• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Chính Sơ dựa người vào lòng Alpha.

Bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng vu.ốt ve như đang dỗ dành một chú thú nhỏ.

"Sơ Sơ?"

Hắn bỗng nhiên gọi một tiếng.

Kỷ Chính Sơ hít hít mũi, ngẩng đầu lên: "Hả?"

Khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay nóng ấm kia chạm vào trán cậu rồi đến má và cổ.

Những vết chai thô ráp lướt qua làn da mềm mại khiến toàn thân cậu dựng hết cả lông tơ.

Cậu ngay lập tức: !!!

Xoa đầu thì còn giải thích được, sờ mặt cũng tạm chấp nhận nhưng sờ đến cổ là sao chứ!

Dù không có tuyến thể ở đó thì cũng quá đáng rồi đấy!

Theo phản xạ, cậu định lùi ra sau nhưng người đàn ông đã quen với võ thuật, phản ứng nhanh nhạy đến mức đáng sợ.

Hắn lập tức giữ chặt cậu, giọng trầm thấp vang lên: "Đừng nhúc nhích. Tôi thấy người em hơi nóng."

Lúc này Kỷ Chính Sơ mới ngoan ngoãn ngồi yên.

Cậu sờ trán mình rồi lại sờ cổ mình. Nghĩ một lát, cậu còn nhón chân sờ thử trán đối phương, cậu ngơ ngác nói: "Hình như đúng là hơi nóng thật. Nhưng em chỉ thấy người không có sức, cũng không cảm thấy lạnh. Đầu hơi đau một chút, chắc là do thiếu ngủ......"

Chàng trai ngoan ngoãn, tay còn đang mân mê cổ mình, đôi mắt đen láy vừa mềm mại vừa mơ màng.

Tống Thanh Uẩn nắm tay cậu, trước tiên đưa cho cậu một cốc nước ấm sau đó vội vàng vào thư phòng lấy hộp thuốc, tỉ mỉ khử trùng nhiệt kế bằng cồn rồi đưa cho cậu ngậm vào miệng.

Hắn bấm gọi cho một người bạn.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại, mang theo chút lười biếng và giọng mũi: "Alo, Đại Tống à? Muộn thế này còn gọi vì có chuyện gì à?"

Đồng tử của Kỷ Chính Sơ chấn động.

Cậu lập tức ngồi thẳng người dậy.

Chuyện này... chắc là xong việc rồi nhỉ? Đúng là xong việc rồi nhỉ?

Cậu len lén liếc nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng khách, phát hiện đối phương cũng có vẻ giống cậu, hơi lúng túng đứng sững tại chỗ.

Tống Thanh Uẩn thấp giọng ho khẽ một tiếng rồi nói tiếp: "Xin lỗi đã làm phiền, nhóc con nhà tôi bị bệnh. Vừa nãy em ấy nôn, tôi sờ thấy người hơi sốt, giờ đang đo nhiệt độ. Tôi muốn nhờ Đoạn Nham qua xem giúp một chút."

Đầu bên kia có tiếng sột soạt, sau đó là một giọng nam khác: "Triệu chứng thế nào? Nói tôi nghe để tôi chuẩn bị thuốc."

Kỷ Chính Sơ đang ngậm nhiệt kế lén lút hóng chuyện thì người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Hắn đặt điện thoại giữa hai người: "Sơ Sơ, em nói với bác sĩ Đoạn về triệu chứng hai ngày nay đi."

Sau đó hắn liếc nhìn đồng hồ, rút nhiệt kế ra khỏi miệng cậu để kiểm tra nhiệt độ.

Dưới ánh đèn, cậu nhìn thấy trên nhiệt kế vẫn còn vương nước bọt của mình, mặt của cậu bỗng đỏ bừng.

Kỷ Chính Sơ lập tức thu ánh mắt lại rồi nghiêm túc thuật lại tình trạng bệnh với điện thoại:

"Hai ngày nay em thức khuya, liên tục hai hôm chỉ ngủ bốn tiếng mỗi đêm. Hôm nay rất buồn ngủ nên sáng và chiều đều uống một ly cà phê. Buổi trưa bận quá, chưa kịp ăn cơm, đến tối thì hơi đau dạ dày nhưng không để ý. Bữa tối em ăn mì do anh Thanh Uẩn nấu, lúc đó đói quá nên ăn nhiều hơn bình thường. Sau khi ăn, em cảm thấy bụng đầy hơi, khó tiêu, cuối cùng không chịu nổi nên nôn ra hết. Em có tiền sử viêm dạ dày mãn tính, khoảng hơn nửa năm nay."

Vì thường xuyên tự đi khám bệnh nên cậu trình bày bệnh trạng một cách trôi chảy như đọc bản báo cáo.

Thậm chí nếu nói bằng tiếng Anh, cậu cũng có thể thao thao bất tuyệt không vấp một chữ.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cậu, bổ sung thêm: "Vừa đo xong, 37,5 độ, hơi sốt nhẹ. Em ấy không cảm thấy lạnh, chỉ là người không có sức, đầu hơi đau."

Bác sĩ Đoạn ở đầu dây bên kia đáp: "Ừm, sốt nhẹ. Không thấy lạnh nghĩa là nhiệt độ cơ thể sẽ không tăng thêm nhưng có dấu hiệu viêm nhẹ. Đợi một chút, tôi chuẩn bị thuốc rồi qua xem. Nếu cậu ấy không còn muốn nôn thì có thể cho uống một chút nước ấm. Quan sát xem có bị tiêu chảy không, nếu có thì nhớ pha thêm chút muối vào nước để cân bằng điện giải. Nhưng nếu vẫn buồn nôn thì cứ nằm nghỉ, đừng ăn uống gì cả, chờ tôi tới."

Tống Thanh Uẩn gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

Sau khi cúp máy, hắn quay sang hỏi cậu: "Em còn muốn nôn nữa không? Có muốn uống chút nước không?"

Kỷ Chính Sơ cảm nhận một chút rồi lắc đầu: "Bây giờ không muốn nôn nhưng bụng vẫn hơi khó chịu. Nếu uống nước, có thể em lại nôn ra."

Người đàn ông dường như có chút khó xử.

Hắn cau mày, ngồi xổm bên cạnh cậu một lúc lâu mà không biết phải làm gì, cuối cùng đành quay vào phòng lấy một chiếc chăn mang ra đắp cho cậu.

Kỷ Chính Sơ chớp mắt, ngồi dịch vào sâu trong ghế sofa, thò tay ra khỏi chăn vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh: "Anh, anh đừng ngồi xổm nữa, trông đáng sợ lắm. Ngồi xuống đây đi."

Alpha im lặng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hương thơm nhàn nhạt trên người hắn phảng phất trong không khí - một mùi trúc xanh rất nhẹ nhàng.

"Anh.....?"

Người đàn ông rũ mắt xuống: "Xin lỗi, hình như tôi cũng không có cách nào khác giúp em dễ chịu hơn."

Vì vậy, hắn mới dùng đến pheromone trấn an.

Kỷ Chính Sơ đã từng ngửi thấy pheromone của Tống Thanh Uẩn vào bốn năm trước, khi cậu bị Omega dẫn dắt độ.ng t.ình.

Ở trong phòng khách sạn.

Lúc đó, pheromone của cậu mất kiểm soát, hương hoa lan ẩm ướt tỏa ra không ngừng. Cậu cuộn người lại vì khó chịu..... Và hương trúc xanh kia chính là khuếch tán vào không khí vào lúc ấy.

Người đàn ông này là Alpha cấp cao nhất, khả năng kiểm soát pheromone của hắn hoàn toàn không cần dùng đến chất ức chế hay thuốc chặn. Bình thường, chỉ cần hắn không muốn thì không ai có thể ngửi thấy.

Vậy nên, đó là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Tống Thanh Uẩn, cậu ngửi thấy pheromone của hắn.

Hắn sợ rằng pheromone của hai Alpha sẽ bài xích nhau nên chỉ khuếch tán một lượng rất nhỏ nhưng lại mang theo ý vị trấn an nồng đậm. Hắn ôm lấy cậu, dùng pheromone bao bọc toàn bộ thân thể cậu, từng chút một cởi bỏ quần áo của cậu.

Khi ấy, người đàn ông nói: 'Đừng sợ, tôi không có ý xâm phạm em'. Hắn cũng thực sự không làm bất cứ hành động nào mang tính chiếm hữu hay khống chế.

Nhưng hôm đó, khi bị ôm vào lòng, lưng áp chặt vào lồng ngực hắn, thở hổn hển kịch liệt.....

Cậu cứ có cảm giác như mình đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Giờ đây, khi lại ngửi thấy hương pheromone ấy......

Kỷ Chính Sơ ngại ngùng rúc vào trong chăn, có chút lúng túng.

Tống Thanh Uẩn tưởng rằng cậu vẫn còn khó chịu, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, Đoạn Nham ở ngay gần đây thôi, chắc sẽ tới nhanh. Chờ uống thuốc xong là sẽ đỡ hơn."

Kỷ Chính Sơ chớp mắt.

Cậu muốn nói rằng: 'Em thực sự không sợ, lúc một mình ở nước ngoài còn gặp chuyện tệ hơn thế này nhiều, cũng chưa bao giờ sợ hãi. Nhưng mà, anh thì lại trông như đang đối mặt với kẻ địch vậy'.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Người đàn ông vội đứng dậy: "Chắc là Đoạn Nham đến rồi."

Hắn nhanh chóng ra mở cửa.

Bác sĩ Đoạn xách hòm thuốc bước vào.

"Giờ thế nào rồi? Để tôi xem một chút."

Vừa nói, anh ta vừa thành thạo đổi dép trong nhà, nhanh chóng bước đến trước sofa.

Vừa nhìn thấy Kỷ Chính Sơ đang quấn mình trong chăn, anh ta liền bước nhanh hơn.

"Vốn đã bị viêm dạ dày sao?"

Anh ta đặt hòm thuốc sang một bên, kéo chăn ra, dứt khoát ra lệnh: "Để cậu ấy nằm xuống."

Sau đó anh ta xoa nóng hai bàn tay, ấn lên bụng cậu, hỏi theo quy trình: "Chỗ này có đau không?"

Kỷ Chính Sơ lập tức hét lên thảm thiết: "Đau! Đau đau đau!"

Sắc mặt của cậu tái mét.

Tống Thanh Uẩn đứng bên cạnh liền cau mày, không hài lòng: "Nhẹ tay một chút đi."

Cơn buồn nôn vừa mới dịu xuống lại dâng lên, khó chịu đến mức trên trán cậu đổ mồ hôi lạnh.

Làn da vốn trắng bệch lúc này đã tái nhợt đến mức gần như không còn giọt máu nào.

Tống Thanh Uẩn trầm giọng hỏi: "Sao rồi?"

Đoạn Nham chẳng thèm nhìn hắn, chỉ sờ thử bàn tay lạnh ngắt của Kỷ Chính Sơ rồi đặt lại vào trong chăn: "Vừa nãy không đau, tôi ấn vào thì đau đúng không? Đau quặn à? Bây giờ còn buồn nôn không?"

Chàng trai cắn môi gật đầu: "Vừa nãy đột nhiên rất đau rồi lại thấy buồn nôn, em đã chạy đi nôn rồi. Sau khi nôn xong thì thấy đỡ hơn, không còn đau nữa."

Đoạn Nham xoay người mở hòm thuốc: "Co thắt dạ dày. Thức khuya dễ sinh bệnh, uống cà phê cũng không tốt cho dạ dày mà cậu lại còn có tiền sử viêm dạ dày. Trưa không ăn cơm, chiều có phải lại ăn linh tinh gì đó không?"

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Chính Sơ lập tức co rúm người lại, chột dạ: "Khụ..... Công ty có tổ chức tiệc trà chiều, có gà rán và xiên chiên. Nhưng lúc đồ ăn được mang đến thì mọi người đang họp nên đến khi lấy được thì nó đã nguội rồi....."

Nói xong, cậu liếc trộm người đàn ông bên cạnh, thấy sắc mặt của hắn lạnh xuống, cậu lại càng chột dạ hơn.

Cậu nhỏ giọng biện bạch: "Em biết dạ dày của mình không tốt, không thể ăn nhiều..... Em chỉ ăn một miếng gà rán, hai cái tim gà với một xiên đậu cá thôi. Em tưởng là không sao."

Tống Thanh Uẩn còn chưa kịp nói gì thì Đoạn Nham bên cạnh đã bật cười: "Thế này mà còn bảo là không nhiều?"

Sau đó, anh ta cầm ống tiêm đi tới, vỗ vỗ lên mông cậu: "Tiêm một mũi nhé, tác dụng nhanh. Tôi sẽ kê thêm ít thuốc tiêu hóa, uống hai ngày là ổn thôi."

Kỷ Chính Sơ: "!???"

Cậu vội vàng dùng hai tay che mông: "Em.... cái đó..... uống thuốc là được rồi mà, anh trai à. Không... không cần tiêm đâu, đúng không?"

Còn chưa kịp nói hết câu, Tống Thanh Uẩn đã ra tay, chỉ trong vài động tác liền kéo quần cậu xuống.

"Thả lỏng mông ra, không thì tiêm không vào đâu. Alpha hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn sợ tiêm?"

Vừa nói, Đoạn Nham vừa dặn dò Tống Thanh Uẩn: "Xoa bóp cho cậu ấy đi, thả lỏng cơ ra, căng thế này thì tiêm đau lắm."

Kỷ Chính Sơ suýt thì nhảy dựng lên tại chỗ.

Xoa... xoa bóp?!

Xoa ở đâu?!

'Anh có biết mình đang nói gì không?! Mông cũng có thể tùy tiện xoa sao?! Đây là lời mà một bác sĩ nên nói à?!'

Nhưng cậu còn chưa kịp phản kháng thì đã bị người đàn ông bên cạnh ấn chặt lại: "Sơ Sơ ngoan nào. Đừng động đậy. Chỉ là tiêm một mũi thôi, không đáng sợ vậy đâu."

Vừa nói, bàn tay thô ráp đã bắt đầu xoa lên da cậu.

Kỷ Chính Sơ: "!!! Đừng, đừng có sờ em! Em tự thả lỏng được!"

Nhưng người đàn ông chẳng hề để tâm đến lời cậu nói.

Kỷ Chính Sơ sắp khóc đến nơi, cậu úp mặt xuống ghế sofa, chắp hai tay lại cầu xin: "Thật mà! Anh càng xoa, em càng căng thẳng.... Em không sợ tiêm đâu, tin em đi, anh!"

Lúc này người đàn ông mới dừng tay: "Vậy thì em tự thả lỏng đi."

Kỷ Chính Sơ vội vàng gật đầu: "Được, được mà!"

Một lát sau.....

Kỷ Chính Sơ: "Mấy anh... mấy anh đừng nhìn em như thế nữa... em không thả lỏng nổi đâu, hu hu..."

Tống Thanh Uẩn: "...... Đoạn Nham không nhìn thì làm sao tiêm được? Nhắm mắt tiêm à?"

"Thế anh quay đi! Đừng nhìn nữa được không?! Anh vào phòng ngủ, vào bếp, vào phòng ăn, đi đâu cũng được, đừng nhìn em tiêm thuốc!"

Tống Thanh Uẩn: ......

Bị cậu làm phiền đến mức không còn kiên nhẫn, hắn lặng lẽ xoay lưng lại.

Kỷ Chính Sơ tự mình xoa bóp, kéo kéo quần, sau đó mới quay đầu nói với Đoạn Nham: "Khụ... chắc là được rồi, bác sĩ Đoạn."

Cuối cùng, trong một cảnh tượng náo loạn gà bay chó chạy, cậu cũng chịu tiêm xong.

Cứ tưởng đến đây là kết thúc, nào ngờ Đoạn Nham quay sang gọi Tống Thanh Uẩn: "Thanh Uẩn, lại đây giúp cậu ấy ấn chỗ tiêm một lát. Một lúc là được. Vừa rồi cơ cậu ấy vẫn hơi căng, lát nữa có thể sẽ đau, cứ giữ ấm cho thuốc tan nhanh hơn."

Thế là, Kỷ Chính Sơ trợn tròn mắt nhìn Alpha nào đó bình tĩnh ngồi lại ghế sofa, dùng một tay đè lên miếng bông: "Ấn thế nào? Cần túi chườm nóng không? Tôi bảo thư ký đi mua."

Đoạn Nham: "Muộn thế này rồi, không cần phiền phức vậy đâu. Dùng tay là được rồi."

Kỷ Chính Sơ: "???"

Gì cơ?!

Dùng gì?!

Ấn ở đâu cơ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK