• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là đợt tuyết lớn nhất mùa Đông năm nay.

Chỉ mới vài ba canh giờ mà thế giới bên ngoài đã ngập trong màu trắng xóa. Sau khi dỗ hai anh em Hằng Nhi lên giường ngủ, Tiểu Thất khoác áo đội mũ, bước ra khỏi cửa.

Phương Như đi trước che ô, nhưng chủ tớ hai người còn chưa ra khỏi phòng thì bên trong đã truyền đến tiếng con nít cười nói – hai anh em lại chạy tới một giường mà nghịch nữa rồi.

Tiểu Thất ngoái đầu nhìn vào phòng, thở dài một hơi, dặn nhũ mẫu chớ để hai đứa chơi lâu quá.

“Phu nhân, mình về phòng chứ ạ?” Ra khỏi cửa viện, Phương Như hỏi.

Tiểu Thất nhìn về cửa hiên ở Mai viện, mấy hôm trước Lý Sở đã đến đại doanh ở ngoại ô kinh thành, nghe nói vài ngày nữa Thánh chủ sẽ tới kiểm tra, cánh võ tướng đang loay hoay bận ngập đầu, năm mới còn không thể về nhà, “Đến Tùng Bách viện trước.” Không đến dặn dò Vương ma ma là nàng lại không yên tâm.

Khi đến Tùng Bách viện, Vương ma ma mới rửa mặt xong ngồi trên đầu giường, Tiểu Thất ngồi bên mép giường, thấy cháu dâu đang thêu băng đeo trán cho bà, nàng đi đến nhận lấy kim chỉ, nhân tiện chuyện trò cùng bà.

Bà lão kể chuyện thường không ăn nhập đầu đuôi, lặp đi lặp lại hoài, nhất là khi nói tới những chuyện thú vị của Lý Sở hồi bé, bà cứ nói đi nói lại. Tuy đã nghe không dưới mấy chục lần, nhưng lần nào nghe nàng cũng cảm thấy rất vui, có khi đang nói, một già một trẻ cùng cười rộ lên.

“Hôm kia Mai Linh gửi thư từ Xuyên Bắc đến cho ta.” Kể xong chuyện Lý Sở tòng quân năm xưa, bà lão bất thình lình nói sang chuyện khác.

Tiểu Thất không phản ứng kịp, nụ cười trên mặt chưa kịp tắt, “… Thế ạ, nàng ta vẫn khỏe chứ?”

“Hai người không cần giấu ta nữa, ta biết cả rồi.” Bà lão thở dài, “Con bé làm ra chuyện sai trái ấy, đúng là quá đáng giận, chớ chỉ phạt riêng nó mà nên phạt cả ta nữa, đều do ta làm hư nó, suýt nữa hại con và Hiên Nhi, giờ nghĩ lại mới thấy rùng mình.” Nếu nha đầu này gặp mệnh hệ gì thật thì cái nhà này biết làm sao đây?

“Chỉ là Mai Linh nghĩ quẩn nhất thời, bị kẻ xấu lợi dụng nên mới như vậy, chứ bản tính không xấu.” Nếu thật sự có ý đồ xấu thì đã không phải chờ lâu đến vậy mới chịu xuống tay với nàng, “Đúng là khi biết việc này con rất giận, nhưng chuyện qua đã lâu, Hiên Nhi nay đã lớn, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ma ma đừng tự trách nữa kẻo con lại thấy có lỗi.” Nàng vỗ tay bà trấn an, sau đó lại nói qua chuyện khác, “Có lẽ giờ nàng ta cũng đã nghĩ thông rồi nhỉ?”

Bà lão cười cười, “Ừ, bức thư này là chồng nó viết, nói mùa Thu năm nay đã sinh được một bé gái, mẹ con bình an, hai mẹ con đều trắng trẻo khỏe mạnh.”

“Đó cũng là người giỏi.” Tiểu Thất khen chồng Mai Linh một câu, nàng là chủ mẫu Tây phủ, mọi sản nghiệp và thu hoạch trong nhà đều phải qua tay nàng, nên lẽ dĩ nhiên nàng biết rất rõ tình hình ở trại ngựa Xuyên Bắc, “Vẫn là ma ma biết nhìn người.” Chọn người bản tính lương thiện, giống như vợ chồng Lâm Điền Sinh, đến giờ nàng vẫn trọng dụng bọn họ.

Bà lão cười nói, “Ta là người chỉ lao động chân tay, nếu không phải lão phu nhân đi sớm, người theo bà ấy cũng đi mất, còn lại đều là những kẻ chăm chăm tư lợi, thì đã không đến lượt ta chăm sóc tiểu chủ tử. Ta biết chữ cũng là nhờ về sau cùng học với tiểu chủ tử, nhưng không giỏi ca từ thi phú như các con, nên toàn chọn người tay chân vụng về, chẳng trách tiểu chủ tử không thích.” Nha đầu Mai Linh là người nhanh nhẹn nhất mà bà từng chọn, tiếc là vẫn không lọt vào mắt Lý Sở, phục vụ trong phòng chủ lâu như thế mà đến một ngón tay chủ cũng không muốn động vào, “Người trước con, hầy…” Nói gì thì Ngô Thành Quân cũng là chị họ của nha đầu này, bà không tiện bình luận trước mặt nàng.

Tiểu Thất cười cười, cũng không phụ họa thêm, người chết là lớn, hơn nữa Thành Quân còn có quan hệ thân quyến với nàng.

“Lần đầu tiên gặp con, lòng ta lạnh hơn nửa.” Nhớ lại cảnh mới gặp nha đầu này năm xưa, bà mỉm cười, “Cậu ấy là do ta nuôi lớn, nên ta biết rõ cậu ấy thích gì hơn người khác. Không phải chê con giống hồ ly tinh, chỉ là lo tương lai tiểu chủ tử sẽ đi theo đường giống phòng lớn.” Chuyện Lý Hạ ái thiếp diệt thê hồi ấy đã gây ra không ít náo loạn tại Tần Xuyên, bà cũng sợ Lý Sở bước vào con đường này, “Ta giấu con tìm tiểu chủ tử tâm sự, cậu ấy chỉ bảo ta yên tâm, nói bản thân mình tự có phân lượng. Rồi về sau, ta thấy cậu ấy cũng loạn tấc lòng. Con còn nhớ huyết yến hồi đó không? Dù đã lớn thế rồi nhưng đó là lần đầu tiểu chủ tử nhờ người đưa thứ như vậy về, bảo là biếu ta, cũng là lần đầu trong nhiều năm qua nghĩ tới việc biếu đồ ăn, còn tốn bao công sức, nhờ người đưa từ Lĩnh Nam về, trước kia cậu ấy đâu biết gì về mấy thứ đồ ăn của phụ nữ như này? Con nói xem, cậu ấy là vì bà già này sao?”

“…” Tiểu Thất bị hỏi mà lấy làm xấu hổ.

“Từ đó trở đi ta coi như đã rõ, có cản cũng không cản được. Lại thấy con không có tính hiếu thắng, nên tự nhủ thôi cứ tùy cậu ấy, xe đến trước núi, có lẽ sẽ tự tìm thấy đường.” Bà đưa tay sờ búi tóc của Tiểu Thất, “Cũng may là cả hai vẫn sống với nhau đến bây giờ.” Mắt bà cụ lóe sáng, “Nha đầu à, ma ma già rồi, không biết còn có thể sống được bao lâu, nay ta giao cậu ấy cho con, con phải đối xử với cậu ấy thật tốt đấy, cậu ấy là đứa trẻ có đầu óc, nhất định cũng sẽ tốt với con.”

Nghe bà nói mà nàng lạnh sống lạnh, cứ như đang nghe bà dặn dò hậu sự, “Ma ma chớ nói những chuyện đó, Hằng Nhi vẫn còn chờ ma ma ban phúc trong hôn lễ mà.”

Bà cụ cười đáp ứng.

Lại chuyện trò thêm đôi ba câu, thấy bà dần buồn ngủ, Tiểu Thất nhẹ nhàng đặt kim chỉ xuống, cùng nha đầu đỡ bà nằm nghỉ.

Lúc rời khỏi Tùng Bách viện, tuyết nhỏ đã biến thành bông tuyết lớn.

Chủ tớ hai người đi trên hành lang quay về Mai viện, bỗng có bà tử ở cửa trong đến báo, Đại tiểu thư Đông phủ sai người tới hỏi phu nhân đã ngủ chưa, nếu chưa ngủ thì có thể gặp mặt được không?

Lý Lạc Quân muốn gặp nàng? Đúng thật là lần đầu tiên, “Có nói chuyện gì không?”

“Không ạ.” Bà tử trả lời.

Tiểu Thất suy nghĩ, sai Phương Như về phòng lấy một chiếc hộp gỗ đỏ đến.

Chưa tới một tháng nữa là Lý Lạc Quân sẽ được gả đến nhà họ Tôn ở Giang Nam, đồ hồi môn thêm vào đã được gửi đến Đông phủ từ lâu, chỉ thiếu mấy món đồ cá nhân, nhân dịp tối nay đưa sang luôn vậy.

***

Lý Lạc Quân và em gái Lạc Dung ở cùng một viện, người ở Đông phòng, người ở Tây phòng.

Lúc Tiểu Thất tới, hai chị em họ đều đang ở Đông phòng, nha đầu mới dẫn chủ tớ các nàng đến ngoài cửa thì bên trong đã có người vén rèm.

Rèm vừa vén lên, hơi ấm từ lò sưởi đập vào mặt, trong làn hơi ấm có lẫn hương lan thoang thoảng, thứ đập vào mắt đầu tiên khi bước vào phòng là bức bình phong thêu hình mèo vờn bướm trên hoa mẫu đơn, qua mép bình phong chạm rỗng, lờ mờ thấy được ánh đèn lay lắt bên trong.

“Thím tới rồi đấy à.” Người bước lên đón là em gái Lý Lạc Dung, cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đầu cao tới cằm Tiểu Thất, mặt tròn mắt hạnh, dung mạo rất đáng yêu, lại thêm cái miệng ngọt xớt nên rất được trưởng bối quý.

Lạc Quân đi sau em gái tuy chỉ mới mười lăm nhưng đã có nét e thẹn và thận trọng của một cô nương, cô bé đi đến đón Tiểu Thất, “Trễ thế này rồi mà vẫn làm phiền thím tới.”

“Dù sao cũng phải tới mà, đều do Ngũ thúc của con, mấy ngày nay chàng đi vắng, mọi chuyện trong nhà đổ hết lên đầu ta, thành ra chậm trễ, vừa hay tối nay đem ít đồ đến cho con.” Nàng chỉ vào chiếc hộp gỗ trên tay Phương Như.

“Để con xem thím đem gì tới nào, có phần của con không vậy?” Lạc Dung nghiêng đầu nhìn.

“Đợi ngày nào con ra cửa giờ Tý thì tự động có phần của con.” Tiểu Thất kéo Lạc Dung tới, “Gặp con ta mới nhớ ra, hôm trước theo tổ mẫu con đến Hắc gia chúc Tết, ta có gặp Thành công tử đấy.” Dưới sự tác hợp của Hắc Thị, Lạc Dung và cháu trai nhà họ Hắc là Thành Nhi đã chính thức đính hôn.

Vừa nhắc đến Thành công tử, mọi người trong phòng nhìn Lạc Dung cười cười, Lạc Dung xấu hổ đỏ bừng mặt, ôm tay Tiểu Thất lắc lư mấy cái, trách nàng cố ý nói chuyện này, lập tức cả phòng cười phá lên.

Vất vả lắm mới dỗ yên được Lạc Dung.

Lạc Quân dẫn Tiểu Thất đến Tây phòng, ngồi xuống bên cạnh giường sưởi, thấy Tiểu Thất không cầm theo lò sưởi, cô bé vội đưa của mình qua để nàng sưởi ấm.

Ba thím cháu hàn huyên vài lời, sau đó Lạc Quân nháy mắt với Lạc Dung, Lạc Dung há miệng ngáp một cái, nói mình buồn ngủ rồi, chào Tiểu Thất một tiếng rồi dẫn hai nha đầu về phòng mình.

“Đã muộn lắm rồi mà còn mời thím đến đây, Lạc Quân xin lỗi với thím trước.” Cô bé lùi về sau mấy bước, khuỵu gối nghiêm túc xin lỗi Tiểu Thất.

Tiểu Thất ngẩn người, tự nhủ hôm nay vị đại tiểu thư này làm sao thế? Sao lại nặng lễ nghĩa vậy! Nàng đặt lò sưởi cầm tay xuống, đứng dậy đỡ cô bé, “Có chút chuyện gì mà phải hành lễ trịnh trọng thế? Suốt ngày gọi thím dài thím ngắn, không lẽ là giả hả? Đều là người một nhà, có chuyện gì cứ nói.”

Lý Lạc Quân cụp mắt thở dài, đoạn giơ tay rót trà cho Tiểu Thất, “Chuyện của Mai gia, chẳng hay thím có nghe qua?”

“…” Tiểu Thất đã nghe qua chuyện tháng trước Mai gia bị cuốn vào chuyện quân phí Đại Uyển Khẩu, biết Lý gia đang nhổ cỏ tận gốc, vì Lý Sở cảnh cáo nàng đừng có dính dáng đến nên nàng cũng không tham gia vào, “Lần trước tới Hắc gia chúc Tết thì có nghe tổ mẫu con nói mấy câu, ta không hiểu rõ mấy chuyện đó cho lắm nên cũng chỉ để ngoài tai.”

“Cháu gái biết thím không muốn dính vào chuyện này, thật ra thì với bọn họ… con cũng không biết phải nói gì nữa.” Tay trái nắm chặt chiếc vòng trên cổ tay phải, một lúc sau cô bé mới nói tiếp, “Tổ mẫu cũng đã cảnh cáo con chuyện của Mai gia, không được nhắc đến, càng không nên dây dưa, con là người sắp xuất giá, vốn cũng chẳng liên quan gì nhiều tới con.” Cô bé mở miệng, “Chuyện hôm nay, con suy nghĩ mãi cả một buổi trưa, cũng đã hỏi tổ mẫu, bà cảm thấy con có thể tìm thím hỏi xem thế nào.”

“…” Hắc thị cũng biết? Hơn nữa còn bảo cô bé tới hỏi nàng? Thế thì chắc là không phải chuyện gì lớn, “Con cứ nói đi đừng ngại, nếu ta có thể giúp con thì chắc chắn sẽ không từ chối.”

“Là thế này, sáng hôm nay dì con có đến nhà thêm hồi môn cho con, nói là mấy hôm trước người dượng Ngụy gia đã đắc tội với Ngũ thúc, tối hôm qua tự dưng bị người của nội phủ bắt đi, giờ cả nhà đang rất loạn, không biết nên làm gì? Dì mới đến chỗ con cầu xin, vốn dĩ con cũng không muốn giúp dì ấy đâu, nhưng dì ấy… Ôi!” Mai Uyển Ngọc quỳ xuống trước cô bé, còn dập đầu nữa, dù không phải là dì ruột nhưng những năm qua nàng ta cũng đưa đến không ít xiêm y đồ ăn cho cô bé, thật sự không thể nào ngó lơ.

“Dượng Ngụy gia?” Không lẽ là Ngụy Hạ Nam?

“Chính là nhà ở đầu ngõ Ô Y.” Lạc Quân nói.

“…” Đúng là Ngụy Hạ Nam rồi, sao ông ta lại bỗng bị bắt? “Ngũ thúc con ra ngoài đã hơn nửa tháng, sao lại liên quan tới chàng được?”

“Con cũng không biết, chỉ nghe dì nói lúc người ở nội phủ dẫn đi đã vô tình để lộ, nói là đắc tội với Ngũ thúc.” Lạc Quân nói.

“Ngũ thúc con có bản lĩnh lớn đến đâu mà có thể điều động nội phủ trút giận cho mình?” Đây vốn dĩ không phải là phong cách hành sự của chồng nàng, nếu hắn đã muốn hại kẻ khác thì tuyệt đối không bao giờ báo tên họ.

“Tổ mẫu cũng nói không thể có chuyện đó, sau lại hỏi Tam thúc, Tam thúc bảo chuyện này phải hỏi Ngũ thúc, chỉ có chú ấy mới rõ ngọn nguồn! Giờ không chỉ dì con, nghe nói Ngụy gia cũng đi tìm tổ phụ và Tam thúc rồi, muốn xin Ngũ thúc nương tay.” Lạc Quân nói.

“…” Lần này thì Tiểu Thất thật không rõ là có chuyện gì nữa, nàng tin chắc chồng mình sẽ không rảnh rỗi đi gây sự, “Đợi Ngũ thúc con về, ta sẽ hỏi giúp con.”

Hai thím cháu đang nói chuyện thì bỗng rèm cửa Tây phòng được vén lên, người tới lại là Mai Uyển Ngọc.

Khác với lần gặp lúc trước, giờ đây nàng ta không còn trưng ra vẻ khiêu khích nữa.

Ngay khi Tiểu Thất ngẩn người, nàng ta bỗng quỳ sụp xuống.

Lý Lạc Quân đứng bật dậy, Tiểu Thất thì nhướn mày.

“Là ta sai rồi.” Mai Uyển Ngọc nhìn vào Tiểu Thất mà nói.

Vẫn nhận thấy trong mắt nàng ta có sự không cam lòng, nhưng nhiều hơn cả là bó tay và chán nản, đi tới đường cùng, dẫu không muốn cúi đầu thì vẫn phải cúi, bụng nàng ta đã hoài thai đứa con của Ngụy Hạ Nam, không thể để đứa trẻ vừa ra đời đã không có cha.

Tiểu Thất thực sự không rõ rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua ánh mắt của người phụ nữ trước mặt đây, nàng biết, cuộc tranh đấu quyền lực ngoài kia đã bắt đầu.

Đối với hai cô gái âm thầm phân tranh mà nói thì có vẻ nàng đã chiếm phần hơn, nhưng trong lòng không một chút vui vẻ, vì những điều này không do nàng kiểm soát. Nàng và nàng ta, thậm chí là tất cả mọi người xung quanh, cũng chỉ là một hạt cát trong cuộc đấu tranh quyền lực.

Như Ngô lão thái thái đã nói, hắn càng đi lên thì nàng càng phải học hỏi nhiều hơn.

Có lẽ đây mới là lúc cuộc sống của nàng thực sự bắt đầu.

***

Mười ngày sau Lý Sở mới quay về từ ngoại ô.

Người lấm bẩn, râu ria xồm xoài, dù đã tắm nửa ngày mà vẫn còn rất bẩn.

“Nàng cảm thấy ta để râu thế nào?” Hắn vừa mặc quần áo vừa hỏi nàng, lần này ở trong đại doanh gặp được kha khá tướng quân, có người còn trẻ hơn hắn mà đã nuôi râu, nhìn vào rất từng trải, hắn cảm thấy mình cũng đã đến tuổi nên nuôi râu.

Tiểu Thất bỗng nhớ lại lần đầu gặp hắn, hình ảnh ấy khiến nàng tự thấy rùng mình, “Đợi hai năm nữa rồi tính tiếp, thúc gia vẫn còn, chàng vờ già dặn cái gì.” Nàng mài dao cạo trên đá rồi nhúng vào chậu nước rửa qua.

Lúc ở Gia Châu, vì không tìm được thợ cạo lành nghề nên nàng thử cạo giúp hắn, dần dần hắn bắt đầu không quen để ai khác cạo râu cho mình.

Tắm rửa xong xuôi, mặc áo ngủ vào rồi nằm trên ghế dài, mặc bàn tay bé nhỏ múa qua múa lại trên cằm.

Hai vợ chồng nói tới những chuyện xảy ra gần đây.

Tiểu Thất nhân đó nói rõ đầu đuôi chuyện của Ngụy Hạ Nam với hắn, sau khi nghe xong, hắn im lặng một lúc lâu.

Đến khi cạo râu xong, Tiểu Thất cầm khăn ướt lau sạch thì hắn mới ngồi dậy, nhân tiện kéo nàng ngồi xuống đùi mình, “Thánh chủ đang cảnh cáo ta đấy, sợ ta gần gũi với Ngụy Liêu nên mới cố ý đào hố giữa ta và Ngụy gia, ai bảo gã Ngụy Hạ Nam không có mắt, cứ đâm đầu vào nên mới ra tay với ông ta.”

Suy nghĩ của Tiểu Thất đi vòng một vòng, thánh chủ cố ý rạch ròi hắn với Ngụy Liêu, đồng nghĩa là muốn cất nhắc bọn họ? Nghĩ tới đây, hai mắt nàng chợt sáng lên, “Có phải đã phái chàng đi đâu không? Là đâu vậy?”

“…” Nhìn nàng như thế, cuối cùng hắn cũng hiểu, nha đầu này thật sự không thích ở lại kinh thành, “Dương Thành, là chức cũ của Vạn Mạc Quân…” Còn chưa nói hết câu thì đã bị niềm vui của nàng cắt ngang.

“Cuối cùng cũng có thể về rồi.” Nàng hưng phấn dựa vào vai hắn thở dài, kinh thành dẫu phồn hoa nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về nơi đây.

Lý Sở vỗ nhẹ lên lưng nàng, vỗ rồi lại vuốt, ngón tay dần đi chệch hướng, len vào trong vạt áo, nhưng bị Tiểu Thất giữ lại trước người.

“Chuyện của Ngụy Hạ Nam, bên đó đã tới cầu xin Đại bá và Đại bá mẫu rồi, bọn họ không trực tiếp tìm thiếp nhưng lại thông qua Lạc Quân nói với thiếp, cứ cảm thấy xa cách thế nào.” Bình thường có chuyện gì cũng luôn nói thẳng với nàng, nhưng kể từ khi từ Gia Châu về, nàng có cảm giác Đông phủ hành sự luôn rất cẩn thận.

Lý Sở nhướn mày, “Có lẽ do cảm thấy ta đã trưởng thành rồi.” Sau khi nhậm chức Đại đô hộ Bắc phủ, ít nhiều gì cũng đã là chư hầu một phương, đương nhiên phải khác với ngày trước.

“…” Quả nhiên ở tít trên cao không thắng nổi lạnh lẽo, ngồi càng cao thì người gần gũi với mình càng ít đi, “Rốt cuộc Ngụy Hạ Nam đã đắc tội gì với chàng vậy?” Tiểu Thất vẫn rất tò mò chuyện này.

“Chẳng biết ông ta moi đâu ra hoàng lịch cũ, kết hợp với mấy người viết sớ vạch tội ta, nói lúc ta ở Bắc phạt đã ba lần bốn lượt tự ý điều binh, còn tự tiện đàm phán với Bắc Tề, có ý thông đồng ngoại địch, xin Thái Úy phủ điều tra cặn kẽ.” Hắn hừ lạnh, “Mấy năm qua ông ta thăng tiến quá nhanh, e là đã quên sạch, ỷ có Ngụy gia che chở, lại có Mai gia đứng sau xúi giục, hẳn là muốn mượn lý do đó để làm chứng Mai gia, dễ bề chống đối Tần Xuyên, thông qua đó ông ta cũng được Ngụy gia chú ý bồi dưỡng hơn.” Đáng tiếc Mai gia đã bị khép tội trước, nên mọi thứ ông ta đã làm bỗng biến thành trò hề, Ngụy gia trở mặt cũng rất nhanh, lập tức vạch rõ giới hạn với ông ta, vậy là mọi tội trút xuống đầu một mình ông ta.

“Chàng định làm thế nào?” Tiểu Thất hỏi.

“Cứ theo luật pháp Đại Chu.” Vừa hay nhân cơ hội này xóa sạch toàn bộ “vết nhơ bất đắc dĩ” hồi còn ở trong doanh trại Bắc phạt, từ phương diện nào đó mà nói thì đúng là Ngụy Hạ Nam đã giúp hắn giải quyết được nỗi lo.

“Mai Uyển Ngọc đến gặp thiếp, còn quỳ xuống nữa.” Tiểu Thất nói.

“Thứ đàn bà ngu xuẩn, nếu không bị nàng ta xúi gục thì tiền đồ của Ngụy Hạ Nam đâu bị ảnh hưởng?” Hơn nửa đời lênh đênh trong mưa gió, để rổi cuối cùng tất cả bị hủy hoại trong tay một người phụ nữ, thực không rõ nên nói Ngụy Hạ Nam đáng thương hay đáng buồn.

“Trên đầu chữ ‘sắc’ là một ngọn đao mà.”* Nàng nhéo bàn tay không đứng đắn của hắn ở dưới lớp áo.

(*Trên chữ sắc (色) có chữ đao (刀), ví với việc chết vì gái là cái chết tê tái.)

“Ta mà giống ông ta hả?” Rồi hắn trở mình đè nàng xuống ghế, nói nhiều thứ vô dụng như vậy, rốt cuộc bây giờ đã có thể vào chính sự được chưa? Hắn thèm cái mùi vị này từ lúc bước vào cửa kia kìa.

Trong tiếng sột soạt cởi đồ, nàng bất đắc dĩ hỏi hắn: “Về lại giường được không?” Chỗ này thật sự không thoải mái chút nào… Mà thôi, trông hắn có vẻ không để tâm, đành tạm chịu vậy.

Phòng tắm tĩnh lặng, nước trong thùng vẫn bốc hơi nóng, ánh nến nhảy múa bập bùng như muốn vượt qua bình phong rình ngó phong cảnh phía sau, nhưng mặc nó nhảy múa ra sao cũng không thấy được người đằng sau, chỉ nghe được âm thanh dồn dập từng đợt từng đợt.

“Diên Sơ… Hay là chúng ta sinh con gái đi?” Đây là lần đầu nàng gọi tên hắn.

***

Sau khi sinh Hằng Nhi, Tiểu Thất thật sự rất muốn có con gái, ai mà chẳng thế? Sinh con gái thì muốn con trai, sinh con trai lại muốn con gái.

Nhưng sinh Hiên Nhi xong thì Tiểu Thất quyết định sẽ không sinh nữa – người xưa nói không sai, sinh con đúng là bước trên hoàng tuyền, song khi nhìn áo bông nhỏ đáng yêu nhà người ta là nàng lại thèm muốn, mà đã muốn thì sẽ nuốt lời.

Lúc nàng hoài thai lần thứ ba thì cả nhà đã chuyển tới Dương Thành, Lý Sở bận chỉnh đốn quân vụ không có thời gian ở với nàng, nhưng không sao, các thái thái Dương Thành vẫn còn đó, nàng không thiếu người chuyện trò với mình.

Háo hức trải qua chín tháng, đến ngày lâm bồn, nàng sinh hạ được Lý Diệc Nam – là một bé trai!

Từ đó trở đi, cuối cùng nàng cũng kết thúc kiếp làm thỏ cái!

Trong mắt người khác, nàng là một người cực kỳ may mắn, có gia đình quyền thế nào lại không thích con trai? Tiểu Thất cũng thường xuyên an ủi mình như thế, nhưng mỗi khi đối mặt với đồng thời ba tiểu ma vương là nàng chỉ muốn nhét chúng vào lại trong bụng, ít nhất nếu làm vậy thì bên tai nàng có thể yên tĩnh được một lúc.

Vì để ba tiểu ma vương ngoan ngoãn, nàng đã bảo Lý Sở mời thầy dạy cưỡi ngựa, dạy quyền cước, dạy bắn cung thật nghiêm khắc vào, nhưng kết quả là không biết lúc nào trong nhà lại vỡ một góc, trong tủ tự dưng có thêm mấy lỗ, chẳng rõ vì sao ván giường lại sụp, quần áo mới thay mà chỉ chớp mắt đã trở nên rách rưới…

Than vãn? Nàng sẽ không than vãn nữa, vì cha chúng nó đã nói, con trai đều như thế, hồi còn bé hắn cũng vậy! Thậm chí Vương ma ma còn bênh, đúng đúng đúng, hồi bé hắn còn ghê gớm hơn tụi nó nữa!

Sau đó nàng cũng mặc kệ, từ bỏ hình tượng mẹ hiền dịu dàng, bắt đầu dùng vũ lực giải quyết vấn đề, yêu cho roi cho vọt —— người xưa đúng là không lừa chúng ta!

Khẽ tay này, đánh đít này, mình đánh mệt thì để Hằng Nhi đánh hai em, còn Hằng Nhi thì để cha nó trị, nàng chỉ việc ngồi bên cắn hạt dưa!

Hiệu quả vô cùng rõ ràng!

Năm thứ tư quay về Dương Thành, Bắc Đô hộ phủ đổi chỗ, ngày một lại gần biên giới phía Bắc. Một năm ấy xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là Lý Sở được tập tước Quốc công, sau đó là Mai thị phòng lớn đổ bệnh qua đời, Phàn di nương được phù chính, nửa tháng sau, Lý lão thái gia qua đời, Đại bá phụ kế thừa tước Vương.

***

Lại một mùa Đông rét đậm.

Tiểu Thất dẫn con út từ Đông phủ về Mai viện.

“Vì sao Đại ca, Nhị ca có thể ngủ lại chỗ Thần ca ca, còn con thì không được?” Cậu nhóc rất bất mãn vì mẹ cứ bắt cậu phải về.

“Vì hai anh ngủ không tè dầm.” Tiểu Thất đáp rất ngắn gọn mà cũng rất trí mạng!

Cu cậu buồn bực cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên thì dõng dạc nói: “Sau này con sẽ không tè dầm nữa!”

“Mẹ không tin lời thề, chỉ xem kết quả.” Bước vào phòng, nàng buông tay con ra, nhận lấy lò sưởi nha đầu đưa.

Con trai nhìn nàng, nghiêm mặt một lúc lâu rồi sau đó xoay người chạy về phòng, quyết định kiểu gì tối nay cũng phải để mẹ thấy được quyết tâm của mình.

Nhìn cu cậu chạy tót vào phòng, Tiểu Thất thở phào, để nha đầu cởi áo khoác trên vai xuống, rửa mặt súc miệng xong xuôi thì đổi sang bộ đồ nhẹ nhàng.

Tấm rèm được vén lên, Hồng Phất và Phương Như lần lượt bước vào.

Nay cả hai đều đã làm vợ, chồng làm việc trong phủ nên dù xuất giá thì vẫn hầu hạ ở chỗ của Tiểu Thất.

Sáng hôm nay nàng sai hai người đem quà đến Ngô trạch và Mạc phủ, hai nhà đã gửi không ít đồ cúng trong tang lễ của Lý lão thái gia, do đó không thể không đáp lại.

Hai cô gái lần lượt kể rõ tình hình ở hai phủ.

“Kể từ khi vào Đông, Mạc lão thái thái nằm trên giường suốt, chân không nhúc nhích nổi nhưng miệng mồm vẫn rất lợi hại, đừng nói cô thái thái, ngay cả cô gia cũng không muốn ngồi lâu trong phòng, nha đầu bà tử phục vụ bị mắng cho tối mặt.” Phương Như nói, “Lúc em sang, mới đi tới cửa viện đã nghe thấy bên trong mắng mỏ, đúng là vất vả cho cô thái thái rồi.”

“Tinh thần khỏe thế thì hẳn không có chuyện gì đâu, chỉ tội mỗi Thiếu Quân.” Tiểu Thất thở dài.

“Cô thái thái đã nhận lễ của phu nhân rồi, còn cho người đưa về mấy món trang sức, nói năm ngoái cô gia đi sứ Nam Việt được ít vật liệu tốt, bèn tìm thợ đánh mấy bộ.” Phương Như đặt hộp trang sức lên bàn.

Tiểu Thất mở ra nhìn, bên trong là nguyên bộ trang sức cài đầu, “Đúng là vật liệu quý, thợ làm cũng khéo quá, cất đi, Tam tiểu thư phòng lớn đã hứa hôn, giữ lại để làm của hồi môn cho cô bé.” Lệnh nha đầu cất vào ngăn tủ.

Thấy nha đầu đã cất hộp trang sức, Hồng Phất đưa tới chiếc tay nải lụa đen, “Còn đây là các cữu thái thái bảo mang về, nói là đồ lão thái thái cho cháu trai cháu gái trước lúc lâm chung.”

Tiểu Thất đặt tay lên tay nải, giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu. Ngô lão thái thái qua đời vào mùa Hè năm ngoái, khi tin tức đưa đến Dương Thành, nàng cùng hai anh em Gia Ấn Gia Kích tức tốc quay về Du Châu ngay trong đêm, đáng tiếc vẫn chậm một bước, vì trời quá nóng, không thể giữ thi thể lâu nên người nhà đã hạ táng lão thái thái, các nàng không thể nhìn mặt bà lần cuối cùng.

Đúng là nàng có hơi giận lão thái thái, nhưng trên hết vẫn là lòng cảm tạ, hơn nữa nàng vẫn luôn ở cạnh bên bà kể từ khi đến thế giới này, chịu ảnh hưởng rất lớn từ bà, ngoại trừ Lý Sở, có lẽ chỉ những lúc bên bà mới khiến Tiểu Thất cảm thấy an toàn.

Im lặng một hồi lâu, nàng mở tay nải ra, ngoài mấy món trang sức thì còn có một bộ váy cưới…

“Bà Tôn nói, năm đó ở Trường Ninh, lão thái thái đã bảo bà ấy chuẩn bị đồ cưới cho phu nhân, tiếc rằng trên đường về lại nhận được tin tiểu thư Thành Quân mất, lúc ấy mới chuẩn bị mỗi áo ngoài, thế là đành gác chuyện đồ cưới lại. Lão thái thái nói bà ấy vẫn luôn canh cánh chuyện này, nên dặn bà Tôn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ váy cưới cho người.” Hồng Phất thuật lại lời của bà Tôn.

Ngón tay vuốt ve nút cài trên áo cưới, nàng nở nụ cười xót xa, miệng lẩm bẩm, “Bà cụ sắc sảo này.” Dẫu nói thế, nhưng nước mắt đã rơi xuống váy cưới tự lúc nào.

Đêm hôm ấy, Lý Sở uống rượu ở Đông phủ xong thì quay trở về – ba ngày trước Lạc Dung phòng lớn đã xuất giá, nay về lại mặt đúng giỗ trăm ngày của lão thái gia.

Vừa bước vào cửa, Lý Sở lập tức thấy có gì khang khác, vì trong phòng rất thơm mà chẳng có lấy một người. Hắn đi tới vén rèm phòng trong lên, chỉ thấy vợ đang ngồi trước bàn, soi gương trang điểm, trên người là bộ váy cưới đỏ thắm.

Lý Sở không đi vào mà tựa vào khung cửa, nhìn đăm đăm tân nương nhà mình, một lúc sau mới cười nói, “Ngoài trời tuyết đang rơi.” Nàng rất thích những ngày tuyết rơi, lần nào về cũng đòi hắn dẫn nàng đi ngắm tuyết, tiếc là ngoài cái lần đi lạc ở bên ngoài khu nước nóng Dương Thành năm ấy ra, hắn vẫn chưa thể đi ngắm tuyết cùng nàng thêm lần nào.

Nghe nói tuyết rơi, Tiểu Thất đứng dậy toan mở cửa sổ.

Nhưng nàng còn chưa đứng vững thì hắn đã kéo tay nàng rời khỏi phòng, đi đến chuồng ngựa.

Sau khi từ Gia Châu trở về, Ô Nhĩ Thanh chính thức “giải ngũ”, rất ít khi được nam nữ chủ nhân dắt ra ngoài. Nay được dắt ra, nó hưng phấn nhấc cao bốn vó, vui sướng phi tới.

“Ngồi vững nhé.” Khi cả hai đã ngồi lên lưng ngựa, hắn cúi đầu nói với người trong lòng.

Ô Nhĩ Thanh ngẩng mặt lên trời hí một tiếng dài, bốn vó đạp tuyết, lao vút đi như tên rời cung, trên đường đi truyền đến tiếng la hét của đám người hầu.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đến khi giữa đất trời chỉ còn lại một màu trắng xóa.

Cuối cùng, một đôi trai gái cùng một chú ngựa dừng lại đỉnh núi Hoàng Hoa, mắt thâu trọn khung cảnh nhà nhà thắp đèn sáng rực kinh thành.

“Lý Sở, tự Diên Sơ.” Bất thình lình, hắn quay sang nói với nàng.

Nàng mỉm cười, “Tiểu Thất.”

Màn trời mặt đất, cùng người bạn già Ô Nhĩ Thanh của họ.

Còn gì hợp hơn để tổ chức hôn lễ chính thức.

***

Trích từ lịch sử Đại Chu:

Lý Sở, tự Diên Sơ, Chu tướng, Hậu Hán Bắc Vương tôn, thụ phong Đại đô hộ Bắc Đô hộ phủ, thu phục mười ba châu ngoại thành, năm Mậu Thân, chặn Bắc Tề tại Thiên Môn Sơn, cùng Nam hầu Ngụy Liêu cùng thời, sử xưng “Nam Bắc phong tướng”. Trưởng nam Hằng, mười sáu tuổi đánh đổ kinh sư Bắc Tề, mười lăm năm sau, con cháu về Tần Xuyên kế thừa Hán Bắc vương, sinh ra thế hệ Ngụy Võ đế đời sau.

Trên đây là toàn quá trình Hán Bắc xưng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK