Chờ chị về nhà
Trước Tết Nguyên Đán một ngày, tin 'Gia tộc Blake rút đơn khiếu nại' có mặt trên khắp các trang đầu của những tờ báo lớn trên thế giới.
*Tết âm lịch nước ta là Tết Nguyên Đán nhưng Tết Nguyên Đán Trung Quốc là ngày 1 tháng 1 dương lịch.
Giới truyền thông đua nhau suy đoán Diệp Lam đã thương lượng thành công với gia tộc Blake một giao dịch nào đó, nhờ thế mới tiến hành hòa giải, hoặc là một quốc gia nào đó đã ngầm gây áp lực với nước Mỹ, dùng quyền ngoại giao buộc gia tộc Blake phải rút đơn kiện. Nói chung Diệp Thi được vô tội phóng thích, ngày 30 tháng 12, hai mẹ con lên chuyến bay về nước, hạ cánh an toàn xuống sân bay Tây Kinh.
Khoảng thời gian này, tin tức 'Diệp Thi tự vệ bắn chết người da đen cưỡng gian' vẫn liên tục được trong nước đưa tin, được người cả nước tha thiết quan tâm. Lần này về nước, nàng cũng trở thành anh hùng trong lòng những Omega, một người dám can đảm nói không với Alpha như một nhà lãnh đạo nhân quyền phản đối bạo lực và áp bức.
Có rất nhiều người ùa ra đường hoan nghênh và cũng không thiếu người ái mộ đưa hoa tươi lên chúc mừng. Thẩm Doãn xem truyền hình trực tiếp trên iPad, ánh mắt khác hẳn những người nhìn chằm chằm Diệp Thi, toàn bộ hành trình nàng chỉ dán mắt vào phu nhân.
Nàng gầy đi nhiều quá, dù trang điểm thoạt nhìn vẫn hoa mỹ cao quý như vậy, nhưng Thẩm Doãn luôn cảm thấy tình trạng của nàng thật sự không tốt lắm, đối diện với ống kính ý cười không đọng nơi đáy mắt.
Thẩm Doãn tắt iPad, trợ lý Milan nhìn nàng, hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Không xem nữa sao?"
Rõ ràng quan tâm phu nhân như vậy...
"Không xem."
Thẩm Doãn nhẹ giọng nói, bên cạnh phu nhân không bao giờ thiếu người hỏi han ân cần, nàng có ở đây lo lắng cũng bằng thừa, chỉ thêm buồn lo vô cớ. Chi bằng chuyên tâm quay phim, hoàn thành công việc, trở lại Tây Kinh.
Phân cảnh cuối cùng của nàng là ở trong tù. Vào lúc này nam chính Lý Tưởng đã ra đầu thú, bởi anh ta bị tâm thần phân liệt, hơn nữa kẻ giết chết bạn gái cũ kỳ thực chính là nhân cách thứ hai của anh ta. Vì lẽ đó Lý Tưởng rất có thể sẽ được phán vô tội, chỉ bị giam giữ ở bệnh viện tâm thần tiến hành trị liệu tích cực.
Vì để tránh tình huống như thế, đồng thời cũng là vì muốn chuộc tội, nhân cách chính đã giết chết nhân cách thứ hai của mình.
Anh ta lại bóp chết "Thu Ly" "thêm một lần nữa".
"Thu Ly hết vai!"
Thẩm Doãn nằm dưới đất, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt ầm ĩ, có chút hoảng hốt ngồi dậy. Diễn viên đóng vai nam chính ga-lăng đưa tay ra, "Chúc mừng em hoàn vai, khoảng thời gian này vất vả cho em rồi."
"Em cám ơn."
"Hi vọng sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác."
"Em cũng vậy ạ."
Thẩm Doãn đứng lên, nhìn một vòng, biết rõ là người kia không thể xuất hiện nhưng vẫn không nhịn được tìm kiếm trong đám người hình bóng của nàng. Đạo diễn Quách Duệ cười nói phải mở tiệc hoàn vai cho nàng, Thẩm Doãn cười lắc đầu từ chối, nàng không quá am hiểu mấy chuyện xã giao đông người. Hơn nữa rời nhà lâu như vậy chỉ muốn về nhà, cũng rất nhớ mẹ, chỉ muốn nhanh một chút trở về ăn món ngon mẹ nấu.
"Chỉ nhớ mẹ thôi sao?"
Quách Duệ cười hỏi, tựa hồ không có gì có thể giấu được cặp mặt xám tinh tường sõi đời kia.
Thẩm Doãn cúi đầu gượng cười, Quách Duệ thấy nàng như vậy cũng không đành lòng làm khó dễ cô bé này, giơ tay vỗ vỗ vai nàng.
"Vậy thì nhanh nhanh trở về đi thôi."
Quản lý Chu tỷ đã trở về Tây Kinh từ tuần trước, lúc ở khách sạn thu dọn đồ cá nhân, Thẩm Doãn hỏi Milan, chuyện nàng trở về có nghe phu nhân nói gì không.
Milan nói không có, Thẩm Doãn liền ồ một tiếng, có lẽ là phu nhân lại giống như trước, giữa nàng và Diệp Thi, lựa chọn con gái của mình.
Không sao, nàng về chỗ mẹ là được, cũng không có gì phải buồn khổ.
"Sao lại..."
Nàng không thể tin nhẹ giọng hỏi, Philip mở cửa xe, mời nàng và Milan vào, đồng thời giọng nói bình tĩnh không lay động giải thích.
"Donny không kịp báo tin em bị sốt đổ bệnh và ngày sinh nhật cho phu nhân nên đã bị phạt điều đến phòng thị trường, vì thế hôm nay là tôi tới đón em."
"Sau này phu nhân sẽ thu xếp cho em một tài xế riêng, có yêu cầu gì em cứ nói ra, tôi sẽ báo cáo lại cho phu nhân."
"Ồ..." Lượng thông tin quá lớn, Thẩm Doãn nhất thời có chút mờ mịt không kịp phản ứng.
Vì lẽ đó phu nhân không biết nàng...
Chả trách.
Nàng ngồi vào trong xe, liếc nhìn Philip bên trong kính chiếu hậu, Thẩm Doãn suy nghĩ một chút, quyết định chủ động hỏi anh ta.
"Phu nhân, gần đây thế nào rồi ạ?"
"Phu nhân rất bận."
"Vì chuyện của Đại tiểu thư sao?"
"Có thể coi là như thế."
"Thế còn..."
"Thẩm tiểu thư, tôi đang lái xe, có vấn đề gì sao em không đợi tối nay gặp phu nhân rồi hỏi thẳng?"
Thẩm Doãn chớp mắt một cái, nghiêng đầu hỏi, "Buổi tối ạ?"
"Nhưng em phải về nhà mẹ em mà."
Đại tiểu thư đã trở về, Thẩm Doãn không dám trở lại chỗ phu nhân, chỉ sợ lại diễn ra cảnh bị đuổi đi bi thảm thêm một lần.
"Không, em phải đến nhà phu nhân." Philip nói chắc như đinh đóng cột, Thẩm Doãn nhất thời bối rối, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bảng hướng dẫn trên đường quả thật chỉ hướng vào trung tâm thành phố.
Thẩm Doãn: ! ! ! !
Thả em xuống xe đi!
Thẩm Doãn thầm rít gào trong lòng, em không muốn đối mặt với Đại tiểu thư đâu!
Có thể ngừng xe thả nàng xuống được sao, đây là đường cao tốc đấy. Biết làm sao bây giờ?
Thẩm Doãn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lấy dũng khí, lên tiếng hỏi anh chàng Philip mặt đơ lãnh khốc.
"Anh này... Anh có thể chở em về chỗ mẹ em được không, em cảm thấy em vẫn nên về --"
Lời nàng bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Thẩm Doãn thức thời ngậm miệng lại, ngồi im vô cùng đáng thương.
Philip vốn định đeo tai nghe bluetooth, nhưng ngước mắt liếc nhìn cô bé cúi đầu trong kính chiếu hậu, quyết định bấm bắt máy mở loa ngoài.
Giọng phu nhân vang lên bên trong buồng xe.
"Đã đón người chưa?"
Sau khi Thẩm Doãn nghe thấy trong lòng run lên, lỗ tai thỏ nhất thời dựng đứng lên. Philip một mực cung kính trả lời: "Đã đón rồi thưa phu nhân, đang ở trên đường, chắc là còn khoảng hai --"
"Khoan đã, cậu mở loa ngoài à?"
Philip trầm mặc, anh ta không ngờ phu nhân lại nhạy như thế, đến chuyện này mà cũng có thể nhận ra. Anh ta cảm thấy có lẽ mình đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi, không chừng có thể bị phạt điều đến phòng thị trường cùng với Donny cũng nên, thế nhưng nếu đã làm thì Philip cũng thoải mái thừa nhận.
"Vâng, thưa phu nhân."
"Em ấy có thể nghe thấy chứ?"
Thẩm Doãn đột nhiên siết chặt tay, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên viền mắt đỏ chót đều lọt vào mắt Philip. Cổ họng anh ta rung rung, thanh âm nhu hòa hơn một chút.
"Vâng thưa phu nhân, cô ấy có thể nghe thấy."
Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Doãn cho là nàng không muốn để mình nghe thấy, buồn bã cúi đầu, nắm ngón tay không nói ra được câu nào.
Mũi chua xót vô cùng.
"Thẩm Doãn."
Phu nhân gọi tên của nàng, giọng dịu dàng, còn có một chút bất đắc dĩ.
Trong nháy mắt Thẩm Doãn không kìm được, viền mắt bốc lên nhiệt khí, từng giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu nối tiếp nhau rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay.
"Buổi tối chờ chị về nhà."