tóc, rồi đồ trang sức cài đầu mới là nặng nhất, nhất là cây trâm phượng khảm trân châu điểm thúy bằng vàng, khó đeo đã đành, đằng này còn nặng chừng hai cân.

(*Giờ Sửu là từ 1 giờ đến 3 giờ sáng.)

Cài trang sức lên đầu xong thì tròng vào cổ một chuỗi ngọc, hai cổ tay đeo hai chiếc vòng vàng nạm hồng ngọc.

Vào khoảnh khắc này Tiểu Thất mới hiểu vì sao phụ nữ quý tộc lại để ý đến tư thế đứng ngồi và đi như vậy, bởi nếu đi quá nhanh thì mọi thứ từ đầu xuống chân sẽ đập vào nhau kêu leng keng, tới lúc ấy còn bàn gì khí chất sang trọng, quả thực là trò cười.

Được Hồng Phất và Thanh Liên dìu bước, Tiểu Thất chậm rãi đi qua ngưỡng cửa, lên kiệu nhỏ, hai bà tử nâng nàng ra khỏi cổng thùy hoa, đến tiền viện ngồi xe ngựa.

Giờ Dần một khắc, đội ngũ Lý trạch đã đến cổng Tây ở góc hoàng thành, theo quy định thì nữ quyến sẽ vào hậu cung từ đây, đầu tiên là vấn an nữ quyến trong cung, và không thể dẫn theo bất cứ người hầu nào, tất cả gia nhân phải đứng chờ bên ngoài cửa cung.

Neo đậu xe ngựa, Lý Sở đỡ Tiểu Thất xuống xe, thì thầm vào tai nàng căn dặn mấy câu cần chú ý.

Nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, nàng lại lần đầu vào cung, còn không có người hầu đi theo phục vụ, vừa lo cơ thể nàng không chịu nổi, lại sợ nàng thất lễ. Nội cung đâu giống những nơi khác, không thể nói lý lẽ, tuân theo phép tắc là biện pháp tự vệ duy nhất.

Nói không lo lắng là nói dối, nhưng Tiểu Thất cũng không lấy làm chắc chắn, dù gì cũng chỉ mới nghe nói chứ chưa trải qua, không biết rốt cuộc tình hình trong đó như thế nào. Có điều chẳng vì thế mà đánh mất tấc lòng, vì tính ra nàng đã sống hai kiếp người rồi.

Sau khi tạm biệt Lý Sở, Tiểu Thất được cung nhân dẫn tới đội ngũ của mình.

Trước cửa hông có đến mấy mươi nữ quyến của các quan viên, vì Tiểu Thất là dâu nhà họ Lý nên đứng gần đầu hàng. Nhân chỗ bóng râm, nàng lén nhìn những người đứng trước, bọn họ đội mão của cáo mệnh phu nhân, mắt nhìn thẳng đứng tại chỗ.

Thấy mọi người đứng yên rất nề nếp, Tiểu Thất cũng chẳng dám ngó nghiêng lung tung, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngơ ngác đứng đó.

Theo vầng trăng dần dịch chuyển về phía Tây, khi đằng Đông ló ánh bình minh, Tiểu Thất vừa thả lỏng ngón chân thì chợt nghe phía sau vang lên cái *bịch*, có người đứng lâu quá nên ngất xỉu. Các cung nhân lập tức đi tới khiêng người xuống, trong lúc ấy không có bất cứ ai ho he lên tiếng. Chúng nữ không dám nhìn công khai, chỉ hơi nghễnh đầu, liếc nhanh về phía người kia. Tiểu Thất cũng thế, đáng tiếc biên độ nghễnh cổ quá nhỏ, không thấy được gì, nhưng nàng vẫn thở dài một tiếng trong bụng, đồ chế độ tôn ti độc ác, thực quá hại người!

Vừa xoay đầu lại, đúng lúc phát hiện vị phu nhân đứng trước nàng lặng lẽ nhét gì đó vào miệng.

Tiểu Thất bừng hiểu, xem ra người này cũng là đồng đạo, nàng cũng chuẩn bị mấy viên thuốc cấp cứu tạm thời, hay là… nàng cũng dùng một viên, đề phòng bất trắc?

Bàn tay lặng lẽ sượt qua túi thơm bên hông, nhón lấy một viên thuốc ở trong hà bao thêu chỉ vàng, nhân lúc cung nhân đang bận dìu người xuống, nàng vội nhét vào trong miệng, đè dưới lưỡi.

Có thuốc tốt bồi bổ, ngay lập tức Tiểu Thất cảm thấy tinh thần khoan khoái, lại đợi thêm nửa canh giờ, khi nắng ban mai dần át đi ánh sáng của cung đèn, cuối cùng cánh cửa vừa dày vừa nặng ở đầu kia cũng vang lên tiếng *ù ù*.

Cửa cung mở ra, đội cung nữ y phục sặc sỡ xếp thành hai hàng nối đuôi đi ra, được phân đến đứng hầu các vị phu nhân, bên cạnh Tiểu Thất cũng đứng một người.

Đợi lúc người ở trong cửa hô “vào”, cung nữ lập tức đỡ tay Tiểu Thất, theo đội ngũ phía trước lần lượt bước vào cửa cung.

Đi một quãng dài trên con đường lát gạch xanh, đến đoạn ngã tư, các vị phu nhân mỗi người một ngã, đến nơi đã dự tính từ trước.

Cung nữ hỏi Tiểu Thất, “Phu nhân muốn đến cung nào?”

“Từ Nguyên điện.” Tiểu Thất trả lời, lúc ở nhà nàng và Lý Sở đã bàn bạc với nhau như vậy.

Tuy Tần Xuyên Lý gia không có con gái vào cung hầu hạ, nhưng không có nghĩa Tần Xuyên không có người ở trong cung, Dương phi ở Từ Nguyên điện chính là người của Tần Xuyên. Nghe nói bà rất được Thánh chủ sủng ái, hai hoàng tử và hai công chúa dưới gối chính là minh chứng rõ ràng, mà điều khiến thánh chủ yên tâm hơn hẳn là hai vị hoàng tử đã đến đất phong, hành xử khiêm tốn, hai cô công chúa cũng đã xuất giá, dưới sự hỗ trợ của Lý gia, thành công tránh khỏi vận mệnh phải kết thân với các nước khác. Vì vậy Dương phi rất cảm kích Lý gia, hơn nữa Dương gia cũng không có con cháu làm to, thế là hoàn toàn “đầu quân” cho Lý gia.

Cung nữ dẫn Tiểu Thất đi vào một con đường nhỏ, sau thời gian một chung trà thì tới Từ Nguyên điện.

Mang tên Từ Nguyên điện nhưng không chỉ có một cung điện, trái lại nơi đây có đến hai tòa viện, Dương phi ở viện trước, hai chái Đông Tây cũng thuộc cả về bà.

Chưa vào cổng viện thì đã có bốn tiểu cung nữ đi ra đón.

Cung nữ dẫn đường tự động lui xuống.

Tiểu Thất được hai tiểu cung nữ dìu vào viện. Một người phụ nữ trung niên mặc cung trang tơ lụa màu quất vàng dẫn theo hai thị nữ đứng chờ trong sân, thấy các nàng đi vào thì lập tức tiến tới đón, “Nương nương vừa dậy đã hỏi hôm nay các phu nhân vào cung lúc nào, còn bảo phòng bếp chuẩn bị ít điểm tâm nóng, phòng phu nhân tới thì còn có đồ lót dạ.”

Tiểu cung nữ bên cạnh giới thiệu với Tiểu Thất, “Ngài đây là Bàng ma ma bên cạnh nương nương.”

Tiểu Thất gật đầu đáp.

Bàng ma ma cũng là người Tần Xuyên, vừa thấy Tiểu Thất là kéo tay nàng ân cần hỏi han, tỏ vẻ thân thiết, tới trước tẩm điện của Dương phi thì nói với Tiểu Thất, “Mời phu nhân đến thiền điện dùng điểm tâm trước, nương nương đang dùng bữa sáng.”

Tiểu Thất gật đầu, theo cung nữ vào thiền điện trước. Đứng cũng gần hai canh giờ, cuối cùng đã có thể ngồi nghỉ.

Nhìn một bàn đầy điểm tâm, món nào món nấy vô cùng tinh xảo, đáng tiếc Tiểu Thất không dám ăn dù chỉ một miếng, hôm nay còn phải chịu đựng một ngày dài, nào dám ăn lung tung. Nhưng không ăn cũng khó coi, thế là nàng cầm muỗng lên múc nửa muống cháo, coi như đã ăn.

Đợi ở thiền điện khoảng nửa canh giờ thì chính điện tới truyền lời, nói nương nương đã dùng bữa sáng xong, tuyên nàng gặp mặt.

Tiểu Thất đứng dậy chỉnh sửa nghi dung, đoạn theo cung nữ đi tới chính điện.

Ngưỡng cửa chính điện cao khoảng một thước, nhờ có hai cung nữ giúp đỡ thì Tiểu Thất mới có thể đoan trang bước vào.

Đặt trước cửa chính là một bức bình phong làm bằng gỗ tử đàn, trên bình phong thêu cảnh cá vờn lá sen rất sinh động, xuyên qua lớp vải thấp thoáng trông thấy bóng người đung đưa ở trong phòng.

Đi qua bình phong, trông thấy căn phòng rộng rãi tao nhã, ngồi ở ghế chủ là một người phụ nữ trung niên đã ngoài bốn mươi, mặc cung trang gấm tứ hợp như ý, trên đầu đội mũ phượng điểm thúy sáu cánh, điểm trang nhã nhặn, dù không cười nhưng nét mặt lại toát lên vẻ vui mừng, trong đáy mắt còn vương nét quyến rũ thuở trẻ, không cần giới thiệu cũng biết đây chính là Dương phi, ở độ tuổi này mà vẫn giữ được dung mạo như thế, chẳng trách được thánh sủng nhiều năm.

“Đây là tân nương của Lý đô hộ đấy hả?” Người hỏi câu này không phải Dương phi mà là một cô gái trẻ tuổi ngồi dưới bà, thoạt trông mới hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, trên đầu cũng đội mỹ phượng điểm thủy, gương mặt giống Dương phi đến bảy tám phần, song lại không có được vẻ duyên dáng như bà, trông tuổi tác, người này hẳn là công chúa Xuất Vân, con gái lớn của Dương phi.

Dựa theo cung quy, Tiểu Thất phải hành đại lễ với Dương phi trước, sau đó mới hành lễ với Xuất Vân công chúa.

Rồi sau đó là những lời nịnh nọt màu mè, cũng chỉ là mấy lời khen như dung mạo, gia cảnh hay con cái với nhau, nói tóm lại những gì có thể lấy ra khen thì sẽ không bỏ qua, cùng là người xa lạ, không nói những câu dối trá như thế thì còn biết nói gì đây?

Tiểu Thất cẩn trọng tuân theo bí quyết chín chữ vàng: bớt nói năng, ít hành động, giữ quy tắc.

Ngồi ở chỗ Dương phi nửa canh giờ, Dương phi thưởng cho nàng một hộp trang sức và len lông cừu. Tiểu Thất không quá đỗi ngạc nhiên, hành lễ tạ ơn theo quy củ, sau đó Dương phi sai Bàng ma ma dẫn nàng đến các cung vấn an.

Nào là Ngụy quý phi, Mạc nương nương, Hoa tiệp dư, nói tóm lại là khom lưng khấu đầu rồi nịnh nọt. Cứ như thế cho đến trưa, Tiểu Thất mệt tới nỗi người cứ lâng lâng, quà ban thưởng cũng được đưa ra ngoài cửa cung từng hộp từng hộp.

Đến bây giờ nàng đã hiểu lời của hắn, cái gì gọi là đưa đi thế nào thì nhận lại thế ấy, toàn nhờ nàng dập đầu lấy về.

Mãi mới tới giữa trưa, Bàng ma ma dẫn nàng vào cung uyển bỏ trống, phái năm sáu cung nữ tới phục vụ nàng cởi áo tháo mũ. Đã đến giờ dùng bữa trưa, khó khăn lắm mới được thoải mái nửa canh giờ.

Lúc này mới hay làm người trong cung nào có dễ, nghe nói những vị phu nhân mà không có ai chiếu cố thì chỉ có thể tụ tập trong đại điện, nhiều người ở với nhau làm gì được như Tiểu Thất có thể cởi áo tháo mũ, mà bọn họ phải chịu đựng trong lớp y phục nặng nề.

Sau nửa canh giờ nghỉ ngơi, cung nữ tới giúp nàng mặc lễ phục vào, lần nữa cài lên cây trâm phượng khảm trân châu điểm thủy nặng hai cân nọ. Lại cứng cổ hoàn thành thủ tục một buổi chiều, nói là thủ tục, nhưng thực chất chỉ là đứng xếp hàng nghe các nương nương khen ngợi lẫn nhau, cũng có những lời ghen tỵ qua lại – là tiết mục hậu cung tranh sủng như thường lệ, trước loại chuyện thần tiên đánh nhau thế này, quan quyến bên dưới chỉ biết giả ngốc, có nghe thấy cũng vờ như không biết.

Đến chiều thì lại trông thấy mấy gương mặt quen thuộc, đầu tiên là Vạn phu nhân, xếp chung một hàng với Tiểu Thất, có điều bà ấy đứng cuối hàng, hai người chỉ có thể nhìn nhau cười. Sau đó là Hà phu nhân ở hàng bên cạnh, cách Tiểu Thất không xa, nhân lúc cung nhân lui tới, hai người còn thấp giọng trò chuyện đôi câu.

Cuối cùng là Thiếu Quân, nàng đứng bên cạnh một phu nhân ở Mạc gia, sắc mặt không được khỏe, dẫu gì cũng mới sẩy thai, có trang điểm đậm tới đâu cũng không che được nét mặt nhợt nhạt, may là Mạc gia còn có người ở trong cung nên cũng được chăm sóc.

Ngoài ra còn gặp Lưu phi ở Trang vương phủ và Cao phu nhân ở phủ Thái úy, nhưng bọn họ đều đứng ở hàng đầu tiên, tất nhiên Tiểu Thất sẽ không chen đến trong lúc thế này.

Nhai rồi lại nhai, cuối cùng cũng cầm cự được tới lúc mặt trời ngả về Tây, đèn vừa lên, đại tiệc bắt đầu.

Tiểu Thất ngạc nhiên phát hiện, thì ra nam nữ có thể cùng bàn ăn uống!

Đại tiệc tổ chức trên đài ngắm cảnh ở Ngự hoa viên, đài ngắm tuy lớn nhưng không đủ cho quan viên cả triều cùng người thân, nên trên đài chỉ đặt mấy chục cặp bàn nhỏ, mỗi cặp gồm hai bàn lớn nhỏ, bàn lớn đặt phía trước – là bàn của phái nam, bàn nhỏ đặt phía sau để nữ quyến sử dụng.

Hầu hết những người có thể ngồi trên đài là những người có chữ Vương ở đầu cùng với người của ba đại gia tộc, các quan viên còn lại và gia quyến ngồi ở bàn tròn dưới đài, đương nhiên cũng được sắp xếp theo thứ tự.

Lý Sở đại diện Tần Xuyên nên chỗ ngồi được xếp trên dài, Tiểu Thất là chính thê của hắn, tất cũng phải đi theo.

Vì phái nam đang dùng trà ở Dụ Hoa điện, cách ở đây xa, cung nhân bèn dẫn nữ quyến vào vị trí trước.

Lúc này, Lưu phi ở Trang vương phủ thong thả đi đến, nắm tay Tiểu Thất thân thiết chuyện trò, chính phi của Trang vương thấy vậy thì hừ lạnh, giả vờ giả vịt, tưởng dựa vào một ả vợ kế thì có thể nương tựa được Tần Xuyên?

Tiểu Thất và Lưu phi lần lượt đi lên đài ngắm cảnh, tiểu cung nhân dẫn các nàng đến chỗ ngồi. vì Lưu phi chỉ là phòng nhì nên vị trí ngồi gần chót, còn Tiểu Thất là dâu chính của Tần Xuyên, dù không có tước hiệu cáo mệnh song nhà chồng cũng có vương tước, thành ra cũng không thua kém gì các cáo mệnh phu nhân đang có mặt ở đây.

Quỳ xuống tấm đệm trước bàn nhỏ, đã có cung nữ đứng chờ phục vụ.

Giờ Dậu ba khắc, khách nam vào tiệc.

Từ đằng xa Tiểu Thất trông thấy Lý Sở giữa đám đông, hôm nay hắn mặc lễ phục dành cho thế gia công tử dòng chính của nhà họ Lý, Tiểu Thất thích nhất hai món trong đó, một là áo tay bó* gấm đen chỉ vàng và một là đai buộc màu vàng sẫm hắn đeo trên trán, vì hai thứ này do đích thân nàng làm, ở trên người hắn, dẫu không phô trương song rất có uy thế, có thể át đi sát khí trên người hắn.

(*Nguyên văn là tiễn tụ, loại áo bó hẹp ở cổ tay, tiện bề cưỡi ngựa bắn cung.)

Lý Sở vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh, khóe môi nở nụ cười châm biếm, đoạn tầm mắt quét lên đài ngắm cảnh ở xa, khi thấy bóng người mình muốn tìm thì mới hắn yên tâm, tiếp tục cười nói với người kia.

Ở bên này, sau khi trông thấy hắn, Tiểu Thất ngồi yên có nề nếp, nhìn chằm chằm chiếc bàn trước người, lúc hắn đến gần thì ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau. Sự mệt mỏi suốt ngày và niềm vui khi gặp lại hắn được viết rõ trong khoảnh khắc ấy.

Hắn siết chặt tay trái, bao ánh mắt đang nhìn, hắn không tiện nói gì với nàng, chỉ khẽ hé môi coi như an ủi tạm thời.

Đợi hắn ngồi vào chỗ, lập tức có người đến đáp chuyện.

Lại một hồi ồn ào náo loạn, tới giờ Tuất hai khắc, hai đội cung nhân xuất hiện trên thềm đá hán bạch ngọc.

Ngự hoa viên rộng lớn là thế nhưng trong thoáng chốc bỗng trở nên vô thanh vô tức, mọi người vội vã đứng dậy, cúi đầu đứng hầu.

Sau khoảng thời gian một nén nhang, hai hàng cung nhân áo tím gồm mười hai người vỗ tay, đại biểu Thánh chủ giá lâm.

Tất cả lập tức cúi đầu, kỳ thật Tiểu Thất rất muốn liếc trộm xem hoàng đế trông ra sao, nhưng vào lúc này lại không dám thất lễ, đành khoanh tay đứng hầu cùng mọi người.

Trong tiếng nhạc, cung nhân cầm quạt xách đèn cùng cung nữ lần lượt nối đuôi đi vào cổng vòm ở Ngự Hoa viên, làm Ngự Hoa viên vốn đèn đuốc sáng rực càng trở nên lung linh đầy sắc màu, tựa như tiên cảnh.

Sau khi kết thúc khúc nhạc vui tươi kéo dài, cung nhân cao giọng hô to: “Ngồi.”

Mọi người im lặng ngồi vào chỗ, ngẩng đầu lên.

Tiểu Thất vừa ngồi xuống là lập tức nhìn lên chủ tọa, nhưng phát hiện khoảng cách khá xa, người đàn ông ngồi trước lại cản ba bốn phần tầm mắt, hơn nữa còn có rất nhiều cung nhân cung nữ đứng hầu xung quanh chủ vị, chỉ lờ mờ thấy được đôi giày bó màu đen và nửa vạt áo màu vàng thu của người ngồi trên đó… Coi như hôm nay đến không uổng công rồi.

Thứ tự hội tiệc không khác mấy so với những bữa tiệc ở kiếp trước, đầu tiên là lời dạo đầu của chủ tọa – xét đến thân phận của hoàng đế bệ hạ, loại chuyện khô cổ rát họng này tất sẽ do cung nhân làm thay. Đọc một đống từ mở màn tối nghĩa khó hiểu, cũng chẳng biết có được bao nhiêu người nghe hiểu, nói tóm lại sau khi đọc xong, mọi người đứng dậy ba lạy chín vái, hô to vạn tuế.

Tiếp đến, cung nhân đọc tên từng người một, các vị hoàng tử dẫn theo gia quyến tiến lên yết kiến, khấu đầu lạy.

Hết lượt các hoàng tử thì cứ ngỡ sẽ có thể nhập tiệc, nào ngờ lại nghe thấy cung nhân cao giọng re ré: Tần Xuyên Hán Bắc vương đệ Cửu đại tôn, phó Đô hộ Bắc đô hộ phủ, kiêm nội phủ phó Tả lĩnh Lý Sở yết kiến.

Tiểu Thất đang nhàm chán nghịch ngón tay dưới gầm bàn, nghe thấy cái tên này thì cảm thấy quen quen, nghĩ một hồi, bụng dạ đột nhiên giật mình, sao lại có hắn nữa? Không phải chỉ có vương tử vương tôn mới yết kiến ư? Trong chương trình nội đình đưa cũng đâu có nhắc bọn họ phải yết kiến?!

“Đi thôi.” Đây là câu đầu tiên hắn nói với nàng trong đêm nay.

Cái cổ của Tiểu Thất đã cứng đờ, nhờ có cung nữ nâng đỡ, nàng chậm rãi đứng dậy giữa bao ánh nhìn đang đổ về, theo sau hắn bước tới nơi ánh đèn sáng chói.

Vào phạm vi chủ vị, chỉ thấy đèn hoa rực rỡ, phục sức lộng lẫy, thật đúng là khiến người nhìn hoa cả mắt.

Mọi thứ dường như trở nên hư ảo, ngoại trừ bóng lưng của hắn.

Đợi hắn dừng bước, Tiểu Thất cũng im lặng đứng bên tay phải hắn.

Cung nhân trải tấm đệm dày trước đầu gối hai người.

Cả hai cùng quỳ xuống.

Một xưng thần, một xưng thần thiếp, khấu đầu thỉnh an.

“Ngày càng có dáng vẻ của Hoàn Công năm đó rồi.” Thánh chủ ngồi trên kia ôn hòa khen Lý Sở một câu, Hoàn Công mà ông nói chính là tổ phụ của Lý Sở, “Có người cháu như thế, Hoàn Công mà biết, hẳn được an ủi lắm.”

Lý Sở không nói gì hơn ngoài đáp: Nhờ bệ hạ thương xót.

Ý tại ngôn ngoại: cũng nhờ bệ hạ ban cho cơ hội.

Người trên long ỷ im lặng nhìn Lý Sở một hồi, bỗng quay sang hỏi Cao thái ủy ngồi bên trái ở phía dưới, “Trẫm nhớ ngày Tiên Tấn Công còn tại thế, hình như đã được phong hàm Quốc công.”

Tiên Tấn Công là phụ thân của Lý Sở.

Cao thái ủy nhủ bụng: Bệ hạ giỏi hồ đồ thật, chuyện phong tước là chính miệng vàng lời ngọc của người ra lệnh, có kẻ nào chán sống dám nói bậy bạ, thì lấy đâu ra chuyện “hình như”? Nếu ngài muốn bồi thường cho họ Lý thì cứ nói thẳng, chứ đẩy trách nhiệm sang cho hạ thần có vẻ không hay lắm đâu? Nếu thần đáp phải, ngài sẽ hỏi vì sao một người qua đời đã lâu mà tới giờ vẫn chưa đả động gì? Nếu thần đáp không phải, thì lại bóc mẽ mặt mũi của người, trước sau đều khó xử, “Hồi bẩm hệ hạ, đúng là có chuyện này. Tháng mười một năm Tân Sửu, Tiên Tấn Công đại thắng Bội Sơn, nội đình từng đề nghị phong tước, nhưng sau lại xảy ra chiến tranh Lang Sơn, để chống lại sỉ nhục bên ngoài mà toàn triều đã thề huyết, tạm gác lại mọi chuyện, mà Tiên Tấn Công cũng hy sinh trong trận chiến này, cho nên bảng phong tước vẫn tạm cất ở nội đình.” Mồ hôi trong lòng bàn tay ông túa ra như mưa, thời gian, địa điểm, sự kiện phải nói cho thật khớp, làm hạ thần nào có dễ.

“Ừ.” Lão hoàng đế gõ tay lên đùi, lại chỉ vào một người chức quan nhị phẩm trong đám đông bên dưới, nói, “Là lương tướng tận trung với nước, thế mà các khanh không hiểu cảm thông, còn dám qua loa, có biết đã khiến bao nhiêu trung thần lương tướng nguội lòng chưa?”?!”

Chúng thần nhủ thầm: Hay, tự dưng bị ụp tội vô cớ.

Làm sao bây giờ? Phải gánh.

Những người có liên quan rối rít đứng dậy nhận lỗi, còn người chưởng quản việc phong tước thì rầu rĩ không thối, chưa nói tự dưng bị chụp tội vô duyên, theo quy định còn bị phạt nửa năm bổng lộc vì tội không làm tròn trách nhiệm.

Vậy là như một trò đùa, phụ thân Lý Sở được truy phong tước vị Quốc công, thực ấp* hai ngàn hộ.

(*Thực ấp là đất phong cho quan để cai quản lấy thuế làm bổng lộc.)

Tước vị của Tần Xuyên từ một vương một công biến thành một vương hai công, gần như ngang hàng với hai nhà Ngụy Mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK