Asisu vừa đi vừa thầm đánh giá thần điện, Từ giữa cổng vào với thần điện có một khoảng sân khá rộng, hình như dành để cho mọi người đến dâng hoa quả, lễ vật cho nữ thần. Thần điện ở đây chỉ bằng một phần mười điện thờ trong cung, nhưng mà không kém phần thanh tịnh, những cột gỗ cũng được điêu khắc rất tốt, tuy nhiên mỗi cột gỗ chỉ đính dưới 20 viên bích ngọc, không được dát vàng. Cửa vào điện thần được điêu khắc vương miệng, đĩa mặt trời với sừng bò - những biểu tượng của nữ thần Iris, chúng được dát vàng cung kính. Một người nữ nhân mở cửa cho nàng nhìn vào trong, tượng nữ thần Iris to lớn ngay chính giữ bệ thờ, cao cũng phải gần 6 mét, một nữ nhân nói nhỏ vào tai nàng:"Tuy bề ngoài nhìn tượng nữ thần bằng gỗ, nhưng bên trong là vàng ròng nguyên chất, tiên đế làm vậy nhằm không thu hút sự chú ý của người khác." Cũng đúng, bọn trộm nàng không lo, vì ai ai cũng sợ thần linh, nhưng một chỗ ốc đảo hẻo lánh này mà có thần điện lộng lẫy như thế này, lại tượng vàng ròng, thì giới quyền quý và hoàng thất sẽ kéo đến, bí mật sẽ bị bại lộ. Thần điện này, cứ như thể thần điện trong cung thu nhỏ. Tuy nhiên đến bây giờ, vẫn có một điểm nghi vấn lớn nàng không sao giải thích được, là phụ hoàng đã không nói chuyện này với Menfuisu, tại sao vậy? Phụ vương tin tưởng hắn đôi khi còn hơn nàng nưã cơ mà!
Tuy đến trước thần điện, nhưng Asisu quyết định không vào, hai nữ nhân cũng đồng tình, vì giữ sự thanh tịnh cho thần nữ đem khuya, bốn người quyết định ra phía sau thần điện. Hai nữ nhân ấy tiếp tục dẫn Asisu đi vòng qua thần điện, hướng về phía nam. Phía sau thần điện, thật bất ngờ, là một tẩm cung dành cho công chúa thu nhỏ một phần tư. Ở phía trước thần điện to lớn, dường như phủ lấp tẩm cung phía sau, có lẽ như thế nên khi người dân đến sẽ không thấy mà thắc mắc gì.
Nàng và Ari còn chưa hết bàng hoàng, chợt nữ nhân lớn tuổi hơn lên tiếng:" Mời nữ hoàng vào gian bảo mật bên đây." Rồi cả bốn ngừoi đi vào phòng văn kiện. Nữ nhân trẻ tuổi xoay một bát hương, cơ qua mở ra, dẫn đến một căn phòng nhỏ hơn, ánh nến liền được thắp lập lòe. Bên trong căn phòng, hình như lưu trữ những văn kiện, đồ đạc quan trọng nên rất được bảo quản kỹ lưỡng, không một chút bụi. Ngay ở phía cuối căn phòng, có một bệ, đặt một cái hộp trên đó, y như cái hộp quà tặng của nàng. Nữ nhân lớn tuổi lên tiếng:"Chiếc hộp kia dành cho nữ hoàng Asisu, nếu người mở được, người đích thị là nữ hoàng chân chính." Nàng lập tức hiểu ngay họ đang muốn làm gì. Nếu nàng không mở được hộp, tức là nàng chưa nhận được hộp món quà kia, con dao bạc và thông tin về chỗ này do này cướp được, nếu người khác ngoài Asisu biết điều bí mật này, có thể hậu quả sẽ to lớn lắm. Họ sẽ giết người không mở được chiếc hộp kia.
Asisu rất bình thản, nhếch mắt nhìn hai nô tỳ kia như thể một vũng bùn không hơn không kém, thách thức nàng. Ari cũng đã nhìn thấy, chuẩn bị sẵn sàng tư thế bảo vệ chủ nhân. Asisu không nói lời nào, bình thản rút hắc thạch từ trong con dao bạc ra, tra vào chỗ mở cơ quan, chiếc hộp cơ quan khởi động, nập bật ra, để lộ bên trong là hai di chiếu và một lá thư nhỏ. Hai tên nò tỳ kia lẳng lặng quỳ xuống, chờ đợi Asisu đọc thứ trong hộp kia. Nàng lấy lá thư ra trước, là bút tích của mẫu hậu, lẫn phụ vương:Asisu, đây là hòn đảo, nơi hoàng tỷ Arika song sinh của con được chôn cất, mẫu hậu cùng phụ vương đều mong con có thể bảo vệ lăng mộ của hoàng tỷ mình, như con đã quyết tâm bảo vệ mẫu hậu, phụ vương và em trai con. Trong hộp còn có di chỉ công nhận hoàng tỷ của con là con gái trưởng của chúng ta, được thừa kế một phần ba Ai Cập, di chỉ còn lại, thừa nhận người tiếp quản tài sản của hoàng tỷ chính là con. Mọi chuyện con thắc mắc, con hãy hỏi hai nô tỳ trong coi thần điện.
Asisu ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy. Hoàng tỷ? Song sinh? Sao nàng không nhớ gì hết vậy. Ari từ phía sau thấy chủ nhân mình đưa tay lên trán, không đứng vững, mắt nhíu lại, thì vội chạy lại đỡ, bất cẩn áo choàng rơi xuống. Asisu ra hiệu không cần, rồi cầm hai cuộn di chỉ lên xem, quả đúng như những gì trong thư nói. Nàng quay lại, nắm chạt lá thư trong tay, trừng mắt với hai nữ nhân:" Còn không mau kể lại mọi chuyện."
Một trong hai nữ nhân nhìn Ari hồi lâu, hình như là người nữ nhân trẻ hơn lên tiếng:"Ari, cô có phải là Ari không, cô còn nhận ra tôi chứ, sao nãy giờ cô khoác áo choàng làm gì?" Ari quay lại nữ nhân kia, nhìn cô ta cũng mở áo choàng xuống, kêu lên:" Nigi, sao cô lại ở đây." Asisu nhíu mày:" Hai người quen nhau?" Nũ nhân lớn tuồi hơn lên tiếng:"Mời nữ hoàng sang bên gian thảo sự, chúng thần sẽ kể tường tận mọi chuyện, Người nhanh ra ngoài, phòng này khá ngộp khí." Rồi bốn người ra ngoài, đi ngược lại với hướng phòng lưu trữ, rồi vào một căn phòng khác xa hoa hơn, giống y như nơi tiếp khách quý trong cung nàng, chỉ khác, ghế trường kỷ là ghế hai đầu, rất thuận cân băng cho nàng ngồi.
Nữ nhân còn lại cuối cùng cũng mở áo choàng ra. Asisu có một cảm giác rất quen, ấm áp, nhưng không nhớ ra là ai. Ari vội hốt hoảng kêu lên:" Narati, sao bà lại ở đây." Người đàn bà này cười nhẹ với Ari, rồi tiến lại hôn tay Asisu, với vẻ cự kỳ trân quý nàng. Nàng hình như không còn cảm giác đề phòng và khinh bgỉ người đàn bà này như ban đầu nữa. Bà ta nhẹ nhàng lên tiếng:" Nữ hoàng Asisu, không công chúa điện hạ, nếu người và Ari bỏ áo choàng ra sớm hơn, thì lão già này đã không dám xúc phạm Ngừoi. Khi nãy Người vén tóc, có một vết bớt trên vai, già này liền biết đó là công chúa Asisu của già này." Asisu lại nhíu mày lên tiếng:" Ta có quen bà?"
Fia