Biến cố
Phu nhân vào buổi tối ngày hôm ấy sẽ mãi khắc ghi trong lòng Thẩm Doãn.
Xinh đẹp, quyến rũ như một con rắn nước khiêu gợi quấn quanh người nàng, mơn trớn nàng, hôn môi nàng, ép nàng giao ra tất cả.
Thẩm Doãn giống như quỷ ma, ôm thân thể mềm mại hoa mỹ của phu nhân không ngừng đòi hỏi, chiếm đoạt. Thỏ con đầu óc choáng váng một khi hứng tình thì đúng là rất liều mạng, đầy đầu chỉ có làm tình.
Đến khi tỉnh táo lại, chính nàng cũng cảm thấy mình đã thật sự quá quắt.
Trên sofa, thảm, sàn gỗ màu nâu đều đọng lại từng bãi từng bãi tinh dịch trắng đục, kéo dài tới tận phòng ngủ của phu nhân.
Trên giường càng bừa bộn khắp nơi.
Sẽ bị mắng sao? Liệu phu nhân có tức giận không nhỉ?
Thẩm Doãn nghĩ loạn, biết rõ là không nên tiếp tục nhưng đã quá muộn. Côn thịt tựa hồ đã thoát khỏi sự khống chế của cơ thể trở thành một cá thể độc lập, vùng lên muốn thoát khỏi thân thể nàng để chìm vào sự ôm ấp của phu nhân.
Thế nhưng khi nàng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hồng hào tuyệt mỹ thì lại không nhìn thấy lửa giận hay bất cứ sự không hài lòng nào.
Vừa hay trong đôi mắt kia đều là vẻ dịu dàng như mặt nước hồ thu, dập dờn lay động theo thân thể.
Sau đó thế nào, Thẩm Doãn cũng không nhớ rõ lắm, hình như là kiệt sức ngủ thiếp đi.
Đã lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, Thẩm Doãn mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, vầng thái dương bên ngoài cửa sổ vừa vặn treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Nàng mê man nhìn chung quanh một chút, gian phòng trống rỗng. Thẩm Doãn cầm điện thoại di động lên, mở ra xem, dòng đầu tiên chính là tin nhắn phu nhân gửi cho nàng.
Hóa ra là đi công tác.
Chẳng trách lại tạm thời từ chối hẹn hò với nàng, vậy thì không còn cách nào rồi, công việc quan trọng mà.
Nhưng không biết chuyến này phải đi bao lâu, cũng không thấy nói khi nào mới về.
Thẩm Doãn nhìn tin nhắn trên màn hình, nội tâm có chút nóng lòng muốn thử.
Muốn thử hỏi thăm một chút có được không? Thế nhưng phu nhân bây giờ đang ở trên máy bay không nhận được tin nhắn, hơn nữa làm như vậy có phải là nàng có vẻ rất dính người không...
Thẩm Doãn để điện thoại xuống, vai buồn bã rũ xuống. Quên đi, vẫn không nên hỏi lịch trình của phu nhân thì hơn.
Nàng lại nằm xuống, mặt vùi sâu vào trong gối mềm. Thẩm Doãn hít một hơi thật sâu, nơi này vẫn còn lưu lại mùi vị của phu nhân.
Ôi, nhớ phu nhân quá đi!
Hai chân dài nhỏ làm nũng vỗ vỗ ga trải giường, sau đó lại lăn lộn một vòng, Thẩm Doãn ôm chăn đơn nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, thở dài thườn thượt.
Vậy phải làm sao bây giờ ta, mới cách xa một chút đã nhớ nàng như thế rồi, còn mấy ngày sau này chẳng phải là sống một ngày bằng một năm sao.
Thẩm Doãn hoàn toàn không nhận ra vào giờ khắc này mình đã trở thành một thiếu nữ muộn phiền sa vào tình yêu cuồng nhiệt, nàng lại trùm chăn lên mặt, lưu luyến nhiệt độ và khí tức của phu nhân, điện thoại bị ném qua một bên bỗng sáng màn hình, một đợt rung rung kéo Thẩm Doãn ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man.
Là Quách đạo gọi đến.
Lạ thật, không phải phim đã quay xong rồi sao, chẳng lẽ phải đi quay bù mấy cảnh?
"Tiểu Doãn, em có thể lập tức bay đến trường quay không, em cứ bay chuyến sớm nhất, tiền vé máy bay anh sẽ trả cho em, anh sẽ cho Tiểu Tôn đi đón em."
"Dạ có thể, có thể ạ." Thẩm Doãn vội vã bước từ trên giường xuống, nàng nghe thấy giọng đạo diễn Quách Duệ rất khẩn cấp nhưng đầu óc vẫn mơ hồ hỏi dò, "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Người ở đầu dây bên kia tựa hồ trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, giọng đau xót.
"Thương Tình bị thương ở trường quay."
Chính xác mà nói là trong quá trình quay phim, do nhân viên thao tác sai sót nên bị ô tô đạo cụ va bị thương.
Lúc đưa đến bệnh viện, xương đùi phải gãy nhẹ, cánh tay bị nhiều vết thương, không thể nào tiếp tục quay nửa phần sau của phim.
Rõ ràng đã sắp đóng máy rồi, chỉ còn lại ba cảnh quay cuối cùng nữa thôi.
Sau khi xảy ra sự cố, thân là đạo diễn, Quách Duệ nhất định phải nghĩ ra cách để khắc phục. Hiện giờ cũng chỉ có hai phương án, một là chờ Thương Tình lành lặn trở lại, nhưng theo lời bác sĩ giải thích thì tổn thương không nhẹ, đợi đến khi tĩnh dưỡng cho xương lành lại ít nhất phải mất nửa năm. Hai là thay vai nữ chính, quay lại toàn bộ phân cảnh một lần nữa.
Mọi người đều biết đây là phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi danh, phía nhà đầu tư tuy rằng giàu sụ nhưng cũng không thể để việc quay phim kéo dài tận nửa năm, không có một nhà tư bản nào lại chịu làm ăn lỗ vốn.
Như vậy trước mắt Quách Duệ chỉ có thể chọn con đường thứ hai, đổi nữ chính.
Hình tượng nhân vật Thu Ly này khá là đặc biệt, nàng xinh đẹp, thông minh, kỳ ảo, tuy rằng bị giết chết hóa thành hồn ma nhưng lại không hề căm hận Lý Tưởng chút nào, thậm chí còn chủ động trợ giúp anh ta làm sao trốn chạy khỏi sự truy bắt của cảnh sát.
Khi giữa Lý Tưởng và Tiếu Nhu sinh ra bầu không khí ám muội thì nàng cũng không ghen tuông không tức giận, vẫn có thể cười cười nói nói với Lý Tưởng.
Vì nhân vật này, đạo diễn Quách Duệ đã phải phỏng vấn gần 20000 cái tên nữ diễn viên, cuối cùng mới chọn ra được Thương Tình đủ khả năng.
Bây giờ nàng ta bị thương, không thể tiếp tục quay phim, Quách Duệ chỉ có thể chọn ra một người có ngoại hình thích hợp với nhân vật nhất là Thẩm Doãn.
"Em ạ?"
Thẩm Doãn nghe Quách đạo giảng giải xong, bắt đầu hoảng loạn loay hoay tại chỗ, "Em không được đâu ạ, vai Thu Ly này em thật sự không có tự tin có thể diễn tốt."
Nàng đã xem qua kịch bản, vai nữ chính này vốn không phải là hồn ma gì cả.
Nàng ta chính là nhân cách thứ hai của nam chính, bởi vì Lý Tưởng quá yêu Thu Ly nên sau khi bị chia tay không thể chấp nhận được sự thật này mà phân hoá ra một nhân cách khác.
Nhìn vào cứ tưởng là Thu Ly đang trợ giúp Lý Tưởng chạy trốn, nhưng thực ra là anh ta đang tự trợ giúp chính mình.
Về sau còn có cảnh Thu Ly thay thế nhân cách thứ nhất, lấy thân phận phụ nữ diễn một màn kịch tránh được sự lùng bắt của cảnh sát, tuyệt đối ly kỳ gây cấn, mạo hiểm vạn phần.
Nàng chỉ là một người mới vào nghề cái gì cũng không hiểu, cũng chưa học được kỹ năng diễn xuất tới nơi tới chốn, làm sao có thể --
"Thẩm Doãn, anh cần em."
Quách Duệ suy nghĩ một chút, ngữ khí hòa hoãn, ôn nhu nói.
"A Lam cũng sẽ rất muốn nhìn thấy em đứng trên bục trao giải với tư cách nữ chính."
Thẩm Doãn thoáng ngơ ngác, bàn tay rũ xuống từ từ siết chặt.
"Phu nhân, sẽ hài lòng thật chứ ạ?"
"Đúng vậy, cô ấy còn hãnh diện vì em nữa kìa."
Thẩm Doãn nuốt nuốt nước miếng, dùng sức gật đầu một cái, "Được, vậy em đồng ý với anh, lát nữa em sẽ lên máy bay tới ngay."
"Bé ngoan."
Quách Duệ nghe được câu trả lời chắc chắn, cúp điện thoại, thở phào một hơi.
Sau mười hai tiếng, ở bán cầu bên kia, chiếc máy bay Boeing 747 sang trọng đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Washington Dulles nước Mỹ.
Nhân lúc cửa máy bay còn chưa mở ra, Philip tranh thủ báo cáo cho phu nhân tiến độ công việc ngày hôm qua.
Tiện thể còn có, chuyện của Thẩm Doãn tiểu thư.
"Em ấy đi Đế Đô rồi à?"
"Vâng, lần này là Chu Khiết đi cùng cô ấy." Philip nhẹ giọng nói, "Mặt khác tiền của Chu tiên sinh cũng đã được thanh toán đầy dủ, anh ta khăng khăng là do lỗi thao tác, Quách Duệ tiên sinh cũng không làm khó dễ anh ta."
"Quả là một người thông minh."
"Với cả mười phút trước, luật sư Richard đã gửi e-mail đến, Đại tiểu thư đã nộp tiền bảo lãnh, hiện giờ đang ở nhờ nhà một người bạn."
"Theo như lời luật sư Richard nói trong mail, tên da đen cưỡng bức Đại tiểu thư không thành bị một phát bắn chết là con của gia tộc Blake. Bọn họ không định buông tha cho Đại tiểu thư, muốn giở trò mượn tay dư luận."
Diệp Lam nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm, giọng khàn khàn trầm thấp.
"Liên lạc với đại sứ Lương Viễn, nói cho ông ta biết dù bất cứ giá nào con gái tôi nhất định phải bình an về nước."