Cạm bẫy
"Vâng."
Bên trong giọng mũi cực kỳ kìm nén cô đơn tràn ngập rất nhiều ủy khuất và nức nở, khoảng thời gian này nàng phải chịu biết bao lơ là lạnh nhạt, biết bao lần thất bại chờ mong, cùng với biết bao tin nhắn hỏi thăm không gián đoạn ngày nào, nghĩ đến những thứ này, dù cho có là núi băng ngàn dặm cũng phải hóa thành xuân thủy mênh mông.
Tim Diệp Lam run lên nhè nhẹ, nàng hiếm khi cảm thấy dao động áy náy thế này, gần như sắp không duy trì được vẻ uy nghiêm của mình, muốn ở trong điện thoại, ở ngay trước mặt cấp dưới, ôn nhu an ủi cô bé đã ấm ức sắp khóc tới nơi này.
Mà có lẽ đã thực sự khóc rồi, chỉ là nàng không nhìn thấy, không nghe thấy mà thôi.
Giống như lần trước nàng bị bệnh, một thân một mình nằm trên giường khách sạn, liệu có buồn khổ trùm kín chăn, vừa rơi lệ vừa nhớ nhung nàng.
Diệp Lam thầm buông tiếng thở dài trong lòng, nàng nhắm mắt lại, tựa hồ như vậy có thể làm cho mình vững tâm hơn, có thể đủ lãnh khốc đối mặt với nước mắt của Thẩm Doãn.
"Vậy chị cúp trước đây."
"Vâng thưa phu nhân."
Trò chuyện 'tút' một tiếng kết thúc, Philip ngước mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, Thẩm Doãn cầm lấy khăn giấy Milan đưa cho, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt. Mũi của nàng và viền mắt đều hồng hồng, thỉnh thoảng còn khụt khịt cái mũi, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Bentley Limousine màu đen dừng dưới khu nhà, Thẩm Doãn đi xuống xe, xách theo vali nhỏ của mình, cách cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt Milan và Philip.
Bảo vệ của khu nhà đều biết nàng, chủ động đi tới giúp nàng cầm vali, nhiệt tình như là nhân viên hành lý của khách sạn. Thẩm Doãn không từ chối được, chỉ có thể nhận lòng tốt của bảo vệ, theo anh ta đi vào thang máy.
Rõ ràng mới rời khỏi chưa tới hai tháng, nhưng không biết tại sao, khi Thẩm Doãn đứng trước cửa lớn sẫm màu thì luôn có một cảm giác hốt hoảng như nhiều năm đã trôi qua. Nàng cầm tay nắm cửa, mở khóa vân tay, quét mống mắt, cửa chống trộm hai lớp bảo vệ mở ra.
Thẩm Doãn ngẩng đầu lên, vừa hay người đối diện cũng đang nhìn nàng, Thẩm Doãn sắc mặt trắng nhợt, thân thể phản ứng nhanh hơn cả não.
'Ầm' một tiếng, cánh cửa vừa mở ra bị đóng sầm lại.
Là Đại tiểu thư.
Kết quả không ngoài ý muốn, dù sao nàng về nước cùng phu nhân, xuất hiện ở đây cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, Thẩm Doãn lui về sau hai bước, có cảm giác kích động muốn quay đầu ấn thang máy rời đi.
Không chỉ vì Đại tiểu thư đang ở đây, mà bởi vì vừa nãy nàng... vô tình nhìn thấy nàng ấy khỏa thân.
Thẩm Doãn xin thề là chỉ một chút thôi, thậm chí nàng không dám nhìn kỹ, chỉ mới nhìn thấy đường nét sơ sơ đã sợ hãi đến đầu óc trống rỗng, đóng ngay cửa lại. Nàng không hề cố ý, nhưng liệu Đại tiểu thư có mách lại với phu nhân không, đến lúc đó nàng biết nói thế nào.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Thẩm Doãn hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa lại mở ra, Diệp Thi đứng ngay hành lang sắc mặt lạnh lẽo, trên người khoác một cái áo tắm trắng tinh. Nàng khoanh hai tay trước ngực, thần sắc lúc quan sát Thẩm Doãn có một loại khí chất cao quý bẩm sinh, đặc biệt giống hệt như mẹ nàng.
"Cô đã thấy." Diệp Thi khẳng định.
"Xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi." Thẩm Doãn nhỏ giọng giải thích, cúi đầu như là học sinh làm sai bị giáo viên răn dạy.
"Hừm." Diệp Thi lùi về sau hai bước, nghiêng người nhìn nàng, "Đi vào trước đi."
Chỉ một ngón trỏ mảnh khảnh, ấn vào phía trên ngực trái của Thẩm Doãn.
Đầu óc Thẩm Doãn hỗn loạn tưng bừng, nàng đứng im không dám nhúc nhích, thậm chí dưới ánh mắt sắc bén của Đại tiểu thư chỉ muốn giơ tay lên đầu hàng, như thể sợ mình cũng như gã da đen kia, bị nàng một phát bắn chết.
"Đúng là xinh đẹp thật đấy, khó trách mẹ tôi lại thích."
Diệp Thi nói, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt, Thẩm Doãn không hiểu lời này của nàng là có ý gì nhưng nhất định không phải là khen tặng, liền mím môi không nói gì. Ngón tay trên ngực kia bắt đầu trở nên không an phận, từ ám muội trêu chọc đảo quanh đến đi xuống dần dần. Thẩm Doãn cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, mắt thấy tay nàng sắp chạm tới giữa hai chân của mình, Thẩm Doãn không còn nhẫn nhịn được nữa, giơ tay đẩy Đại tiểu thư trước mặt ra, chạy ra xa như một con thỏ con bị kinh hãi.
"Đừng có làm bộ làm tịch." Diệp Thi lười nhác xoay người, bước từng bước một về phía Thẩm Doãn tao nhã như một con mèo.
"Mẹ tôi không có ở đây, không cần làm ra cái vẻ ngoan ngoãn đáng yêu mà bà ấy thích nhất làm gì. Tôi biết cô ký hợp đồng với mẹ tôi chỉ vì tiền, cũng không có gì đáng nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn, tôi lại hiểu cô quá."
"Có điều --" Diệp Thi kéo dài giọng, ngồi trên sofa mỉm cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Thẩm Doãn đến ngồi cạnh mình.
Thẩm Doãn nắm tay, do dự, rốt cục vẫn qua đó ngồi, nhưng không phải sát bên mà cách ra một khoảng an toàn.
Diệp Thi có chú ý thấy, suy ngẫm nở nụ cười, nói tiếp: "Mẹ tôi đã bốn mươi ba tuổi rồi, bà ấy không còn trẻ nữa, một ngày nào đó sẽ già đi, sẽ biến thành bà già tóc trắng."
Mặt mũi bà ấy sẽ như vỏ cây phơi khô, nhăn nheo héo úa; da thịt bà ấy sẽ khô quắt như đồng ruộng nứt nẻ, che kín lấm ta lấm tấm đồi mồi.
"Bà ấy sẽ già, sẽ chết, mà đến lúc ấy chim hoàng yến trẻ tuổi xinh đẹp như cô cũng cần tìm một cây cao bóng cả mới để mà dựa dẫm."
Lúc này Thẩm Doãn đã hiểu ra một chút, tiếp lời Diệp Thi: "Ý của Đại tiểu thư là?"
"Cô cũng biết rồi đấy, tôi là đứa con duy nhất của mẹ tôi, rồi đây tất cả tài sản của Diệp gia đều sẽ về tay tôi." Diệp Thi nói, hơi nghiêng người về phía Thẩm Doãn, cố ý khoe ra cái khe rãnh mê người trước ngực.
"Tôi đủ trẻ trung, đủ xinh đẹp, đủ năng lực, chúng ta là bạn cùng lứa Thẩm Doãn à, cách biệt chỉ một tuổi thôi."
"Theo tôi đi, tất cả những gì cô muốn, phàm là những thứ hiện giờ mẹ tôi có thể cho cô, tôi cũng có thể cho cô."
Diệp Thi chậm rãi tới gần, quay vào vành tai hồng hào của Thẩm Doãn, thổi nhẹ một hơi.
"Thứ mẹ tôi không thể cho cô, tôi lại có thể cho cô."
Thân thể Thẩm Doãn run lên, hai tay nàng đặt trên đùi, sắc mặt bình tĩnh xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Ý cô là?"
Mắc câu.
Diệp Thi khẽ mỉm cười, môi đỏ hé ra ẩm ướt ái muội.
"Đương nhiên là tiêu ký, còn có con cái, các Alpha đều muốn những thứ đó không phải sao?"
Dù mẹ tôi có sủng ái cô tới đâu thì bà ấy cũng đã bị tiêu ký rồi, sự thật là không cách nào sinh con được nữa.
Cô còn trẻ như vậy, có thể chấp nhận nửa đời sau không nơi nương tựa, ở trong viện dưỡng lão vượt qua quãng đời tuổi già bi thảm sao?
Đến đây đi, lựa chọn đi.
Diệp Thi đưa tay ra, vuốt ve viền mặt Thẩm Doãn, khóe môi nàng nhếch lên, hoạ ra một nụ cười hài lòng khi thực hiện được mưu kế.
Tôi biết cô sẽ không làm tôi thất vọng.
"Xin lỗi Đại tiểu thư." Thẩm Doãn né tránh tay Diệp Thi, trực tiếp đứng lên, ở trên cao nhìn xuống Diệp Thi, nói rõ ràng từng chữ, "Tôi không cần."
Nụ cười Diệp Thi cứng đờ ngay khóe miệng, nàng ngước mắt, không thể tin được nhìn Thẩm Doãn thoát khỏi kế hoạch của mình, xưa nay Alpha đều bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, đây đúng là lần đầu một con mồi có thể thoát khỏi tay nàng
Đại tiểu thư cắn răng thầm hận, nhưng ngoài mặt vẫn cười khéo léo.
"Tại sao, tôi không đẹp bằng mẹ tôi sao?"
"Không phải vấn đề này." Thẩm Doãn cau mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm gặp, "Dù cô có trẻ trung, xinh đẹp, quyền thế cỡ nào, tôi cũng sẽ không phản bội phu nhân."
"Kính xin Đại tiểu thư sau này đừng quấy rầy tôi thêm nữa, bằng không phu nhân biết được sẽ rất đau lòng."
Thẩm Doãn nói xong, nhanh chóng chạy về phòng mình, lạch cạch một tiếng đóng cửa phòng, khóa trái lại.
Như thể Diệp Thi là kẻ háo sắc sẽ cưỡng đoạt một si nữ là nàng.
"Hừ."
Diệp Thi lạnh mặt, lấy từ trong túi áo tắm ra một cây bút ghi âm. Nàng ấn 'kết thúc', sau đó đứng lên đi vào phòng tắm, mặt vô cảm ném bút ghi âm vào bồn cầu.
Là tình yêu đích thực sao? Diệp Thi không tin, Thẩm Doãn thoạt nhìn đâu phải là người thiếu tình thương của mẹ.
Nàng ấn nút xả nước, nhìn bút ghi âm bị dòng nước cuốn đi, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Thẩm Doãn, tốt nhất cô nên nói được thì làm được.