Hứa ảnh hậu quá khen
"Quảng cáo?"
Thẩm Doãn hơi kinh ngạc mở mắt ra, lại suýt chút nữa bị kẻ mắt chọc vào con ngươi, nàng nhỏ giọng xin lỗi chuyên gia trang điểm Avril, nghiêm túc nhắm mắt lại, hướng mặt về phía Chu Khiết hỏi chị ta.
"Bây giờ em đã có thể nhận quảng cáo rồi ạ?"
Trong ấn tượng chỉ có những minh tinh từng nổi danh với vài tác phẩm truyền hình tiêu biểu hoặc là ca sĩ thần tượng ngàn vạn fans mới có thể nhận quảng cáo hay làm gương mặt đại diện, có mặt trên màn ảnh lớn. Nàng chỉ mới đóng một MV thôi cũng đã có tư cách này rồi sao?
"Chị có quen biết một nhãn hàng đắt tiền mới vừa hay lại thiếu một đại sứ thương hiệu, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, thế là ngay lập tức nhận cái mối béo bở này về cho em."
Chu Khiết nói, thuận tay lấy iPad ra, mở MV Thẩm Doãn hợp tác cùng Trần Minh Nghĩa lên cho Thẩm Doãn xem.
Mới vỏn vẹn chưa tới nửa tháng mà bộ phim ngắn này đã đột phá một trăm triệu lượt chia sẻ trên web, số like và bình luận cũng rất cao. Bản thân Trần Minh Nghĩa là nam ca sĩ đang "hot", lại là thần tượng đã ra mắt, tự mang lưu lượng, có điều lượng cao thế này cũng là lần đầu tiên.
"Nhìn bình luận đi." Chu Khiết nói.
Thẩm Doãn nghe lời mở phần bình luận, phần lớn đều là bão lời khen và lời bày tỏ sự ngưỡng mộ của fans. Nàng kéo xuống dưới, một hàng chữ đột nhiên thu hút tầm mắt nàng.
"Cả nhà ơi, em bị trúng tiếng sét ái tình rồi, trong vòng ba phút em phải biết tên của tiểu tỷ tỷ kia!"
Bình luận này nhận được rất nhiều like và reply, Thẩm Doãn bấm vào xem thử, nào là khuôn mặt đẹp tựa thiên thần, nào là thiếu nữ xinh đẹp năm ngàn năm mới có một... Làm bản thân nàng đỏ mặt xấu hổ không thôi.
Sao mà phóng đại quá vậy.
Thẩm Doãn yên lặng trả iPad lại cho Chu Khiết, nàng cố kìm nén để mình không bị những lời ca ngợi này làm cho đầu óc choáng váng, có điều khóe miệng vẫn nhếch lên làm lộ ra nội tâm thích thú của nàng.
"Có rất nhiều người yêu thích em đấy."
Chu tỷ tổng kết.
Cùng với bão bình luận khi nàng lọt vào hot search Weibo, tài khoản Weibo do ê-kíp của nàng quản lý cũng đạt hàng trăm ngàn lượt theo dõi trong vòng hai tháng qua, có thể sánh ngang những minh tinh hạng C.
Vì lẽ đó hiện giờ phải tận dụng mọi thời cơ, quay quảng cáo, nhận phim truyền hình, từng bước một đẩy bé thỏ con xinh đẹp này lên màn ảnh rộng. Vốn là theo kế hoạch thì ít nhất phải một năm sau, thế nhưng cuộc đời sẽ có những lúc như vậy, thời tới cản không kịp, đi từng bước chi bằng mượn gió bẻ măng.
"Gần đây chị có xem qua một số kịch bản, có vài nhân vật 'bình hoa' rất thích hợp với em, đạo diễn cũng đều là người quen cũ. Đợi lát nữa chị sẽ đưa cho em, mấy ngày này em có thời gian thì nên xem qua thử để hiểu rõ thêm về nhân vật."
"Dạ, Chu tỷ."
Sau một hồi trò chuyện, xe cũng vừa dừng dưới hầm để xe của trường quay. Chu Khiết mới vừa xuống xe, vô tình nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi ngưng lại.
Ở một góc cách đó không xa, một chiếc xe bảo mẫu Benz V giống y như đúc, bảng số xe trông hơi quen mắt, hình như là người quen.
"Sao vậy chị?" Thẩm Doãn đi tới hỏi.
"Không có gì, chúng ta đi thôi."
Thang máy dừng ở tầng hai mươi, một đám người nối đuôi nhau đi ra, Thẩm Doãn bị mọi người vờn quanh bao vây vào giữa. Chiều cao của nàng vốn đã cao ráo, lại mang giầy cao gót 5 cm, trông cứ như hạc giữa bầy gà, vẻ ngoài xuất chúng và ưu thế chiều cao làm cho nàng đặc biệt dễ nhận ra như là người mẫu đi lại trên sân khấu chữ T.
Có điều so với cô gái đang đi tới kia thì trông nàng vẫn còn hơi non nớt một chút, kém một chút khí thế và vẻ đẹp trưởng thành. Thẩm Doãn cũng chú ý tới cô ta, khuôn mặt rất nhỏ, một cái kính râm đã che kín nửa khuôn mặt, kính râm màu đen, đôi môi đỏ rực, cô ta đẹp sắc sảo như một thanh đao sắc bén đến đáng sợ.
Cho dù không nhìn thấy mặt nhưng Thẩm Doãn vẫn cảm thấy người này trông cứ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Mãi đến khi Chu Khiết ngừng lại, mỉm cười chào hỏi cô gái đó.
Là Hứa Sanh!
Tim Thẩm Doãn nhảy lên một cái, chẳng trách nàng cảm thấy quen mắt đến thế, cô ta ở trước mặt nàng hiện giờ trông y hệt một tạo hình nhân vật nào đó mà cô ta từng đóng.
"Khéo thật ấy nhỉ."
Hứa Sanh tháo kính râm xuống, tiện tay đưa cho trợ lý phía sau, trên phim cô ta rất đẹp, ngũ quan quyến rũ, ánh mắt kiên nghị, vì lẽ đó vừa có thể đóng vai nữ tướng quân hào khí vạn trượng, cũng có thể là nữ tử phong trần cô độc quạnh hiu. Nhưng cô ta trông còn đẹp hơn trên phim nhiều, Thẩm Doãn nhất thời hiểu ra vì sao phu nhân lại lựa chọn bao dưỡng cô ta nhiều năm như vậy.
Đây quả thật là bảo vật đáng để sưu tầm.
"Nghe nói chị đang dẫn dắt người mới." Hứa Sanh nhìn Thẩm Doãn một chút, ánh mắt dừng lại trên cái áo khoác Milan thuần thủ công được đặt làm riêng lâu hơn một chút, "Nữ chính đóng trong MV của Trần Minh Nghĩa mấy ngày trước chính là cô ta à?"
"Là em ấy, không ngờ cô cũng có xem."
"Hiện lên hot search thì tôi có muốn không để ý cũng khó." Hứa Sanh đánh giá trên dưới Thẩm Doãn, nhếch miệng tạo ra một độ cong quỷ dị, "Ánh mắt không tệ."
"Hứa ảnh hậu quá khen."
"Không khen cô." Hứa Sanh đón lấy kính râm trong tay trợ lý, lại mang vào, tư thái hơi ngẩng đầu làm cho cô ta trông như một con thiên nga tao nhã, mỹ lệ kiêu ngạo.
"Tôi nói phu nhân."
Mặt cô ta không cảm xúc nhìn thoáng qua Thẩm Doãn, hai người phụ tá phía sau khom lưng chào Chu Khiết sau đó cũng nhanh chóng bước theo. Giày cao gót giẫm lộp cộp lên sàn nhà, tiếng lanh lảnh vang vọng trong màng tai Thẩm Doãn, nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, bị Chu Khiết gọi vài tiếng mới bối rối ngẩng đầu lên.
"Em không sao chứ?"
Chu Khiết cẩn thận nhìn nàng, như xuyên thấu qua vẻ ngoài tao nhã mỹ lệ, nhìn thẳng vào linh hồn Thẩm Doãn sâu thẳm bên trong.
"Em... Không sao."
Thẩm Doãn nhẹ giọng trả lời, nàng nói không sao nhưng sau đó lại không có tâm trạng quay phim, tâm thần bất định. Một video đơn giản dù là người mẫu mới vừa bồi dưỡng một tháng trong công ty cũng không đến nỗi phải quay đi quay lại bốn, năm lần. Chu Khiết bất lực vỗ trán, quay đầu đi ra khỏi sảnh quay phim, bấm một dãy số.
Sau đó Chu Khiết lại mặt không cảm xúc trở về, đưa điện thoại di động cho Thẩm Doãn.
Nghe máy.
Chị ta dùng ánh mắt diễn đạt lời nói.
Thẩm Doãn ngoan ngoãn nhận lấy, nhìn thấy dòng chữ hiển thị 'Phu Nhân', lập tức để lên tai. Nàng đi tới một gian phòng không có ai, đóng cửa lại, nghe thấy người ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói.
"Chu Khiết nói với chị là em vừa gặp cô ta."
"Dạ..."
"Cô ta không làm gì em chứ?"
"Không ạ..." Thẩm Doãn suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung, "Chị ấy nói ánh mắt chị tốt ạ."
Rõ ràng là một lời khen, thế nhưng Thẩm Doãn nghe kiểu gì cũng thấy không thoải mái cho lắm, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.
"À, là mắt chị không tốt mới nuôi nhầm một con sói bội bạc hơn mười năm em ạ."
Cũng đúng nhỉ.
Thẩm Doãn nghe phu nhân tự giễu, đột nhiên thoải mái hơn nhiều, nhếch miệng nở nụ cười lặng im.
"Chu Khiết nói với chị là em mãi không nhập vai được, quay phim NG* nhiều lần."
*NG: cảnh hỏng
Giọng phu nhân nhàn nhạt không thể hiện cảm xúc, nhưng Thẩm Doãn vẫn nghe ra một phần trách cứ. Nhất thời nàng có hơi hổ thẹn và tự trách, lỗ tai thỏ cũng buông xuống, cúi đầu nói xin lỗi với phu nhân.
"Em xin lỗi."
"Em là người của chị, em mất mặt chính là chị mất mặt, biết không?"
"Biết rồi ạ."
Nghe thấy giọng Thẩm Doãn đã khôi phục khí thế, ngữ khí Diệp Lam cũng ôn nhu hơn một chút.
"Ngoan, làm việc cho tốt."
"Dạ, em hiểu rồi."
Trò chuyện kết thúc, Diệp Lam thả điện thoại trong tay xuống, mặt không cảm xúc trở về phòng họp sau lưng.
Philip kéo ghế cho nàng, Diệp Lam ngồi xuống, nhìn đám đông đối diện, trầm giọng nói.
"Chúng ta tiếp tục cuộc họp."