Ari rất nhanh chóng cử người đi giúp cô gái kia theo lời của nữ hoàng, chắc có lẽ bị bội bạc giống chủ nhân nên Ari cực kỳ có thiện cảm với cô gái này. Lúc nãy trong phòng, thấy nữ hoàng mệt mỏi thâm trầm như vậy thì trong lòng không khỏi lo lắng, đối với việc này, sao nữ hoàng không đưa ra quyết định sớm nhỉ, như mọi khi, Người đã vạch trần ngay rồi, sao Người lệnh không cho nói gì. Nhưng dù nữ hoàng quyết định thế nào, Ari này luôn luôn trung thành nghe theo.
Sáng sớm hôm sau, Asisu vẫn còn muốn nán lại vài hôm, nàng còn một vài khúc mắc muốn đến Amet một lần nữa để làm cho rõ ràng. Nên đành phải lợi dụng Nebanon một lần nữa:" Hoàng huynh, hoàng muội thấy ngừoi và Nakuto hình như rất hợp ý, dù gì hoàng huynh cũng là con cháu hoàng gia, bây giờ không thể không quan tâm Ai Cập nhỉ, hoàng muội muốn cho Nakuto hôm nay dẫn hoàng huynh đi tham quan các chợ buôn ở phân ranh Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập nhé." Tên nô lệ này như được lời, vội vui mừng nói:" Thế thì còn gì bằng, cám tạ hoàng muội đã lo lắng cho ta, nhưng hoàng muội không đi cùng chúng ta sao?" Asisu nhẹ nhàng:" Hoàng muội tham quan nhiều đã quen rồi, muội hôm nay muốn nghỉ ngơi, nhưng muội sợ an nguy của hoàng huynh, lính Nakuto dĩ nhiên không thể nào bằng với những cận vệ mà hoàng đế Menfuisu phái theo chúng ta được." Hắn hiểu ngay ý Asisu muốn gì. Ngay sau bữa trưa, hắn và Nakuto rời phủ, tên này rất khéo léo, chỉ cắt đặt hai lính canh đã bị mua chuộc, còn lại toàn bộ bị hắn huy động đi theo, với lí do bảo đảm an toàn. Nàng thầm nghĩ, quả là một tên nô lệ hiểu ý và được việc.
Đợi sau khi hắn rời đi một lúc, Asisu cùng Ari đi ra cửa sau, như hôm qua, vận quần áo đơn giản và mạng che mặt, ra đi vô cùng thuận lợi. Hai người nữ nhân thúc ngựa rất nhanh đến ốc đảo phía tây, cũng may vào giờ này, chợ chiều mới tàn và tất cả đã tản bớt để chuẩn bị tiếp cho phiên chợ đêm, nên cũng ít ngừoi bên ngoài. Nàng cùng Ari đỡ phải lo dò trước ngó sau. Trên đường đến thần điện, nàng muốn ghé qua xem tình hình cô gái kia trả thù đến đâu, nên đã đứng nép bên cửa sổ chờ đợi.
Nhìn vào phòng quan sát, cô gái kia hôm nay đã không còn khóc, chắc sau mấy ngày đã bình ổn tâm trạng, nàng trông chờ cô gái kia loé lên một kế hoạch trả thù, Asisu khẽ nhếch mép cười mỉa. Đột nhiên cửa phòng cô gái mở, một người phụ nữ khuôn mặt khả ái, từ phong cách thần thái toát lên sự nhân hậu, đằm thắm, dù đã ngũ tuần nhưng vẫn mang nép cuốn hút khó tả. Bà ta đi vào và ôm cô gái, cầm nhẹ tay cô gái lên và nói, giọng nói thanh nhẹ mà dễ đi vào lòng người:
_ Con gái, con quyết định không trừng phạt cô gái kia là đúng lắm, con đã chọn sự tha thứ, không phải đem lại thiệt thòi cho con, nhưng đem lại cho con một điều lợi không ngờ đấy. Nếu con càng hạ thủ cô gái, người ta tất nhiên sẽ biết thủ phạm là con, vì chỉ con mới có nguyên nhân làm vậy, rồi mọi ngừoi sẽ không còn bênh vực con, họ sẽ nói con độc ác và đáng bị như vậy. Nếu con sợ danh dự bị huỷ hoại vì một điều tiếng bị huỷ hôn, con cứ việc tỏ ra vui mừng, ai ai nhìn vào cũng nghĩ con cũng muốn từ hôn, nhưng vì muốn giữ thể diện cho chàng trai ấy nên đã chịu thiệt, lúc đó danh dự con sẽ không bị mất và người ta sẽ lại cảm thông cho con. Con thử nghĩ xem, nếu tên kia cưới con về, nhưng trong lòng hắn yêu người con gái khác, trước sau cũng rước cô ta về làm thiếp, lúc đó, con là vợ chính mà không được yêu, sẽ gây nên không chỉ đàm tiếu mà còn gây tổn thương cho con, thậm chí không ai dám đảm bảo, cô thiếp kia sẽ không ám hại con để lên chức vợ cả, còn nếu con ra tay, có thể chính anh ta tố cáo con hại người không xứng làm vợ chính thức, con sẽ bị ê chề và nhục nhã. Con thấy đấy, con hãy lấy làm vui vì ít ra anh ta đã không đẩy con vào vòng tranh chấp, anh ta cũng còn một chút nghĩa, không vì ham mê của cải của gia đình ta mà nỡ đưa con vào tình thế giày vò ấy.
Ngừng một chút, cô gái kia nhìn sâu vào ánh mắt người đàn bà này, bà ta lại tiếp tục:
_ Ta biết con đã yêu anh ta rất nhiều và chịu đau khổ, nhưng ta không muốn con vì đau khổ mà yêu thương biến thành thù hận. Vì thù hận sẽ làm con biến đổi và trở thành quỷ dữ. Yêu ai mà không đau khổ hả con. Nhưng ta tin thần linh chính vì chúc phúc cho con, nên Thần linh đã thấy trước anh ta sẽ không cho con hạnh phúc, cũng như có lẽ một người khác sẽ đến sau, con sẽ yêu ngừoi này nhiều hơn anh ta, và người này sẽ chỉ yêu con, một lòng một dạ với con. Không có gì là đảm bảo cả con ạ, biết đâu lúc đầu con đau khổ như muốn chết thật đấy, nhưng sau một năm, hai năm, hay chỉ nửa năm, con sẽ quên anh ta thì sao? Con hãy nghĩ con không phải là người bất hạnh nhất trên đời, còn những ngừoi bất hạnh trong tình cảm hơn con. Con đừng để bản thân mình vì hận không biết yêu nữa, vì con không yêu ai, cũng sẽ không ai yêu con. Ta vẫn luôn bên cạnh con, con gái ta.
Cô gái kia nằm trên đùi người đàn bà này, mỉm cười, trên khoé mắt còn hơi ươn ướt, nhưng đang an tâm chìm vào giấc ngủ. Asisu không nói gì cả, Ari được mật báo cho biết cô gái đó không muốn trả thù nên họ đã lui về phủ trở lại. Ari nhìn chủ nhân mình không nói lời nào, cảm thấy bất an kinh khủng, nữ hoàng đang giận dữ vì cô gái kia không trả thù, hay là vì ngừoi đàn bà kia nói gì đó đụng đến tâm tư nữ hoàng. Asisu quay lại nói một câu:" Ta không muốn đến thần điện nữa, về thôi." Ari nhìn nàng không có vẻ gì là giận dữ, chỉ nhàn nhạt, trong lời nói có pha chút muộn phiền, Ari vội nhanh chóng cùng Asisu về lại phủ Nakuto, lòng rất muốn hỏi nhưng không dám nói gì.
Về đến phủ không hiểu vì sao nữ hoàng nằm lên giường, không nói một từ nào, lệnh Ari đứng ngoài canh của, không muốn gặp ai. Buổi tối khi Nebanon và Nakuto trở về, Ari chỉ được lệnh truyền lại cho hai người bọn họ vài câu của nữ hoàng:" Thưa hai vị, lệnh bà nhờ nô tỳ chuyển lời rằng hôm nay Người hình như hơi mệt, nên không muốn ai làm phiền, ngày mai Người muốn gặp tướng quân Nakuto hỏi han một chút, sau đó lập tức cùng Quận công Nebanon lên đường đi Chợ buôn ở Thượng Ai Cập như đã nói từ trước, rồi nhanh chóng trở về, lệnh bà sợ hoàng đế Menfuisu sẽ lo lắng." Hai người gật đầu tỏ ý đã biết, rồi mỗi ngừoi lui về phòng với một suy nghĩ khác nhau. Ngập tràn sự nghi vấn.
Fia