• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa sáng, Tống Thanh Uẩn lái xe đưa Kỷ Chính Sơ đến trường.

Tới cổng trường, chàng trai chỉnh lại quai cặp, ôm ly cà phê rồi nhảy xuống xe: "Anh, anh đi làm đi nhé! Bye bye, tối gặp lại!"

Người đàn ông khẽ gật đầu: "Tối gặp. Buổi trưa nhớ ăn đúng giờ."

"Biết rồi ạ."

Tháng tư, tiết Thanh Minh vừa qua, hoa anh đào đang vào độ rực rỡ nhất.

Giờ này đã là gần mười giờ sáng, đúng vào giữa tiết học. Các sinh viên tan học rủ nhau ra ngoài, những người có tiết tiếp theo thì vội vã đổ về giảng đường. Hơn nữa, trường đang trong mùa hoa anh đào, du khách kéo đến tham quan không ngớt. Những Omega xinh đẹp và các Alpha ăn mặc như người mẫu sải bước trên lối đi trong khuôn viên trường, xung quanh còn có các nhiếp ảnh gia mang theo đủ loại máy ảnh lớn nhỏ để chụp hình.

Khuôn viên vốn yên tĩnh, nay trở nên náo nhiệt vô cùng.

"Anh Kỷ, anh đến học à?"

Có người gọi cậu từ phía sau.

Kỷ Chính Sơ quay đầu lại, là một Omega nam, hình như là đàn em năm ba cùng lớp với cậu.

Cậu mới đi trao đổi nước ngoài về, từ sau kỳ nghỉ đông thì bắt đầu học cùng lớp với các sinh viên năm ba. Đã hơn một tháng trôi qua nhưng cậu vốn có thói quen tan học xách cặp đi ngay nên đến giờ vẫn chưa nhớ hết mặt mấy người trong lớp.

"À.... là em à, em là... Liên gì ấy nhỉ...? Xin lỗi nhé, trí nhớ của anh hơi kém."

"Em là Liên Tân, anh Kỷ."

Cậu trai có đôi mắt to, mắt hai mí, làn da trắng mịn đặc trưng của Omega. Cao khoảng 1m6, đứng bên cạnh Kỷ Chính Sơ cao 1m8 trông nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.

"À đúng rồi, Liên Tân. Gần đây có hơi nhiều môn học, anh vẫn chưa nhớ hết mọi người trong lớp, xin lỗi nhé."

Omega khẽ mím môi, ngại ngùng nói: "Không sao đâu, anh Kỷ."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào lớp học.

Vì đang học ghép lớp với đàn em nên Kỷ Chính Sơ không quen ai cả. Cậu luôn chọn ngồi hàng ghế đầu gần giảng viên vì đây là vị trí chẳng mấy ai thích ngồi, có thể tránh bớt phiền phức giao tiếp.

Nhưng hôm nay thì khác.

Vì đàn em Omega vừa đi cùng cậu, không biết nghĩ gì mà cũng ngồi xuống ngay bên cạnh.

Kỷ Chính Sơ nhìn sang hàng ghế xung quanh còn trống đến cả dãy: ???

Bao nhiêu chỗ không ngồi, lại cứ phải chen sát bên cậu.

Bị làm sao thế này.

Nhưng trước mặt cả lớp, cậu không thể lẳng lặng ôm cặp đổi chỗ. Omega vốn nhạy cảm, cậu sợ mình vừa mới đứng lên đi chỗ khác, đàn em này lại ngay lập tức rơi nước mắt.

May mà chuông vào học vang lên, giảng viên nhanh chóng bước vào lớp. Cậu lập tức tập trung vào bài giảng, không còn để ý đến chuyện khác nữa.

Đây là môn chuyên ngành năm ba nhưng Kỷ Chính Sơ đã đi trao đổi nước ngoài một năm, từng tiếp xúc với nội dung này, lại còn chuẩn bị trước nên học khá suôn sẻ.

Máy tính mở chế độ chia đôi màn hình, một bên là PPT* luận văn, bên còn lại là ghi chú nội dung bài giảng trên WPS*. Chiếc iPad bên cạnh hiển thị tài liệu bài giảng của giảng viên, cậu dùng bút cảm ứng để ghi chú và đánh dấu nội dung quan trọng.

(*PPT: PowerPoint )(*WPS Office: tương tự Word, Excel, PowerPoint, được phát triển bởi 1 công ty phần mềm của Trung Quốc)

Một lúc làm hai việc.

Tay gõ PPT, tai nghe giảng, khi giảng viên vô tình đặt câu hỏi thì vẫn trả lời trôi chảy khiến thầy giáo không ngừng gật đầu khen ngợi.

Dáng vẻ cậu tập trung học hành trông rất chín chắn và trầm ổn.

Cậu mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean, cao ráo 1m8, sạch sẽ gọn gàng, đường nét gương mặt điển trai. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên người cậu khiến làn da trắng mịn như phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Ở phía sau, có người đã lén lút chụp ảnh.

Trong group chat của lớp, không khí cực kỳ sôi động.

[Em thích anh, chỉ vì hôm nay trời rất đẹp, mà anh lại mặc một chiếc sơ mi trắng.]

[Đẹp trai quá! Nghe nói hồi năm hai anh ấy đạt thủ khoa chuyên ngành rồi được cử đi trao đổi nước ngoài đấy. Gia đình hình như cũng giàu lắm, sáng nay có người thấy anh ấy ngồi Hồng Kỳ 397 đến trường. Tuần trước thì lại đi Lexus.]

[Hồng Kỳ 397 á? Vậy thì không chỉ là có tiền nữa đâu!]

[Hu hu hu, một đàn anh Alpha đẹp trai, giàu có, lại còn học bá - đúng là sự kết hợp hoàn hảo của những từ ngữ tuyệt vời nhất! Liên Tân đúng là kẻ phản bội tổ chức! Vậy mà còn mặt dày ngồi ngay bên cạnh người ta nữa chứ!]

Omega đang ngồi bên cạnh Kỷ Chính Sơ, ánh mắt lóe lên một tia sắc sảo, ôm điện thoại gõ lạch cạch trong group chat:

[/Chắp tay.jpg/ Xin lỗi các vị, tôi mặt dày trước rồi! Tôi ngồi cạnh đàn anh trước rồi! Nhưng mà anh ấy có khả năng kiểm soát bản thân tốt thật đấy, ngồi gần thế này mà chẳng ngửi thấy chút pheromone nào cả. Chắc là Alpha cấp cao rồi.]

[Alpha cấp cao? Hít sâu nào! Sao lại có một Alpha hoàn hảo như thế chứ! Một Alpha hoàn hảo như vậy, thế mà suốt bốn năm đại học lại chưa từng yêu đương gì hết? Đám đàn anh đàn chị khóa 2020 đúng là vô dụng mà!! Chậc chậc chậc, tôi không thể chấp nhận việc một Alpha chất lượng cao như thế tốt nghiệp đại học mà vẫn còn là trai tân được! Các chị em Omega, xông lên! Phải phá giải anh ấy ngay lập tức!"

[/Bốc lửa rồi.jpg/]

.....

Giữa cơn cuồng nhiệt của nhóm chat, Kỷ Chính Sơ hoàn toàn không hay biết gì, chỉ đến khi chuông tan học vang lên, cậu bỗng cảm thấy sau gáy hơi lạnh.

Cậu đưa tay sờ cổ, nhíu mày: 'Không phải có thằng Alpha nào đó đang thèm khát cái cổ của mình đấy chứ?'

......

Sau khi thu dọn sách vở, cậu cùng bạn đi ăn trưa.

Buổi chiều quay lại lớp, cậu tranh thủ làm bài tập buổi sáng và ôn lại nội dung đã học.

Trường MBA mà cậu nộp đơn đã gửi thư mời nhập học có điều kiện (Conditional Offer). Điều kiện để giữ suất nhập học là duy trì GPA 4.0 nên dù sắp tốt nghiệp, cậu vẫn không thể lơ là việc học.

Rõ ràng đã uống một cốc cà phê nhưng đến giờ này đầu óc của cậu vẫn cứ gật gù vì buồn ngủ.

Thằng bạn thân gửi tin nhắn đến một cách thong thả:

[Vừa ngủ dậy. /Mèo thâm quầng mắt.jpg/]

[Cố gắng hiểu xem giữa hai người xảy ra chuyện gì, thất bại.]

[Nghe mày kể mà thấy rợn người. Dù sao thì..... giữa hai người vẫn luôn rất kỳ quái. /Vịt liếc mắt.jpg/]

[Nói thật đi, có phải mày vẫn còn thích anh của tao không?]

Kỷ Chính Sơ lập tức tỉnh ngủ, giật bắn cả người.

Trong đầu cậu toàn là những gì đã xảy ra tối qua cùng với giấc mơ về tên Alpha khốn nạn nào đó đè lên người cậu, sờ chỗ này chạm chỗ kia.

[Tao điên rồi chắc? Thích anh ấy á?]

[Tao thà nhảy từ tòa giảng đường của đại học Q xuống, chết ngay tại chỗ cũng không bao giờ muốn có bất kỳ mối quan hệ AA tồi tệ nào với anh ấy nữa!]

Thương Mộc: [Được rồi, được rồi, tao tin mày mà~ /Vịt liếc mắt.jpg/]

Hiển nhiên là không tin một chút nào.

Kỷ Chính Sơ: [......]

Cậu cảm thấy vô cùng bất lực.

Thôi kệ đi, tự làm tự chịu thôi. Ai bảo bốn năm trước cậu lại si mê Tống Thanh Uẩn như vậy chứ.

Đúng lúc này, cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra.

Liên Tân từ bên ngoài bước vào.

Kỷ Chính Sơ lập tức úp điện thoại xuống, vờ như vừa chăm chỉ học hành xong, nở nụ cười chào cậu ta:

"Chào em."

Sau đó cậu cố tình trải hết sách vở lên cả mặt bàn sát cửa sổ, sợ Omega này lại chen vào chỗ của mình.

Nhưng may mắn là, cả buổi chiều Liên Tân không ngồi cạnh cậu.

Tuy nhiên, sau khi tan học, không biết vì sao cậu ta lại cứ bám theo cậu.

"Đàn anh, em có một câu hỏi về môn Thống kê chiều nay muốn hỏi anh. Có một điểm em chưa hiểu rõ nhưng hình như anh đã ghi chép lại rồi."

Kỷ Chính Sơ vốn đã hẹn Tống Thanh Uẩn đi ăn tối.

Lúc năm giờ, người kia đã nhắn tin báo sẽ đến sau mười phút và chờ sẵn ở bãi đậu xe trước cổng trường. Giờ này chắc đã đến nơi rồi.

Cậu áy náy từ chối:

"Xin lỗi em, tối nay anh có hẹn với bạn rồi, anh ấy đang đợi anh ở cổng trường. Hay là để hôm khác nhé?"

"À..... vậy thôi em add WeChat của anh đi. Không biết lần sau có thể gặp anh khi nào nữa. Em gửi câu hỏi qua WeChat, khi nào rảnh anh trả lời giúp em là được, có được không ạ?"

Vừa nói chuyện Kỷ Chính Sơ vừa đi đến cổng trường, cậu lập tức nhìn thấy chiếc Hồng Kỳ của Tống Thanh Uẩn đậu ngay bãi đỗ ven đường.

Vừa thấy cậu, cửa sổ xe liền hạ xuống. Người đàn ông bên trong nghiêng đầu nhìn sang.

Cửa sổ hàng ghế sau cũng mở ra một nửa, thấp thoáng có thể thấy bóng người ngồi bên trong.

Mặc dù không đến trễ nhưng nghĩ đến việc Tống Thanh Uẩn và bạn của hắn đều đang chờ mình, Kỷ Chính Sơ vẫn cảm thấy hơi ngại. Cậu không dài dòng nữa, trực tiếp mở mã QR WeChat ra:

"Quét mã đi rồi có gì nhắn sau."

Đợi đối phương quét xong, cậu vội vàng đeo cặp chạy thẳng ra xe.

Vì thường ngày đều ngồi hàng ghế sau nên lần này cậu cũng theo thói quen mở cửa phía sau. Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc cánh cửa bật ra, cậu lại chạm mặt trực tiếp với người ngồi bên trong.

Đó là một người đàn ông rất cao, mái tóc dài buông xuống bờ vai. Ánh hoàng hôn phủ lên người anh ta, chiếc khuyên tai lấp lánh tựa như phát sáng.

Kỷ Chính Sơ đứng đờ ra tại chỗ.

Một Omega.

Một Omega đeo kính gọng vàng, vóc dáng cao ráo, đôi chân thon dài, khí chất thanh lịch, đẹp đến mức gần như không giống người thật.

Người nọ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên, lướt mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi cất giọng chậm rãi:

"Quét xong WeChat của Omega nhỏ rồi à? Xin lỗi nhé, hàng ghế sau hết chỗ rồi. 'Người nhà' có muốn ngồi ghế trước không?"

Kỷ Chính Sơ: "...."

!!!

Đệch!

Cậu nhớ ra người này rồi.

Lần đó, cậu nghe từ thư ký của Tống Thanh Uẩn rằng hắn chuẩn bị hẹn hò với một Omega.

Trong cơn hoảng loạn, cậu lập tức bay từ thành phố H đến đây để bắt gian.

Vậy mà vừa đến nơi, cậu lại thấy Tống Thanh Uẩn đang dùng bữa với chính người đàn ông này.

Anh ta tên là Tiêu Thư Thanh.

Là bạn thân kiêm bạn học đại học của Tống Thanh Uẩn.

Cả người của Kỷ Chính Sơ cứng đờ, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Trong đầu cậu, một người tí hon đang ôm đầu gào thét.

'Cứu mạng với!'

'Ký ức đen tối đang tấn công mình!!'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK