Lúc này, Tống Khinh Dao vẫn đang ở căn nhà hoang kia, cùng với Mộ Thừa Phong gắp viên đạn ra khỏi ngực Cố Đình Bắc.
Vì vậy, Tống Vũ một đường thuận lợi dẫn Diệp Tuệ về Tống gia mà không gặp trở ngại gì.
Vừa đến Tống gia, Diệp Tuệ suýt chút nữa bị doạ chết khiếp.
Biệt thự Cố gia đối với cô đã rất lớn, nhưng sau khi nhìn thấy biệt thự Tống gia, Diệp Tuệ liền biết bản thân trước kia nông cạn bao nhiêu.
Bán cả tập đoàn Cố thị chỉ sợ là vẫn không đủ để xây căn biệt thự dát vàng này.
Cô mang theo tâm trạng thấp thỏm, sánh vai cùng Tống Vũ bước vào.
Dì giúp việc thấy Tống Vũ dẫn một cô gái dung mạo như hoa về, còn tưởng là bạn gái anh, trong mắt không che dấu được sự kinh ngạc.
Tống Vũ vừa nhìn phản ứng của bà, liền đoán được bà đang nghĩ gì, anh cũng lười giải thích, dù sao thì sau này công bố thân phận của Diệp Tuệ với truyền thông, lúc đó tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.
Anh dẫn theo Diệp Tuệ đến thư phòng của Tống Thanh Tiêu, cũng chính là bố anh, trong mắt không giấu được ý cười.
Không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào đây? Nếu họ biết gần 20 năm qua đã nuôi nhầm con của người khác, còn để cho con gái ruột của mình chịu khổ...
Đứng trước cửa phòng, Tống Vũ định gõ cửa, đôi tay đã sắp chạm vào cửa, lại dừng ở không trung, anh do dự một lát, sau đó quyết định gõ cửa.
Theo hai tiếng "cốc cốc" do Tống Vũ tạo ra, âm thanh mang theo sự uy nghiêm từ trong phòng truyền vào tai Diệp Tuệ:
"Vào đi."
Giọng nói cứng rẵn, sắt thép, vừa nghe liền biết đây là một người đàn ông từng trải.
Cơ thể Diệp Tuệ bất giác run lên, nếu bố mẹ ruột không thích cô thì phải làm sao đây?
Nhiều năm bị hành hạ ở Diệp gia làm cho cô không còn trông mong với tình cảm gia đình nữa. Cô đồng ý quay lại Tống gia vì cô biết, chỉ có Tống gia mới có thể giúp cô báo thù cho Cố Trì.
Tiến kêu cót két kéo đầu óc đang bay xa của cô lại, Tống Vũ khẽ đẩy cửa ra, dắt tay cô bước vào thư phòng.
Người đàn ông đang cúi đầu xử lí công việc, lúc này nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó ông sửng sốt một lúc lâu.
Nguyên nhân là vì Diệp Tuệ thật sự rất giống vợ ông ta hồi còn trẻ.
Từng đường nét trên khuôn mặt đều giống như cùng một khuôn đúc ra.
Diệp Tuệ vừa vào phòng, thấy ông nhìn cô chăm chú như vậy, có chút hoảng hốt, cô lấy hết can đảm, khẽ hít sâu một hơi rồi lên tiếng chào hỏi:
"Cháu chào bác, cháu là Diệp Tuệ, là... là..." ngay lúc cô đang ấp úng, Tống Vũ tiếp lời:
"Là con gái của cha."
Diệp Tuệ liếc nhìn anh, thầm cảm ơn người anh trai vừa mới nhận này.
Tống Thanh Tiêu nghe Tống Vũ nói xong, sắc mặt thoáng sững sờ, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng điệu không thể tin nổi:
"Cô bé này là con gái của cha, vậy... Khinh Dao thì sao?"
Tống Vũ đã đoán trước được ông sẽ hỏi câu này, anh không nói gì, chỉ đưa đống tư liệu vừa điều tra được cho ông xem, bao gồm cả giấy xét nghiệm ADN giữa anh và Tống Khinh Dao.
Tống Thanh Tiêu càng xem, sắc mặt càng âm trầm.
Kết quả xét nghiệm cho thấy, Tống Khinh Dao không phải em gái của Tống Vũ.
Đôi mắt Tống Thanh Tiêu đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm tờ giấy.
Vốn dĩ trên thương trường, ông là kẻ chiến thắng, không ngờ lại nuôi nhầm con người khác gần 20 năm, còn để con gái mình chịu khổ.
Sau khi xem xong, ông ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ, sau đó bước đến, ôm cô vào lòng.
Ông khàn giọng nói:
"Tuệ Tuệ, để con chịu khổ rồi!"