• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở thành gậy rung khi làm tình

Thẩm Doãn để điện thoại di động xuống, trở vào phòng trong thay bộ đồ ra ngoài. Chiếc đầm lụa tuyệt đẹp của Miu Miu là sự kết hợp đơn giản giữa trắng, đen và vàng, tuy giản đơn nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp ngời sáng.

Nàng sấy tóc, khi đã khô được một nửa nàng để máy sấy Dyson xuống, xỏ chân vào giày cao gót mũi nhọn màu đen thân trắng, Thẩm Doãn theo thói quen gõ mũi chân một cái, mới vừa đẩy cửa ra, mẹ ở trong phòng bếp đã cầm cái xẻng ló đầu ra.

"Lại phải đi ra ngoài à? Con có về ăn cơm không?" Nguyễn Linh nói, ngữ điệu nhẹ nhàng oán giận, "Mẹ mới vừa xào xong cà tím mà con thích nhất đây này."

"Con cũng không biết có về được không nữa, mẹ cứ ăn trước đi nha, không cần chờ con."

"Lại là cô quản lý kia à?"

Nguyễn Linh hỏi thêm một câu, Thẩm Doãn gật đầu, dạ một tiếng, sau đó nói.

"Vậy con đi nha mẹ ~"

"Nhớ về sớm chút nha ~"

Thẩm Doãn đóng cửa lại, thở dài một hơi, nếu như lúc này có người cầm kính lúp soi mặt Thẩm Doãn, sẽ thấy từng cảm xúc đang dần thoát khỏi mặt nàng, chỉ còn lại một khuôn mặt đẹp đẽ vô hồn.

Nàng ra khỏi thang máy, Maybach màu đen dưới đèn đường như một con cự thú bị thuần phục, nằm sấp trên mặt đất, chở theo mụ phù thủy với phép thuật tà ác, tính khí thất thường.

Kéo mở cửa xe, Thẩm Doãn nháy mắt chui vào trong, lập tức bị một cái tay kéo lại, ngón tay lạnh lẽo bóp lấy cằm nàng, nhẫn ngọc lục bảo trên ngón trỏ dưới ánh đèn tối mờ xanh sẫm càng toả ra ánh sáng thâm thúy mê người.

Rất đau, Thẩm Doãn bị đau nhíu nhíu mày, hơi ngước mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo hoa mỹ của phu nhân.

Nàng không biết tức giận này là từ đâu tới, ánh mắt nghiêm nghị, Thẩm Doãn không khỏi bắt đầu hồi tưởng xem mình đã làm sai điều gì trêu chọc đến vị đại kim chủ của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhận ra hình như mình cũng chẳng có cơ hội mà chọc giận phu nhân.

Rời đi hai tháng, Thẩm Doãn ở trong công ty vừa biết điều lại trầm mặc, hoàn toàn cong đuôi làm việc, chỉ lo lại làm vị Đại tiểu thư trời ơi đất hỡi kia tức giận.

Vì lẽ đó, Thẩm Doãn thật sự không biết tại sao phu nhân lại tức giận.

Rõ ràng là nàng nghe theo lời phu nhân, dời ra ngoài, rời xa.

"Hắn ta hôn em bao lâu?"

Diệp Lam hỏi, ngón trỏ vuốt nhẹ môi hồng của Thẩm Doãn, chỗ cổ tay có mùi hoa cúc và hương thảo, mùi hương của người phụ nữ trưởng thành trong nháy mắt lọt vào mũi Thẩm Doãn. Nàng đang định liếm môi trước khi nói, đầu lưỡi vừa hay liếm trúng ngón tay mềm mại của Omega, mắt Diệp Lam chớp chớp, ấn vai thiếu nữ ngồi lên người nàng.

Thẩm Doãn phải mất một lúc mới hiểu ra 'hắn ta' chính là vị tiền bối mình vừa hợp tác, ca sĩ thần tượng đang "hot" Trần Minh Nghĩa, nàng suy nghĩ lại một chút, trả lời một câu không chắc chắn.

"Chỉ vài phút thôi ạ..."

Hơn nữa lúc diễn còn bị đứt quãng phải tách ra, chủ yếu vẫn do nàng không thể nhập vai, bằng không theo kế hoạch ban đầu thì chỉ một phút là xong rồi.

Chỉ?


Diệp Lam cúi đầu cười, xem ra oắt con này vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Cúi đầu quan sát Thẩm Doãn một chút, cái váy này không tệ, khá đẹp mắt, nàng rất thích. Nếu nút váy bung ra thì sẽ càng đẹp mắt hơn nữa.

"Chu Khiết bị chị phạt tiền thưởng tháng này, em đoán là tại sao?"

Thẩm Doãn cúi đầu nhìn da thịt mình từ từ lộ ra trong không khí, lại ngước mắt liếc nhìn ghế điều khiển phía trước. Bác tài không biết đã xuống xe tự khi nào, chỉ còn lại chiếc ghế trống rỗng.

"Là bởi vì... Cảnh hôn kia sao?"

"Cũng không đến nỗi ngốc."

Diệp Lam nói xong cúi đầu, môi dán lên bờ ngực thiếu nữ mới vừa tắm xong, ấn xuống một dấu son đỏ tươi ngay viền ngực.

Mềm mại nóng bỏng, như thể sắt nung đỏ ấn vào da thịt, để lại ký hiệu thuộc về nàng.

"Em nói xem, chị nên phạt em thế nào."

Diệp Lam hỏi, ngón trỏ từ ngực chậm rãi dời xuống, lướt xuống eo Thẩm Doãn. Sau đó nàng nhỏm dậy vén tóc dài sang một bên, cổ áo lộ ra một mảng da thịt lớn trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, vai gáy xinh đẹp tuyệt trần, tự tin phô diễn sự xinh đẹp của mình.

Cổ áo hình chữ V rất dễ tôn lên bộ ngực đầy đặn của nàng, cái rãnh giữa hai vú còn muốn sâu hơn rãnh biển Mariana*, bởi thế mà có thể thu hút ánh nhìn của tất cả Alpha.

*rãnh biển sâu nhất trên Trái Đất.

Thẩm Doãn hơi gian nan dời tầm mắt đi, nàng cảm thấy mình đã vô tội lại còn oan ức, chuyện xảy ra đâu phải do nàng mong muốn. Dựa theo hợp đồng, phu nhân là kim chủ của nàng, cũng là bà chủ; Chu tỷ là quản lý của nàng cũng là cấp trên.


Nàng chỉ là một con thỏ mặc người định đoạt bắt bớ, bảo nàng đi nàng phải đi, bảo nàng làm cái gì thì nàng phải làm cái đó.

Rõ ràng nàng hoàn toàn không thể tự mình quyết định, cớ sao lại muốn đến trừng phạt nàng?

"Thái độ này của em là sao, không phục à?"

"Không ạ."

Thẩm Doãn rầu rĩ trả lời, cả người nàng đều thuộc về phu nhân, muốn phạt thế nào thì cứ phạt đi.

Nàng biết rõ vai trò của mình.

Khi làm tình thì là gậy rung, khi phu nhân tức giận thì là chỗ xả giận.

Diệp Lam trông thấy khóe miệng thiếu nữ khẽ mím, còn đôi mắt cụp xuống kia nữa, dáng vẻ cự tuyệt không phối hợp làm nàng tức anh ách trong lòng. Trước kia vẫn còn là thỏ con ngoan ngoãn mặc người bắt bớ, mới vỏn vẹn hai tháng đã bắt đầu có tính tình của riêng mình rồi đấy.

Nàng nâng mạnh cằm Thẩm Doãn, quay về bờ môi hồng hào, trực tiếp hôn lên. Muốn chiếm hữu, cướp đoạt, khống chế người này, dùng hành động để che dấu sự phẫn nộ của mình và cả sự áy náy ẩn sâu nơi đáy lòng.

Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau như hai con rắn nhỏ đang múa may, xoay tròn, quấn quanh. Nước bọt trong suốt không bị khống chế chậm rãi tràn ra từ khóe môi, lại bị môi đỏ tham lam mút vào. Kỹ thuật hôn của Thẩm Doãn không được tốt lắm, lúc đóng AV rất ít cảnh hôn môi, cho dù có cũng chỉ đơn giản sơ lược. Nàng khờ dại vô cùng, đến thở cũng không biết cách, không chỉ chất lỏng trong miệng mà ngay cả không khí trong lồng ngực cũng đều bị cướp đoạt sạch sẽ.

Đỏ ửng không biết tự lúc nào đã bò lên hai gò má nàng, làm cho Thẩm Doãn tăng thêm mấy phần thiếu nữ thanh khiết và động lòng người. Nàng hơi hé môi, hít thở nhè nhẹ, ngực thoáng phập phồng với biên độ nhỏ, làm cho quả anh đào hồng hào tròn trịa cũng nhẹ nhàng lay động theo.

Oắt con xinh đẹp.

Từ lần đầu nhìn thấy, Diệp Lam đã xiêu lòng.

Loại cảm giác đó giống như rất nhiều năm trước đây, khi nàng còn trẻ trung, kiêu ngạo và ngông cuồng. Ở trong cửa hàng xa xỉ nhìn thấy một viên kim cương màu lam được trưng bày trong tủ kính, nàng vô cùng yêu thích bèn quẹt thẻ mua ngay.

Chỉ cần nàng thích một thứ đẹp đẽ nào đó thì thứ đó nhất định phải thuộc về nàng.

Không thể chia sẻ với người khác, không thể bị người khác chạm vào.

Diệp Lam xốc váy Thẩm Doãn lên, cách quần lót nắm lấy cục thịt mềm kia, cảm nhận sự nóng rực và mềm mại của nó, cùng với việc nó đã từ mềm mại biến thành cứng rắn như thế nào.

"Khoảng thời gian này có tự an ủi bao giờ không?"

Diệp Lam vừa hỏi vừa vén váy, tụt quần lót chữ T màu tím xuống đến đầu gối, để nó trông như một sợi dây mảnh quấn quanh chân nàng.

"Không ạ..."

Thẩm Doãn đáp, trong lúc nhất thời không biết nên nhìn vào đâu. Cúi đầu, là phu nhân đã trần trụi, đồng thời đang không ngừng lại gần tuyến thể ở nơi riêng tư của mình; ngẩng đầu, lại là cặp vú đầy đặn êm ái.

"Thế à."

Diệp Lam nở nụ cười, ấn bả vai Thẩm Doãn, miệng huyệt sớm đã ướt át nên có thể dễ dàng nuốt gọn côn thịt hồng nhạt đang đứng sừng sững.

"Vậy lần này, em nhất định có thể 'kiên trì' thật lâu chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK