Nghĩ đến những kế hoạch trong tương lai, tâm trạng cô không nhịn được mà trở nên vui vẻ, duỗi người nằm trên sofa, trước mặt là chiếc điện thoại, vừa xem livestream vừa cắn hạt dưa.
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, tạo nên âm thanh cót két, Cố Trì xách một đống rau xanh, củ quả, trứng gà, trái cây cùng quần áo bước vào.
Diệp Tuệ nghe tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy anh, tức khắc liền cảm thấy xấu hổ, bên tai ửng hồng.
Thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào!
Diệp Tuệ vẫn còn nhớ như in, ngày hôm đó, cô vì xúc động nhất thời nên làm ra một chút hành vi xấu hổ, giờ không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô dứt khoác cúi đầu, tiếp tục xem livestream, tận lực di chuyển sự chú ý của bản thân, cố gắng không để tâm đến anh nữa.
Cố Trì cũng không nói gì, anh cầm quần áo mang từ bên nhà qua, tự nhiên như chủ nhà mà vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Hoàn toàn không xem mình là khách!
Sau khi tắm xong, Cố Trì thần sắc tự nhiên, lần mò đến sofa, từ phía sau ôm lấy eo cô.
Toàn thân Diệp Tuệ như có dòng điện chạy qua, khẽ run lên, sau đó điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục xem livestream, nỗ lực ép xuống cảm giác quen thuộc ở bụng dưới.
Cố Trì hồn nhiên không cảm nhận được thân thể cô có biến hoá, anh mở miệng, thanh âm chứa đầy ý cười:
"Tuệ Tuệ, em còn nhớ không? Em nói muốn vào tập đoàn làm thư kí cho anh."
Đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này, khuôn mặt Diệp Tuệ hơi cứng lại.
Cô đương nhiên là nhớ.
Sao có thể quên được chứ? Vốn dĩ cô cố gắng học tập như thế, là vì muốn có đủ tư cách sánh vai cùng anh suốt đời.
Dù bây giờ cô đã có gia tộc lớn chống lưng, nhưng vì từ nhỏ đã bị người ghẻ lạnh, cô chung quy đối với Tống gia vẫn chưa tín nhiệm hoàn toàn.
Dù sao thì dựa vào bản thân mới có thể sống lâu nhất!
Hiện tại cô chỉ mới là sinh viên năm hai, muốn danh chính ngôn thuận làm thư ký cho anh, có lẽ sẽ phải đợi thêm 2 năm nữa.
Dù sao thì nếu muốn sống yên ổn trong công ty, nhất định phải được các nhân viên thừa nhận năng lực của mình. Chỉ cần đợi 2 năm nữa, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi, sẽ không sợ bị nhân viên chỉ trỏ, nói cô đi cửa sau gì đó.
Cô cần phải cố gắng hơn nữa, để có thể quang minh chính đại nắm tay anh, trở thành cô dâu của anh, sống cùng anh đến cuối cuộc đời.
Nghĩ như vậy, đôi mắt cô sáng lên, trong mắt chứa đầy quyết tâm cùng kiên định.
Cố Trì hỏi cô, thấy hồi lâu sau cô vẫn chưa trả lời, còn tưởng cô có điều khó xử, liền dứt khoát chuyển chủ đề.
Anh vào bếp, tự tay nấu bữa tối cho cô, cả hai cùng nhau ngồi ăn, nhìn nhau cười, trong mắt đều có đối phương.
...
Một thời gian sau đó, Cố Trì phát hiện Diệp Tuệ vậy mà lao đầu vào học tập, ngày càng bận rộn, trong lòng anh ngứa ngáy, muốn tìm cô làm chút chuyện người lớn, nhưng mỗi lần cô đều tìm lý do từ chối, khiến anh ngày càng cấp bách khó nhịn, lần nào cũng phải dùng tay tự giải quyết.
Cũng không còn cách nào, từ sau khi đem cô ăn sạch sẽ, nhu cầu sinh lý của anh rất cao, tiểu yêu tinh mê người kia đừng nói là giúp anh giải quyết nhu cầu, ngay cả chạm vào cô cũng không cho.
Bạn bè khuyên anh nên ra ngoài tìm phụ nữ để giải quyết nhưng anh không muốn!
Anh chỉ muốn Tuệ Tuệ thôi, đối với người khác anh không cứng lên nổi!
Có khó chịu đến mấy cũng đành nhịn, ai bảo anh yêu tiểu yêu tinh vô lương tâm kia chứ!
Tiểu yêu tinh Diệp Tuệ lúc này: "..."
Thật ra cô cũng có nhu cầu, cũng muốn anh lắm chứ, nhưng học tập quan trọng hơn, đợi cô có thể đường hoàng bước vào công ty anh làm việc, hai người liền thoải mái mà ân ái rồi.
Đến lúc đó, cô sẽ thử đủ mọi nơi, mọi tư thế.
Trên xe, trong phòng tắm, trong văn phòng, ngoài vườn cây rậm rạp...?
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi!
...
2 năm sau.