• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thức khuya, Kỷ Chính Sơ ngủ một mạch đến gần trưa hôm sau mới bị chú Trần gọi dậy.

Cậu mơ mơ màng màng rời giường, đánh răng rửa mặt xong thì thay bộ đồ dì giúp việc đã chuẩn bị sẵn, vừa bước ra khỏi cửa đã bị nhét thẳng vào xe.

"Thanh Uẩn vừa nói với chú là dì bên đó đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa là xong, cháu đến nơi là vừa kịp ăn."

Chú Trần vừa lái xe vừa cười híp mắt nói.

Bộ não còn đang trì trệ của Kỷ Chính Sơ chậm chạp tiêu hóa tình hình hiện tại.... Nhớ lại cảnh vừa nãy khi cốp xe mở ra, ba cái vali to đùng lướt qua tầm mắt, cậu bỗng giật mình.

Cậu bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chú, mình đang đến chỗ Tống Thanh Uẩn ạ??"

Chú Trần cười gật đầu: "Ừ."

Kỷ Chính Sơ: .....

Cảm giác như bộ não vừa bị ép phải khởi động lại, chưa kịp load xong đã bị bật chạy liền mười bảy mười tám chương trình cùng lúc.

Sắp toang rồi, vừa mở mắt ra đã bị đóng gói gửi thẳng đến nhà người mà mình từng có chút mập mờ nhưng giờ như người xa lạ, kí.ch th.ích vậy luôn à?!

Và thế là.....

Lúc 11 giờ 30 trưa.

Tống Thanh Uẩn nhận được cuộc gọi từ chú Trần, vội vàng ra cửa, vừa bước đến cổng đã thấy một chàng trai bị ba cái vali to đùng bao quanh, trên đầu còn có một lọn tóc dựng đứng do ngủ dậy chưa chải, ánh mắt mờ mịt đờ đẫn.

"Đây là toàn bộ hành lý sao?"

Tống Thanh Uẩn hỏi.

Chú Trần cười tủm tỉm gật đầu, lại lôi từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, kẹp đầy giấy ghi chú phân loại với các màu sắc khác nhau.

"Đây là một số điều cần chú ý của thiếu gia, dì Lý mất mấy ngày mới viết xong đó. Hơi nhiều, cậu cứ đưa cho dì giúp việc xem qua là được, toàn là những thói quen và sở thích nhỏ thường ngày thôi. Thiếu gia từ bé đã ngoan, lúc nào cũng vui vẻ, chưa bao giờ nổi giận với ai nhưng thật ra cũng có những thứ không thích, tránh được thì tốt hơn. À đúng rồi, dì Lý dặn tôi nhắc cậu, thiếu gia mà gặp món thích ăn là hay ăn nhiều lắm, làm phiền cậu để ý giùm. Hai năm nay dạ dày của cậu ấy không được tốt, ăn quá nhiều dễ bị đầy bụng rồi bị sốt đấy."

Ông vừa nói vừa kiểm tra lại ghi chú trên điện thoại xem còn sót gì không.

Người đàn ông cao lớn và lạnh nhạt trước mặt chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.

Còn Kỷ Chính Sơ thì đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống luôn.

Cái cảnh này có chỗ nào giống đang giúp một người trưởng thành sắp ở chung dọn đồ đâu?! Rõ ràng là đang tìm nhà mới cho thú cưng được nuôi từ bé còn gì!

'Chuẩn bị ra nước ngoài, cần tìm chủ mới cho cún cưng nhà mình. Có khá nhiều điều cần lưu ý, ai có thể đảm bảo làm được hãy liên hệ.'

Quảng cáo kiểu này trên chợ đồ cũ đầy rẫy luôn ấy!

Bây giờ cậu chính là con chó nhỏ đang chờ được nhận nuôi đây này!

Còn 'con sen cũ' của cậu thì đang bàn giao lại các hạng mục nuôi dưỡng với 'con sen mới'.

Mãi đến khi chú Trần nói xong hết, ông đi đến xoa đầu cậu, cười hiền từ: "Thiếu gia nhớ sống hòa thuận với thiếu gia Thanh Uẩn nhé. Nếu nhớ nhà thì gọi điện cho chú. Chú còn có việc phải giúp cha cháu xử lý, chú đi trước nhé."

Rồi ông lái xe đi mất.

Kỷ Chính Sơ đứng giữa gió, mặt đối mặt với ba cái vali to tướng của mình.

"Ờm...."

Cậu nhìn theo chiếc Lexus xa dần, lại quay đầu nhìn Alpha cao lớn trước mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch sắp khóc:

"Hi...."

Người đàn ông nhét cuốn sổ nhỏ vào túi, bước lên trước vài bước.

Một tay xách một vali, tay kia vẫn có thể phân ngón tay ra kéo cái thứ ba, gọn gàng đưa cậu vào nhà.

"Em ngồi trước đi, sắp ăn rồi. Có đói không? Chú Trần nói em vẫn chưa ăn sáng."

Tống Thanh Uẩn đặt hành lý xuống, lấy từ tủ giày ra một đôi dép bông màu trắng sữa.

Nhìn là biết mới mua, vừa lấy ra còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng.

Đi vào có cảm giác ấm áp, rất mềm. Chắc là vừa được giặt sạch sấy khô trước khi cậu đến.

Kỷ Chính Sơ gãi đầu đầy lúng túng: "Cũng tạm, em mới ngủ dậy nên chưa thấy đói."

Tống Thanh Uẩn: "Vậy uống cốc nước mật ong trước cho ấm bụng, uống xong rồi dọn đồ."

Nói xong, hắn vào bếp pha một cốc nước mật ong đưa đến trước mặt cậu.

Kỷ Chính Sơ sờ thử qua cốc, thấy không nóng, cậu đưa lên miệng uống, quả nhiên, nhiệt độ vừa vặn.

Cậu ngồi trên ghế sofa, vì quá gò bó mà lưng thẳng tắp.

Hai tay của cậu ôm lấy chiếc cốc sứ trắng sữa, cúi đầu uống nước, chỉ có tiếng nuốt khe khẽ thỉnh thoảng lại vang lên.

Từng sợi tóc đều như viết ba chữ: Em rất ngoan.

Dĩ nhiên, đó chỉ là bề ngoài.

Tống Thanh Uẩn biết, đứa trẻ trước mặt này từ bé đã là 'đầu sỏ' trong đám trẻ con, mỗi lần có chuyện gì, chỉ cần một cuộc gọi là có thể gọi đầy cả sân ngoài nhà.

Hoàn toàn không đơn thuần như vẻ bề ngoài.

"Cái đó.... anh đừng nghe Thượng Mộc nói nhảm trên vòng bạn bè của em. Nếu em thật sự như vậy, chẳng phải là bị thiểu năng rồi sao."

Đứa trẻ 'không đơn thuần' này bỗng mở miệng.

Tống Thanh Uẩn không đáp, chỉ ngồi xuống đối diện cậu, lặng lẽ chờ đợi.

"Chuyện là năm ngoái em đi trao đổi ở nước ngoài một năm. Hôm đó nấu ăn, lửa hơi lớn, chảo bốc cháy, bị bạn cùng phòng trông thấy. Khói nhiều quá nên chuông báo cháy kêu lên."

Kỷ Chính Sơ cắn răng tiếp tục giải thích.

Dù chưa từng nấu ăn, cậu cũng biết chuyện chảo bốc lửa khi nấu không có gì lạ, nhất là mấy đầu bếp chuyên nghiệp, khi lắc chảo lửa còn bùng lên nữa.

Với lại, hồi tiểu học thầy cô đã dạy cách xử lý rồi.

Nên khi đó cậu liền 'rầm' một cái, đậy nắp chảo lên.

Lóng ngóng thì có lóng ngóng, chật vật cũng là thật nhưng lửa tắt rất nhanh.

Có điều bộ phận báo khói nhạy quá mức đã kêu lên, bạn cùng phòng người nước ngoài của cậu chưa từng thấy cảnh này, vừa thấy lửa đã la hét gọi cảnh sát. Đến khi dập tắt lửa, cảnh sát cũng đến nơi.

Một xe cảnh sát chở đầy người mặc đồ bảo hộ xông vào chung cư, cảnh tượng phải nói là cực kỳ kỳ ảo.

Sau đó, không biết cảnh sát với giáo viên nói chuyện thế nào với cha mẹ của cậu nhưng tóm lại, tất cả mọi người đều tưởng cậu đã làm nổ tung cả cái bếp.

"Chuyện ở bếp chỉ có vậy....."

Nhắc lại lịch sử đen tối bị bóp méo của mình, Kỷ Chính Sơ chỉ muốn tự bứt tóc đến hói luôn.

"Còn chuyện vào viện.... Chỉ là bị cảm chưa khỏi hẳn, lại không để ý nghỉ ngơi nên viêm phổi tái phát. Xác suất nhỏ thôi, ai ngờ em lại dính. Lần thứ ba là bị viêm dạ dày, bệnh còn chẳng giống nhau."

"Em cũng không phải kiểu không nghe lời người giúp việc. Hồi mới ra nước ngoài, sau vụ bếp núc kia, cha mẹ liền thuê nhà cho em, còn thuê giúp việc lo ba bữa ăn. Người giúp việc nấu xong là rời đi. Đợt đó em bận final, tức là tuần thi cuối kỳ, bận đến mức sáng hôm sau mới xong, quên mất cả ăn, đến khi nộp bài thì lăn ra ngất ở quầy lễ tân. Người giúp việc sợ cha mẹ em truy cứu nên bịa thêm, bảo gọi em ăn mấy lần mà em không nghe nên mới tụt đường huyết ngất xỉu."

Kỷ Chính Sơ vừa kể vừa muốn dùng ngón chân đào đất, cuối cùng cậu buông xuôi luôn: "Nói chung, người nước ngoài cứ thích làm quá lên.... Em thèm quá mới nấu bát bún ốc thôi mà bọn họ đã tưởng em ăn cứt rồi. Anh đừng tin, em có khả năng tự lo cho bản thân tốt lắm!"

Người đàn ông không nói gì, ánh mắt quét qua người cậu vài lần.

Hắn im lặng một lúc rồi mới cất lời: "Tôi biết. Hôm qua tôi có gọi cho Mộc Mộc hỏi qua rồi."

Kỷ Chính Sơ: "..... Hả?"

Tống Thanh Uẩn: "Mẹ của em nói rất nghiêm trọng, cực kỳ lo lắng cho tình trạng của em. Tôi cần tìm hiểu xem khả năng tự lập của em đến đâu nên đã hỏi Mộc Mộc."

Kỷ Chính Sơ: ....

Hello? Tìm hiểu khả năng tự lập của cậu....?

Xác định không phải là đang kiểm tra chỉ số IQ của cậu chứ?

Cậu hít sâu một hơi dài, may mà kịp kiềm chế, không thì ngay phút đầu tiên của cuộc trò chuyện đã bùng nổ rồi.

Nhưng cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Bốn năm trôi qua rồi, em tốt nghiệp cấp ba lâu lắm rồi, không còn là đứa con nít chưa lớn nữa đâu!"

Trên khuôn mặt điềm tĩnh của người đàn ông hiếm khi lộ ra cảm xúc khác, cằm hơi cúi xuống, ánh mắt cũng theo đó trầm xuống.

"Xin lỗi, là tôi chưa tìm hiểu kỹ."

Tính Kỷ Chính Sơ thuộc kiểu 'mềm nắn rắn buông', người ta càng cứng rắn, cậu càng bướng bỉnh.

Tống Thanh Uẩn bỗng nhiên xin lỗi, trái lại khiến cậu luống cuống.

Ánh mắt của cậu không tự chủ mà dao động, nói cũng lắp bắp: "Khụ.... tự nhiên anh xin lỗi làm gì. Trước kia em cứ không chịu kết bạn với anh, anh vẫn xem em là con nít cũng bình thường... Dù sao thì..... cũng nhiều năm rồi không liên lạc."

Tống Thanh Uẩn: "Ừm."

Kỷ Chính Sơ: "......."

Cái 'Ừm' này là sao?

Không phải, sao tự nhiên yếu thế dữ vậy. Nhìn mà thấy rợn cả người.

Không khí rơi vào im lặng, dì giúp việc từ phòng ăn ló đầu ra: "Cơm chín rồi đây!"

Thấy Kỷ Chính Sơ vẫn mặc nguyên đồ ngoài, bà giục: "Sao Sơ Sơ còn chưa thay đồ? Mau vào phòng ngủ thay đồ mặc ở nhà đi. Hôm qua cậu chủ đã bảo dì dọn dẹp phòng của cháu rồi, đồ ngủ cũng được cậu ấy căn giờ giặt sấy, mau thay đi."

Hương thơm từ phòng ăn bay đến....

Bụng của Kỷ Chính Sơ lập tức kêu một tiếng đúng lúc.

Mặt của cậu đỏ bừng.

Cậu ngượng ngùng kéo kéo vạt áo, đứng dậy: "À.... em đi thay đồ trước đây."

Người đàn ông gật đầu, dõi mắt nhìn theo cậu.

......

Thật ra Kỳ Chính Sơ đã từng đến phòng ngủ phụ của Tống Thanh Uẩn.

Là hồi cậu mắc chứng 'hội chứng chim non', cậu đã mua chuộc thư ký bên cạnh Tống Thanh Uẩn, thường xuyên hỏi thăm lịch trình của hắn. Biết được người đàn ông này sắp đi ăn tối với một Omega, cậu lập tức đặt vé bay đến thành phố Q. Đêm đó, cậu cũng ở căn phòng này.

Căn phòng này vẫn giống hệt bốn năm trước, chẳng có gì thay đổi.

À cũng có chút khác....

Drap giường đổi thành màu trắng sữa, rèm cửa cũng thay bằng màu xanh lá nhạt sạch sẽ, trông sáng sủa hơn trước rất nhiều.

Bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng đặt ở chính giữa giường.

Đúng là căn giờ giặt sấy, sờ vào vẫn còn hơi ấm.

Nói thật, sau khi điều trị khỏi hội chứng rối loạn pheromone, tỉnh táo lại mà nghĩ, cậu cảm thấy Tống Thanh Uẩn đúng là đồ không ra gì.

Khi ấy, Tống Thanh Uẩn cũng như bây giờ, biết cậu sẽ đến liền gọi điện trước cho dì giúp việc dọn dẹp phòng ngủ phụ, chuẩn bị chăn ga gối đệm, đồ dùng cá nhân, sắp xếp mọi thứ cho cậu thật chu đáo.

Nhưng đồng thời, người đàn ông này lại lý trí đến mức đáng sợ.

Bởi vì sáng hôm sau khi ngủ dậy, hắn trực tiếp đặt một túi thuốc lên đầu giường cậu rồi rời đi, thậm chí còn chẳng thèm gặp mặt.

Chỉ để lại một tin nhắn lạnh lùng trên điện thoại:

[Uống thuốc đi. Vì bệnh của em, tôi sẽ đi công tác một thời gian, tạm thời không gặp nhau. Tôi đã sa thải thư ký rồi, đừng có giở trò từ phía cậu ta nữa.]

Đúng vậy, vì cậu mua chuộc thư ký đó, Tống Thanh Uẩn liền thẳng tay đuổi việc anh ta. Theo như cậu biết, thư ký này đã làm việc trong công ty nhà họ Tống suốt 10 năm, vậy mà Tống Thanh Uẩn chẳng hề chớp mắt, trực tiếp sa thải chỉ vì tiết lộ lịch trình của hắn cho cậu.

Hiện tại, Kỷ Chính Sơ nhìn cách sắp xếp của người đàn ông vẫn chẳng khác gì năm xưa, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.

Một mặt, cậu cảm thấy người này trước sau như một, chu đáo tỉ mỉ.

Mặt khác lại bực bội nghiến răng: Nếu đổi lại là một con mèo hay một con chó đến ở, Tống Thanh Uẩn cũng sẽ sắp xếp y như vậy thôi!

Tóm lại, vẫn là cái tên khốn kiếp như trước.

"Sơ Sơ, cháu thay đồ xong chưa?"

Dì giúp việc đứng ngoài gọi.

Cậu vội vàng ngoan ngoãn mặc quần áo rồi ra ngoài rửa tay ăn cơm.

Vừa ngồi xuống bàn, ánh mắt của Alpha liền rơi xuống người cậu, chẳng biết đang nhìn cái gì.

Kỷ Chính Sơ đảo mắt trong lòng, ngoài mặt lại cười tươi: "Nhiều món ghê, toàn món cháu thích, cảm ơn dì ạ."

Lời vừa dứt, trong bát rơi xuống một miếng sườn cừu.

Là Tống Thanh Uẩn gắp cho cậu.

"Gầy đi rồi, em ăn nhiều thịt vào."

Kỷ Chính Sơ nhìn miếng thịt cừu mềm thơm, hơi ngượng ngùng gắp lên bỏ vào miệng: "Anh nhìn nhầm rồi. Em về nước hơn bốn tháng, tăng hẳn 5 ký đấy."

Người đàn ông lại chẳng hề để tâm, ánh mắt lướt qua mặt và cổ cậu, chậm rãi nói: "Gầy đi rồi, trước đây xương quai xanh không có nhô lên thế này, cũng chẳng thấy rõ nhiều mạch máu đến vậy."

Kỷ Chính Sơ nghẹn họng, suýt nữa bị sặc, ho đến mức không ngừng được.

"Khụ.... khụ khụ..."

Mặt của cậu đỏ bừng, cậu vội kéo cổ áo lên.

Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ khốn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK