• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý Giang bị anh nhìn bằng ánh mắt kia, hơi sợ hãi, liền kiếm cớ chuồn khỏi biệt thự Cố gia.



Sau khi trợ lý Giang rời đi, Cố Đình Bắc cầm chìa khoá xe, cấp tốc lái đến nhà Mộ Thừa Phong, định kéo anh đi cứu Diệp Tuệ cùng với mình.



Đến nơi mới hay tin Mộ Thừa Phong trong lúc đuổi theo Diệp Tuệ đã bị tai nạn, hiện vẫn đang hôn mê trong phòng cấp cứu.



Cố Đình Bắc tâm trạng sụp đổ, bạn thân bị tai nạn, sống chết không rõ, vợ thì bị bắt cóc, trong lòng anh lúc này rối tung, không biết nên làm gì trong tình huống này.



Anh quyết định tự mình lái xe đi cứu Diệp Tuệ. Cầm điện thoại lên gọi cho cấp dưới của anh, là Tiểu Hàn, lạnh giọng nói:



"Bằng mọi giá phải tra cho ra vị trí của Diệp Tuệ."



Vì Cố Trì không cố ý che dấu vị trí nên Tiểu Hàn tra ra rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau, cậu gửi vị trí của Diệp Tuệ đến cho Cố Đình Bắc.



Cố Đình Bắc không chần chừ nữa, vội vàng lái xe đến địa điểm vừa tra ra.



...



Diệp Tuệ không nghĩ Cố Trì lại dễ tính như vậy. Cô vừa mở miệng xin hắn giúp đỡ, hỗ trợ cô vào trường đại học, hắn liền không do dự mà đồng ý.



Ngày mai là ngày thi đại học, mấy hôm trước ở Cố gia, Diệp Tuệ vẫn luôn thức đêm ôn bài, xem như đã chuẩn bị đầy đủ cho kì thi này.



Lúc cô đang định đi ngủ, A Đông ngày thường trầm tĩnh ít nói bỗng nhiên lên tiếng, rủ cô cùng đám đàn em của Cố Trì đánh bài.



Diệp Tuệ nghĩ, dù sao thì bài vở cũng đã ôn xong, bây giờ vẫn còn sớm, chơi một lúc chắc cũng không sao đâu nhỉ?



Nghĩ như vậy, cô gật đầu đồng ý, bắt đầu cùng đám đàn em đánh bài.



Trong suốt quá trình chơi, nụ cười trên môi cô vẫn không tắt đi. Cô thật sự rất vui vẻ, cả cuộc đời cô chưa bao giờ được thoải mái như giây phút này.



Cô nghĩ, trừ cô ra, trên thế giới này hẳn là không có con tin nào lại đánh bài cùng đám người bắt cóc.



Nếu cuộc sống vẫn trôi qua nhẹ nhàng như thế này, vậy thì cô chấp nhận làm con tin cả đời.
truyện xuyên nhanh



...



Khi Diệp Tuệ và đám đàn em của Cố Trì đang chơi đùa vui vẻ thì ở ngoài lại xảy ra một chuyện lớn.



Cố Đình Bắc xông vào căn cứ của Cố Trì, theo sau anh là hơn một trăm người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm súng. Lúc này, quanh thân anh toả ra làn khí lạnh, ánh mắt anh sắc bén, nhìn người anh trai đang cầm khăn tay, động tác chậm rãi lau đi vết máu dính trên con dao.



Cố Đình Bắc không đủ kiên nhẫn để nhìn hắn làm trò, anh quát vào mặt hắn:



"Cố Trì, Tiểu Tuệ ở đâu? Giao Tiểu Tuệ ra đây cho tôi!"



Cố Trì ung dung thong thả ngẩng đầu, khoé môi hắn treo một nụ cười như có như không, hắn nói với anh:



"Em trai, lâu lắm rồi em mới đến thăm anh, vậy mà vừa đến đã không nể mặt như thế, người làm anh trai là anh đây cảm thấy rất đau lòng."



"Anh đừng có lòng vòng với tôi, Tiểu Tuệ ở đâu?"



"Em trai, không phải em rất tài giỏi sao? Tự tìm đi chứ?"



Cố Đình Bắc bị hắn chọc giận, tức điên lên. Anh ra lệnh cho những người mặc đồ đen đi lục soát từng phòng một.



Cố Trì nhìn một loạt động tác của anh, không nói gì, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.



Sau một hồi lục soát cũng không tìm ra được Diệp Tuệ, Cố Đình Bắc đành phải nhượng bộ, giao ra sợi dây chuyền đó cho Cố Trì.



Cố Trì lúc này mới ung dung thong thả đứng dậy, sửa lại áo sơ mi trên người rồi dẫn Cố Đình Bắc đi tìm Diệp Tuệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK