• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người thay thế

"Trôi hết trang điểm rồi."

Chu Khiết ngước mắt liếc nhìn Thẩm Doãn, giọng bình thản nói một câu. Thẩm Doãn theo bản năng sờ sờ khóe miệng mình, chợt nhớ ra trước khi đi phu nhân đã cố tình lấy khăn vuông nhỏ Hermes ra giúp nàng lau sạch khuôn mặt dính đầy những chất lỏng mà phu nhân ban tặng.

"Cho em, giữ kỹ nhé."

Phu nhân nhét khăn vuông vào trong túi tiền của nàng, lấy 'cái khăn dắt túi' màu tím trong túi áo Thẩm Doãn ra mặc vào. Nàng đứng dậy, không có một chút kiêng dè hay xấu hổ, đến chuyện như thế cũng có thể làm với tư thái tao nhã được. Thẩm Doãn đứng tại chỗ nhìn nàng, mãi đến khi phu nhân đi tới, ngón tay chỉa chỉa vào cái lều căng lên dưới hạ thân nàng.

"Cái này cũng không được để người ta nhìn thấy."

"Em sẽ giải quyết tốt, thưa phu nhân."

Diệp Lam thấy nàng thông minh lanh lợi, vui vẻ nở nụ cười, ban thưởng cho nàng cái xoa đầu.

"Ngoan."

Cái gọi là giải quyết, chính là đi vào phòng tắm không một bóng người, lẳng lặng chờ tuyến thể tự động khôi phục bình tĩnh và mềm lại, không còn đội lên thành cái lều nhỏ làm nàng đi tới đâu cũng xấu hổ vì sự gây chú ý này.

Có điều phương pháp này tựa hồ không có tác dụng gì, Thẩm Doãn lấy điện thoại Vertu vàng ròng ra liếc nhìn thời gian, đã qua nửa tiếng rồi mà nửa người dưới căn bản không có gì thay đổi, căng phồng chen chúc giữa hai chân.

Nếu như mặc váy thì tốt rồi.

Thẩm Doãn thầm nghĩ trong lòng, coi như có phản ứng sinh lý cũng sẽ không rõ ràng như mặc quần.

Đặc biệt lại là loại quần bó sát người như thế này.

Đương nhiên nàng không hề nhận ra đây là sự trừng phạt của phu nhân, mắt thấy giờ nghỉ trưa đã sắp kết thúc, Thẩm Doãn đi vào buồng vệ sinh riêng, kéo quần xuống, quay về bồn cầu công nghệ cao nhập khẩu từ Nhật Bản, làm cái việc mà nàng chưa từng thông thạo - tự sướng.

Bên trong căn phòng nho nhỏ, từ từ vang lên tiếng thở dốc hào hển của thiếu nữ.

Nếu như lúc này ngoài cửa có ai nghe được ắt hẳn sẽ cho rằng đây là một Omega yểu điệu nào đó đang vào kỳ động dục, nhưng hạ thể dâng trào của thiếu nữ lại đang mãnh liệt tuyên bố mình chính là một Alpha.

Kỳ lạ ghê.

Thẩm Doãn cắn môi, động tác trên tay càng ngày càng dùng sức, thậm chí còn sinh ra cảm giác hơi đau, nương theo sung sướng cùng nhau truyền về não bộ.

Tại sao, lại không tới được vậy?

Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo lập loè dục vọng khó nhịn còn có một chút lo lắng cấp bách vì sắp hết thời gian.

Không thể tới trễ được.

Thẩm Doãn hiểu rất rõ tình cảnh hiện giờ của mình, chẳng qua nàng được người ta tôn kính phong quang vô hạn, tất cả đều nhờ vào phu nhân, chứ không phải tự bản thân nàng. Chỉ có nhân lúc này học tập cho tốt, nỗ lực vươn lên, Thẩm Doãn mới có thể biến những vật chất này thành thứ thực sự thuộc về mình.

Thế nhưng nàng càng lo lắng, lại càng không tới được, như là tàu lượn siêu tốc kẹt giữa lưng chừng dốc, không trên không dưới treo lơ lửng giữa không trung, khó chịu cực kỳ.

Làm sao bây giờ?

Thẩm Doãn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm thế nào cho phải. Nàng tức giận, oán hận đánh vào chính hạ thể của mình, như thể không cảm nhận được đau đớn, còn dùng sức ngắt nhéo đến mấy lần.

Bắn ra đi, nhanh lên nào.

Vô dụng.

Bộ phận sinh dục to lớn giúp nàng có thể ung dung được tuyển vào vai nữ chính AV giờ phút này lại thành trở ngại trên con đường nhân sinh của nàng với thái độ hoàn toàn không hợp tác, làm cho Thẩm Doãn bất lực che mặt lại.

Ngón tay vừa hầu hạ phu nhân bỗng truyền đến một hương hoa nồng nặc.

Chờ đã.

Thẩm Doãn ngẩng đầu lên, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngón trỏ và ngón giữa, nàng như sực nhớ đến điều gì, lấy cái khăn Hermes từ trong túi tiền, mở ra trong lòng bàn tay.

Không cần tới gần, tin tức tố của Omega đã phảng phất ngay chóp mũi của nàng.

Là mùi vị của phu nhân.

Khăn vuông che lại khuôn mặt hồng hào, Thẩm Doãn vừa ngửi dịch thể của phu nhân, tay phải vừa tiếp tục tuốt hạ thể, hồi tưởng lại khi nãy, phu nhân ở dưới người nàng, ở trong tay nàng, ở trên môi lưỡi nàng, dáng dấp nở rộ rên rỉ.

Hệ thần kinh đã ngưng chiến bỗng bị dịch thể của Omega kích thích lại bắt đầu có phản ứng, từ thức tỉnh đến sôi trào chỉ mất một thời gian ngắn ngủi như cái chớp mắt. Bánh xe dưới sự thúc đẩy to lớn từ bên dưới dần kéo lên cao, tiếng Thẩm Doãn thở dốc trở nên gấp gáp, dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt.

Tới rồi --

"Hứmm ahhhh..."


Thân thể nàng run lên bần bật, giống như khoái cảm dâng trào lan khắp toàn thân, giội rửa mỗi sợi dây thần kinh. Tinh quan thất thủ, chất lỏng từ lỗ nhỏ đổ xuống ào ào, bắn vào bồn cầu giống như nước tiểu, nhuộm nước bồn thành một màu trắng dâm mỹ.

Thẩm Doãn thở hồng hộc, như vừa trải qua một cuộc đua sinh tử, trái tim nàng nhảy lên kịch liệt, cảm thấy vừa mừng vừa sợ như vừa sống sót qua khỏi nạn tai.

Nắm khăn vuông, chóp mũi vẫn còn lưu lại mùi thơm của phu nhân, như thể mùi vị này đã ngấm vào trong da thịt nàng. Nàng liếc nhìn khăn trong tay, quỷ thần xui khiến thế nào lại dùng khăn vuông dính dịch thể của phu nhân đi lau hạ thể của chính mình, như muốn lưu giữ cả khí tức của mình vào lớp vải to bằng lòng bàn tay.

Sau đó cất giữ cẩn thận, để vào trong túi xách của mình.

"Avril, cô dặm lại lớp trang điểm cho đại minh tinh tương lai của chúng ta đi, bộ dạng hiện giờ của cô ấy trông cứ như con chó thất tình khóc lóc trôi son trôi phấn vậy."

Avril cười khúc khích, mang túi trang điểm tới, cái miệng độc cay nghiệt của Chu tỷ các nàng đã không lạ gì, không ngờ tới người mình mà cũng không buông tha.

Thẩm Doãn tự biết đuối lý, không nói gì ngoan ngoãn ngồi xuống, nhắm mắt lại để Avril bôi bôi trét trét lên mặt mình.

Những người khác không có chuyện gì làm, đều khá là nhàn hạ, không phải cầm điện thoại chơi game thì chính là chat chít với bạn bè hoặc là lướt Weibo.

Nguyên tắc của Chu Khiết chỉ yêu cầu làm tốt công việc là được, những thời gian khác làm gì thì tùy, muốn sao cũng được, dù có làm tình chị ta cũng chỉ hời hợt nói một câu.

Nhớ đeo bao vào.

Mặc dù có đôi khi rất đáng sợ, nhưng vẫn có thể coi là nhà lãnh đạo tiến bộ.

"Wow Chu tỷ, chị xem Weibo này!" Nhà tạo mẫu tóc Pandora đứng phắt dậy từ trên ghế salon, vẻ mặt hưng phấn kích động, khua tay múa chân, "Hứa Sanh đăng video cầu hôn!"

Nghe được câu này, thần kinh Thẩm Doãn hơi chấn động, theo bản năng mở mắt ra, muốn xem thử video kia. Vấn đề là Avril đang cầm bút kẻ mắt cho nàng, lúc này nàng mở bừng mắt làm cho chị ta sượt tay kéo một đường dài đến tận lông mày.

Bao nhiêu công sức coi như bỏ, lại phải trang điểm thêm một lần.

May phước là đầu bút lông của chị ta hướng lên trên, nếu như quẹt xuống dưới, chọc vào mắt Thẩm Doãn, đó mới đúng là muốn mạng.

"Tiểu công chúa của tôi ơi, chị đang trang điểm cho em đấy, em đừng có lộn xộn nữa được không?"

Tính tình Avril khá tốt, tuy là lời oán giận nhưng vẫn nói rất nhẹ nhàng. Chị ta thấm nước tẩy trang vào bông tẩy trang, cẩn thận lau sạch vết kẻ thừa.

"Xin lỗi Avril, em không cố ý..."

"Sao thế? Hứa Sanh là thần tượng của em hả? Nghe thấy cô ta cầu hôn em kích động lắm sao?"

Avril cười trêu ghẹo, lấy kem nền và bình xịt khóa nền ra. Lần này Thẩm Doãn học được ngoan ngoãn, vội nhắm chặt hai mắt nói: "Không phải, em chỉ nhất thời hiếu kỳ thôi."

"Ồ ~ Hóa ra tiểu công chúa cũng nhiều chuyện quá ta ~"

Thẩm Doãn mím môi, rất muốn nói kỳ thực nàng không quá quan tâm tin tức trong giới giải trí, cũng không muốn biết những chuyện về Hứa Sanh.

Nhưng phu nhân dường như từng có quan hệ mật thiết với cô ta, đối với vị ảnh hậu tiền bối đầy nghi vấn này, quả thật nàng muốn biết thêm càng nhiều thông tin càng tốt.

Ví như, trước đây Hứa Sanh có phải là chim hoàng yến của phu nhân, chủ nhân của căn phòng đó hay không.

Với cả, mình có phải là người thay thế cho cô ta hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK