• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Phong cũng là một thiếu gia trong giới thượng lưu nhưng vẫn chưa thể sánh với địa vị của nhà họ Kỷ ở thành phố Q. Chủ yếu là vì thế lực của nhà họ Kỷ vô cùng vững chắc, không chỉ sở hữu tập đoàn hàng đầu cả nước mà còn có mạng lưới quan hệ mật thiết với nhiều gia tộc trong giới chính trị.

Vì vậy, dù bề ngoài trông cao lớn rắn rỏi hơn Kỷ Chính Sơ, trên thực tế chỉ kém cậu một tháng tuổi nhưng mỗi lần gặp nhau, Tưởng Phong vẫn phải kính cẩn gọi một tiếng 'anh'.

Tuy nhiên, Kỷ Chính Sơ lại không mấy bận tâm đến chuyện này.

Cậu là người nhã nhặn, chưa bao giờ tỏ thái độ hống hách với bất kỳ ai xung quanh. Đặc biệt là khi ở nước ngoài, Tưởng Phong đã giúp đỡ cậu không ít, từ những việc như nhập viện vì bệnh tật đều do Tưởng Phong lo liệu chu toàn. Vì thế Kỷ Chính Sơ luôn cảm kích cậu ta.

"Anh, tôi lấy gì cho anh uống nhé? Chỗ của tôi chỉ có cà phê và nước có ga thôi. Hay là tôi pha mật ong cho anh? Lọ mật ong ai đó tặng vẫn còn ở đây nè."

Tưởng Phong cầm lọ mật ong trên tay, xoay xoay quan sát.

Kỷ Chính Sơ lấy iPad và laptop ra, thuần thục bước vào thư phòng: "Được đấy, mật ong chắc cũng như nhau cả thôi."

Sau đó, cậu bắt đầu nghiêm túc học tập.

Có lẽ do buổi chiều lãng phí quá nhiều thời gian nên lúc này hiệu suất học tập lại đặc biệt cao. Chớp mắt đã từ năm giờ chiều đến bảy giờ tối. Mặt trời bên ngoài không biết từ khi nào đã khuất bóng, Tưởng Phong bật đèn trong phòng mà cậu vẫn không hay biết gì.

Mãi đến khi điện thoại rung lên báo tin nhắn, sự tập trung của Kỷ Chính Sơ mới bị kéo trở lại.

Là tin nhắn của Tống Thanh Uẩn: [Sao em chưa về nhà?]

Kỷ Chính Sơ lập tức thấy chột dạ.

Không biết có phải Tống Thanh Uẩn đã chuẩn bị sẵn bữa tối đợi cậu về hay không.

"Có chuyện gì thế anh Kỷ?"

Bên cạnh, Tưởng Phong nhận ra sắc mặt cậu có gì đó không ổn liền hỏi nhỏ.

Kỷ Chính Sơ gãi đầu, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc: "Tôi phải về ngay, ở nhà đang hỏi. Vừa rồi không đặt báo thức, không ngờ đã học đến giờ này."

Vừa thu dọn, cậu vừa gửi tin nhắn thoại qua điện thoại:

"Xin lỗi anh, em đang làm PPT ở nhà bạn nên lố giờ mất rồi. Em dọn đồ ngay, sẽ bắt xe về liền."

Tin nhắn của đối phương gửi đến rất nhanh.

Cũng là một tin nhắn thoại.

Khi bấm nghe, giọng nói trầm ổn của người đàn ông truyền qua loa điện thoại: "Không cần vội. Em đang ở đâu, tôi đến đón."

Tưởng Phong đang thu dọn đồ đạc giúp cậu, nghe thấy giọng nói thì sững lại. Cậu ta mím môi vài lần rồi hỏi:

"Hình như giọng của chú Trần hơi khác nhỉ?"

Kỷ Chính Sơ bận trả lời tin nhắn nên không chú ý, trả lời mà không nghĩ nhiều: "Cha mẹ tôi đi nước ngoài rồi, sợ chú Trần và dì Lý không trông nổi tôi nên đã gửi tôi sang nhà Tống Thanh Uẩn ở. Dạo này tôi đều ở nhà anh ấy.... Nếu nói đến đón chắc cũng phải mất một lúc nữa."

Trong giới không ai không biết cái cái tên Tống Thanh Uẩn.

Nói đến nhà họ Tống, ông của Tống Thanh Uẩn vốn là người sáng lập một võ quán, sau này Tống Thanh Uẩn kế thừa gia nghiệp. Nhưng thực tế, ông của hắn xuất thân từ quân ngũ, là một người có công lao hiển hách trong chiến tranh lập quốc. Sau khi đất nước hòa bình, ông mới quyết định lui về mở võ quán hưởng tuổi già.

Dĩ nhiên, đây không phải lý do khiến nhà họ Tống có bề dày truyền thống sâu rộng.

Bởi vì ông của Tống Thanh Uẩn có hai người anh em. Anh cả của ông từng là một tướng quân, hy sinh trong một trận chiến biên giới thảm khốc, thi thể vẫn còn nằm ở đất khách quê người. Em trai út ra nước ngoài du học, từ khi còn ở nước ngoài đã vang danh khắp nơi nhưng sau đó bị chính quyền nước đó giữ lại, không thể về nước. Cách đây sáu mươi năm, tin tức về ông xuất hiện trên báo chí, nói rằng ông đã bị ám sát ở nước ngoài. Thế nhưng, chỉ ba năm sau đó, lĩnh vực quân sự của Hoa Quốc bỗng đạt được bước đột phá lớn. Người đời đồn đại rằng cái chết của ông chỉ là giả, thực chất ông đã bí mật trở về nước. Hiện tại, hình ảnh của ông vẫn xuất hiện trong sách giáo khoa của Hoa Quốc.

Thế hệ các ông nhà họ Tống đã vang danh như vậy, thế hệ cha chú thậm chí còn vượt trội hơn.

Thậm chí còn có người thường xuyên xuất hiện trên bản tin quốc gia.

Nhà họ Kỷ và nhà họ Tống vốn là thế gia giao hảo, điều này ai cũng biết nhưng đây là lần đầu tiên Tưởng Phong nghe chính miệng Kỷ Chính Sơ nhắc đến Tống Thanh Uẩn. Trước giờ, cậu ta chỉ biết Kỷ Chính Sơ thân với Thượng Mộc - mà Thượng Mộc chính là em họ của Tống Thanh Uẩn.

Tưởng Phong suy nghĩ một chút rồi dò hỏi:

"Nghe nói Tống Thanh Uẩn khá nghiêm khắc.... Trong thế hệ chúng ta không ai dám nói chuyện với anh ta. Anh ở nhà của anh ta có ổn không?"

Nhắc đến Tống Thanh Uẩn, động tác thu dọn đồ của Kỷ Chính Sơ hơi khựng lại.

Cậu thở dài một hơi.

Tưởng Phong nhìn vậy, bỗng thử đề nghị:

"Nếu không thì.... anh qua nhà tôi ở đi? Nhà tôi chỉ có mình tôi, bảo mẫu cũng không ở lại, chỉ đến dọn dẹp thôi. Anh qua đây, tôi sẽ thuê thêm một người nấu ăn. Dù sao tôi cũng ngán đồ ăn căng-tin và đồ giao hàng lắm rồi."

Kỷ Chính Sơ hơi chớp mắt, thoáng do dự trong chốc lát.

"Để xem đã. Cha mẹ tôi đã gửi gắm tôi cho anh ấy, nếu tôi tự ý dọn ra thì cũng khó ăn nói. Với lại chuyện này có hơi trẻ con."

Tưởng Phong tiếp tục thuyết phục:

"Anh có thể không nói là dọn ra ở hẳn, chỉ cần bảo gần đây bận, muốn ở nhà bạn để tiện bàn bạc công việc. Thỉnh thoảng về nhà một chút, như vậy cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, anh Tống bận như vậy, chắc gì đã có thời gian để mắt đến anh? Có khi anh ta còn mong anh ra ngoài ở nữa ấy chứ."

Tưởng Phong nói một câu khiến Kỷ Chính Sơ sững sờ.

Những ngày gần đây, mỗi khi không có tiết học và ở nhà, Tống Thanh Uẩn hầu như cũng đều có mặt. Ban đầu là vì cậu bị đau dạ dày, cần có người chăm sóc. Nhưng dần dần, cậu lại vô thức xem đó là điều hiển nhiên. Cậu hoàn toàn quên mất rằng, Tống Thanh Uẩn là giám đốc của một trong những tập đoàn giáo dục hàng đầu cả nước, mỗi ngày phải duyệt qua vô số tài liệu, gặp gỡ rất nhiều người, tham gia không ít cuộc họp.

Người đàn ông ấy lẽ ra không có chút thời gian nào để quản lý chuyện của cậu mới phải.

Vậy mà bây giờ, một người bận rộn đến mức chân không chạm đất như thế lại đang ngồi trước bàn cơm chờ cậu về nhà.

Chờ mãi không thấy cậu về.... còn đích thân đến đón.

Nghĩ đến đây, dù người đàn ông kia chưa xuất hiện cũng không có bất kỳ sự tác động nào từ pheromone nhưng trái tim của Kỷ Chính Sơ vẫn nghiêm túc lỡ một nhịp.

Chàng trai ôm lấy ba lô, ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt chìm vào bóng tối.

Cậu không đáp lại lời của Tưởng Phong nữa.

Chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng, Kỷ Chính Sơ vội bấm nhận cuộc gọi.

"Alo, anh. Anh sắp đến rồi à? Em xuống ngay đây."

Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên từ loa điện thoại: "Ừm, mang theo đồ xuống đi."

Tưởng Phong vội giúp cậu cầm ba lô, hỏi: "Có cần mang theo lọ mật ong không? Hoặc lần sau anh qua lại uống?"

Chàng trai suy nghĩ một chút rồi nói: "Mang theo đi. Người khác tặng mà để lại đây thì không hay lắm."

Nói xong, cậu vội vàng chạy vào bếp, ôm lấy lọ mật ong.

......

Ra đến cổng, cậu thấy người đàn ông đã đứng đó từ lâu.

Alpha cao lớn đứng bên ngoài xe đang cầm điện thoại nhắn tin. Nhìn thấy cậu đi xuống, ánh mắt đầu tiên của hắn là quét qua Tưởng Phong, người đang xách giúp cậu chiếc ba lô, sau đó dừng lại lâu hơn một chút trên lọ mật ong trong tay cậu.

Tống Thanh Uẩn nhanh chóng bước lên vài bước, nhận lấy ba lô từ Tưởng Phong.

"Cảm ơn. Cậu là con trai nhà họ Tưởng đúng không? Kỷ Chính Sơ học hành không biết giữ sức, lần sau cậu nhớ nhắc nhở em ấy."

Tưởng Phong xua tay liên tục: "Vâng, anh Tống. Lần sau tôi nhất định sẽ đặt báo thức, đảm bảo không để anh ấy bị đói."

Tống Thanh Uẩn khẽ gật đầu, quay lại mở cửa xe cho Kỷ Chính Sơ:

"Lên xe đi. Dì giúp việc vẫn đang giữ ấm đồ ăn, lát nữa về phải xin lỗi dì ấy, dì ấy đợi em rất lâu rồi....."

Nói đến đây, giọng điệu của hắn đột nhiên hạ xuống một nửa.

Kỷ Chính Sơ khó hiểu quay đầu lại, phát hiện ánh mắt của người đàn ông đang dừng trên lọ mật ong trong tay mình.

"Bạn cùng nhóm của em tặng đấy. Dạ dày của em không tốt, cậu ấy bảo mật ong có thể giúp dưỡng dạ dày."

Người đàn ông không nói gì, chỉ đặt ba lô ra ghế sau rồi ngồi vào ghế lái.

......

Buổi tối hơn bảy giờ, mặt trời đã khuất bóng, đèn đường vừa mới sáng nhưng trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen.

Trong xe không bật đèn nhưng vẫn có thể thấy rõ đường nét của người đàn ông.

Dừng xe chờ đèn đỏ, Kỷ Chính Sơ nhìn thấy ngón tay của hắn khẽ gõ lên vô lăng.

Chàng trai nuốt nước bọt một cách cẩn thận..... Nói thật, có lẽ cậu là người duy nhất để Tống Thanh Uẩn chờ cơm gần một tiếng đồng hồ. Đối phương mà tức giận cũng là chuyện bình thường.

Cậu đang âm thầm chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ thì đột nhiên nghe thấy một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi:

"Omega?"

Kỷ Chính Sơ giật mình, còn tưởng rằng cuối cùng Tống Thanh Uẩn cũng muốn nổi giận với mình, nghe thấy câu hỏi liền ngây ngẩn cả người.

"Hả?"

Tống Thanh Uẩn: "Trên lọ mật ong có mùi pheromone của Omega. Trên người em cũng có. Em không nhận ra à?"

Kỷ Chính Sơ vội vã túm lấy áo mình, cúi đầu ngửi thử.

Quả nhiên, cậu ngửi thấy một mùi pheromone Omega rất mờ nhạt. Nhẹ đến mức nếu không cố ý chú ý thì gần như không nhận ra.

Hơn nữa chỉ là pheromone bình thường, có lẽ là vô tình dính phải khi cùng nhau tự học vào buổi chiều.

"Là của đàn em Omega tặng mật ong đấy ạ. Chiều nay em học nhóm với bọn họ, có thể là vô tình dính phải thôi. Em ở cạnh bọn họ suốt, mũi quen rồi nên không để ý."

"Còn về Tưởng Phong..."

Vừa nghe thấy người đàn ông lên tiếng, Kỷ Chính Sơ đã đoán được hắn định nói gì, cậu vội vàng cướp lời:

"Em biết gia đình cậu ấy không sạch sẽ. Ban đầu em cũng không thân thiết với cậu ấy nhưng khi ở nước ngoài, em và Tưởng Phong học cùng nhóm, tiếp xúc một thời gian thấy cậu ấy cũng không tệ, khác với người nhà của mình. Hơn nữa, hồi ở nước ngoài, lúc em bị ốm cậu ấy đã chăm sóc em khá nhiều."

Nhà họ Tưởng có danh tiếng không tốt trong giới.

Dân làm ăn mà, cạnh tranh với nhau, mấy ai tay sạch? Nhưng nhà họ Tưởng thì đặc biệt không sạch sẽ. Không chỉ vậy, người đứng đầu nhà họ Tưởng cũng có đời tư bê bối. Nghe nói cha của Tưởng Phong đã giúp tiểu tam lên làm chính thất, ép vợ cũ Omega phát điên. Chuyện này đến giờ vẫn là trò cười trong giới thượng lưu.

Chưa kể, vì chuyện vợ cũ phát điên sau khi mang thai nên đến tận bây giờ vẫn có nhiều lời đồn đoán về thân phận thật sự của Tưởng Phong.

Đây cũng là lý do Kỷ Chính Sơ không giao du với Tưởng Phong khi còn ở trong nước.

Cậu tưởng rằng Tống Thanh Uẩn sẽ có ý kiến gì đó nhưng người đàn ông chỉ gật đầu một cái, khẽ "ừm" một tiếng rồi im lặng.

Tuy vậy, áp suất trong xe dường như còn thấp hơn trước.

Kỷ Chính Sơ không nhịn được mà co cổ lại.

------

Tống Thanh Uẩn lái xe thẳng về nhà.

Có lẽ cậu nhóc kia đã nhận ra mình sai, suốt dọc đường đều rụt cổ, im thin thít không dám lên tiếng.

Nghĩ một lúc, hắn vẫn mở miệng trấn an:

"Bạn bè thế nào.... tôi không can thiệp vì tôi tin vào phán đoán của em. Về Tưởng Phong, tôi không tiếp xúc nhiều nên cứ dựa vào cảm nhận của em mà quyết định. Tôi cũng không giận vì em về muộn nhưng sau này không được quên ăn nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."

Chàng trai cúi đầu đứng trước mặt hắn, ngoan ngoãn nghe dạy.

Trông ngoan ngoãn và đáng thương vô cùng.

Người đàn ông không nhịn được, bước lên một bước, xoa đầu cậu một cái, dịu giọng nói:

"Vào ăn cơm đi. Nhớ xin lỗi dì giúp việc."

Cậu nhóc hơi co người lại theo bản năng nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, không né tránh.

Cậu ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em biết rồi. Xin lỗi anh, đã làm mất thời gian của anh rồi."

Tống Thanh Uẩn lắc đầu, xoay người giúp cậu xách ba lô.

Nhìn bóng lưng cậu nhóc nhẹ nhõm bước vào nhà, ánh mắt của hắn hơi tối lại.

Khi nhìn vào chiếc ba lô trong tay, sắc mặt của hắn thoáng hiện vẻ chán ghét.

Mùi pheromone Alpha của Tưởng Phong còn sót lại trên đó khiến hắn theo bản năng thấy khó chịu.

Hắn im lặng trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra, mở khung chat với thư ký.

Tống Thanh Uẩn: [Điều tra về thằng nhóc nhà họ Tưởng.]

Tống Thanh Uẩn: [Cả một Omega tên Liên Tân nữa.]

Thư ký: [Rõ.]

[Bạn vừa thu hồi một tin nhắn.]

Tống Thanh Uẩn: [Chỉ tra về Tưởng Phong thôi.]

Thư ký: [OK.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK