• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa thiết triều buổi sáng, Nebanon đã rất vui mừng. Hắn trước sau gì cũng có dòng máu hoàng tộc, cũng sẽ được hưởng quyền thừa kế, hắn đang nhắm đến Hạ Ai Cập, nơi mà đang thiếu người chủ quản bấy lâu. Asisu trước đây không quan tâm đến Hạ Ai Cập, lúc cô ta sang babylon thì Nakuto vẫn nắm binh quyền nên Menfuisu cũng khó khăn trong việc kiểm soát, hoàng quyền vẫn chưa hoàn toàn thuộc về Menfuisu, bây giờ hắn ta là hoàng thân, có khả năng tiếp quản Hạ Ai Cập cao nhất. Lúc trước vì nghĩ muốn lôi kéo Nakuto và Asisu, điều khiển Giza cho dễ, nào ngờ hắn dám từ bỏ binh phù và cô ta cũng không còn ảnh hưởng đến quyền hạn của hắn được nữa. Như thế đồng nghĩa với việc có thể tự do xây dựng một phe cánh cho riêng hắn, một đội ngũ hùng hậu phục vụ, trung thành cho hoàng thân Nebanon, mà không cần phải kiêng dè hay lấy lòng Nakuto hay Asisu nữa. Nebanon rất thông minh, hắn biết Nakuto vốn dĩ phục tùng từ đời tiên hậu, trung thành với Asisu từ khi nàng mới lọt lòng, nên dù hắn có được sự ủng hộ của Nakuto, nhưng chỉ cần đắc tội với Asisu hoặc nếu cô ta muốn trở lại Ai Cập hắn có thể bị Nakuto lật thế cờ, Nakuto sẽ không bao giờ một lòng trung thành với hắn được. Dù sao làm thân với Asisu và Nakuto lại cũng là một con dao hai lưỡi, bất đắc dĩ hắn mới làm vậy, giờ hắn và cô ta chủ động rời đi, thật đúng như ý muốn. Hoàng thân Nebanon này sẽ không bị ảnh hưởng của nữ hoàng đè lên nữa. Vả lại lúc yết triều, cô ta có khen cho hắn vài câu, việc tiếp quản sẽ thuận lợi hơn. 

Nebanon cho rằng Asisu, cô ta vốn dĩ không đơn giản như vậy, nếu cô ta để lại Nakuto thì dễ kiểm soát hắn hơn, và giành lại được địa vị trước kia hay trả thù gì đó chứ! Một mối nghi vấn lớn trong lòng hắn, không tìm được một lí lẽ nào để giải thích thỏa đáng, chỉ chờ bước tiếp theo xem Asisu làm gì, rồi mới ứng phó tiếp. Còn về ngôi mộ của vị công chúa nhỏ kia, hắn đã tìm cách vùi lấp không dấu vết, chắc chắn không ai tìm ra được.

Không chỉ riêng một mình Nebanon, mà cả hoàng cung đang chấn động vì những gì xảy ra trong buổi yết triều. Asisu mà từ bỏ vương quyền? Có lẽ là chuyện hài hước nhất mà bọn họ từng nghe. Menfuisu đang điên đầu nghĩ cách lấy lại hoàn toàn Hạ Ai Cập và ngăn chặn Babylon vin vào Asisu, gây ra chiến tranh như trước đây đã từng, thì Nakuto theo lệnh giao ra binh phù cùng binh quyền, đồng nghĩa với việc Asisu đang ra sức ngăn cản ảnh hưởng Babylon với Ai Cập. Cả một triều đình thấp thỏm lo sợ. Rồi chuyện quái gì sẽ diễn ra tiếp theo đây. Menfuisu ra lệnh tăng cường quân lính bảo vệ điện của hắn và Carol, hai người dính với nhau như hình với bóng, để hễ có biến cố, hắn có thể lập tức che chở cho Carol, ngay cả đến bữa trưa cũng dùng kim thử độc. Trong hoàng cung, ngay cả các đại thần không có lấy buổi chiều yên bình. Carol đang nóng lòng muốn mở văn thư mà Asisu đưa nàng, tính tò mò của Carol vẫn không đổi, nhưng cô tự trấn tĩnh, rằng Asisu dặn sáng mai mới mở, có lẽ thời cơ gì đấy quan trọng, vả lại Menfuisu cùng mọi người có thể xem chung, chắc chắn không có nguy hiểm. Asisu có thể hại cô, nhưng Menfuisu thì không. Điều duy nhất lúc này mọi người nghĩ ra để tự trấn an nhau là: nữ hoàng có lẽ nhận ra mình sai và thay đổi. Đó là thứ có thể lí giải hợp lí nhất ngay lúc này.

Đến buổi tối, Carol trong lúc trầm ngâm suy nghĩ về biểu hiện lạ của Asisu, với tư chất nhạy bén của người hiện đại, cô liên tưởng tới ngay một ý nghĩ: Asisu sẽ tự tử. Đúng, tất cả những việc làm của chị ấy hình như đang trao phó, trăn trối lại tất cả. Việc chị ta đang cố gắng bảo vệ Naukto, giao lại vương quyền hoàn toàn, đến việc căn dặn trao văn thư và bắt cô mở vào sáng mai. Sao không được phép mở ngay bây giờ, nếu không có nguy hại gì! Chắc chắn vì muốn không muốn ai cản trở mình. Trong lòng cô bỗng hồi hộp lo lắng kinh khủng.

Carol vội báo với Menfuisu và phái người ngay đến tẩm cung của Asisu. Thật đáng tiếc, kế hoạch của Asisu thành công trót lọt, nàng châm lửa từ gần sập tối, tẩm cung lại gần thần điện Anuket, nơi cách xa so với chính điện nhất, lại Menfuisu bị buổi yết triều dọa, chỉ quan tâm đến chính điện, an toàn mà quên mất cảnh giác Asisu, hắn nghĩ vì không biết nàng sẽ làm gì, nên chặn ngay bên Carol là an toàn nhất ; lính canh bị chuốc mê, tẩm cung bị nàng thiêu một cách rất thuận lợi. Bây giờ đã chập tối, Carol mới cho người đến xem, dọc đường mới có nô tỳ hối hả chạy đến báo tẩm cung nữ hoàng bị cháy. Menfuisu cùng Carol, đám cận vệ, Quận công Nebanon, tướng quân Minuê, tể tướng Imotep, tư tế Kaputa, các quan viên đầy đủ, không thiếu một ai từ tam phẩm trở lên, đều đến trước tẩm cung của Asisu xem xét tình hình. Tẩm cung bị cháy gần như toàn bộ, một màu xám đen bao trùm, bây giờ lử được dập tắt, chỉ còn lăn tăn trên vài miếng vải, tuy hư hỏng nhiều nhưng không lan sang thần điện hay chõ nào khác. Menfuisu cùng Minuê vội vã bước vào trong, một tay cầm miếng khăn vải ướt che miệng và mũi, một quơ quào xua đi làn khói dày đặc. Bên ngoài Carol, đang được hai tên hộ vệ bao quanh, cùng các quan viên nín thở chờ hai người kia trở ra nói kết quả. Một lần nữa, bầu khí nghẹt thở giết người kia lại bao trùm tất cả mọi người.

Menfuisu cùng Minuê lạng quạng tìm kiếm một hồi thì thấy gần bên một thứ gì đó, có vẻ nó là cái giường trước khi bị cháy đen, là hai thi thể, nhìn chung vóc dáng cực kỳ giống Asisu và Ari, bên trái cầm ngọn đuốc chỉ còn cần nắm, trang phục và tráng sức đều là thứ Asisu hay dùng, mái tóc đen bị cháy xém một phần ba, Menfuisu đoán có lẽ là chị, bên phải mặc bộ áo nữ quan bị khét, có lẽ là Ari. Menfuisu cùng Minuê có vẻ bị sốc, đứng chết chân một chỗ trong một khoảng thời gian, cái người bị cháy đen kia, không thể nào! Không lâu sau, khói đã tan bớt, tất cả mọi người chạy vào và nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Carol sợ hãi, bủn rủn không đứng vững, may mắn có Unasu kế bên cùng Nafutera kịp thời dìu về phòng. 

Tất cả mọi người gần như bị liên tiếp cú sốc đánh vào, cả hoàng cung u ám đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK