Tự an ủi cho chị xem
Khi Thẩm Doãn tỉnh lại, trong ngực đã không còn thân thể mềm mại, trống rỗng, chỉ còn lại hương thơm của phu nhân, quẩn quanh chóp mũi.
Phu nhân đã đi chưa?
Thẩm Doãn ngồi dậy, bối rối nhìn xung quanh một lần, gian phòng cũng trống rỗng. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe rèm cửa sổ vừa hay chiếu thẳng vào đống bừa bộn trên sofa. Ghế sofa bằng da màu nâu đỏ có mấy vũng tinh đọng lại đã cạn khô, thảm phía dưới cũng không tránh khỏi bị làm bẩn một mảng lớn.
Tất cả đều âm thầm nhắc nhở tối hôm qua cảm xúc của Thẩm Doãn đã mãnh liệt và phóng đãng tới cỡ nào.
Thẩm Doãn ôm chăn, lộ ra vai gáy trần trụi xinh đẹp tuyệt trần, một chút cô đơn vương trên mi mắt. Tình cảnh này, giống như nàng là một Omega đáng thương bị tra A ngủ xong rút kiếm vô tình bỏ lại. Mất mát và bất lực, phu nhân là bà chủ, là kim chủ cao cao tại thượng, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm. Thẩm Doãn lên tinh thần xuống giường, đi vào phòng tắm tắm sạch sẽ.
Ào ào ào tiếng nước rơi xuống, Thẩm Doãn nhìn dòng nước dưới chân, không cách nào tự kiềm chế nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua.
Lúc nàng ôm phu nhân đi vào, cũng giống như bây giờ, mở vòi hoa sen, cọ rửa thân thể các nàng. Tinh dịch từ bên trong bắp đùi không ngừng chảy xuống, đọng lại dưới chân, sau đó xuôi theo dòng nước loãng ra.
Thẩm Doãn đứng phía sau phu nhân, mê say nhìn phu nhân dùng ngón tay nhỏ dài cao quý của nàng làm sạch nơi riêng tư. Tinh dịch dính bên ngoài rất dễ rửa, thế nhưng bên trong, Diệp Lam nhìn bộ móng trên tay mình, từ bỏ ý định để tay xuống, nói với Thẩm Doãn.
"Lại đây, móc ra sạch cho chị."
Nàng ngoan ngoãn đi tới, ngón giữa tay phải hơi giơ lên một độ cong nhất định, từ phía sau đút vào trong miệng huyệt sưng đỏ.
Bên trong ướt nhẹp, cảm giác đâu đâu cũng có tinh dịch mà mình bắn vào. Kẻ gây ra xấu hổ đỏ lỗ tai, ngón tay áp vào vách thịt, moi vét những chất lỏng còn sót lại, mang ra khỏi miệng huyệt.
Đó là một quá trình dài dằng dặc, một là do bắn quá nhiều quá sâu, hai là do ngón tay không đủ to dài như côn thịt, khả năng làm sạch dù sao cũng hơi kém, chỉ có thể từ từ cắm vào moi moi, sau đó mới móc móc ra, lặp đi lặp lại động tác này.
Sau khi côn thịt rút ra, vách thịt đã khôi phục lại trạng thái co rút trước kia, không còn là bề mặt trơn nhẵn mà có rất nhiều nếp nhăn. Nhưng ở gần miệng huyệt, khoảng cách chừng hai đốt ngón tay, chỗ đó lại trơn nhẵn lạ thường. Ngón tay hơi đâm nhẹ vào một cái, cái mông trắng nõn mềm mại của phu nhân sẽ căng thẳng, rên ra khe khẽ.
Nơi đó là chỗ sướng của nàng.
Lẽ ra Thẩm Doãn nên bỏ qua, không cần quá lưu luyến nơi đó, dù sao chuyện nàng phải làm chính là giúp phu nhân làm sạch cơ thể, móc sạch tinh bên trong, chứ không phải lại dùng ngón tay an ủi lấy lòng nàng, cho nàng sung sướng cao trào.
Quỷ thần xui khiến thế nào, Thẩm Doãn lại không khống chế được mình, mỗi lần xuống tay đều nhắm vào chỗ thịt mềm mại trơn nhẵn rà tới rà lui. Lòng bàn tay ôn nhu đè vào nơi đó, Omega như đang thư giãn ở tiệm Spa, dựa lưng vào mình nhẹ nhàng run rẩy hai chân, từ trong lỗ mũi thoát ra một âm dài mê người.
"Em đang. . . Làm cái gì vậy?"
Phu nhân thở hổn hển, nhẹ giọng hỏi nàng. Tim Thẩm Doãn nhảy lên một cái, như một học sinh hư làm chuyện xấu bị giáo viên bắt ngay trại trận, lúc này không dám lộn xộn nữa. Ngón tay cứng ngắc ở bên trong tiểu huyệt, không biết nên tiếp tục hay là rút ra.
"Em. . ."
Giọng Thẩm Doãn nhỏ bé, yếu ớt, đặc biệt là vô cùng mất tự tin, sau khi Diệp Lam nghe thấy âm thầm thở dài, quyết định không chấp nhất nàng.
"Nhanh một chút."
Dù là làm, hay là không làm, cũng nhanh lên đi, cứ trêu chọc như có như không bực hết cả mình.
Thẩm Doãn dạ một tiếng, ngón tay ra vào nhanh hơn nhưng không chạm vào chỗ đó thêm lần nào nữa. Ngón tay Diệp Lam siết chặt, trong lòng đột nhiên bay lên một chút dỗi hờn, lá gan của thỏ con đúng là quá nhỏ, nàng chỉ mới nói một câu đã sợ đến nỗi không dám làm nữa ——
Nhưng biết làm sao bây giờ, cũng đã mang về nhà, gan nhỏ thì cũng phải nuôi.
Còn phải nuôi cho thật xinh đẹp, sạch sẽ.
(Chơi mà chơi hù, hù đã ko đc thỏa mãn rồi dỗi, tánh kỳ 😂)
Sau khi trở về Tây Kinh, Diệp Lam lại bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, cách giải trí thư giãn duy nhất có lẽ là khi rảnh rỗi lại đi Spa Thái tìm nhân viên mát tay nhất mát xa.
Thẩm Doãn sẽ thường nhắn tin cho nàng, chia sẻ hôm nay có chuyện gì xảy ra, đoàn phim có chuyện gì lý thú hay dăm ba chuyện phiếm mà nàng nghe được. Nếu Diệp Lam có thời gian sẽ trả lời 'ừ' một tiếng, không có thời gian sẽ bỏ qua một bên, chờ đến khuya về nhà ngâm mình mới nhớ đến.
Lại nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, tin nhắn cuối Thẩm Doãn gửi là vào một giờ chiều, đã ròng rã mười tiếng trôi qua.
Diệp Lam suy nghĩ một chút, bấm gọi cho trợ lý Milan của nàng.
"Chào buổi tối, thưa phu nhân."
"Ừm, em ấy đâu?"
"Thẩm tiểu thư mới vừa quay phim xong, hiện giờ chắc là ở trong phòng tắm rửa, chị muốn tìm cô ấy ạ? Hiện giờ em đang ở bên ngoài."
"Không sao, tôi gọi điện cho em ấy là được."
"Vâng, thưa phu nhân."
Cúp điện thoại, Diệp Lam suy nghĩ một hồi, lấy smartphone dự phòng ra. Lúc ra ngoài đóng phim Thẩm Doãn sẽ mang theo một thiết bị thông minh, nàng mở WeChat, chọn khung chat của Thẩm Doãn, bấm vào biểu tượng Video Call nho nhỏ.
Tiếng chuông chờ kéo dài bíp bíp bíp... Lúc Diệp Lam cho rằng Thẩm Doãn có lẽ đã ngủ, thì đột nhiên cuộc gọi được kết nối.
Thẩm Doãn gần như trần truồng, trên mình chỉ có một cái khăn lông che trước ngực, xuất hiện trong màn hình.
"Chào phu nhân, xin lỗi vừa nãy em đang tắm."
Không cần nàng phải nói, chỉ cần nhìn mái tóc ướt nhẹp của nàng Diệp Lam đã đoán ra nhóc con này vừa nghe tiếng điện thoại reo liền từ trong phòng tắm chạy ra.
"Chị cũng đang tắm ạ, thế hôm nay chị đi làm có mệt không?"
"Vẫn ổn, có hơi bận một chút."
"Em cũng nghĩ vậy." Thẩm Doãn vừa nói vừa cầm iPad đi vào phòng tắm, nàng tắm gần xong rồi chỉ cần lau khô mình nữa thôi.
iPad bị đặt ở bồn rửa tay, góc độ hơi hướng lên trên. Diệp Lam nhìn thiếu nữ trần truồng trong màn hình đang lau tóc, ánh mắt lướt qua đầu vú đứng thẳng của nàng rồi tới eo thon, cuối cùng dừng lại ở côn thịt buông thõng giữa hai chân.
Hệt như một con sâu lông mềm nhũn màu hồng nhạt.
"Em có mệt không?" Diệp Lam nhẹ giọng hỏi, tay dưới mặt nước lẳng lặng mò tới giữa hai chân của mình, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau, ấn vào âm đế nho nhỏ.
"Cũng ổn ạ, đạo diễn Quách nói em rất tiến bộ, khoảng tuần sau là có thể quay xong."
Thẩm Doãn rõ ràng rất vui vẻ, âm điệu vui vẻ, nàng quay đầu về phía màn hình cười ngọt ngào.
"Đến lúc đó em lại có thể về bên chị rồi."
Mắt Diệp Lam thâm thúy hơn mấy phần, một nửa là vì dục vọng, một nửa là vì lời nói của thiếu nữ. Môi như nụ hồng mấp máy, Diệp Lam mở miệng, gọi tên thiếu nữ.
"Thẩm Doãn."
"Dạ?"
Thẩm Doãn giật mình, thả khăn tắm trên tay xuống, tóc dài bị nàng lau rối tung như một con sư tử con xù lông.
"Phu nhân gọi em có gì không ạ?"
Nàng tò mò hỏi, sau đó liền nghe thấy giọng Omega khàn khàn ra lệnh.
"Tự sướng cho chị xem."