Đột nhiên, Ragashu từ đâu cầm đoản kiếm xông vào. Hắn vốn dĩ bày binh bố trận bên ngoài Ai Cập. Vốn dĩ hắn liên kết với Nebanon, hòng khống chế được Menfuisu liền dễ dàng dẫn đợt quân tiên phong vào trước. Ragashu luôn là ngươi mưu mô và hiểm độc, hắn cho rằng kế hoạch như vậy còn có nhiều chỗ hở, chính hắn đã dụ Nebanon và đề ra vấn đề móc nối với Izumin. Hắn biết tên hoàng tử kia rất căm thù Menfuisu. Trong chuyện ám sát Menfuisu trước khi ra trận, hắn không muốn ngừoi khác biết hắn có dính líu, như vậy hắn cực kì mất danh dự khi mà ám sát đế vương của nước địch trước khi ra trận, chẳng khác nào cho người khác hiểu lầm hắt bất tài trên chiến trường nên mới dùng hạ sách này. Vả lại, hắn không muốn nữ tư tế kia ghét hắn. Vì vậy, chỉ cần Izumin xuất hiện, để Izumin mới là ngừoi giết Menfuisu, vừa tăng khả năng thành công cho kế hoạch lên rất nhiều, chỉ cần sau khi hoàng đế Ai Cập gục ngã, Nebanon quay lại lấy cớ trả thù cho em trai, khống chế Izumin, hắn đường hoàng tiến vào như giúp đỡ hoàng thân Ai Cập, như vậy vừa đe doạ được Hitaito vừa khiến Ragashu vô can, lại để cho người khác thấy Nebanon là người coi trọng tình nghĩa. Ragashu còn bắt Nebanon đảm bảo khi thực hiện, sẽ không để nữ tư tế kia chịu bất kì thương tổn nào.
Ragashu khi nghe tin báo Menfuisu đã bị hạ thuốc, cánh vệ bên ngoài cũng giảm đáng kể, nghĩ đã thành công, hắn chỉ dẫn một toán quân tinh anh mười mấy người, đi vào xem trước. Vừa đến ngoài sảnh điện, hắn thấy mọi ngừoi quỳ rạp, trước đó có nghe tiếng gầm của thần linh vang lên liền biết có chuyện không hay, khá vất vả len qua bọn quân lính mới vào được bên trong, nào ngờ vừa đến ngay trước cửa cung, liền thấy cảnh tượng điên dại kia. Arista của hắn đã nằm kia bất động, hình như đã chết, những nữ tư tế khác đang ôm khóc than, cô gái ở ốc đảo hay đi chung với nàng đang chửi hoàng đế Ai Cập, Izumin thi đứng bất động, thanh kiếm cắm xuống đất, tay năm chuôi kiếm để đứng cho vững, cặp mắt vô hồn, Bọn quan lại thì dập đầu, tên Nebanon kia bị khống chế. Ragshu lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra. Vết máu trên kiếm Izumin chắc chắn là của nàng.
Vừa nhìn thấy hắn, mọi ngừoi đang ngỡ ngàng, thì lại một con sư tử cầm kiếm chém tán loạn những tên còn xót lại theo phe Nebanon. Noami và Menfuisu vừa kịp trấn tĩnh quay lại hướng kiếm và dao vào hắn, thì hắn đã lao tới chỗ Izumin. Izumin vẫn chưa hoàn tỉnh, Ruka vội vã vơ đại cây thương đỡ mũi kiếm của Ragashu, Izumin một chút bị đẩy mạnh, mới kịp nhìn nhận sự việc, nhanh chóng nắm mạnh chuôi của cây kiếm đang cắm xuống kia kéo lên, bắt đầu đối địch với hoàng đế Babylon. Menfuisu cũng bắt đầu lao vào, tên Izumin kia trực tiếp đâm Asisu, tên đó cũng đáng chết. Ba ngừoi quần chiến với nhau. Bọn quân lính xung quanh chuẩn bị nhao nhao cùng lao vào chiến đấu, quân Ai Cập chắc chắn có, quân Babylon tiên phong cũng hiện diện, đi theo Ragashu, lại những tên hộ vệ dũng mãnh nhất theo Izumin - quân Hitaito đều có mặt. Nhưng mà chủ tướng của họ đều ra hiệu không cho phép. Chắc chắn đây là cảnh đáng được ghi nhận nhất tại lịch sử, khi mà ba vị lãnh đạo cùng trực tiếp chiến đấu cùng lúc ngay tại đại điện Ai Cập.
Noami liền hoảng sợ, vừa rồi cô mới nói giúp trấn tĩnh mọi thứ được một chút. Bây giờ lại tiếp tục loạn lên. Ari lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng nhớ lời nữ hoàng, từ xa nói vói lên:" Tiểu thư, đến lúc lá thư của chủ nhân...." Noami liền nhớ lại, hiểu ngay mình cần phải làm gì. Cô quay lại, chạy đến gần chỗ Ari, Ari rút ra một cuộn thư, ném cho Carol với ánh mắt căm phẫn tột cùng. Noami lên tiếng:" Nếu cô nói cô sai, thì bây giờ tự mình ra đó đọc văn thư lên cho mọi ngừoi nghe đi, đi mà ổn định họ." Carol không cần suy nghĩ, mở tờ văn thư, đứng lên dõng dạc nói:
_Ta là Asisu nữ hoàng Ai Cập. Với Hitaito, coi như mạng ta trả mạng cho công chúa Mitamun, giữa Hitaito và Ai Cập xin coi như không còn hiềm khích. Với Babylon, coi như mọi tội lỗi đều đổ lên ta, hoàng đế Ragashu không có ý đồ chiếm cứ Ai Cập, là do ta, hoàng đế có thể tự do phế ta và tấn phong hoàng hậu khác, cũng xin coi như giữa hai nước được xoá bỏ hiểu lầm. Còn về việc tên nô lệ tạo phản. Tất cả là do ta đã không ngăn chặn từ đầu, không liên quan gì đến các nước khác, họ chỉ bị lừa dối để liên minh. Tại ta mà ra tất. Ai cũng không liên quan.
Mọi ngừoi ở đó nghe xong, ba người kia cũng buông kiếm xuống. Họ đều hiểu ý của người viết lá thư kia muốn gì, ngăn chặn chiến tranh và giữ danh dự cho các hoàng đế. Đó cũng chính là cách duy nhất mà Asisu có thể nghĩ ra để ngăn cản những cuộc chiến sắp xảy ra, bằng cách nhận hết lỗi về mình, mặc cho họ xử trí, nàng cũng đã nghĩ đến cái chết rồi. Chỉ là trong con người nàng luôn có một niềm ham sống mãnh liệt, nàng muốn nghĩ ra một cách tốt hơn. Nhưng cuối cùng, nàng đã dẹp bỏ sự ham sống của mình chỉ để bảo vệ cho một người.
Hoàng cung chìm vào im lặng rợn người.