Diệp Tuệ đứng một bên, nghe xong câu này của Tống Vũ, trên khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy dấu chấm hỏi.
Anh ta vừa nói cái gì vậy? Em gái kết nghĩa? Kết nghĩa lúc nào? Sao cô không nhớ gì hết vậy?
Cố Trì đứng bên cạnh, thấy cô ngơ ngác như vậy, anh cười nhẹ, đặt một ngón trỏ lên môi cô, ra hiệu cô đừng nói gì cả.
Xúc cảm ấm áp nơi ngón tay anh truyền qua môi cô, làm cô không nhịn được vươn đầu lưỡi ra liếm một cái.
Cố Trì giật mình rụt ngón tay lại, mà Diệp Tuệ cũng nhận ra hành động vừa rồi của bản thân quá mờ ám, cô khẽ cúi đầu, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
...
Lúc này, một nhân viên phục vụ vờ như vô tình đi ngang qua, len lén thả một chút thuốc bột vào ly rượu mà Diệp Tuệ đang cầm trên tay.
Diệp Tuệ hơi liếc mắt, cô nhìn thấy tất cả nhưng không nói gì, chỉ cầm ly rượu đưa đến bên môi, như có như không mà nhấp một ngụm.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Lần sau, khi tham gia những bữa tiệc trong giới thượng lưu như thế này, cô nhất định phải cảnh giác.
Lơ là một chút là xong đời luôn.
Nhân lúc không ai để ý, Diệp Tuệ nói nhỏ vào tai Cố Trì một câu gì đó, anh nghe cô nói xong, sắc mặt âm trầm, sau đó gật đầu.
Có được cái gật đầu này của Cố Trì, Diệp Tuệ mới yên tâm, cô cầm theo ly rượu còn chứa thuốc, bám theo người nhân viên phục vụ kia.
Quả nhiên, cô thấy người nhân viên đó đi đến cuối hành lang vắng vẻ.
Ở góc cuối hành lang, Bạch Tử Hân đã đứng chờ sẵn, người nhân viên kia vừa nhìn thấy cô ta liền chạy tới, hạ thấp giọng nói:
"Bạch tiểu thư, việc cô muốn, tôi đã làm xong."
"Tốt lắm, thưởng cho cô." Bạch Tử Hân lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ kia rời đi, Diệp Tuệ lặng lẽ bước ra từ phía sau, dùng chiếc khăn tay của cô bịt mắt Bạch Tử Hân lại.
Trong sự giãy dụa yếu ớt của Bạch Tử Hân, cô bóp cằm cô ta, ép cô ta mở miệng, cưỡng chế đổ rượu trong ly vào.
Làm xong việc, Diệp Tuệ ghé sát vào tai cô ta, cất lên giọng nói âm trầm lạnh lẽo:
"Bạch Tử Hân, hưởng thụ cho tốt đi."
Sau đó, cô rời đi, bóng lưng mảnh mai gầy yếu kia không hiểu sao lúc này lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Bạch Tử Hân ngồi bệch dưới đất, trong người dâng lên một ngọn lửa nóng, cả người cô ta ngứa ngáy, bàn tay không kiểm soát được mà lần lượt cởi hết quần áo trên người ra.
Lúc này, một người đàn ông đi ngang qua, thấy cảnh tượng này, ông ta nhìn ngang nhìn dọc, sau khi đã chắc chắn rằng nơi này không có ai thì liền như hổ đói mà bổ nhào vào người Bạch Tử Hân, mạnh mẽ chiếm đoạt cô ta.
Âm thanh làm người ta đỏ mặt vang lên cùng tiếng thở dốc, thu hút sự chú ý của một người phụ nữ.
Là Diệp Tú Nhi.
Lúc nãy giữa Cố Đình Bắc và Tống Vũ xảy ra chút tranh cãi, Diệp Tú Nhi biết Cố Đình Bắc là người sĩ diện, cô ta thân là tình nhân của hắn, đương nhiên không thể chứng kiến khoảnh khắc nhục nhã kia, rất thức thời mà rời đi trước.
Diệp Tú Nhi nhìn hai thân thể đang quấn lấy nhau, vì tò mò, cô ta lại gần để quan sát, sau đó phát hiện cặp đôi đang mây mưa đến mức quên trời quên đất kia là Bạch Tử Hân và... và Diệp Kiến Nhân - cha nuôi của Diệp Tuệ, cũng là bác cả của cô ta.
Đôi mắt Diệp Tú Nhi loé lên tia sáng ác độc, cô ta khẽ lẩm bẩm:
"Bạch Tử Hân, là cô tự tìm đường chết, đừng trách tôi. Tôi chỉ gọi mọi người đến xem thôi, không làm gì cả!"
Nói xong, cô ta cười điên dại, xách làn váy rời đi.