Còn nhớ hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Đình Bắc sau bao năm xa cách, hắn đã ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Cố Đình Bắc trước kia cao cao tại thượng, luôn mang theo một khuôn mặt lạnh tanh, không có cảm xúc, trên người lúc nào cũng một thân hàng hiệu.
Lúc gặp lại, hắn như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Làn da đen sạm hơn, quần áo đơn sơ, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Trợ lý đứng từ xa, nhìn khung cảnh Cố Đình Bắc vuốt tóc một cô gái xa lạ, trong mắt Cố Đình Bắc chứa đầy vẻ cưng chiều.
Có lẽ trời sinh tính mẫn cảm, Cố Đình Bắc cảm nhận ra được có người đang nhìn hắn, liền rời mắt khỏi khuôn mặt cô gái nhỏ, phóng ánh mắt sắc như dao đến tên trợ lý kia.
Tên trợ lý thấy mình đã bị phát hiện, ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó lên tiếng nói:
"Thiếu gia, ngài Cố vẫn luôn chờ cậu trở về!"
Nhắc đến vấn đề này, ánh mắt cô gái ở phía sau thoáng qua nỗi buồn cùng sự mất mát.
Thật vất vả mới có được những ngày tháng hạnh phúc bên người cô yêu, vậy mà...
Chỉ trách cô tham lam.
Ở bên hắn một ngày đã là tốt lắm rồi, vậy mà cô còn không biết tự lượng sức mình, muốn nhiều hơn nữa.
Điều khiến La Tiểu Tuyết không ngờ chính là... Cố Đình Bắc thế nhưng lại từ chối.
Anh nở nụ cười từ tận đáy lòng, ánh mắt nhìn vào hư vô, giọng nói nhẹ đến mức gió cũng có thể cuốn bay đi:
"Tôi vẫn thích ở nơi này trồng rau nuôi cá, sống một cuộc sống giản dị hơn. Cảm ơn ông đã đến đây, phiền ông nói với cha tôi rằng, không cần phái người đến thuyết phục tôi quay trở về nữa, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thích cuộc sống hiện tại, đồng thời thay tôi gửi lời cảm ơn đến ông ấy, tôi biết, từ nhỏ đến lớn, ông ấy luôn thiên vị tôi hơn Cố Trì."
Tên trợ lý đứng hình một lúc lâu, thẳng cho đến khi Cố Đình Bắc dẫn theo Tiểu Tuyết vào nhà, hắn ta mới hồi thần lại.
Mang theo vẻ mặt không thể tin nổi ra về, báo cáo lại kết quả với cha của Cố Đình Bắc.
Cố Sơn - cha của Cố Đình Bắc nghe trợ lý báo cáo, vẻ mặt tựa như gặp quỷ.
Đứa con trai này của ông ta, ông ta hiểu rõ hơn ai hết.
Lời đồn hắn mang mệnh khắc thê kia không phải là mê tín, mà là sự thật.
Năm đó, Cố Sơn dẫn theo Cố Đình Bắc đi đến một ngôi chùa.
Còn nhớ lời vị hoà thượng kia nói.
"Cố nhị thiếu gia mang mệnh khắc thê, bất kì người con gái nào đến với cậu ấy vì muốn lợi dụng, đều không có kết cục tốt."
Vốn dĩ Cố Sơn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng kết cục của Bạch Tử Hân và Diệp Tú Nhi khiến ông ta hoàn toàn tin tưởng.
Theo như ông ta điều tra, Bạch Tử Hân bị bán cho một người đàn ông trung niên của một thôn nhỏ ở chân núi.
Người đàn ông kia mua cô ta về vốn dĩ là để sinh con trai nối dõi, không ngờ cô ta lại lần lượt sinh ra hai đứa con gái.
Vì vậy mà ngày nào cô ta cũng bị người đàn ông kia đánh cho thừa sống thiếu chết.
Tiên Hiệp Hay
Còn Diệp Tú Nhi...
Mặc dù hiện tại Đường Nam - thủ lĩnh của một băng cướp nhỏ, cha của Đường Nghiên đã có ý định cải tà quy chính, nhưng không được bao lâu thì thiếu tiền.
Vì tiền, ông ta chỉ đem thả hết những cô gái còn lại, giữ lại một mình Diệp Tú Nhi, cho cô ta phục vụ đàn ông trong thôn để kiếm tiền.
Suy cho cùng, nếu trên tay đã nhiễm tội ác, muốn cải tà quy chính, chỉ sợ là khó đằng trời!
Còn Diệp Tú Nhi, vì quan hệ bừa bãi với nhiều người đàn ông, đã sớm mắc bệnh truyền nhiễm.
Cô ta hiện tại có lẽ cách cái chết cũng không xa lắm.
Cố Sơn thở dài, khuôn mặt già nua hiện lên nét tang thương.
Chỉ mong cô gái kia thật lòng yêu Đình Bắc!
...
Lúc này, ở một nơi khác.
Cố Đình Bắc người đầy mồ hôi đang cấy lúa dưới ruộng, nghe thấy có tiếng động từ xa truyền đến, hắn ngẩng đầu, dùng tay lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán.
La Tiểu Tuyết từ xa đi tới, trên tay cầm theo canh gà mà cô dùng cả buổi chiều để hầm.
Cô bước đến trước mặt hắn, dịu dàng nói:
"Đình Bắc, nghỉ ngơi đi được không? Em hầm canh gà cho anh ăn nè."
Nói rồi cô cầm chiếc phích nhỏ lên, khua khua trước mặt anh, trên môi mang theo nụ cười hạnh phúc.
Cố Đình Bắc thật sự nghe lời cô, hắn dừng tay, rửa sạch sẽ sau đó ngồi xuống, bắt đầu ăn.
La Tiểu Tuyết ngồi ở bên cạnh, nhìn người đàn ông mà cô yêu đến tận xương tuỷ, trong mắt không giấu nổi vẻ ôn nhu dịu dàng.
Chính ánh mắt này, đã khiến Cố Đình Bắc buông bỏ chấp niệm trong lòng, từ từ tiếp nhận cô, cho cô bước vào cuộc sống của mình.
Sau khi ăn xong, trời đã chập tối, hai người cùng nhau quay về căn nhà nhỏ, vệ sinh sạch sẽ sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Đêm khuya.
Cả hai đều trằn trọc không ngủ được.
Cố Đình Bắc xích người lại gần Tiểu Tuyết, có lẽ là do phong cảnh bên ngoài cửa sổ quá đẹp, cũng có lẽ là do người trước mắt quá đỗi quyến rũ, khiến hắn không kìm được lòng mình, đặt môi lên khuôn mặt của cô gái, bàn tay thô ráp cũng không chịu yên phận mà lần mò khắp cơ thể cô.
Cô gái hơi run rẩy, lúc đầu là chống cự, sau đó dần dần biến thành nghênh hợp.
Trong cơn đê mê, giọng nói mềm mại của cô gái vang lên:
"Anh còn yêu cô ấy không?"
"Cô ấy" mà La Tiểu Tuyết đang nhắc đến, không ai khác chính là Diệp Tuệ.
Cố Đình Bắc trước kia vẫn luôn phủ nhận, người khác có lẽ không biết, nhưng La Tiểu Tuyết rất rõ ràng.
Cố Đình Bắc có tình cảm với Diệp Tuệ!
Người đàn ông đang chuyển động trên thân thể cô hơi dừng động tác, lúc cô nghĩ hắn sẽ không trả lời, một thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền vào tai cô:
"Có lẽ... đã hoàn toàn buông bỏ được rồi."
Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu:
"Không cần biết trong quá khứ anh có bao nhiêu người phụ nữ, cũng không cần biết người đã từng lấy đi trái tim anh là ai, em chỉ cần nhớ rõ, hiện tại chỉ có em, tương lai cũng vậy, chỉ có em."
Nước mắt Tiểu Tuyết lăn xuống, đã bao lần cô khóc vì ấm ức, riêng lần này lại khác, lần này cô khóc là vì hạnh phúc.
"Em chờ những lời này của anh từ rất lâu rồi!"
Cố Đình Bắc cười khẽ, động tác của hắn vẫn tiếp tục.
Đây không phải là lần đầu hai người làm chuyện này với nhau, nhưng có lẽ... đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng với cô đến thế.
Cũng là lần đầu tiên hắn "làm" cô không phải là vì để giải toả nhu cầu sinh lý, mà vì hắn thật sự có tình cảm với cô.
Tiến ngâm nho nhỏ của cô gái hoà với tiếng thở dốc của người đàn ông vang lên, ánh trăng nhấp nhô ngoài cửa sổ minh chứng cho tình yêu vĩnh hằng.