“Sao thế? Từ lúc xuất cung tới giờ không thấy nói năng gì.” Lên xe ngựa, buông rèm xuống, cuối cùng Lý Sở đã có thể thôi giả vờ đoan chính, xáp tới gần vợ, “Phấn khích quá hả?”
Tiểu Thất gật đầu rồi lại lắc đầu, chụp lấy tay hắn nói: “Đã phong tước thì có cần mở tiệc chiêu đãi không? Có cần tạ lễ với trong cung không? Có cần ban thưởng gì nữa không?”
Lý Sở gật đầu, những chuyện này đều là lệ thường.
“Nhưng mà…” Nàng mếu máo, “Chúng ta còn tiền nữa đâu.” Lúc nàng tiếp nhận sổ sách thì chỉ còn chưa tới năm ngàn lượng, sau khi đến kinh thành còn xã giao từng phủ một, cộng với việc chuẩn bị quà mừng thọ lần này, gần như tiêu hết tiền rồi. Mà nay còn phải chi trả tiền lương và sinh hoạt phí của gần trăm gia nhân ở ba tòa nhà, bọn họ đã ngửa tay đòi nàng, nàng biết đi đâu lấy tiền phát cho họ đây? “Chàng còn cười được à? Chốc nữa về cầm hết mấy thứ đao thương kia đi, thật sự không được nữa thì cầm luôn cả Ô Nhĩ Thanh.” Nghe nói Ô Nhĩ Thanh là bảo mã Tây Vực, dẫu có ngàn vàng cũng mua chẳng nổi, hắn chăm sóc cho ngựa còn chu đáo hơn tự chăm sóc cho mình, lát về bán quách nó đi, để xem hắn có cuống hay không.
Lý Sở bật cười, “Mấy thứ đó thì đáng bao nhiêu, hay là nàng cứ cầm ta, khéo đổi được ít bạc đấy.”
“Cấm chàng rồi thì sau này chúng ta biết làm sao?” Cầm ai thì cầm chứ không thể cầm hắn, “Cửa hàng với điền trang Ngô gia cho đã sinh lời chút đỉnh, chắc đủ để mở tiệc, nhưng còn tạ lễ trong cung thì đáng lo đây.”
Nghe ý nàng muốn rút tiền riêng của Ngô gia, hắn che đi ý cười, “Đó là tiền của nàng, chớ dùng lung tung, cũng chỉ chừng đó bạc, đáng gì?” Hắn vẫn luôn cho rằng tiền bạc không phải là thứ quan trọng.
“Chớ xin Tần Xuyên là được.” Nếu không lại để hai nhà Mai Triệu lấy cớ, mệt muốn chết.
“Tưởng phu quân của nàng chỉ có mỗi bản lĩnh chìa tay trong nhà à?” Hắn nhíu mày.
Nàng tất hiểu bản lĩnh của hắn, chớ nói giờ đã có tước vị, mà ngay trước đó đã có không biết bao nhiêu người muốn đút lót tạo quan hệ với hắn, chẳng phải chính nàng cũng được Ngô gia mặt dày đưa sang để làm ấm giường cho hắn đấy sao? “Không được nữa thì ta sẽ cầm ít đồ lấy tiền dùng, đợi điền trang đưa tiền tới thì chuộc đồ về, chứ chàng đừng dính líu đến những chuyện bẩn tay này.” Nếu để tay hắn dính tiền bẩn thì về sau có muốn phủi sạch cũng khó, mà bọn họ lại chưa tới nông nỗi phải tham ô tiền hối lộ.
Hắn nâng cằm nàng, “Trái lại phải thanh liêm mới đúng, yên tâm, ta chưa đến mức phải làm bẩn tay vì chút hoàng kim bạc trắng đấy.”
Nghe hắn nói thế, Tiểu Thất yên tâm hẳn, chợt sực nhớ đến một chuyện rất quan trọng, “Ây da, mới nãy lo lắng quá mà quên nhìn kỹ dung nhan Thánh chủ rồi.” Cơ hội tốt đến vậy mà nàng lại có thể bỏ qua, chỉ nhớ mang máng người trên long ỷ có nước da rất trắng, ngón tay dài, dường như không già nua như mình đã tưởng.
Lý Sở buồn cười vì suy nghĩ nhảy cóc của nha đầu này.
“Ta trông Thánh chủ còn khỏe, nào giống phải vội vàng lập trữ.” Trong thọ yến hôm nay cũng không tuyên bố chủ nhân Đông cung, song đội nghi trượng và vị trí của tam hoàng tử Triệu vương lại chiếu theo lệ của Đông cung, có bị mù cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Nên ta mới bảo tạm thời chúng ta chưa thể rời khỏi kinh thành này được.” Hắn và Triệu vương cũng đâu có giao tình, nhưng vì sao lúc này lại được triệu hồi tạm thời về nội phủ? Chứng tỏ vụ tranh chấp hoàng trữ vẫn chưa thực sự kết thúc, mà trái lại chỉ mới bắt đầu, “Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô vị này nữa, lần này phong tước tập tước ắt sẽ ban chiếu, sau lúc ấy chúng ta còn phải về Tần Xuyên một chuyến, làm lễ tế tổ phụ và phụ thân.”
Nhắc đến chuyện phải về Tần Xuyên, Tiểu Thất bất giác nhăn mày, chuyện bên đó còn rắc rối hơn cả kinh thành, cộng thêm hai người Mai Triệu, khéo lại “náo nhiệt” lắm đây.
***
Vì chuyện truy phong tước nên dạo này Lý Sở phải đi đi lại lại rất nhiều nơi, đến tận sau Trung thu mới thu xếp mọi thứ ổn thỏa, thậm chí ngay cả chuyện tập tước cho người nhà họ Ngô cũng được phê duyệt cùng. Ngày trước Ngô Triều Anh cũng từng chạy chọt ở kinh thành, song dù có được danh phận nhưng vẫn không thể công khai, lần này Lý Sở thuận tay giải quyết luôn.
Sau khi hay tin, cả gia đình nhà họ Ngô kéo nhau từ Du Châu lên kinh thành. Chuyện này khiến Tiểu Thất rất bất ngờ, sau khi thảo luận với Ngô Thiếu Quân, hai bên bèn cho người sang tòa trạch của Ngô gia ở kinh thành quét dọn thu xếp.
Đến cuối tháng Tám, người nhà họ Ngô đã tới kinh thành, Lý Sở và Mạc Trường Mạnh xin nghỉ, mở tiệc mời khách tại Ngô trạch.
Ba năm trước khi Tiểu Thất rời khỏi đất Du Châu, nàng chỉ là một thiếu nữ nhà họ Ngô bé nhỏ, đảm đương công việc của đại nha đầu trong phòng; vậy mà năm sau lại trở thành Quốc Công phu nhân, ngay cả Ngô Thiếu Quân cũng không sánh bằng.
Lúc gặp lại nàng, người nhà họ Ngô mang theo bao cảm xúc xốn xang, nhất là Đại thái thái Mã thị, bà ngó Tiểu Thất một lượt từ đầu xuống chân. Thấy nàng mặc áo dài đỏ thẫm thêu viền hoa mẫu đơn trên nền đen, bên dưới mặc váy lụa màu phù dung, trên đầu không có nhiều trang sức, chỉ dắt mỗi cây trâm ngọc hình phượng và một chiếc cài tóc điểm thúy to bằng ngón cái, đeo đôi bông tai hồng ngọc cùng chiếc vòng nạm ngọc tinh xảo trên cổ tay trái. Nét mặt hồng hào, đôi mắt quyến rũ, trông phần cởi mở, đứng bên Thiếu Quân, chẳng những không thua kém mà trái lại còn phúc tướng hơn.
Mã thị nghẹt thở, hơi không ra nổi mà cũng chẳng xuống được – những thứ này vốn là phúc của Thành Quân!
Mạc Trường Mạnh và Ngô Thiếu Quân vái chào xong, Lý Sở dẫn Tiểu Thất tới chỗ phụ mẫu, lần lượt hành lễ với Ngô lão thái thái cùng vợ chồng Ngô Triều Anh và Ngô Triều Kiệt.
Lão thái thái Ngô gia vui tới độ không khép nổi miệng, vội bảo bà Tôn ban thưởng cho hai đôi vợ chồng trẻ, tiền chẳng bao nhiêu, cốt là tấm lòng thương yêu của trưởng bối.
Gặp cũng đã gặp, chào cũng đã chào, lão thái thái bảo hai con trai dẫn hai cháu rể đi dạo, lại sai hai con dâu và cháu trai cháu gái đi chỗ khác, rồi bà dẫn Thiếu Quân và Tiểu Thất lui tới hậu đường.
Bà Tôn và Hồng Thược đã chuẩn bị sẵn tràng kỷ, trải đệm mềm, lót gối tựa, để ba người ngồi thoải mái.
“Hai con sống với ta từ nhỏ đến lớn, nay thấy vợ chồng các con ấm no hạnh phúc, lòng ta hết sức hân hoan.” Lão thái thái nhẹ nắm lấy bàn tay của hai người, “Nhà chúng ta không có gốc rễ ở kinh thành, lại chẳng giàu có bằng ai, sợ là sau này cũng không thể làm chỗ dựa cho hai con được bao nhiêu, hai con có thể giúp nhau như thế khiến ta rất vui.” Lão thái thái đã biết chuyện Tiểu Thất giúp Thiếu Quân, cũng nhờ đó mà một lần nữa bà phải nhìn lại Tiểu Thất. Cứ ngỡ nha đầu này chỉ biết khôn vặt, không ngờ cũng có kiến thức đến vậy, biết rằng nhà họ Ngô là chỗ dựa của con bé, tuy lòng có oán nhưng không để lộ ra ngoài, chẳng những sống chung hòa hợp với Gia Ấn, Gia Kích ở Dương Thành, mà khi đến kinh đô cũng giúp Thiếu Quân không ít chuyện, đúng là biết nhìn xa, chẳng trách tiểu tử Lý gia có thể phù chính nó, “Đoạn đường về sau ắt còn dài hơn, hai con phải nhớ thật kỹ, được chiều không nên kiêu, có nhục cũng chớ nản, làm việc phải nghiêm túc, không qua loa cẩu thả, không để tâm nhuốm bẩn. Chủ mẫu các nhà kỵ nhất những điều trên, đấy là tướng phá của, và cũng là điều tối kỵ của các con, cũng như của chồng và con cái của các con.” Đoạn, bà vỗ nhè nhẹ lên tay hai cô cháu gái, “Âm mưu quỷ kế là thứ không hay, có thể không dùng thì cố đừng dùng, có dùng cũng chỉ được dùng dương mưu, đã hiểu chưa?”
“…” Ngô Thiếu Quân và Tiểu Thất nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Lão thái thái nhìn bình phong gỗ tử đàn ở đằng xa một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng, “Còn về con cháu Ngô gia chúng ta… Những người dùng được thì đã đi hết, còn những người không dùng được thì, ta và cha mấy đứa đều ở Du Châu, muốn gieo họa tất sẽ hạn chế, có cha mấy đứa để ý, hẳn trước mắt sẽ không xảy ra chuyện xấu. Sau này khi ta và cha các con không còn, Gia Ấn và Gia Tuấn sẽ quản gia, hai đứa chúng nó được ông nội các con đích thân dạy bảo từ nhỏ, biết an phận thủ thường, đối ngoại cũng rất khá, tương lai khi các con có được chỗ đứng trong nhà, nếu giúp được gì thì cố giúp đỡ một hai, nhà ngoại mà vững thì cũng có ích cho hai con.”
Hai cô gái tất hiểu đạo lý này, âm thầm ghi tạc.
“Còn hai chuyện này, ta muốn lần lượt dặn từng đứa.” Lão thái thái quay sang nhìn cháu gái Thiếu Quân, “Ta biết mẹ con các con đồng lòng, cũng không ưa nói xấu mẹ con, nhưng con chớ quên những gì ta đã dạy con từ nhỏ đến lớn! Làm người phải nhớ ruột thịt, làm việc phải hiểu lý lẽ, con đường đường là phu nhân, so bì với một đứa thông phòng làm gì? Thị hồ đồ thì con cũng hồ đồ luôn hay sao? Chỉ vì ghen ghét mà quên cả chính sự của mình, con và thị đấu đá thì được gì nào? Đưa thị ta đi rồi, sau này mẹ chồng con lại rước ba bốn người tới, con có thể đấu đá nổi nữa không?” Bà thở dài, “Ta biết con thương Mạnh Nhi, không muốn nó dính dáng đến người phụ nữ khác, nhưng biện pháp này của con… Sống chết với một di nương thì có thể tâm ý tương thông được với nó sao?”
Ngô Thiếu Quân cúi gằm đầu, mặt đỏ phừng vì xấu hổ.
“Thế đạo vốn bất công với phận nữ chúng ta, có chuyện gì bà nội chưa trải? Bà nội cũng từng ở cái tuổi trẻ ấy, hiểu được suy nghĩ của các con về thị thiếp, nhưng biết làm gì nữa đây? Xách đao đi nói lý với chồng? Con xách có nổi không? Nếu đã không xách được, thế thì cứ mặc họ xử lý chuyện của họ! Từ rày về sau, chớ có nghe lời mẹ con nữa, phải hồi tâm chuyển ý, quản lý hậu viện thật tốt mới là điều đúng đắn. Sau này đợi hậu viện vào cả tay con, thì còn kẻ chán sống nào dám nhảy múa trước mặt con nữa? Ta chậm rãi xử lý chẳng phải tốt hơn sao?” Lão thái thái chỉ muốn dí mạnh vào trán cháu gái.
Ngô Thiếu Quân ngúng nguẩy gọi “bà nội”.
Lão thái thái vẫn thương cháu lắm, không nỡ nói nặng lời, bà thở dài, đoạn quay sang vuốt tóc Tiểu Thất, “Còn nha đầu con, lúc đưa con đến Lý trạch, thực ra ta đã che giấu tâm tư, biết con luôn muốn ra ngoài với Nguyên Nhâm, nhưng lúc đó, nhà chúng ta thật sự… Ta biết con đã chịu khổ không ít ở Lý trạch, là Ngô gia nợ con.”
Tiểu Thất không ngờ lão thái thái lại nói thẳng như vậy, quả nhiên, thành thật chính là dương mưu lớn nhất, nàng chẳng thể phản bác được, bởi vì những gì đối phương nói là sự thật, “Con và anh con lớn lên trong cái nhà này, nhờ lão công tước và lão thái thái cưu mang, nuôi anh em chúng con như công tử tiểu thư, từ lâu đã là người của nhà ta, sao có thể nói nợ này nợ kia ạ?”
“Con có thể nghĩ được vậy, chứng tỏ là đứa trẻ hiểu chuyện.” Bà vuốt ve ngón tay mảnh dẻ trắng nõn của Tiểu Thất, “Con là đứa thông minh, lại có phúc khí, nói không chừng tiền đồ tương lai của nhà ta cũng phải nhờ cả vào con, những lời ta nói vừa rồi, con hãy nhớ kỹ. Đại gia tộc tay nắm quyền cao như Lý gia, có được ngày hôm nay một phần dựa vào âm mưu quỷ kế, không có việc gì là đơn giản và cũng chẳng có ai là sạch sẽ, bây giờ con dấn thân vào đó, có thể đi được bao xa đều do lòng con quyết định, chứ không phải là những thủ đoạn cướp gà trộm chó kia. Ngoài hậu viện, bình thường con cũng nên chú ý nhiều tới bên ngoài, chuyện của cánh đàn ông, nữ giới chúng ta không tiện can thiệp, song cũng phải có áng chừng một hai, nếu không khó mà giúp chồng xu cát tị hung, và đã chẳng thể xu cát tị hung thì cũng chẳng biết chồng đang nghĩ gì, còn nói chi đến tâm ý tương thông. Con có hiểu lời ta nói không?”
Tiểu Thất nghiền ngẫm thật kỹ, gật đầu.
Lão thái thái thở dài một hơi, “Ta là người Mạc gia Trường Ninh, năm xưa thành thân với ông nội các con, theo lý là gả thấp, nhưng ông cố ngoại của các con cảm thấy ông ấy là tài năng có thể bồi dưỡng, hơn nữa tổ tiên cũng chẳng phải hạng vô danh, nên mới gả ta sang, và đúng là ông nội các con rất có tài trị quốc, đáng tiếc chẳng có vận may.” Vị hoàng đế tán thưởng tài năng của ông lại băng hà sớm, còn trẻ đã bị điều ra xa trung tâm quyền lực, “Ta cũng có lúc khổ sở, chán nản, cảm thấy không đáng, nhưng còn cách nào được đâu, chuyện trên đời vốn dĩ vô thường. Ta và ông ấy ở lại Du Châu chờ đợi ròng rã suốt ba mươi năm, nhìn ông ấy dần dần già đi, nhưng rồi vẫn liều mình lần cuối vì tương lai của con cháu, lòng ta rất buồn, lại càng không phục, con cháu Ngô gia chúng ta, nếu bàn về trung quân ái quốc, văn trị võ nghệ, mưu kế hành sự thì nào thua kém con cháu nhà ai? Cớ gì mà phải long đong như vậy, cho nên… ta mới nhẫn tâm gả chị em con đi, với Ngô gia lương tâm ta không thấy thẹn, nhưng với chị em các con…” Bà lắc đầu.
Xét một cách công bằng, đến bây giờ Tiểu Thất vẫn chưa nguôi khi năm đó đột nhiên bị đưa đến Lý trạch, nhưng nàng cũng hiểu trên đời này nào có công bằng tuyệt đối. Ngô gia đã nuôi nấng anh em nàng nhiều năm, cũng không bị đối xử lạnh nhạt, tiêu chuẩn ăn ở giống Ngô Gia Ấn và Ngô Thiếu Quân, nuôi nên béo tốt như thế cũng là công lao của người ta, có được tất có mất, đó mới là công bằng. Vì vậy mà nàng không quá căm hận Ngô gia, cùng lắm cũng chỉ xa lánh về mặt tâm lý. Nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ, thân thế đạo này, nhất là khi có nhà chồng như vậy, thì nhà ngoại và con cái rất quan trọng với nàng, sau khi cân nhắc cho tương lai, nàng không những không thể phủi sạch quan hệ với Ngô gia, mà về sau còn phải giúp đỡ bọn họ nhiều thêm, vì từ phương diện nào đó mà nói thì nàng và bọn họ có lợi ích gắn liền, không liên quan đến tình cảm riêng tư.
Lão thái thái trông có vẻ muốn nói riêng với Tiểu Thất, bảo Thiếu Quân ra ngoài tìm bà Tôn, nói là có gì đó muốn cho Văn Nhi và Hằng Nhi.
Thiếu Quân đi rồi, bà mới quay sang hỏi Tiểu Thất: “Nghe nói ở bên Tần Xuyên có thêm hai di nương?”
Biết kiểu gì lão thái thái cũng muốn hỏi việc này, Tiểu Thất gật đầu, “Là con gái nhà ngoại của Đại tẩu và Tam tẩu.” Xuất thân không kém gì nàng.
Lão thái thái nhíu mày, “Chẳng phải bảo Vương gia có đưa cô em họ nào đó đến à?” Việc này là từ miệng vợ Gia Ấn truyền đến Du Châu.
Tiểu Thất cũng từng nhắc tới những chuyện ấy với mấy bà chị dâu Ngô gia, nên lão thái thái có biết cũng không lạ, “Diên Sơ sợ muội ấy chịu tủi nên đã đưa về rồi, bây giờ đã tìm nhà chồng khác, hai tháng nữa sẽ xuất giá.”
Lão thái thái thở phào, “Con có thể tiễn vị tôn phật đó đi là chuyện tốt rồi, còn hai người Mai Triệu…” Bà nghĩ ngợi, “Hai nhà bọn họ đã đắc chí quá lâu ở Tần Xuyên, gặp Tần Xuyên nhân số ít ỏi, thời buổi rối loạn, bọn họ thực sự như sói với hổ, e sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Con giữ hai người đó lại cũng hay, không những chặn đường của người khác, mà Lý gia cũng không dám để bọn họ dễ dàng quấn lấy, suy cho cùng chẳng gì quan trọng bằng dòng dõi.” Hai mắt sáng lên Tiểu Thất, nha đầu này biết tính kế hơn đứa cháu gái ngốc nghếch kia của bà, biết với xuất thân của trượng phu, tuyệt đối không có khả năng chỉ có một thê thất, nên trước hết là để hai người khó dây dưa chiếm chỗ, cản đường những người phụ nữ khác, mà đồng thời cũng giữ thanh danh cho con gái hai nhà Mai Triệu. Trông tiểu tử Lý gia kia có vẻ cũng không định đưa bọn họ tới, dù gì Hằng Nhi vẫn còn quá nhỏ, “Nếu Thiếu Quân có được phân nửa tâm tư như con thì ta yên tâm hơn.”
“…” Gừng càng già càng cay, chút tính toán của nàng đã bị bà nhìn thấu, Tiểu Thất cảm thấy đẳng cấp của mình vẫn còn quá non.
Lão thái thái thấy sắc mặt Tiểu Thất khác lạ, cười nói, “Xu cát tị hung vốn là bản năng của con người, nào phải chuyện xấu, chớ khúc mắc trong lòng, con phải nhớ kỹ, bây giờ con đã là chính thất phu nhân, là nữ chủ nhân thực sự của Lý trạch, làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, còn các nàng…” Bà hừ lạnh, đoạn không nói thêm, “Quan trọng nhất vẫn là cơ thể mình, nhất định phải khỏe mạnh.” Chỉ có khỏe mạnh mới có thể nuôi nấng được con cháu khỏe mạnh.
Tiểu Thất vâng dạ từng điều một.
Đúng lúc này ở đằng trước có người đến thưa, báo là bữa tiệc đã chuẩn bị xong.
Hai bà cháu dừng lời tại đây