"Đình Bắc ca ca, anh đừng để ý, sau này chúng ta vẫn là bạn được không? Đêm qua là... là em cố ý quyến rũ anh, đều tại em, anh đừng để chuyện này ở trong lòng."
Cố Đình Bắc vốn dĩ còn đang nghi ngờ là Bạch Tử Hân giở trò, lúc này nghe cô ta thừa nhận hết mọi lỗi lầm về bản thân, hắn lập tức đau lòng không thôi, trong lòng còn tự trách mình nghĩ xấu về Bạch Tử Hân.
Hắn ôm chặt Bạch Tử Hân vào lòng, dịu dàng nói:
"Ngoan, đừng ngốc như vậy, anh biết là do anh nên chuyện hôm qua mới xảy ra. Tử Hân yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Bạch Tử Hân âm thầm cười lạnh, Diệp Tú Nhi, để tôi chống mắt lên xem, tôi mang thai con của anh ấy, cô còn có chỗ đứng trong căn nhà này không.
Tôi có thể đuổi được Diệp Tuệ thì cũng có thể đuổi được cô.
...
Trong khi Bạch Tử Hân và Diệp Tú Nhi đang chơi trò đấu đá nhau để tranh giành một người đàn ông thì Diệp Tuệ lúc này đang cùng Cố Trì đến bệnh viện Mộ gia để thăm Mộ Thừa Phong.
Anh bị tai nạn, hôn mê bất tỉnh đã hơn 3 tháng nhưng cô không hề hay biết, đến hôm nay vô tình nghe đám bạn học xì xào bàn tán về sự việc Mộ thiếu gia đẹp trai ngời ngời như minh tinh bị tai nạn hôn mê vừa tỉnh dậy, cô mới biết chuyện.
Tức khắc, cô vội vàng chạy đến bệnh viện thăm anh, trên đường đi ngẫu nhiên gặp được Cố Trì, anh nói anh muốn đi cùng cô.
Dù sao cũng không có vấn đề gì lớn, cô không do dự mà đồng ý đi cùng anh.
Vừa đến bệnh viện, mùi thuốc sát trùng mát lạnh quen thuộc quấn quanh chóp mũi. Diệp Tuệ và Cố Trì sánh vai bước đến phòng bệnh, đứng trước cửa phòng bệnh, vừa định gõ cửa thì một người phụ nữ đã kéo cô lại, khuôn mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm cô, bà ta khẽ lẩm bẩm:
"Dương Hạ Châu, là tớ hoa mắt sao? Hơn 20 năm rồi mới gặp lại cậu? Trên mặt tớ đã đầy những nếp nhăn, sao cậu vẫn còn trẻ thế này? Chẳng khác hồi đó là bao."
Diệp Tuệ bị một loạt hành động kì quặc của bà ta doạ sợ, cô bị bà ta ôm hôn sờ soạng hơn 5 phút, khuôn mặt cô cứng đờ, nụ cười sượng trân trên môi đã sắp không duy trì được nữa.
Cố Trì thấy bà ta ôm hôn cô như vậy, sắc mặt đen như đít nồi, vội vàng chạy đến tách cô ra khỏi người phụ nữ đó, sau khi đã chắc chắn trên người cô không có chỗ nào bị tổn thương, anh mới lạnh giọng nói với bà ta:
"Mộ phu nhân, có gì từ từ nói, bà vừa gặp đã ôm ấp em gái tôi như thế này là có ý gì đây?"
"Bà ấy... là em gái cậu? Cố Trì, ý cậu là sao?"
Khoé môi Diệp Tuệ giật giật, là một cô gái 18 tuổi thanh xuân phơi phới, đột nhiên bị gọi là "bà ấy", là ai cũng không vui nổi.
Cố Trì nghe bà ta nói xong, nổi điên lên:
"Mộ phu nhân, hôm nay bà có vấn đề à? Cô ấy là em gái tôi, chỉ mới 18 tuổi thôi."
Mộ phu nghe anh nói xong, sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới ý thức được mình nhận nhầm người. Bà ta vội vàng cười ngại ngùng xin lỗi cô, sau đó hỏi:
"Cháu là bạn của Tiểu Phong hả? Đến thăm nó sao?
Diệp Tuệ cười gật đầu, bà ta không hỏi nhiều nữa, một tay mở cửa cho cô đi vào, tay còn lại lôi kéo Cố Trì đến góc cuối hành lang.
Bà ta nhìn ngang nhìn dọc một lúc lâu, cảm thấy an toàn rồi mới lên tiếng nói chuyện với Cố Trì:
"Cố Trì, cậu thật sự thích con bé chứ?"