Nghĩ một lúc, cô ta cầm điện thoại lên, gọi cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ ở bên kia vừa nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói oán độc của Bạch Tử Hân truyền đến tai cô:
"Diệp Tuệ, tôi muốn liên thủ với cô để đánh bại Diệp Tú Nhi."
Diệp Tuệ nghe cô ta nói xong, phun luôn ngụm nước đang uống ra ngoài.
Cô bật cười, tiếng cười trào phúng làm Bạch Tử Hân cảm thấy khó chịu. Cô ta đang định chất vấn Diệp Tuệ, còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tuệ đã lên tiếng trước:
"Bạch đại tiểu thư, cô nghĩ tôi bị thiểu năng hay sao mà liên thủ với cô để đánh bại chị họ của mình? Mặc dù tôi chẳng ưa gì chị ta, nhưng nếu bắt buộc phải lựa chọn, tôi thà chọn Diệp Tú Nhi còn hơn."
"Hiện tại tôi rất bận, không có thời gian cùng các cô chơi trò tranh giành sự sủng ái của Cố Đình Bắc, tạm biệt, không hẹn gặp lại."
Nói xong, Diệp Tuệ tắt ngang máy.
Hôm nay cô phải làm thủ tục xuất viện cho Cố Trì, làm gì có thời gian mà dây dưa cùng bọn họ.
Bạch Tử Hân bên này bị tắt ngang điện thoại, tức muốn hộc máu, cô ta chưa bao giờ ghét Diệp Tuệ đến vậy.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Diệp Tuệ đã bị cô ta tính kế, bị Cố Đình Bắc đuổi ra khỏi Cố gia một cách nhục nhã lại có thể trào phúng cô ta?
Diệp Tuệ, cô đã triệt để chọc giận tôi, sẽ có ngày cô phải hối hận.
Diệp Tuệ đang làm thủ tục xuất viện cho Cố Trì, đột nhiên hắt xì một cái, trong lòng có dự cảm không lành.
Cô quay về phòng bệnh với Cố Trì, anh vừa thấy cô bước vào đã nói với cô:
"Tuệ Tuệ, ngày mai anh sẽ tham một bữa tiệc, em đi cùng anh được không?"
Diệp Tuệ không hề do dự mà gật đầu đồng ý.
Cố Trì mỉm cười, bước đến xoa đầu cô, ánh mắt anh dịu dàng làm trái tim cô không khống chế được mà đập nhanh vài nhịp.
Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô hỏi anh:
"Cố Trì, sao anh lại lấy sinh nhật của em làm mật khẩu điện thoại."
Đôi tay đang xoa đầu cô bỗng dừng lại, cả người anh cứng đờ, không biết nên trả lời cô thế nào cho phải.
Anh không thể thừa nhận là anh thích cô được, hiện tại còn chưa phải là lúc thích hợp để thổ lộ tình cảm.
Giữa bầu không khí im lặng đến quỷ dị, ngay lúc Diệp Tuệ cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, cô nghe anh nói:
"Anh nghĩ đặt mật khẩu là sinh nhật của em sẽ không bị ai đoán ra, như vậy an toàn hơn nhiều."
Cố Trì thầm cảm thấy không xong, lời này đến chính anh còn cảm thấy hoang đường, Diệp Tuệ lại không phải là kẻ ngốc, làm sao cô tin được chứ.
Điều anh không ngờ đó chính là, lời nói dối lộ liễu như vậy mà Diệp Tuệ lại tin, cô nói:
"Ừm, hoá ra là vậy!"
Cố Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô tin là tốt rồi!
Trong lòng Diệp Tuệ lúc này lại nghĩ, Cố Trì đúng là đồ ngốc, lời nói dối không đâu vào đâu như vậy mà anh cũng nghĩ ra được.
Cô biết anh có điều khó xử, không thể thổ lộ tình cảm với cô lúc này, cô đành phải phối hợp cùng anh vậy.
Giả ngốc thật sự rất khó!
...
Sáng hôm sau.
Cố Trì dẫn theo Diệp Tuệ một thân lễ phục màu trắng, xinh đẹp như thiên thần đi tham dự bữa tiệc.
Diệp Tuệ ngày thường không chưng diện, chỉ mang một chiếc áo phông trắng phối với quần bò hoặc quần âu đơn giản mà đã đẹp động lòng người.
Huống hồ hôm nay cô cố ý dậy sớm, trang điểm tỉ mỉ, mang chiếc đầm đuôi cá cúp ngực màu trắng.
Trông cô lại càng xinh đẹp hơn.
Cô sánh vai với Cố Trì bước vào nơi tổ chức bữa tiệc.
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía cô.
Có ngưỡng mộ, có ghen tị, có kinh diễm, cũng có oán hận.
Chủ nhân của ánh mắt oán hận kia là Bạch Tử Hân.
Bạch Tử Hân vừa nhìn thấy cô liền nhớ lại nhục nhã ngày đó, đôi mắt cô ta u ám, lấy từ trong áo khoác ra một gói thuốc bột, ngoắc ngoắc nhân viên phục vụ đến, nhét vào tay người nhân viên, hạ thấp giọng nói:
"Tìm cách bỏ thuốc này vào đồ uống của cô gái váy trắng đằng kia đi, làm xong tôi sẽ thưởng cho cô."
Người nhân viên hơi do dự, Bạch Tử Hân liền nhét vào tay cô ta một tấm chi phiếu, lúc này người nhân viên kia mới cầm gói thuốc rời đi.
Gói thuốc này, vốn là định dùng trên người Diệp Tú Nhi, nhưng bây giờ gặp Diệp Tuệ, cô ta lại đổi ý định.
...
Lời tác giả:
Hmm, nếu mỗi chương của bộ này đều trên 100 lượt thích thì tôi sẽ bão 10 chương nè.