• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết thúc, Kỷ Chính Sơ hoàn toàn không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa.

Vì bị kiềm chế quá lâu mà không thể giải tỏa, cậu khó chịu đến mức chỉ biết khóc.

Cuối cùng, Tống Thanh Uẩn đặt cậu lên giường, kiên nhẫn dỗ dành, dùng miệng giúp cậu giải quyết.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Alpha lại tỉ mỉ giúp cậu lau dọn. Cậu thực sự quá mệt mỏi, đến mức không biết hắn thu dọn từ lúc nào, chỉ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi cậu tỉnh dậy, trời đã sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm dày, một vệt sáng rơi trên ga giường trắng, mùi hương thanh nhã của trúc xanh thoang thoảng trong không khí.

Kỷ Chính Sơ quay đầu, phát hiện mình đang rúc trong lòng người đàn ông.

Hắn vẫn còn ngủ, có vẻ hôm qua ngủ không được nhiều. Một người luôn chú trọng đến giấc ngủ và sức khỏe như hắn giờ phút này dưới mắt lại hiếm khi xuất hiện quầng thâm, trông vô cùng mệt mỏi.

Cậu khẽ dụi vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi nhắm mắt lại.

Mùi pheromone của hắn quẩn quanh chóp mũi làm gương mặt của cậu nóng bừng lên.

Hôm qua, Tống Thanh Uẩn đã nói rất thích cậu, còn vì cậu mà **.

(nguyên gốc, chắc BJ?)

Hai người bọn họ thích nhau.

Vậy có nghĩa là họ đã ở bên nhau chưa?

Chắc là chưa đâu.....

Dù gì Tống Thanh Uẩn vẫn chưa nói muốn làm bạn trai của cậu, mà cậu cũng chưa gật đầu đồng ý.

Nhưng tối qua, Alpha này dường như đã nhân lúc cậu mơ màng, ép cậu gọi hắn là 'ông xã'.

Mà cậu...... cậu lại không có tiền đồ chút nào, cứ thế mà gọi theo.

Nghĩ đến đây, Kỷ Chính Sơ tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Đồ đàn ông xấu xa, còn chưa xác định quan hệ mà đã lợi dụng cậu, bắt cậu gọi là ông xã.

Mà cậu cũng thật vô dụng, bảo gì làm nấy.

Vừa bực vừa xấu hổ.

......

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng rung.

Kỷ Chính Sơ quay đầu, phát hiện là điện thoại của mình.

Nó đang cắm sạc trên tủ đầu giường, lúc này có tin nhắn đến, màn hình sáng lên, hiển thị pin đã đầy 100%.

Tống Thanh Uẩn vẫn còn ngủ.

Cậu không muốn lấy điện thoại, sợ làm phiền đến hắn.

Dù sao hai ngày nay hắn vì công việc và chuyện của cậu mà ngủ rất ít. Hơn nữa, sau những gì đã xảy ra hôm qua, hôm nay dù trường có việc, cậu cũng có thể dùng giấy xin phép của bệnh viện và đồn cảnh sát để nghỉ. Hẳn là không có chuyện gì gấp cần giải quyết.

Cậu định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng tin nhắn liên tục được gửi đến, cuối cùng đối phương dứt khoát gọi thẳng.

Người bên cạnh khẽ động, rõ ràng là đã bị đánh thức.

Có lẽ tưởng cậu vẫn đang ngủ, Tống Thanh Uẩn vươn tay qua người cậu lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Lấy điện thoại xong, hắn theo phản xạ cúi đầu nhìn cậu, lúc này mới phát hiện Kỷ Chính Sơ đã thức.

Hắn hơi khựng lại rồi nói:

"Là Mộc Mộc gọi. Hôm qua cảnh sát đã liên hệ với người nhà của em, cha mẹ em chắc đã biết chuyện. Có lẽ em ấy vừa nghe tin, lo lắng cho em. Em muốn nghe không?"

Kỷ Chính Sơ gật đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại.

Cậu có làn da trắng nõn, dù hôm qua không xảy ra chuyện gì quá mức nhưng khoảnh khắc tấm chăn trượt xuống, trên bờ vai của cậu vẫn lộ ra một vết đỏ nhỏ.

Là dấu hôn mà tối qua Tống Thanh Uẩn không kìm được mà để lại.

Tống Thanh Uẩn đưa điện thoại cho cậu, ánh mắt vô thức dừng lại trên dấu vết đó.

Ban đầu Kỷ Chính Sơ không nhận ra nhưng khi nhìn theo ánh mắt của hắn, cậu phát hiện ra vết đỏ kia, thế là cậu lập tức đỏ bừng mặt, vội kéo chăn lên che lại:

"Anh..... khụ, nhìn gì mà nhìn, không được phép!"

Điện thoại truyền đến giọng nói giận dữ của thằng bạn thân:

"Cái gì? Ai đang nhìn mày thế? Là Alpha của mày sao? Đừng nói với tao là mày lại bị bắt nạt rồi nhé! Là tên Tưởng Phong kia phải không? Tao đến sân bay ngay đây, bảo tên đó đợi đấy, tao không đánh chết cậu ta thì không thôi!"

Giọng nói của cậu ta dồn dập như bắn liên thanh khiến mặt của Kỷ Chính Sơ càng đỏ hơn.

Bị bắt nạt thì đúng là có một chút...... nhưng không phải Tưởng Phong.

"Khụ..... Không đâu. Tưởng Phong bị cảnh sát bắt rồi, hôm qua anh Thanh Uẩn xử lý cậu ta rồi. Cậu ta không làm gì được tao cả."

"Ồ, thế thì tốt. Tao nghe cha tao nói mà tức đến suýt phát điên. Ngày nào mày cũng kết bạn với mấy tên kiểu gì vậy hả? Không nhìn xem cha tên đó là ai à, còn dám chơi thân với cậu ta? Mắt của mày bị mù rồi à? Chơi chung lâu thế mà không nhận ra tên đó có vấn đề à? Cậu ta sắp bỏ thuốc cưỡng bức mày rồi đấy! Mày còn không biết, mày thật sự muốn làm tao tức chết mà!"

Thằng bạn thân chửi cậu té tát, Kỷ Chính Sơ biết cậu ta lo lắng nên không dám cãi lại, chỉ dám lẩm bẩm nhỏ giọng:

"Tao chỉ nghĩ không thể đánh giá một người chỉ vì cha của người đó. Cha là cha, con là con mà. Ai biết cậu ta lại nham hiểm thế, chơi bẩn như vậy chứ..... Hơn nữa, ở toàn bộ thành phố Q này, có ai dám giở trò với tao đâu... Trừ khi người đó không muốn lăn lộn ở Hoa Quốc nữa. Tao cũng chẳng thèm để cậu ta vào mắt."

"Thôi đi! Mày đúng là đồ ngốc. Loại người này còn cần nhìn nữa à? Tao liếc qua cái là biết tên đó không phải thứ tốt đẹp gì rồi!"

Kỷ Chính Sơ: ......

"Thôi thôi, không phải tao coi thường mày nhưng tao thấy mày cứ theo anh của tao là được rồi. Ít nhất anh của tao là người tốt, sẽ không hại mày. Nếu không với cái tính này, mày ở với ai cũng bị ăn đến không còn mẩu xương đâu."

Miệng của Kỷ Chính Sơ nhanh hơn não, cậu buột miệng hỏi:

"Sao mày biết anh của mày sẽ ở bên tao?"

Hỏi xong cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.....

Cậu nhìn sang Alpha bên cạnh rồi lại nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại:

"Có phải mày biết anh của mày thích tao không?"

Tình hình có vẻ bắt đầu mất kiểm soát.

Tống Thanh Uẩn dứt khoát cầm điện thoại, bật loa ngoài rồi nói:

"Mộc Mộc, là anh đây. Hôm qua sau khi báo cảnh sát, họ đã lấy mẫu máu kiểm tra, cũng tìm thấy thuốc và ống tiêm trong nhà Tưởng Phong. Chắc chắn cậu ta không tránh khỏi hình phạt đâu. Hôm qua bác sĩ cũng kiểm tra xem có vấn đề gì không, kết quả là ống tiêm sạch, cơ thể của Sơ Sơ không có gì bất thường, em đừng lo lắng."

"Ồ, thế à. Không có vấn đề gì là tốt. Nếu tên đó dám lây bệnh cho Sơ Sơ, dù cậu ta có vào tù thì em cũng phải giết chết cậu ta!"

"Mà này, anh chăm sóc Sơ Sơ cho cẩn thận nhé. Cậu ấy quá dễ bị lừa rồi. Đừng nói kế thừa sản nghiệp, kiểu này mà làm chủ chắc phá hết sạch!"

Vừa rồi nghe cong câu đầu Kỷ Chính Sơ còn cảm động nhưng khi nghe đến câu sau, cậu lập tức bùng nổ:

"Thượng Mộc! Mày nói ai phá sản hả? Có gan thì đến thành phố Q đi, chúng ta đánh một trận đi!"

"Ai rảnh đánh nhau với mày chứ? Lại phải vào viện rồi còn phải bồi thường nữa. Mau đi học chút võ thuật đi. Đẹp trai như thế mà yếu đuối quá, không bị bắt nạt thì ai bị?"

Nói xong, chẳng đợi Kỷ Chính Sơ đáp lại, cậu ta dứt khoát cúp máy.

Kỷ Chính Sơ: ???

"Đưa điện thoại cho em! Em phải gọi lại cãi lý với cậu ta! Ai nói em không biết đánh nhau chứ? Nếu thật sự không có tí sức lực nào, hôm qua em đã bị tên khốn đó làm hại rồi! Em đánh không lại anh và Mộc Mộc nhưng chẳng lẽ lại không hạ nổi một tên như Tưởng Phong à? Dù có nhường cậu ta một tay, em cũng có thể đánh cậu ta lăn lóc dưới đất!"

Sau một giấc ngủ, tinh thần của nhóc con đã tốt hơn nhiều, trông có vẻ cũng không bị ám ảnh gì cả.

Tống Thanh Uẩn thầm thở phào nhẹ nhõm rồi không tốn chút sức lực nào mà với tay qua người Alpha nhỏ, đặt lại điện thoại lên đầu giường.

Chỉ với một tay, hắn dễ dàng đè cậu xuống, không cho cậu nhúc nhích dù chỉ một chút.

Thậm chí, hắn còn rảnh tay nhéo nhéo đôi má đang phồng lên vì tức giận kia: "Được rồi, từ mai trở đi, mỗi ngày dành ra một tiếng luyện tán thủ với anh."

Kỷ Chính Sơ: "???"

"Em không cần. Dù sao tên kia cũng đâu có làm gì được em, em bị trúng thuốc còn đánh cho cậu ta răng rơi đầy đất, em không luyện."

Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn xuống từ trên cao, nhướn mày.

Lúc này Kỷ Chính Sơ mới nhận ra - bây giờ cậu bị đè chặt hoàn toàn, đến cả chân cũng bị khóa lại, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của đối phương.

Cậu ngay lập tức: "......"

Mặt của cậu đỏ lên, cố giãy giụa rút tay ra ngoài.

"Anh làm gì đấy! Em đánh thắng được loại như Tưởng Phong là đủ rồi, ai rảnh mà so với anh, một người xuất thân từ gia tộc võ thuật chứ! Dù có luyện thêm trăm năm em cũng không đánh lại anh. Với lại..... em luyện để đánh anh chắc? Anh đi hỏi thử xem, có Alpha nào lại đi đánh nhau với 'người đó' của mình không?"

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Người đàn ông bị cụm từ 'người đó' của cậu làm cho vui vẻ, đáy mắt đen láy lộ ra nét cong cong, hai tay giữ lấy cổ tay của cậu.

"'Người đó' là ai?"

Chàng trai chớp mắt: "Gì cơ? Em không biết."

Đôi mắt của cậu đầy vô tội và ngây thơ.

Kết quả, đôi tay chai sạn ấy lại lướt dọc từ đầu đến chân cậu.

Kỷ Chính Sơ nhột đến mức vặn vẹo không ngừng.

"Đừng, đừng có cù nữa! Ha ha..... Anh! Anh là anh trai của em! Ha ha, đừng đừng, nhột quá!"

Bị cù đến mức chảy nước mắt, tóc cũng bị cọ loạn lên, cậu bị trêu chọc đến mức không chịu nổi nữa.

Người đàn ông mím môi, đầu lưỡi lướt nhẹ qua răng nanh.

Bất chợt, hắn cúi người xuống, khi chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, hắn khẽ dừng lại: "Gọi một tiếng 'ông xã' đi rồi anh sẽ tha cho em."

Chàng trai thở hổn hển, khóe môi hơi nhếch lên: "Em không gọi, dựa vào đâu chứ? Em cũng là Alpha mà."

Tống Thanh Uẩn: "Ồ. Nhưng hình như có một Alpha từng nói, nằm dưới anh cũng được."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Đó là chuyện thời 'chim non' của cậu bốn năm trước, khi mặt dày nhất, cái gì cũng dám nói.

Không cần suy nghĩ, cậu lập tức phủ nhận: "Cái đó không tính, lúc đó em bị bệnh mà."

Người đàn ông đảo mắt, chậm rãi nói: "Hình như hôm qua cũng có một Alpha nói, thích anh, muốn trở thành người của anh."

Chàng trai dứt khoát làm liều luôn: "Là em, là em! Anh phiền chết đi được. Tỏ tình cho đàng hoàng cũng không chịu, quan hệ còn chưa xác định mà đã dụ người ta gọi 'ông xã'. Đồ Alpha cặn bã. Quản thì quản đi, lại còn không chịu có trách nhiệm."

Alpha hạ thấp mũi, dán sát vào cậu, chậm rãi tiến xuống, nhẹ nhàng hít lấy mùi hoa lan trên cổ cậu, sau đó thả ra hai chữ: "Quản?"

Toàn thân của Kỷ Chính Sơ cứng đờ.

"Khụ..... chỉ là nói quá thôi. Với lại bây giờ chưa có nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có thôi."

Tống Thanh Uẩn: "Ồ, sớm muộn."

Kỷ Chính Sơ: ......

"Anh làm gì đấy? Gần ba mươi tuổi rồi còn giả vờ ngây thơ gì chứ. Anh thích em, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện đó à?"

Người đàn ông nào đó thản nhiên trượt ngón tay xuống: "Có nghĩ chứ. Chỉ là muốn xác nhận xem, có thật là cho không..... và khi nào."

Kỷ Chính Sơ: ......

Lại nữa rồi.

Alpha nhà cậu..... hình như cậu lại bị người này lừa vào hố rồi.

Cậu tức tối đá một phát vào đối phương: "Đồ đàn ông thối tha!"

Chân của cậu bị giữ lại ngay lập tức.

Bàn tay thô ráp bao trọn cả bàn chân cậu, hơi ấm từ Alpha truyền đến không ngừng.

"Đá ai đấy hả? Đá vào ông xã của em đấy à?"

Chàng trai ngang bướng hất cằm lên: "Đúng rồi đó, sao nào? Đá hỏng rồi thì em....."

Cậu còn chưa nói xong.

Cả người đã bị lật qua.

Người đàn ông khóa chặt hai tay cậu ra sau lưng, lật tấm chăn trên người cậu xuống, ngón tay đặt lên eo sau, chậm rãi trượt xuống.

"Em nói gì cơ, hửm? Tin không, anh làm thật bây giờ đấy."

Lớp chai sần trên tay ma sát trên da thịt.

Mặt của Kỷ Chính Sơ lập tức đỏ bừng.

"Tống Thanh Uẩn! Anh thả em ra!"

Ngón tay của người đàn ông vẫn tiếp tục trượt xuống: "Hửm?"

Hai đầu gối của cậu quỳ trên giường đã bắt đầu nhũn ra, giọng của cậu cũng mềm theo, khẽ cầu xin: "Anh trên..... anh trên đi....."

Tống Thanh Uẩn: "Vậy, em là gì của anh?"

Kỷ Chính Sơ: "..... Vợ..... Em là vợ của anh. Anh thả em ra...."

"Gọi anh là gì?"

"..... Ông xã..... Ông xã, thả em ra...."

Lúc này, bàn tay phía sau mới chịu buông cậu ra.

Kỷ Chính Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa kịp hít thở lại bình thường, đôi mắt của cậu bỗng chốc trợn tròn.

Vì có một tên lưu manh, vẫn tranh thủ sờ soạng một cái ở đâu đó.

"Tống____Thanh_____Uẩn!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK