Sau cái ngày nhìn thấy bóng lưng từ trong xe ngựa trước đó, đôi vợ chồng chưa hề gặp lại nhau, kể cả chuyến hồi kinh lần này, hai người cũng có mặt trước sau, Lý Sở theo thúc gia xuất phát trực tiếp từ đại bản doanh, còn Tiểu Thất đồng hành cùng Đại thái thái.
Vì Phàn di nương đang ở cữ nên tạm thời ở lại Tần Xuyên, ngoài ra còn có vài thiếp thất của phòng lớn phòng ba và Mai Uyển Ngọc, Triệu Sương Khởi ở Thạch viện cũng ở lại, vì các nàng không được tứ phong cáo mệnh, không cần gấp gáp trở về kinh sư.
Đúng thế, Tiểu Thất đã được cáo mệnh.
Lần này vào cung tạ ơn, đồ trên đầu đã nặng hơn, may mà nàng đang có thai nên Lý Sở đã vào cung xin ân điển, nhờ thế nàng mới bớt được khá nhiều quy tắc lễ nghi.
Đợi xong xuôi chuyện ban thưởng tạ ơn, chọn ngày lành tháng tốt, Lý Sở dẫn vợ đến Ngô trạch một chuyến.
Rồi Ngô Thiếu Quân cũng lại nhà viếng thăm.
“Đây là đồ cưới ta cho thêm Hồng Phất.” Ngô Thiểu Quân mở tráp ra, bên trong là một cặp vòng kim lũy chế tác rất khéo, cầm cũng nặng tay.
Hồng Phất nào dám nhận lễ lớn đến vậy.
Nhưng được Tiểu Thất khuyên, cuối cùng Hồng Phất vẫn nhận, còn gửi quà cám ơn lại cho nàng ấy. Ngô Thiếu Quân cũng hẹn ngày Hồng Phất xuất giá, nhất định mình sẽ đến uống rượu mừng.
“Muội còn mấy tháng nữa?” Ngô Thiếu Quân chỉ vào bụng Tiểu Thất.
“Chắc cũng cỡ hai tháng.” Nhớ lại lúc rời kinh, vị Lan di nương nhà nàng đang có thai, tính toán ngày tháng thì hẳn cũng đã đến ngày lâm bồn, “Lan nương tử nhà tỷ sắp sinh chưa?”
Ngô Thiếu Quân nhếch mép, “Sinh từ nửa tháng trước rồi, một thằng nhóc nặng hơn tám cân, mẹ chồng vui tới ôm suốt ngày, còn trong ngoài ám chỉ nó khỏe mạnh hơn Văn Nhi.”
“Anh rể đã về chưa? Huynh ấy có nói gì không?” Mạc Trường Mạnh rời Tần Xuyên sớm hơn các nàng, chắc hẳn về kịp lúc đứa trẻ chào đời.
“Chàng cũng bình thường, dẫu sao cũng không phải đứa đầu, vui thì có vui, nhưng không bằng hồi sinh Văn Nhi, chỉ ôm hai lần, thỉnh thoảng có qua xem sao. Giờ người ở Tây viện đang ở cữ, không thể hầu hạ nên toàn đến phòng ta.” Không rõ có phải vì cảm thấy mắc nợ nàng hay không mà lần này về chàng rất vui vẻ thảo luận chuyện nhà với nàng, chứ mọi khi hễ y về, nếu không ăn cơm thì cũng là đi ngủ ngay.
“Chuyện trong nhà vẫn là do cửu mẫu Mạc gia quản lý à?” Tiểu Thất hỏi.
“Bà ấy vẫn quản lý chính, nhưng hôm trước nhà cậu hai có lên kinh thành, ăn ở đều dùng bạc trong phòng ta, đúng dịp lần này anh rể muội về có chuyện cần dùng đến bạc, nhất thời không biết lấy đâu ra, sau mới bảo quản sự chia tiền trong nhà ra làm hai phần, một phần cho mẹ chồng, một phần giao ta giữ. Mẹ chồng biết chuyện này nên nổi giận mấy hôm liền, nhưng không dám nói gì với chàng, có điều ngày nào cũng léo nhéo bên tai ta, nói nhiều nghe phiền, ta đành tránh mặt bà ấy. Hôm trước bà ấy còn xúi cô ả ở Tây viện nói với anh rể muội, thị ta cũng đúng là thiếu đầu óc, thế mà đi nói thật, giờ anh rể muội đã ba bốn ngày không thèm qua đó, thế là nửa đêm hôm qua cho người tới tìm, gì mà bảo con khó ăn, gọi anh rể muội qua nhìn xem sao, giày vò hơn nửa đêm không ngủ được, sáng nay còn phải dậy sớm thay đồ vào triều chầu.” Nàng nghĩ mà thấy lo cho trượng phu, sáng nay lúc đi, hai mắt y thâm đen rõ ràng.
“Không phải nhà tỷ vẫn hay mời Trần thái y à?” Bị bệnh không khám thầy thuốc mà lại đi giày vò người ngoại đạo, Lan di nương đúng là làm khổ con.
“Nàng ta không kiểu cách thì sao có thể khiến anh rể muội để ý?” Đoạn, nàng thở dài, “Được như muội thì hay biết mấy, trên không có mẹ chồng, hai thiếp thất cũng không dám cậy thế làm muội ấm ức.”
“Tỷ muốn đổi với ta thật à? Sợ tỷ không nỡ xa biểu ca Trọng Sinh của tỷ thôi.” Tiểu Thất đùa một câu, bị Ngô Thiếu Quân giơ tay vờ xé miệng nàng.
“Nghe nói di dương họ Triệu ở nhà muội bị nhà chính phạt hả?” Tin tức vỉa hè của Ngô Thiếu Quân đúng là nhanh nhạy.
“Tỷ nghe ai nói vậy?” Tiểu Thất ngạc nhiên.
“Chị dâu nhà ngoại mẹ chồng ta là người Lý gia Tần Xuyên mà, tin tức nhanh lắm, nói là lúc gặp chuyện, người Triệu gia thấy tình hình không ổn nên tính chuồn đi, còn định đưa cô nương nhà mình đi theo, vì việc này mà con cháu Triệu gia bị dính líu cả, kẻ mất chức người giáng chức, nói chung cả nhà đều bị liên lụy.” Ngô Thiếu Quân chậc chậc lắc đầu.
Tiểu Thất thở dài, chuyện ở hậu viện kể ra tuy nhỏ nhưng liên đới thì không hề, sau này phải cẩn thận hơn mới được, “Ta không muốn rêu rao chuyện xấu trong nhà ta, nếu bên ngoài có hỏi thì nhờ tỷ nói đỡ hộ ta.” Chuyện hậu viện bất kể tốt hay xấu, kỵ nhất vẫn là lời ra lời vào.
“Ta biết mà.” Ngô Thiếu Quân đáp.
Hai chị em đang vui vẻ trò chuyện thì Thanh Liên đi vào, thưa rằng Đại thái thái ở Đông phủ sai người đến mời Tiểu Thất sang, muốn bàn bạc chuyện dời phủ.
Ngô Thiếu Quân không tiện nán lại, vội vã tạm biệt về phủ, đúng lúc gặp trượng phu bãi triều về.
Hai vợ chồng cùng bước vào cửa.
Một tiểu nha đầu ở Tây viện đang đứng chờ trước cửa, báo là Nhị thiếu gia lại quấy đến trưa, Lan nương tử mời Mạc Trường Mạnh đến xem thế nào.
Đêm qua đã quấy một trận tới nửa đêm, nay lại vẫn tiếp tục, Mạc Trường Mạnh không phải kẻ ngốc, cũng biết đấy là tính toán của phụ nữ trong nhà, nếu chuyện này không làm khó y thì y sẽ giả vờ như không thấy, nhưng hiện tại đã xảy ra với y, cần phải chấn chỉnh phép tắc lại mới được.
Hắn gọi Ngô Thiếu Quân đi cùng, trước mặt thê thiếp khiển trách tất cả nha hoàn bà nữ, chính sự lười biếng của họ đã khiến đứa nhỏ liên tục xảy ra chuyện, thậm chí công tử đau ốm mà không lo đi tìm đại phu, tội chồng tội, người bị đánh kẻ bị phạt tiền. Rồi chuyện này đến tai Mạc phu nhân, bản thân bà đã không hài lòng chuyện con trai chia tiền, lần này đã tìm được lý do để xả giận, chỉ trích y bất hiếu với cha mẹ, không thương con cái, nhân tiện còn chỉ trích Ngô Thiếu Quân không chăm sóc tốt cho hai mẹ con Tây viện, vân vân.
“Nếu mẫu thân đã nói nhắc tới chuyện quản gia, vừa hay con trai cũng có lời muốn nói, mấy năm gần đây sức khỏe mẫu thân không tốt, lại bận rộn hôn nhân đại sự của các anh em, thật không có cách phân thân. Cũng tại con trai bất hiếu, chỉ biết công vụ bên ngoài, ít tham gia vào chuyện trong nhà, may mà bây giờ Thiếu Quân đã bình phục, sau này để nàng giúp mẫu thân được không?” Trên đường hồi kinh, đồng hao của y đã nhắc nhở câu trên, nguyên văn của Lý Sở là: Gia trạch không yên, sao có thể định thiên hạ?
Ngẫm cũng thấy đạo lý này đúng, nhất là mấy ngày qua mẫu thân quá dung túng để Tây viện làm tới, bào mòn tinh lực của y, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ trong nhà khó có thể yên ổn, vẫn phải nhanh nhanh quay về nề nếp mới được.
Mạc phu nhân nghe con trai nói mà ngớ cả người.
“Đại ca nói thế, nghe như đang trách mẫu thân không quản được chuyện nhà?” Người lên tiếng là tiểu muội Mạc Trường Đình, năm nay vừa tròn mười sáu, được cha mẹ cưng hứng từ nhỏ nên không bao giờ sợ ai, kể cả cha anh.
“Nào có chuyện đó? Đại ca muội là người hiếu thảo, chỉ là sợ mẫu thân chịu mệt mà thôi.” Ngô Thiếu Quân tiếp lời Mạc Trường Mạnh, không để anh em bọn họ cãi nhau.
“Anh em ta đang nói chuyện, người ngoài xen vào làm gì!” Vốn dĩ Mạc Trường Đình không ưa bà chị dâu này, bất kể tài sản xuất thân hay là tài năng, không chỗ nào xứng với anh nàng, chẳng qua vì lão thái thái Ngô gia là người Mạc gia nên mới bất đắc dĩ chấp nhận.
“Nàng ấy là chị dâu của muội, là mẹ ruột của cháu muội, sao lại thành người ngoài?” Mạc Trường Mạnh hỏi em gái.
Mạc Trường Đình cười lạnh, “Muội cũng không biết vợ chồng huynh hòa hợp thế đấy.” Rồi nàng nheo mắt nhìn Mạc Trường Mạnh, “Nay Đại ca đã là quan lớn, tính cách cũng thay đổi, quên lời dạy dỗ của phụ mẫu, thất lễ với mẫu thân.”
Mạc Trường Mạnh cau mày, Ngô Thiếu Quân lại không để y trả lời, dù gì cũng là anh em ruột, nếu cãi nhau, sau này khó nhìn mặt nhau, còn nàng chỉ là dâu nên không sao, thế là trả lời, “Đại ca muội có làm to tới mấy thì cũng là dân thường, không thể so sánh với Công hầu người ta, nào dám làm chuyện bất hiếu? Cô nương chớ vì xả giận gán anh mình tội bất nghĩa.” Nàng nhắc đến “Công hầu người ta” là còn có thâm ý, Mạc phu nhân ỷ thế Mạc gia Trường Ninh, tính gả con gái út cho tiểu công tử ở Trang vương phủ, kể từ đó, vị tiểu cô này ngày càng kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt.
Mạc Trường Đình nghe vậy thì xấu hổ, chẳng màng lời gì nên nói hay không nên nói, “Nhưng cũng đâu so được với nhà người ta, có nhà ấy hả, vì muốn bám vảy rồng núp cánh phượng mà gả luôn hai cô con gái vào cùng một cửa, nhà này không được thì đổi nhà khác, chẳng qua có vài người tốt số, là Công hầu phu nhân mang mệnh vượng phu ích tử, nếu nàng ta tới thật, còn chưa biết ai mới là đương gia trong phòng đây.”
Sao Ngô Thiếu Quân có thể không hiểu? Nàng ta đang ám chỉ Ngô gia, Công hầu phu nhân mang mệnh vượng phu ích tử chính là nói Tiểu Thất. Ngoài mặt nàng vờ tức giận nhưng trong bụng lại không để ý, vì vốn dĩ nàng muốn dụ em chồng nói ra câu này, chỉ có khiến nàng ta nói ra thì mình mới có thể để lộ được điểm yếu, nàng đang muốn mượn cơ hội này để chồng bù đắp điểm yếu của mình và Ngô gia!
Mạc Trường Mạnh không cho phép em gái nói ra những câu không biết trái phải như vậy, y cũng chỉ mới biết chuyện của Tiểu Thất gần đây, do vô tình nghe mẫu thân nhắc đến, nói gì mà vốn phải gả cho y, chẳng qua vì Ngô Thành Quân qua đời sớm nên mới gả vào Lý trạch. Nhưng dù là gì đi nữa thì thực tế Tiểu Thất đã trở thành phu nhân của Lý Sở, nay còn được ban cáo mệnh, nếu nói lung tung để bên ngoài nghe được, không biết sẽ đồn thổi ra sao, y và Lý Sở còn cần thể diện nữa không? Mạc gia và Lý gia còn cần thể diện nữa không?
Nên khi nghe em gái nói thế, Mạc Trường Mạnh lập tức nổi giận.
Y là trưởng tử ở Mạc trạch, phụ thân không ở kinh thành thì y chính là người đứng đầu cái nhà này, dạy dỗ em gái cũng là chuyện trong bổn phận.
Đây là lần đầu Mạc phu nhân thấy con trai trưởng nổi giận đến vậy, dù bà có la hét đến đâu cũng vô ích.
Ít nhiều gì Mạc Trường Mạnh cũng có kinh nghiệm đàm phán, câu nào câu nấy cũng rất thành khẩn, nhưng chữ nào chữ nấy sắc như dao, tổng kết lại là: bà là chủ mẫu mà chỉ biết nghe một phía, không nhìn rõ đại nghĩa, không biết dạy dỗ con cái, đánh mất lễ nghi phép tắc, nếu cứ như vậy, gia trạch bất ổn chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới con cháu đời sau mới là chuyện lớn.
Sau một trận giáo huấn tru tâm, mọi người im phăng phắc, Mạc Trường Đình khóc lóc được người hầu dìu về khuê phòng, Mạc phu nhân im lặng ngồi trong đại sảnh.
Mạc Trường Mạnh tố tội mẫu thân xong thì dẫn vợ lui xuống, ở đại sảnh chỉ còn lại Mạc phu nhân và một bà tử.
Bỗng Mạc phu nhân che mắt, “Nó, nó đang giáo huấn người làm mẹ là ta đấy sao?”
Bà tử khuyên nhủ, “Nào có chuyện đấy? Đại công tử đang dạy dỗ em gái mà, nhà chồng của tiểu thư là vương thân, chỉ bảo kỹ càng là đúng rồi.”
“Ngươi nghe nó nói đi, đó mà nói cho Trường Đình nghe ư? Rành rành đâm dao vào tim ta! Sao ta lại sinh ra một đứa bất hiếu như vậy! Uổng công ta tốn bao tâm huyết vì nó!” Mạc phu nhân khóc không thành tiếng.
Bà tử thở dài, “Từ nhỏ Đại công tử đã giỏi giang hơn người, nếu không lão thái gia ở nhà chính đã không đưa cậu ấy đến Thái Học viện, giờ cậu ấy đang lên trong chốn quan trường, đương nhiên chỉ mong hậu trạch yên ổn, không gây chuyện cho mình.”
“Ta gây chuyện cho nó?” Mạc phu nhân sụt sùi, “Ngươi nhìn con nha đầu Ngô gia kia đi, nó có sinh đẻ được không? Trước khi sinh Văn Nhi đã ốm yếu, sinh Văn Nhi rồi lại càng không được, hại Văn Nhi cũng tam tai bát nạn. Vốn dĩ năm ta đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi, chẳng qua thái thái nhà chính nói sẽ gả chung một người đến nữa, ta thấy cũng khó nghe, nhưng gia đình như chúng ta, đâu phải chưa gặp chuyện kiểu ấy, thế mà lại gả đến Lý gia trước! Có nhà ai cưới vợ mà không muốn thêm con thêm cháu? Ta nâng nha đầu Lan Uyên lên, còn không phải vì thấy nó khỏe khoắn, lại hợp ý hợp lòng sao? Giờ thì thành lỗi của ta.”
“Đại công tử nào phải người không hiểu chuyện, sao có thể không hiểu ý phu nhân? Chỉ là trong nhà ồn ào quá, nghe nói nửa đêm hôm qua bị gọi đến Tây viện, mới sáng sớm còn phải vào triều, e là mệt quá nên cả giận thôi.” Bà tử trấn an.
“Bị ai nửa đêm gọi đi?” Mạc phu nhân lau nước mắt.
Bà tử chỉ sang bên cạnh, “Mấy ngày nay Nhị thiếu gia khó ăn, tối nào cũng khóc.”
“Nha đầu bà tử đầy cả ra, rồi cũng có đại phu ở đó, tìm nó có ích gì?” Không cần biết nghiêng về phía ai, dám khiến con trai bà mệt mỏi là không được.
Tạm không nhắc đến chuyện của Mạc phu nhân nữa, nói tiếp về Ngô Thiếu Quân và Mạc Trường Mạnh bên này.
Sau khi hai người quay về viện, Mạc Trường Mạnh cố ý đi chậm, Ngô Thiếu Quân không để ý, suýt đâm sầm vào y.
“Chỉ một lần này thôi, lần sau đừng nhắc đến chuyện Lý trạch nữa.” Mạc Trường Mạnh là người thế nào, sao có thể không nhận ra vợ mình cố ý kích em gái? “Lý Diên Sơ là ai? Hắn chịu cho phép có kẻ lợi dụng mình như vậy hả?!”
Ngô Thiếu Quân âm thầm le lưỡi, cũng không tranh cãi, “Thiếp nhớ rồi.”
“Từ nay trở đi, nàng nhớ chú ý chuyện ở hậu viện nhiều vào, dù cái nhà này do mẫu thân quản lý, nhưng mẫu thân tuổi đã cao, sau này vẫn phải giao cho nàng, bây giờ cũng nên học hỏi sớm chút.” Trong thời gian ở Tần Xuyên, y đã được chứng kiến hành vi cử chỉ của Đại thái thái Hắc thị, đó mới đúng là chủ mẫu điển hình. Trong cuộc đại nạn, chẳng những chấn chỉnh được gia trạch mà còn khiến Lý gia có được tiếng thơm đồng lòng với quan dân. Tiếp đến là hậu viện của Lý Sở, tuy cô em vợ còn nhỏ tuổi, lại đang mang thai, nhưng trong cơn nguy vẫn có thể quản xuyến nghiêm ngặt nhà cửa, có thể thấy đã tốn rất nhiều công sức, “Nhà chúng ta trên có cha mẹ, dưới có anh em, không được tự do tự tại như nhà em gái nàng, chỉ sợ sẽ vất vả cho nàng rồi.”
Đây là lần đầu Ngô Thiếu Quân nghe thấy trượng phu an ủi, lòng cảm động nhưng đồng thời cũng thấy mất mát, đến khi nào y mới có thể thôi khách khí với mình đây?
Tuy lấy làm thất vọng, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú đó, nàng lại bất giác tha thứ cho y.
“Hôm nay thiếp có dặn phồng bếp nấu canh vịt già chàng thích, giờ chắc cũng được rồi đấy, mấy ngày nay chàng bôn ba bên ngoài trông gầy hẳn, phải bồi bổ mới được.” Vừa nói vừa nắm lấy tay chồng.
Mạc Trường Mạnh không quen lôi lôi kéo kéo như thế, cụp mắt nhìn tay nàng.
Nàng vờ như không thấy, cứ việc kéo tay áo y đi vào phòng. Tiểu Thất có khuyên nàng mấy bận, nói con cái cũng đã có thì còn ngại gì mặt mũi nữa, không lẽ y còn đẩy nàng ra thật?
Tuy trông y có vẻ mất tự nhiên, nhưng đúng là không đẩy nàng ra.
Dần dà Ngô Thiếu Quân cũng nắm được cốt lõi, bất kể là đối với mẹ chồng bên kia hay trượng phu bên này.