• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra, Tống Thanh Uẩn nói đúng, bọn họ sắp đến bệnh viện rồi.

Vài phút sau, xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Thư ký Cao sau khi đỗ xe liền lập tức xuống, không hạ cửa sổ cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

"Sơ Sơ, tôi bế em xuống xe nhé?"

Tống Thanh Uẩn nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Chính Sơ.

Cậu rất muốn tự mình mở cửa xe nhưng cơ thể của cậu rã rời, đau nhức ở nửa thân dưới khiến mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng cậu đành miễn cưỡng gật đầu.

Người đàn ông trong xe xịt dung dịch khử mùi pheromone, sau đó mới bế cậu xuống và mở cửa xe.

Thư ký Cao đã liên hệ trước với người bên cục cảnh sát. Khi ba người vừa bước vào sảnh bệnh viện thì lập tức có ba cảnh sát, một nhóm y tá đẩy giường bệnh và hai bác sĩ tiến đến đón.

"Chúng tôi đã kiểm tra loại thuốc đó, không gây tổn hại đến cơ thể. Mau đặt bệnh nhân lên giường bệnh, đã sắp xếp lấy máu xét nghiệm rồi, nhanh chóng thu thập chứng cứ để bệnh nhân được điều trị, đừng để chậm trễ bệnh tình."

Tống Thanh Uẩn lập tức đặt Kỷ Chính Sơ lên giường bệnh.

Các y tá nhanh chóng dẹp đường: "Tránh ra, phiền mọi người nhường đường cho bệnh nhân!"

Nhân viên y tế lập tức đẩy giường bệnh chạy nhanh như bay.

Nhìn thấy người đàn ông chạy theo phía sau, Kỷ Chính Sơ có cảm giác mình không phải trúng thuốc mà là bị cắt đứt động mạch chủ, sắp 'đi' đến nơi vậy.

Nhân viên y tế đưa cậu vào phòng bệnh đặc biệt, cảnh sát giám sát quá trình lấy máu xét nghiệm.

Sau khi lấy mẫu xong, máu lập tức được mang đi xét nghiệm.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Kỷ Chính Sơ, kéo rèm xuống, thăm khám kỹ càng rồi quay lại dặn dò:

"Trước tiên truyền dịch sinh lý để bổ sung nước, giúp pha loãng lượng thuốc trong máu. Đợi có kết quả xét nghiệm sẽ tiêm thuốc điều trị. Tiểu Lưu, cậu dẫn người nhà đi làm hồ sơ nhập viện và thanh toán viện phí trước."

Bác sĩ trẻ bên cạnh lập tức hiểu ý, gật đầu: "Mời người nhà đi theo tôi."

Thư ký Cao nhanh chóng đi theo.

Thời gian chờ đợi trôi qua vô cùng giày vò.

Kỷ Chính Sơ cắn chặt môi để không phát ra âm thanh giữa nơi đông người. Cảm giác đau đớn như có hàng ngàn con kiến bò khắp cơ thể, nửa thân dưới từ âm ỉ đau nhức đã dần chuyển thành căng tức khó chịu, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương.

Không biết đã chịu đựng bao lâu, khi ý thức gần như mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài.

"Bác sĩ Điền, có kết quả xét nghiệm máu rồi."

Bác sĩ Tiểu Lưu cầm tờ kết quả bước vào.

Y tá và thư ký Cao cũng mang thuốc đến: "Kỷ Chính Sơ phải không? Truyền dịch sinh lý 250ml, nếu không có sai sót thì tôi sẽ tiêm ngay."

Kỷ Chính Sơ đã khó chịu đến mức mắt rơm rớm nước, không còn nhìn rõ người trước mặt, cậu lập tức gật đầu, vội vàng đưa mu bàn tay ra.

Sau khi thư ký Cao đóng viện phí lần nữa, y tá mang thuốc vào, tiêm vào cánh tay của Kỷ Chính Sơ.

Bác sĩ một tay đút túi, một tay ký vào hồ sơ bệnh án: "Được rồi, nước truyền chủ yếu giúp pha loãng lượng thuốc, phải truyền hết mới có tác dụng. Thuốc tiêm chủ yếu giúp giảm tê liệt cơ, một lát nữa sẽ cử động được. Còn về những vấn đề khác thì cứ để bệnh nhân tự giải quyết, nhanh chóng giải tỏa là được. Thuốc không gây hại nhưng nếu nhịn lâu quá cũng có thể sinh ra vấn đề."

Kỷ Chính Sơ: "......"

Vừa mới nhìn thấy hy vọng, ai ngờ bác sĩ lại bảo phải dùng cách nguyên thủy nhất.

"Nhưng bác sĩ, tay của tôi...... không tiện lắm."

Câu sau gần như là thì thầm bởi vì bác sĩ và y tá đã ra ngoài rồi. Cậu đâu thể lớn tiếng gọi họ lại và bảo rằng: Đừng đi, tôi không tự làm được.

'Cạch'____ Cửa phòng đóng lại.

Mọi người đều tinh ý lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho cậu và Tống Thanh Uẩn.

Kỷ Chính Sơ thấy người đàn ông vừa tiễn họ ra cửa xong lại quay trở vào, bèn hậm hực đuổi khéo:

"Anh kéo rèm lại giúp em rồi ra ngoài đi."

Nhưng Tống Thanh Uẩn chẳng có chút tự giác nào.

Rèm thì kéo rồi nhưng người vẫn đứng ngay bên giường, không chịu đi.

"Anh..... làm gì thế? Em đang có chuyện riêng tư cần giải quyết, anh không muốn ra ngoài thì ít nhất cũng nên tránh sau rèm chứ. Tống Thanh Uẩn, anh không thấy như vậy là bất lịch sự à?"

Chàng trai trên giường tay vẫn còn cắm kim truyền, đuôi mắt đỏ hoe chưa tan hết. Nhưng khác với dáng vẻ ngoan ngoãn và bám người trong xe khi nãy, giờ đây cậu như con nhím xù lông, đề phòng đến cực điểm.

Cậu thậm chí còn gọi cả tên đầy đủ của hắn.

Hàng lông mày của người đàn ông khẽ động, hắn bước lên một bước, ôm cậu vào lòng.

"Để tôi giúp em."

Kỷ Chính Sơ kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt từ chấn động dần dần biến thành giận dữ, hốc mắt bắt đầu mờ hơi nước:

"Anh làm cái gì vậy? Em không cần anh giúp! Anh không phải không muốn sao? Em có tay, em không cần anh!"

Nhưng Tống Thanh Uẩn lại giữ chặt tay cậu - cánh tay đang cắm kim truyền. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai:

"Em đừng động, kim sắp lệch rồi."

Kỷ Chính Sơ khựng lại, quay đầu nhìn xuống tay mình.

Do vừa nãy giãy giụa, ống kim truyền dịch đã dính vệt máu, rõ ràng là bị phản hồi máu.

Mà Tống Thanh Uẩn..... đã để ý thấy.

Bỗng chốc, toàn thân cậu xụi lơ.

Cảm giác này..... cứ như cậu chỉ là một đứa trẻ ngang ngược còn Tống Thanh Uẩn lại là một người lớn bình tĩnh và trầm ổn.

Ngay cả khi đang truyền dịch, cậu cũng không biết tự chăm sóc bản thân, đến mức kim truyền bị lệch mà cũng không nhận ra. Nhưng Tống Thanh Uẩn, một người đàn ông trưởng thành, lại quan sát cậu mọi lúc mọi nơi, thậm chí ngay cả khi cậu 'làm loạn', hắn vẫn có thể nhận thấy cậu bị thương.

Kỷ Chính Sơ đột nhiên cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc.

Cậu nhận ra giữa hai người tồn tại một khoảng cách khổng lồ.

Khoảng cách đó mang tên: Người lớn và trẻ con; trưởng thành và non nớt.

Giống như suốt bao năm nay, giữa họ vẫn luôn như vậy.

"Anh làm đi."

Kỷ Chính Sơ từ bỏ giãy giụa, cả người ngả vào lòng hắn:

"Dù sao anh cũng là người lớn, làm vậy cũng chỉ vì tốt cho em thôi. Hơn nữa, cả hai đều là Alpha, chẳng có gì đáng bận tâm cả."

Nói rồi, cậu thậm chí còn kéo tay người đàn ông đặt lên người mình.

Nhưng bàn tay ấy vừa chạm vào da thịt thì lập tức co lại.

"Tôi để ý."

Tống Thanh Uẩn bỗng dưng lên tiếng.

"Sơ Sơ, tôi rất để ý. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là trưởng bối của em, tôi chỉ lớn hơn em bốn tuổi, không phải bậc cha chú mà là người cùng thế hệ với em. Tôi thừa nhận, lần đầu tiên bốn năm trước là tôi sai. Tôi không tôn trọng em, cũng không xem em như một người trưởng thành có ý thức và quyền riêng tư. Tôi xin lỗi. Bao gồm cả tất cả những gì tôi đã làm sau đó, tôi cũng xin lỗi em. Nhưng em không thể vì chuyện này mà mãi mãi nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Như vậy là không công bằng với tôi. Nếu tôi có làm gì sai, khiến em khó chịu, em có thể nói với tôi, tôi sẽ sửa nhưng em đừng gán định nghĩa này cho tôi mãi mãi. Tôi rất quan tâm đến em, vì thế nên tôi mới buồn."

Hắn nói hắn quan tâm.

Nhưng Kỷ Chính Sơ lại cảm thấy càng thêm nghẹn ứ.

"Tống Thanh Uẩn, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy.....? Anh vừa muốn em quan tâm nhưng lúc nào cũng giữ bộ dạng công tư phân minh. Anh không thích em nhưng lại cứ nói mấy câu nửa vời. Chúng ta không chỉ đơn thuần là anh em cùng giới, chúng ta đã ngủ với nhau rồi! Anh muốn làm gì thì làm, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không? Em thừa nhận rằng suốt bao năm qua, em chưa từng buông bỏ chuyện đó..... Anh tha cho em đi..... Tha cho em được không?"

Nói xong, cậu lại cảm thấy mình càng vô lý hơn.

Cậu tuyệt vọng quay đầu sang chỗ khác.

"Thôi quên đi, anh làm đi. Dạo này làm phiền anh nhiều rồi, cũng cảm ơn anh. Là em đòi hỏi quá nhiều, anh chẳng làm gì sai cả. Ngày mai em sẽ nói với cha mẹ cho em quay về nhà mình. Em cũng không còn là trẻ con nữa, không đến mức không ai chăm sóc là không sống nổi."

Nói rồi, cậu mở chân ra, mặc kệ cả người ngã lên người hắn.

Ngón tay thô ráp của người đàn ông bỗng lướt qua gò má của cậu.

Lúc này Kỷ Chính Sơ mới chợt nhận ra____ mình đang khóc.

Cậu bướng bỉnh cắn chặt môi, cố kìm nước mắt lại.

Nhưng bàn tay đầy vết chai ấy lại đặt lên môi cậu.

"Đừng cắn..... chảy máu rồi."

Nước mắt mà cậu đã cố hết sức kìm nén..... ồ ạt trào ra.

Kỷ Chính Sơ hoàn toàn sụp đổ:

"Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ!"

Một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống bên tóc mai.

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai:

"Có liên quan. Đừng khóc nữa...... anh xót em."

(*tui đổi xưng hô, mà từ đây anh công như 1 người khác luôn)

Kỷ Chính Sơ sững người, ngẩn ngơ hỏi:

"Ý....... ý của anh là gì?"

Người đàn ông nắm lấy tay cậu, đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay:

"Anh rất quan tâm đến em, cũng rất thích em. Anh chưa từng xem em như một người em trai bình thường."

"Nhưng vừa nãy trên xe, anh từ chối em.... Em cứ tưởng anh không thích chạm vào em....."

Lần này, hắn không trả lời ngay mà ôm cậu chặt hơn.

Cả người của Kỷ Chính Sơ dán sát vào hắn, cậu lập tức cứng đờ.

Vì cậu dường như cảm nhận được điều gì đó......

Nhưng người đàn ông giống như sợ cậu chưa nhận ra đủ rõ ràng, lại dịch người ôm cậu chặt hơn, còn nhẹ nhàng nhấc cậu lên một chút.

Ngay lập tức, vành tai của chàng trai đỏ bừng.

"Nếu anh không thích, sao anh có thể như thế này?"

Hơi thở của người đàn ông phả bên tai, vòng tay ôm lấy cậu chặt hơn:

"Chỉ là anh nghĩ..... Hai lần trước đều quá vội vàng, lúc đó em cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Anh muốn thật sự nghiêm túc với em chứ không phải lại để mọi chuyện xảy ra vì sự ảnh hưởng của pheromone và thuốc men."

Kỷ Chính Sơ cụp mắt, giọng nói có chút mất mát:

"Em cứ tưởng..... anh đã chán ngấy chuyện này với em, không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với em nữa......."

Đáp lại cậu là một nụ hôn càng dịu dàng hơn.

"Sao có thể chứ? Mỗi ngày anh đều nghĩ cách để được chạm vào em nhiều hơn...... Thậm chí cả trong mơ, anh cũng muốn ôm em. Nhưng anh không thể nhân lúc em yếu thế mà chiếm lợi. Như vậy anh cảm thấy mình chẳng khác gì cầm thú. Có thể sau này em không bận tâm nhưng với anh, đó là sự khinh nhờn em..... Khi ấy, anh với Tưởng Phong cũng chẳng khác nhau. Chỉ khác là cậu ta cố ý làm vậy, còn anh là vì yêu mà làm vậy."

Một lời bày tỏ đầy mãnh liệt lại khiến Kỷ Chính Sơ không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới lắp bắp phản bác:

"Nhưng..... Với anh, là do em tự nguyện..... Hơn nữa, anh là người em thích mà. Em vốn dĩ..... vốn dĩ đã muốn thuộc về anh."

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu hôn mạnh lên gáy cậu.

"Đừng như vậy, Sơ Sơ. Anh là Alpha cấp cao, sức chịu đựng với bạn đời không được tốt lắm đâu. Giờ em không chịu nổi đâu."

Gương mặt của Kỷ Chính Sơ đỏ bừng, cậu gần như rụt cằm vào ngực.

"Ồ.... Em...... Em vẫn chưa phải là bạn đời của anh."

Cậu dùng từ 'chưa'.

Khóe môi của người đàn ông không kiềm chế được mà cong lên, hắn dùng bàn tay khẽ vỗ vào mông cậu, giọng nói dịu dàng dỗ dành:

"Ngoan, chuyện này ngày mai chúng ta nói tiếp. Giờ việc quan trọng nhất là xử lý cho em trước, kéo dài nữa sẽ để lại di chứng đấy. Chút nữa bác sĩ còn đến thay dịch truyền."

Chàng trai ngoan ngoãn mở chân, giọng mềm nhũn đáp:

"Ừm...... Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK