Sau khi lễ an táng Asisu hoàn tất, Ai Cập tiếp tục đau buồn đôi ba ngày, rồi với sự khuyên can của Imotep cùng một số quần thần nên Menfuisu cố gắng áp chế nỗi buồn và lấy lại tinh thần tiếp tục công việc triều chính. Không đợi lâu, Nebanon liền được kết án và xử chém bêu đầu thị chúng. Mặc dù Menfuisu coi thế là còn nhẹ nhàng với hắn, nhưng Carol đã nhân từ không muốn hình phạt thái quá, vả lại trước đó, hắn có bãi bỏ một số hình thức xử tử tàn khốc rồi. Nebanon những ngày trong ngục vẫn mong chờ bên ngoài sẽ có thủ hạ đến cứu, tuy nhiên vì quân linh bố ráp khắp nơi, bọn họ lo cho tính mạng và sự trừng phạt của thần linh hơn là cái nghĩa khí cứu chủ, cuối cùng trước khi chết, hắn đã thừa nhận tội lỗi. Điều duy nhất hắn khúc mắc trong lòng và ôm theo nó ra đi, đó là: mọi người ai cũng ham mê quyền lực, hắn cả một đời muốn leo lên ngôi cao, còn Asisu có trong tay mọi thứ, nhưng cô ta lại từ bỏ tất cả, ấy là vì sao? Những quan viên theo phe hắn cũng bị xử phạt theo luật lệ Ai Cập, một vài người nhẹ nhất bị cách chức, tịch thu gia sản, một vài bị lưu đày, số nặng hơn thì được ban rượu độc. Menfuisu vô cùng gặp khó khăn trong việc sắp đặt lại các vị trí quan viên. Hắn thật ngạc nhiên, số lượng quân thần theo Nebanon lần này khá nhiều, vì vậy vị trí bỏ trống gần như hơn một nửa số chức quan cần có trong việc phục vụ triều đình. Carol với trí thông minh đã cùng Imotep hỗ trợ cho Menfuisu tổ chức các cuộc tuyển nhân tài. Tuy chiêu mộ được kha khá, nhưng toàn là những người trẻ tuổi, bồng bột như hoàng đế, thiếu kinh nghiệm trong việc lớn quốc gia, nên chỉ có thể đảm đương những chức quan nhỏ trước, những quan viên xót lại vốn dĩ có đủ khả năng đảm nhận chức lớn thì hầu hết đều từ quan vì vụ kinh hoàng vừa qua tác động quá lớn,chức quan trọng yếu vẫn là vấn đề nan giải. Menfuisu nhủ thầm, cũng may mà còn có tể tướng Imotep và tướng quân Minuê, nếu không chắc một mình hắn không cầm cự được.
Unasu đã hoàn toàn chuyển sang bên đội cận vệ cung hoàng phi, vì Ruka bây giờ đã lộ thân phậ thật đã trốn chạy về Hitaito. Còn tướng quân Nakuto cùng đoàn ngừoi Noami trở về ốc đảo Amet. Noami một tay chăm lo đứng đầu nơi đấy, Nigi và Narati trở thành thân cận của Noami, còn Ari cùng Nakuto kiên quyết làm người canh chừng bảo vệ bên lăng mộ Asisu tại rìa ốc đảo. Amet không biết từ bao giờ, được mọi ngừoi khắp nơi gọi là Đảo Thánh Thiêng, chắc có lẽ nó ngày càng được phát triển mạnh mẽ và lăng mộ của con gái nữ thần đặt tại đây. Người ta một mực tin rằng, chính nữ thần đã luôn hiện hữu chúc phúc cho nơi này.
Tình hình kinh tế Ai Cập như một giọt mưa từ trên trời cao rơi thật nhanh xuống đất, vỡ tung toé một cách nghiêm trọng. Sau khi Ragashu trở về Babylon, hắn tuyệt nhiên không còn đả động gì chiến tranh, cũng chẳng đề cập đến việc kết lại liên minh với Ai Cập. Hắn ra sức tập trung phát triển kinh tế thương buôn trong nước, với tài năng lãnh đạo của hắn, kinh tế chẳng mấy chốc đi lên, hắn liền đẩy mạnh những nguồn lời lãi hiện kim đó cho việc xây dựng quân đội hùng mạnh. Cứ như vậy, Babylon ngày càng đi lên như diều gặp gió. Các nước nhỏ xung quanh tìm đến xin liên minh, quy hàng Babylon càng ngày càng nhiều. Tuy nhiên, Babylon cấm tất cả những gì liên quan đến Ai Cập. Hàng hoá Babylon không được trao đổi với ngừoi Ai Cập, hễ là thứ gì từ Ai Cập được cập cảng Babylon hoặc thương buôn của Ai Cập đều bị đánh thuế không phải gấp đôi, mà là bốn năm lần, chỉ trừ Amet.
Bên phía Hitaito, Izumin cũng không phát động chiến tranh nữa, liền kí liên minh với Babylon. Tuy rằng kinh tế bên Hitaito không tiến bộ vượt bậc như Babylon, nhưng nhờ vào liên minh này không chỉ là nông nghiệp mà buôn bán cũng thuận lợi thấy rõ. Những kinh nghiệm về nông nghiệp cùng những sản phẩm chỉ trồng được ở một nơi, bây giờ được hai nước trao đổi, ngừoi dân phong phú hơn về lương thực. Lại nói đến buôn bán, nếu một sản phẩm làm ra ở Babylon giá mười đồng bạc, nhưng cùng sản phẩm đó làm ở Hitaito thì do điều kiện thuận lợi hơn nên làm ra chất lượng vừa tốt và giá chỉ có năm đồng bạc, thương nhân Babylon sẽ mua lại với giá bảy đồng bạc. Đôi bên cùng có lợi. Dĩ nhiên, Hitaito cũng áp dụng chế độ tuyệt giao với Ai Cập như Babylon.
Người dân khắp nơi, tất nhiên trừ dân Ai Cập, chẳng dại dột gì mà đâm đầu vào Ai Cập làm ăn.
Hai nước lớn liên minh, các nước nhỏ xung quanh thần phục. Dần dần các nước nhỏ gần Ai Cập, như Libya (công chúa Kafura), Nubia(hoàng tử Massha),...đều có thù trước với Menfuisu, nên đồng loạt chuyển sang quy thuận một mối về hai nước lớn kia. Algol thì từ trước đến giờ không có biết rõ sự thể, chỉ biết loáng thoáng Asisu chết rồi hai đế quốc lớn kia lại không phát động chiến tranh, như một con ruà rụt cổ, nhưng hắn thì khác, thù cũ, hắn quyết trả bằng được, nếu những tên kia không tham gia, thế lại càng hay, sự việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Lại thêm đế quốc Minoa, thái hậu bị thương gần như hấp hối, quốc vương Minosu bị Atorat khống chế bắt làm bù nhìn, Atorat lại là điểm chốt chính trong thuỷ chiến của Minoa, nên thế cục bây giờ ở đó rất hỗn loạn. Mọi quyền hành đều nằm trong tay, Atorat thù hận Carol đã ghét bỏ hắn, nên đã hợp tác cùng Assyria.
Ai Cập bây giờ bị cô lập hoàn toàn. Thương buôn cực kì khó khăn, những mặt hàng dần không phong phú và cải tiến, chỉ có trong nước buôn bán với nhau, một số mặt hàng vốn dĩ ngừoi dân ở đây không thể tự làm ra, trước đây phải du nhập, giờ thì hay rồi, không ai chịu bán cho Ai Cập thì lấy gì mà mua. Về nông nghiệp cũng như thủ công, mặc dù Carol với kiến thức hiện đại đã giúp người dân khắc phục một số thứ, nhưng có những cây không trồng được ở Ai Cập, dù cô biết có kĩ thuật lai tạo giống, nhưng thời cố đại làm gì có đủ phương tiện để thực hiện, còn thủ công. Rất nhiều người dân tứ phương trước đây đến Ai Cập làm ăn, bây giờ họ bằng mọi cách rút khỏi Ai Cập, một lượng hàng lớn bị hao hụt. Tuy rằng Ai Cập có hai vị lãnh đạo thông minh, nhưng có một số chuyện, không phải thông minh là có thể làm được.
Bên phía nữ hoàng Amazonet cũng chẳng thể giúp ích gì được nhiều cho Ai Cập, chính họ còn đang phải chuẩn bị đối mặt với nguy cơ chiến tranh. Imotep cũng cố gắng hy vọng có thể cải tiến tình hình từ việc xin nhờ Amet hỗ trợ, như Noami lạnh lùng từ chối, dù cho Ai Cập có bị giặc đánh tới, bọn chúng cũng nhất định chừa ra Amet không đụng vào, không vì danh của nữ thần, cũng vì đằng sau Amet còn có Babylon và Hitaito chống lưng. Ai Cập vừa chịu chiến tranh kinh tế, vừa đối mặt với nguy cơ chiến trường. Mọi tình huống xảy ra đều bất lợi cho Ai Cập. Càng ngày càng có tin đồn lan rộng, rằng Ai cập vì đã ruồng bỏ hiện thân của nữ thần, nên bây giờ bị trừng phạt. Kinh tế tụt dốc không phanh thì làm gì có đủ điều kiện để xây dựng quân đội mạnh, chiêu binh giỏi. Phiến loạn lại nổi lên khắp nơi.
Imotep liền nghĩ ra một cách tạm thời chế ngự tình hình, kế hoạch của ông là để Menfuisu dẫn quân đi tấn công đánh chiếm một nước nhỏ, chính xác là Media, nhằm vừa có thêm nguồn cung, vừa răn đe một số nước chư hầu phản bội Ai Cập. Với các nước như Media, dù quân đội Ai Cập không còn hùng mạnh nhưng vẫn thừa sức để chiến thắng. Vậy là kế hoạch của Imotep được đa số đồng tình và Menfuisu nhanh chóng thực hiện.
Tuy nhiên, hoàng đế Media đâu dễ để nước bị bắt nặt. Hắn lợi dụng một lần Carol đi xuống chợ Têbê, liền lừa nàng lạc sang gần ranh giới Libya, sau đó loan tin dụ Menfuisu đến, đổ lỗi cho bên Libya rằng giam giữ hoàng phi, sau đó âm thầm để họ rơi vào bẫy, bắt sống được hoàng đế Ai Cập. Carol gian nan lắm mới về lại được cung điện ở Hạ Ai Cập. Cô liền nhớ lại một cách ngày xưa người Trung Quốc đã dùng, cô liền lấy tư cách hoàng phi, thông báo rằng hoàng đế Ai Cập đã chết vì bị bọn tạo phản chuốc độc, chọn nơi an nghỉ kim tự tháp gần với kim tự tháp của tiên đế, cách lăng mộ chị Asisu không xa, mọi lễ nghi, vật dụng, việc quốc tang, cô đều làm như thật. Chỉ có vấn đề quan tài rỗng, để mọi người càng tin tưởng, cô bèn nghĩ đến tấm phù điêu, cô thuyết phục Noami, tuy lúc đầu khó khăn, nhưng vì nghĩ hoàng đế chết thật, nên cũng thay Arista làm chút gì đó, nên cuối cùng đã đồng ý. Dù tấm phù điêu đặt gần Asisu để chị dễ kiểm soát nó, nhưng bây giờ dời đi, nếu có chuyện gì cô tự nguyện chịu lời nguyền giáng phạt, phải cứu Ai cập. Tấm phù điêu được đặt cạnh gian phòng quan tài của Menfuisu. Nhằm bảo vệ ngăn không cho bất kì ai đến gần một phần, một mặt lan truyền tin này: Kim tự tháp của hoàng đế Ai Cập được nữ thần bảo vệ. Sự thật sẽ không bị lộ.
Carol bây giờ nhớ lại lúc trước, không khỏi phì cười trong lòng, thì ra lúc đó, nàng thấy mộ của Menfuisu liền cảm thán vị hoàng đế này chết trẻ, rồi những bức khắc trên tường về cuộc đời của ngừoi này, việc tại sao trong quan tài lại không tìm thấy xác ướp, lại còn tấm phù điều kia bị nàng vô tình đánh rớt trong lúc quan sát kim tự tháp của Menfuisu. Mọi kí ức khơi gợi lại. Thì ra, chính một tay nàng sắp xếp ở mấy ngàn năm trước đây này.
Bọn ngừơi Media bán tín bán nghi tên hoàng đế mình đã bắt được, nếu hắn là hoàng đế giả, vậy tên hoàng đế thật chỉ giả vờ trúng kế. Còn nếu tên này là thật, thì màn kịch kia chẳng phải chứng minh cho thấy Ai Cập từ bỏ hắn rồi sao, có lẽ hắn đã trở nên vô dụng, nhưng phải giữa mạng hắn phòng ngừa mọi tình huống. Bọn chúng quyết định cùng hợp tác với Libya tấn công Ai Cập trước, rồi quyết định xử lí tên này sau, để đảm bảo. Bọn Algol cũng chuẩn bị tấn công Ai Cập thì hắn lại chần chừ, đợi bọn kia làm tốt thí trước. Khi mà quân Media và Lybia tiến công thuận lợi vào thành, chúng thầm nghĩ hoàng phi Carol có tài quân sự mà để sự việc như thế nào sao, chỉ là hư danh, rồi cười mỉa mai. Trong lúc đó, Minuê cùa Honsu đã được lệnh theo dõi sẵn ở chỗ giam Menfuisu, lúc này thi quá dễ để cứu hoàng đế ra. Sau khi thoát ra, Menfuisu thần tốc quay về nắm quân Ai Cập, trong đó có một số quân lính được Carol ra lệnh ẩn đi, nhằm che mắt để mọi ngừoi thấy quân Ai Cập ít ỏi và yếu ớt. Menfuisu với sự dũng mãnh và tài thao lược quân sự bẩm sinh, lại quân Ai Cập rõ từng ngóc ngách trong thành. Chẳng bao lâu sau, quân giặc bị bao vây ngay giữa lòng thành. Trận chiến ngã ngũ.
Điều đó đã gây ra một chấn động lớn.
- -- ------ --------