Phòng dù kín cách mấy, vẫn sẽ có kẽ hở, khói có thể thoát ra bên ngoài trở thành báo động, còn cơ may có ngừoi cứu, còn nếu khói ngập phòng, Izumin sẽ phá cửa bước vào, khói sẽ hỗn loạn, nàng nhân cơ hội có thể trốn ra tự cứu sống. Hoàng tử à, ta không ngại nếu ngươi bị ngất trong khói đâu. Arista hun khói trên một giá đỡ nến như vậy, chính vì không muốn lửa bén vào vải hoặc lan ra, chỉ cần có khói, lần này không phải nàng tự thiêu giả như trước. Một lúc sau, khói ngập khắp phòng và đang không ngừng lan ra.
Arista vội lấy một cái khăn trong góc phòng, choàng lên che kín tóc và người như mọi khi, rồi đang lúc đứng dậy, nàng cảm thấy choáng váng. Chết tiệt, nàng quên mất cái mạng che mặt đang làm nàng càng ngộp khí hơn, vì sống còn, hy vọng tháo mạng che mặt ra cũng sẽ không ai phát hiện. Cầu nữ thần Iris. Vừa khó khăn khéo nút thắt mạng che, khăn che vừa rớt xuống, cũng là lúc Izumin tiến vào, nàng vừa kịp lấy một tay, níu khăn choàng che nửa mặt, ho khan liên tục, nàng biết mình hun hơi quá tay rồi. Izumin đi vào, cũng không khỏi ngộp khí, làn khí trắng xoá, vài hơi lại đen nghịt. Hắn tiến đến gần nàng, cầm lấy một tay của nàng, kéo nàng ra. Arista không chịu thua, thôi rồi, tự mình làm khó mình đây mà, nàng vội vung tay, thả thân rớt xuống sàn, dùng sức níu lại, giằng co với hắn, nhưng lực không đủ. Cứ thế hai bóng đen đấu nhau trong phòng đầy khói trắng và đen.
Đang lúc Izum nắm một khuỷu tay của nàng, thì bỗng một tiếng nổ lớn phát ra, trong đám khí có một người đàn ông, trông hình dáng giống như người trước đây mà hắn gặp khi đang bắt Carol, hình như nàng gọi hắn là anh trai. Raian vừa bắn một viên đạn, thì, Raian là tay thiện hay, hay ăn may mà viên đạn mới bắn trúng vào viên đạn cũ còn đang trên vai Izumin, làm hai viên đạn bật nhau ra khỏi vai hắn. Hắn bỗng cảm thấy vai mình đau khôn cùng, nhưng nhẹ nhõm là thường, không còn cái vật nhỏ nặng gì đó trong vai như trước, máu chảy ra như suối. Arista hoảng hốt nhìn trân trân người đàn ông kia, nhưng nàng biết thứ kia là gì, là súng, có một lần cô đã nhìn thấy ở dinh thự Rido, tên kia đúng là tên hôm trời mưa, hắn quả thật là anh trai Carol, nhưng tên đó vốn lúc trước luôn cảnh giác mình, sao bây giờ cứu mình, nguy to rồi. Raian vội vã nhìn Arista lên tiếng:" Isis, cô có sao không." Rồi bỗng nhiên ngừoi đàn ông đó như bóng đen bị kéo đi, biến mất, căn phòng im lặng như tờ. Izumin mệt mỏi sắp ngã quỵ, cố nhìn nàng rồi thở dốc nói:" Nàng cũng là con gái nữ thần giống Carol."
Raian( Ryan) sau khi gặp nàng hôm trời mưa, hắn điên cuồng muốn gặp lại nàng lần nữa, trong lòng cảm giác lo âu, hắn không hiểu bản thân sao lại như vậy. Ryan sau khi từ công ty về, đã về phòng cầm tấm phù điêu mà đụng chạm khắp nơi, hy vọng kỳ tích hôm đó lại đến. Đó không phải ảo mộng. Ryan không biết rằng, hai lần trước, do hắn sơ ý, chạm nhẹ làm dịch chuyển một mảnh vỡ nhỏ của tấm phù điêu nhích ra ngoài không ăn khớp với miếng kia. Hắn chạm hàng chục lần vẫn không có gì thay đổi. Hắn đưa tay lên thái dương rồi xoa xoa, vô tình thả tay văng trúng một miếng làm dịch ra một chút. Đột nhiên Ryan thấy phòng đầy khói, hắn hoảng hốt, tìm cửa ra thì thấy nàng, đang dùng khăn che, nhưng trong lúc giằng co có mấy lần thả tay, hắn thấy mặt liền biết là nàng. Không cần biết tên kia là ai, hắn với lấy súng, bắn vào bả vai tên đó, hắn thấy nàng lo sợ, hình như nàng bị tên kia ức hiếp, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, vậy thôi. Lúc sau khi tên kia máu chảy, hắn thấy rõ mặt hơn, nhận ra tên kia cũng chính là cái tên bắt Carol em hắn, hắn liền quay sang với tay muốn ôm cô gái kia về phía mình và bảo vệ, nhưng mọi người bên ngoài nghe tiếng súng nổ, chạy vào thấy khói liền ôm hắn, khung cảnh trước mặt mờ nhạt dần. Rồi khói biến mất, hắn không thấy vết đạn, biết đây là sự thật. Raian thầm nghĩ, chắc chắn tên đó đã yểm bùa lên phù điêu và bắt nàng cùng Carol. Tên khốn khiếp, hắn sẽ tìm ra và giết tên đó.
Arista cũng đang yếu dần vì hoạt động trong khói quá lâu, nàng biết mọi người sẽ xông vào, vội quơ quào kiếm lại mạng che mặt rồi đeo lại vào, đằng nào cũng không ra được, chết cũng tốt. Nàng bắt đầu khuỵ dần.
Bên ngoài, Menfuisu cùng Unasu, Minuê và đoàn ngừoi từ xa, thấy một bóng đen trên cửa sổ, đưa cánh tay và bàn tay kì lạ lên, rồi từ bàn tay lạ đó phát ra một tia sáng kèm một tiếng nổ, một trong hai bóng đen đối diện bị ngã bật ra, Menfuisu đã lo lắng đó là nàng, nhưng khi vừa tới nơi, nghe có tiếng của ngừoi lạ, chắc chắn không phải của Izumin, kêu nàng rằng Iris gì đó. Bước vào trong, Menfuisu liên phá cửa tìm nàng, hắn cùng Unasu và mọi ngừoi không thấy người kia đâu, chỉ có khói, không có dấu hiệu đột nhập phá cửa, cũng không thể đi ra từ cửa chính, vì hắn đang chặn ở đó. Unasu và Menfuisu thấy nàng một nửa đang khuỵ dưới đất, một nửa đang cố gắn gượng dậy, Unasu nhanh chân hơn liền ôm bế nàng ra khỏi đó, bọn thuộc hạ của Izumin cũng chạy vội vào và dìu Izumin ra.
Vừa ra khỏi căn phòng, Menfuisu liền tiến đến hôn tay nàng, trân trọng nhìn nàng, rồi nói:"Nàng là con gái của nữ thần Iris thật rồi, không nàng là hiện thân của nữ thần Iris." Mọi ngừoi ở đó ai cũng chứng kiến sự việc, cho rằng thần linh đã phái người xuống giúp con gái của Ngừoi. Izumin lúc này dù vết thương nặng, cố giương mắt nhìn nàng, nàng cũng như Carol, là viên ngọc quý trên mọi viên ngọc, sao hắn không nhận ra nàng là con gái thần linh sớm hơn, hắn sẽ bắt nàng về mà không làm mồi nhử như thế, sao hắn lại xúc phạm thần linh thế kia. Minuê cùng bọn lính đi theo liền quỳ phục xuống chân nàng, như hồi nàng vẫn còn là nữ hoàng. Arista cừoi khẩy tự mỉa mai mình, rồi nói:" Ta không phải thần linh hay quý tộc gì, các ngườii đừng làm vậy." Nàng không muốn giả danh thần linh, như con Carol kia.
Unasu lúc này vẫn bế nàng, hắn nhìn nàng lòng đau xót, Hắn thầm cám ơn thần linh đã bảo vệ con gái Ngừoi, hắn thì thầm:" Xin lỗi, ta đã không thể bảo vệ được nàng." Menfuisu muốn bế nàng, nhưng hắn do dự rồi cũng để Menfuisu bế, nàng bây giờ mệt lả, chỉ muốn yên thân một chút, liền nhắm mắt để ai muốn làm gì thì làm. Nàng nhớ đến ngừoi bắn kia, chưa từng có ai cứu nàng từ trong lúc nàng nguy hiểm nhất, như người đó. Nhưng hắn lại là anh trai của ngừoi trộm mộ.
Unasu lờ mờ thấy hoàng đế có vẻ thích Arista, nhưng hắn tin với tính cách hoàng đế, chỉ yêu mình hoàng phi, nên hắn mở lời trước với hoàng phi, nói tốt cho nàng thi không phải, hắn chỉ nói đúng sự thật những gì về nàng. Lệnh bà rất hảo cảm với cô gái này, lại thấy Unasu thích nên Carol rất muốn gặp mặt. Nào ngờ hôm sau nghe tin mật rằng cô gái này bị bắt, Menfuisu nóng ruột muốn đi cứu, lấy cớ nói Carol hắn sẽ đi, ai dè nàng không do dự còn khuyến khích hắn. Vì cho rằng dù Unasu với chồng mình là chủ tớ nhưng trong lòng như anh em, Unasu có ơn với cô, nên Menfuisu đi giúp mới phải đạo lý. Menfuisu muốn chắn ăn, còn dẫn theo Minuê và một số quân lính tinh nhuệ. Unasu, không cần nói cũng nóng lòng gấp gáp mà đi.
Hai bên vừa ra thở một chút, thì liền lao vào đánh nhau, đây là địa phận Ai Cập, Izumin, ngươi chết chắc rồi. Menfuisu đưa nàng sang cho Unasu và Minuê bảo vệ, đích thân muốn giết chết tên hoàng tử kia, tên đó cũng đang bị thương nặng, rất dễ dàng thôi. Izumin bây giờ vết thương chảy máu thấm ướt cả nửa bên áo, rất nhiều, hắn cố giữ mình tỉnh táo. Bỗng từ đâu Ruka chạy đến, thấy chủ mình gặp nguy thì cố đánh lạc hướng cho họ chạy vào sa mạc, rồi cản Menfuisu đuổi theo:" Bệ hạ, phiá trước có bẫy." Menfuisu còn đang hăng máu, muốn bất chấp đuổi tiếp. Arista vội níu tay lại, tỏ ý gật đầu đồng tình với Ruka, hắn mới thôi. Ruka thở phào, thầm cảm ơn cô gái kia.
Nàng biết Izumin bị bắn rất nặng, dù sao cũng coi như trả món nợ bắt giam hắn trước kia. Lần sau gặp, nàng nhất định sẽ không giúp. Mitamun nàng còn động thủ rồi kia kìa, Izumin mà nàng ngại ngần sao. Nhưng Izumin rất giống Asisu, chẳng phải vậy sao, nàng hoàn toàn có một tia cảm thông với hắn.
Izumin cùng đám ngừoi bỏ chạy sang một ốc đảo gần Assyria, phải trị thương cho hoàng tử trước đã.
Ai Cập cùng Hitaito chính thức tuyên chiến.
Fia