Tống Khinh Dao và quản gia sau khi xử lí xong cho Cố Đình Bắc, liền cùng nhau trở về, cũng không biết vừa tính toán kế hoạch gì, trên mặt cả hai người đều không che dấu được vẻ vui mừng.
Về đến nhà, như thường lệ, cô ta nhào vào lòng mẹ làm nũng:
"Mẹ ơi, hôm nay Dao Dao bị người ta bắt nạt, mẹ nhanh đòi lại công bằng cho Dao Dao đi."
Vì mặt cô ta đang vùi vào ngực Dương Hạ Châu nên không nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh cùng biểu cảm tàn nhẫn của bà, chỉ nghe thấy giọng nói bà vẫn ôn nhu như cũ:
"Ai bắt nạt con, Dao Dao nói mẹ nghe, mẹ sẽ xử lí kẻ đó."
Tống Khinh Dao lập tức kể khổ:
"Là một cô gái tên Diệp Tuệ đó mẹ, cô ta nói con là loại thiên kim tiểu thư suốt ngày chỉ biết ăn bám gia tộc, không giúp ích gì được cho đời. Mẹ ơi, thật sự là như vậy sao?"
Dương Hạ Châu cười lạnh, giọng nói vẫn ấm áp như xưa:
"Cô ta nói hươu nói vượn cái gì vậy? Dao Dao yên tâm, mẹ sẽ giúp con xử lí cô ta."
Nghe bà nói xong, trong mắt Tống Khinh Dao hiện lên tia trào phúng, ha, đều nói Dương Hạ Châu là nữ cường nhân, chẳng phải bà ta cũng bại dưới tay cô đấy sao? Lại còn bị cô tính kế, tự tay xử lí con gái ruột của mình.
Dù trong lòng đang vô cùng đắc ý nhưng cô ta vẫn chưa thể yên tâm được, Diệp Tuệ vẫn còn Cố Trì, nếu hắn tỉnh lại, chỉ sợ thân phận thiên kim Tống gia của cô ta khó mà được bảo đảm.
Trong lòng cô ta oán trách Cố Trì:
Tên đáng ghét, chỉ giỏi lo việc bao đồng.
Nhưng cô ta cũng không lo lắng nhiều, loại người như Cố Trì ấy à, cô ta chỉ cần bỏ chút thời gian câu dẫn hắn, làm hắn yêu cô ta đến chết đi sống lại là được.
Dựa vào khuôn mặt, vóc dáng cùng gia thế của mình, cô ta không tin Cố Trì sẽ không đổ.
Câu dẫn hắn, mượn tay hắn xử lí Diệp Tuệ, sau đó chơi chán rồi đá là được.
Nghĩ về những điều tốt đẹp do cô ta tưởng tượng ra, khoé miệng không tự chủ được giương lên, lại không biết những biểu tình cùng ánh mắt độc ác của cô ta, từng cái một đều bị Dương Hạ Châu thu vào mắt.
Trong lòng Dương Hạ Châu chế giễu:
Ha, còn muốn mượn tay bà để trừ khử Diệp Tuệ? Đúng là mơ mộng hão huyền.
...
Sáng hôm sau.
Tống gia theo như quyết định của Dương Hạ Châu, tổ chức một buổi họp báo.
Truyền thông khắp cả nước đều chú ý về buổi họp báo lần này.
Phải biết, Tống gia tuy là gia tộc thâm sâu nhưng lại rất kín tiếng, số lần tổ chức họp báo chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay lại tổ chức, hẳn là có chuyện quan trọng muốn thông báo. Đây chắc chắn là tin động trời, vì vậy, như dự đoán, phóng viên chen nhau để chụp hình.
Diệp Tuệ đang ngồi trên bàn, ánh đèn phát ra từ máy ảnh khiến mắt cô hơi khó chịu, cô khẽ nhíu mày.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu, sau một tràng những lời giới thiệu dài dòng của MC, rốt cuộc cũng đến trọng điểm.
MC đưa micro cho Tống Thanh Tiêu, ông nhận lấy, sau đó đôi mắt hướng về phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên, truyền vào tai các phóng viên, được ghi lại bởi máy quay:
"Hôm nay mở họp báo là muốn công bố với mọi người một chuyện, Tống gia chúng tôi vừa tìm được con gái ruột, tên là Diệp Tuệ, cũng chính là người ngồi cạnh tôi, cô bé mới là thiên kim Tống gia chân chính, còn Tống Khinh Dao mà mọi người biết đến chỉ là hàng giả do kẻ gian sắp đặt vào."
"Về phần Diệp Tuệ, tôi thân là cha của con bé, thay mặt cả gia đình gửi lời xin lỗi chân thành đến con, vì một chút sơ sót, cha mẹ đã để con chịu khổ gần 20 năm, hy vọng con sẽ cho cha mẹ cơ hội bù đắp."
Các phóng viên nghe xong, đồng loạt im lặng.
Bọn họ có thể nói gì? Đây quả thật là tin động trời!
Sau một phút yên tĩnh lạ thường, hiện trường lập tức ồn ào, Diệp Tuệ vừa định rời đi lại bị đám phóng viên vây quanh hỏi đủ điều:
"Cô Diệp, cô có thể cho chúng tôi biết gia đình tìm lại cô như thế nào không?"
"Cô Diệp, cô có chắc mình là con ruột của Tống gia không?"
"Cô Diệp, Tống Khinh Dao và cô không có mâu thuẫn gì, sao cô lại tính kế đuổi cô ấy ra khỏi Tống gia?"
"Cô Diệp... cô Diệp..."
Câu hỏi ngày càng quá đáng, Diệp Tuệ không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, nhưng nghe xong câu thứ ba, cô rốt cuộc không chịu được nữa, giật lấy micro, chất vấn người phóng viên vừa nãy:
"Tôi bị người khác chiếm lấy thân phận, bản thân lưu lạc 18 năm, vất vả lắm mới tìm được người thân, tôi chỉ muốn đòi lại vị trí vốn thuộc về mình, như vậy là tôi sai sao?"
Phóng viên nghe cô chất vấn, lập tức cứng họng, một mặt hậm hực mà giật lại micro, bỏ về.
Diệp Tuệ dưới sự hộ tống của vệ sĩ, thật vất vả mới về được nhà, cô vội nằm lên giường, đánh một giấc thật sâu.
Cô không biết lúc này, Tống Khinh Dao hận cô đến bao nhiêu.
Cô ta ngồi trước màn hình máy tính, trên máy tính phát ra đoạn video được quay lại ở buổi họp báo, khuôn mặt cô ta âm trầm, biểu cảm dữ tợn, giọng nói như rít ra từ kẽ răng:
"Diệp Tuệ, con khốn này, mày thế nhưng lại dám tranh giành vị trí thiên kim Tống gia với tao."