• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai giờ sáng.

Kỷ Chính Sơ nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cảm giác bứt rứt và khó chịu lan khắp cơ thể.

Tối nay, cậu lại cùng Tống Thanh Uẩn ngồi trong thư phòng. Dù người đàn ông kia đã cố ý thu pheromone của mình nhưng nơi này là địa bàn của hắn.... Hơn nữa, kể từ lần trước ngủ trong phòng Tống Thanh Uẩn, Kỷ Chính Sơ trở nên cực kỳ nhạy cảm với pheromone của hắn.

Chỉ cần có một chút tàn dư, hương trúc xanh kia cũng sẽ không ngừng len lỏi vào khứu giác.

Hôm nay, phản ứng của cậu đặc biệt mạnh mẽ.

Theo lý mà nói, kỳ mẫn cảm của cậu vẫn còn xa, không đáng để cảm thấy thế này nhưng cơn bứt rứt trên người lại quá mức chân thực.

Có hương trúc xanh, cậu thấy bực bội, khó chịu. Nhưng khi không ngửi thấy, cả người cậu lại nảy sinh khao khát.

Thật là hết thuốc chữa rồi.

Kỷ Chính Sơ nằm bẹp trên giường như một con cá mắc cạn, nắm lấy mép chăn, âm thầm cọ cọ vào trong đó.

Càng cọ càng thấy khó chịu.

Hương hoa lan sau gáy đã bắt đầu không thể kiểm soát, lặng lẽ tỏa ra trong không khí. Nhưng làm sao bây giờ, nửa đêm nửa hôm, chẳng lẽ lại 'giải quyết' ngay trên giường của người ta sao.....?

Làm bẩn rồi thì rửa kiểu gì, nửa đêm lén lút chạy vào nhà vệ sinh giặt q.uần lót à?

Quá xấu hổ rồi.

Kỷ Chính Sơ siết chặt hai chân trong chăn, hốc mắt đột nhiên hơi đỏ lên.

Phải làm sao đây, cậu thực sự muốn về nhà.

Dù trong nhà không có ai chăm sóc nhưng ít nhất cũng không phải chịu cảnh bị người ta 'trêu chọc' đến mức khó chịu mà còn chẳng thể giải tỏa thế này.

Mở điện thoại lên, bài viết cậu từng đăng trên diễn đàn vẫn còn treo trên trang chủ.

Nhấp vào xem, đã có hơn hai trăm bình luận, phần lớn đều hỏi han tình hình, đoán xem cậu có thành đôi với 'người anh dịu dàng' kia chưa.

Kỷ Chính Sơ cảm thấy càng tủi thân.

Thành cái gì mà thành, cả hai đều là Alpha.

Cho dù bản thân cậu không để ý đến giới tính nhưng Tống Thanh Uẩn đâu có cong.

Thế là, cậu bực bội gõ một dòng hồi đáp:

[Không có, tôi không phải gu của anh ấy.]

Không ngờ giữa đêm khuya vẫn có người thức để bình luận.

[Chủ thớt quay lại rồi! Cứ tưởng có tin vui. Anh ấy từ chối rõ ràng à? Thương thương nè.]

Kỷ Chính Sơ chớp đôi mắt khô khốc, trả lời:

[Không, là tôi tự cảm thấy vậy.]

[Aizz, đừng như vậy mà! Gần đây tôi đọc nhiều truyện BE lắm rồi, toàn vì hiểu lầm mà lỡ mất nhau. Dù biết truyện là truyện, đời thực là đời thực nhưng cũng phải thử một lần chứ! Giống như con mèo của Schrödinger vậy, không mở hộp ra thì làm sao biết chắc con mèo đã chết? Nghĩ mà xem, nếu anh ấy có dù chỉ một phần vạn khả năng thích bạn nhưng bạn lại bỏ lỡ chỉ vì không xác nhận, vậy cả đời này chẳng phải tiếc nuối lắm sao? Chủ thớt, cố lên nào!]

Kỷ Chính Sơ nhìn đoạn bình luận dài dằng dặc ấy, đôi mắt hơi ươn ướt.

Cậu lặng lẽ đáp:

[Cảm ơn bạn.]

[Không có gì đâu! Mạnh dạn lên nào, bạn là một Alpha cơ mà!]

Khoé môi của chàng trai cong lên một nụ cười khổ sở.

Chính vì là Alpha nên mới không dám.

Đặt điện thoại xuống, cậu tiếp tục nằm giằng co trên giường.

Nhưng dù có trì hoãn thế nào, cảm giác nóng rực trong cơ thể vẫn không hề thuyên giảm. Nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ sáng. Mai còn phải đến công ty thực tập, không thể cứ thế này mãi được.

Bất đắc dĩ, cậu đành nhẹ nhàng bước xuống giường, lén lút đi về phía nhà vệ sinh.

Không ngờ ngay lúc cậu vừa mở cửa, cửa phòng ngủ chính đối diện cũng đồng thời mở ra.

Giọng nói trầm thấp, cố ý đè xu.ống của người đàn ông truyền đến:

"Ừ, tôi biết rồi. Học sinh mất tích không phải chuyện nhỏ, lập tức báo cảnh sát đi. Bảo hiệu trưởng và hiệu phó đích thân giám sát công tác tìm kiếm. Tôi đến ngay đây, trước tiên hãy để giáo viên chủ nhiệm trấn an phụ huynh."

Nghe giọng điệu thì có vẻ trường học vừa xảy ra chuyện.

Sau khi sắp xếp xong công việc, hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kỷ Chính Sơ.

Chàng trai vốn đã chột dạ, ngay khoảnh khắc đối diện lập tức dời tầm mắt đi, giả bộ ho nhẹ:

"Khụ, em.... em vừa tỉnh, muốn đi vệ sinh. Anh.... muộn thế này rồi mà còn phải đến trường sao?"

Cậu nói chuyện mà tay cứ vô thức siết lấy ống quần, không dám nhìn đi đâu ngoài mặt đất.

Người đàn ông chỉ sải vài bước đã tiến lại gần.

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay thô ráp đã chạm lên trán cậu.

"Em sao thế? Lại không khỏe à....."

Nói xong, hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại: "Sờ vào hơi nóng, để tôi đi lấy nhiệt kế kiểm tra cho em."

Kỷ Chính Sơ giật mình, vội vàng chặn hắn lại.

Khó chịu là thật, sốt cũng có thể là thật nhưng cái nóng này không phải sốt.

Là động dục thì có.

"Không cần đâu anh, không phải sốt, em không sao mà! Anh bận như vậy, anh cứ đi lo việc của anh trước đi!"

Vừa nói, cậu vừa đẩy người đàn ông ra phía cửa.

Cậu sợ chỉ cần chậm trễ một chút, đối phương sẽ nhận ra điều bất thường của mình.

Cuối cùng cậu cũng đẩy được hắn ra đến cửa, còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy, cánh tay của cậu đột nhiên bị kéo mạnh lại.

Kỷ Chính Sơ: ....

Cả người cứng đờ.

"Pheromone của em tràn ra rồi. Kỳ mẫn cảm à?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên như một bản án cuối cùng khiến sợi dây căng trong đầu Kỷ Chính Sơ đứt phựt ngay lập tức.

Trong đầu cậu chỉ còn ba chữ: Làm sao đây?

Còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, người kia đã tiếp tục truy vấn:

"Tôi nhớ kỳ mẫn cảm của em vẫn còn lâu lắm mà, sao lại thế này?"

Rắc. Cú đánh chí mạng.

Chết tiệt hơn nữa là ánh mắt của người đàn ông đã dời xuống từ gương mặt cậu, chậm rãi lướt qua tuyến thể sau gáy, thậm chí còn có xu hướng nhìn xuống bên dưới......

Kỷ Chính Sơ vội vàng khép chặt hai chân, điên cuồng che chắn, mặt đỏ bừng lên hét: "Không được nhìn!"

Khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên, giọng nói đầy vẻ chiều chuộng: "Được."

Có lẽ vì vừa bị công việc đánh thức, chất giọng trầm ổn vốn có lại thoáng thêm chút lười biếng mơ hồ.

Mặt của Kỷ Chính Sơ càng đỏ hơn.

"T-Tóm lại, anh cứ đi làm việc trước đi! Em tự..... tự xử lý xong sẽ đi ngủ ngay!"

Bàn tay to lớn của người kia nhẹ nhàng xoa lên đ.ỉnh đầu cậu: "Được. Nhưng em chưa đến kỳ mẫn cảm mà đột nhiên thế này chắc chắn không phải vô cớ. Giải quyết xong nhớ quan sát thêm, nếu vẫn khó chịu thì phải đi khám bác sĩ, biết chưa?"

"Trường học có một học sinh mất tích, ở khu Q. Tôi qua đó xem tình hình. Nếu em ổn rồi thì nhớ nhắn tin cho tôi."

Giọng điệu của hắn nghiêm túc hệt như đang bàn chuyện chỉnh sửa một bài thuyết trình PPT nào đó.

Kỷ Chính Sơ sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Nhưng người đàn ông kia còn chưa dừng lại:

"Không được vì xấu hổ mà giấu. Tôi xong việc sẽ về kiểm tra."

Kỷ Chính Sơ: "..."

Kiểm tra kiểu gì? Bắt cậu cởi ra xem chắc?!

"Em biết rồi! Anh mau đi đi!"

Dứt lời, cậu lập tức đẩy Alpha kia ra ngoài.

Tống Thanh Uẩn nhanh tay chộp lấy chìa khóa xe, đứng trên bậc cửa định dặn thêm vài câu nhưng cánh cửa đã bị đóng rầm ngay trước mặt hắn.

Ánh đèn vàng ấm áp từ cửa sổ phòng khách hắt ra, mơ hồ chiếu lên bóng dáng của chàng trai đang cuống cuồng chạy băng qua hành lang về phía phòng tắm như một cơn gió.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng biến mất cuối hành lang một lúc lâu....

Hắn khẽ bật cười, xoay người rời đi.

......

Tiếng nước trong phòng tắm chỉ ngừng lại sau hơn nửa tiếng.

Kỷ Chính Sơ bước ra ngoài, hơi nước còn vương vấn trên làn da trắng trẻo, cổ áo sơ mi thấm chút nước, thấp thoáng một mảng hồng nhạt vì hơi nóng xông lên.

Cậu đảo mắt nhìn quanh phòng khách, xác nhận người kia thực sự đã đi rồi mới vội vã cầm quần áo bỏ vào máy sấy.

Hương trúc xanh vẫn lẩn khuất khắp nơi, không có cách nào xua tan.

Nhưng không biết có phải do vừa giải tỏa xong hay vì cái xoa đầu trước khi rời đi của Tống Thanh Uẩn mà lúc này hít phải pheromone của hắn, cậu lại cảm thấy bình tĩnh và dễ chịu hơn nhiều.

Tuy vậy, chẳng có gì đáng để vui mừng cả.

Mới chỉ 'giải quyết' một lần mà đã ổn rồi chứng tỏ cậu bị nín quá lâu.

Nói cách khác, không phải do kỳ mẫn cảm đến sớm, cũng chẳng phải bị pheromone của đối phương kíc.h thí.ch đ.ộng tì.nh.

Mà là vì hôm trước được ôm ngủ trong vòng tay của hắn, ngửi thấy pheromone an ủi của hắn, thế là động lòng.

Mấy ngày nay, cậu cứ như một con mèo động dục quấn lấy người ta.

Thật sự quá mất mặt.

Kỷ Chính Sơ còn đang ủ rũ nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên dọa cậu giật bắn người, suýt chút nữa nhảy dựng khỏi giường.

Là Tống Thanh Uẩn.

Cậu nhìn chằm chằm cái tên hiển thị trên màn hình: "....."

Cậu mất một lúc lâu để lấy lại tinh thần, cuối cùng, ngay trước khi cuộc gọi sắp bị ngắt, cậu mới run run ấn nút nghe.

"Alo, anh....."

Thanh niên vừa tắm xong, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn và mềm mại một cách vô thức.

Đối diện im lặng một lát rồi giọng của Tống Thanh Uẩn truyền đến:

"Chờ anh một chút."

Ngay sau đó là những tiếng bước chân vội vã.

Phải đợi đến khi âm thanh ồn ào dần lắng xuống, người đàn ông mới mở lời lần nữa:

"Sơ Sơ, em ổn chứ? Còn cảm thấy nóng không? Tâm trạng thế nào, có phải kỳ mẫn cảm đến sớm không?"

Giọng nói của chàng trai từ đầu dây bên kia truyền đến, hơi nhẹ nhàng, mang theo chút uể oải:

"Ổn rồi anh ạ."

Người đàn ông siết chặt điện thoại trong tay, đầu ngón tay bấu đến mức trắng bệch.

Có lẽ chính bản thân Alpha nhỏ không nhận ra nhưng Tống Thanh Uẩn lại nghe ra ngay - đây là giọng điệu sau khi sự việc kết thúc.

Thật ra, lần đầu tiên Kỷ Chính Sơ bị dẫn dắt đ.ộng tì.nh, thái độ của cậu đối với hắn hoàn toàn khác so với lần thứ hai.

Lần đầu tiên, Alpha nhỏ nhìn hắn đầy cảnh giác, pheromone tràn ra cũng chỉ toàn là dấu hiệu tranh giành lãnh thổ và cầu phối ngẫu. Trong mắt Kỷ Chính Sơ khi đó, hắn chính là kẻ địch cạnh tranh, muốn tranh đoạt Omega với cậu, thế nên cặp răng nanh sắc nhọn của chàng trai không ngừng nhe ra với hắn.

Tống Thanh Uẩn đã dùng pheromone an ủi, kiên nhẫn xoa dịu suốt hơn một giờ đồng hồ mới khiến chàng trai khi ấy buông lỏng phòng bị, thuận lợi giúp cậu vượt qua.

Nhưng lần thứ hai...... Alpha nhỏ ấy lại ngoan ngoãn như một con thú nhỏ đã được thuần hóa.

Rõ ràng hai người đã hơn một năm không gặp, cũng chẳng hề liên lạc, thế nhưng lúc chạm mặt lại chẳng có chút xa lạ nào.

Chàng trai bám riết lấy hắn, tứ chi quấn quýt, hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt người ta. Cậu mềm mại nằm gọn trong vòng tay của hắn, đôi mắt đắm chìm trong cơn mê loạn, ánh nhìn dường như được nhấn chìm bởi d.ục vọ.ng đang dâng tràn.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện với người này, Tống Thanh Uẩn vẫn có thể giữ được lý trí, cẩn trọng tự kiềm chế, tận tâm đóng vai một người anh trưởng thành.

Ngay cả sau khi bị chẩn đoán mắc 'hội chứng chim non', hắn cũng chẳng cảm thấy có gì ghê gớm.

Phải, không ai biết rằng, lần đó của Kỷ Chính Sơ cũng là lần đầu tiên của chính hắn.

Và cũng không ai biết, hắn mới là người bị chẩn đoán mắc hội chứng ấy trước.

Nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản rằng, bệnh thì cứ uống thuốc là khỏi thôi, cũng chẳng bao giờ để tâm đến những giấc mơ mỗi đêm đều tái hiện lại cảnh tượng kia.

Thế nhưng, đến lần thứ hai.....

Khi nhìn thấy chàng trai ấy nằm rũ rượi dưới thân mình, ngoan ngoãn mặc hắn điều khiển.....

Hắn chợt nhớ đến lời người kia từng nói:

"Em nằm dưới anh cũng không được à?"

Khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập hơn.

Và ngay lúc này, khi giọng nói mềm mại từ đầu dây bên kia truyền đến hệt như đêm đó, như thể cậu vẫn còn đang quấn lấy hắn làm nũng sau khi mọi chuyện kết thúc.....

Tống Thanh Uẩn như bị kéo về bốn năm trước. Đêm ấy, trái tim của hắn đập như trống, không sao kiềm chế được.

"Sơ Sơ....."

Hắn khẽ mím môi, giọng nói khàn đi, gọi tên người kia.

"Hửm? Anh."

Chàng trai trong điện thoại nhẹ nhàng đáp lại.

"Anh......"

Vừa mới mở lời thì từ xa chợt vang lên giọng của thư ký:

"Thưa ngài, đã tìm thấy manh mối rồi."

Tống Thanh Uẩn nhắm mắt, hít sâu một hơi, ép mình nuốt xuống những lời suýt bật ra khỏi miệng.

"Không có gì, em nghỉ sớm đi. Tôi sẽ về ngay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK