Mục lục
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Tâm Lan lập tức trở nên nghẹn ngào, Tần Hoan tựa như bị cái gì đó đánh trúng nên cũng cảm thấy đau xé lòng. Diêu Tâm Lan sinh ra tại thư hương thế gia, tâm tính lương thiện, dáng vẻ cũng cứ như búp bê sứ, thế nhưng hiện tại đáy mắt nàng tràn đầy đau khổ, nước mắt cứ chực chờ để chảy ra ngoài, đong đầy trong hốc mắt. Đột nhiên Tần Hoan cảm thấy được có lẽ Tần Sâm đã thay lòng đổi dạ giống như lời Diêu Tâm Lan nói, thế nhưng người Tần Sâm thích là ai chứ? Diêu Tâm Lan là người tốt như vậy mà hắn lại gây cho nàng quá nhiều đau khổ...

"Thôi." Diêu Tâm Lan cụp mắt xuống, "Ta yêu hắn nên đương nhiên sẽ tin hắn, chỉ cần hắn đối xử tốt với ta thì ta lại càng tin hắn. Mặc dù sau này ta không còn tin nữa nhưng chỉ cần hắn lại đối xử tốt, dỗ dành ta sủng ta thì có khi ta lại tin hắn..."

Tần Hoan nghe thấy thế thì sống lưng cũng buốt lạnh từng cơn, trong lòng cũng thấy thương xót Diêu Tâm Lan nhiều hơn. Diêu Tâm Lan lau khóe mắt một cái rồi ngước lên nhìn Tần Hoan, "Có phải ta cực kỳ không có khí phách? Trước kia ta cũng là một người cao ngạo, vậy mà bây giờ lại trở nên như vậy. Nhưng... nhưng suy cho cùng thì trong lòng vướng mắc điều gì thì thường sẽ bị đâm vào đúng chỗ đó. Cửu muội muội, nguyện cho muội sau này đừng bị giống như ta."

Rốt cuộc thì nước mắt cũng lăn dài trên má Diêu Tâm Lan, Tần Hoan thấy thế cổ họng cũng khô khốc, thật sự không biết phải nói cái gì. Mà Diêu Tâm Lan thống khổ nhìn nàng, giống hệt như một người đang trôi lênh đênh trên biển sắp chết đuối.

Diêu Tâm Lan tuyệt vọng nhìn Tần Hoan, ngóng trông Tần Hoan có thể cho mình một sợi dây hay một mái chèo lôi nàng lên bờ. Thế nhưng 2 tay Tần Hoan lại trốn trơn, cái gì cũng không có, vì thể chỉ có thể nhìn Diêu Tâm Lan bất lực vùng vẫy giữa biển sâu, rơi xuống rồi cuối cùng bị chìm ngập trong nước.

Có thể do mệt mỏi mấy ngày liên tiếp, tâm trạng Tần Hoan vốn đã u ám sẵn rồi, lại có thể là do vụ án này khiến cho người ta bi thương, cũng có thể là Diêu Tâm Lan lần nào cũng dùng nước mắt rửa mặt khiến cho nàng phải thương tiếc. Hiện tại trong lòng Tần Hoan cũng ướt sũng, vừa chua xót vừa bi thương.

Nữ tử rơi vào bể tình thì sẽ thống khổ như vậy sao?

Tần Hoan còn chưa trải qua chuyện tình nào, nhưng hiện tại đột nhiên nàng lại thấy nghi ngờ sâu sắc đối với mấy chuyện tình được ca ngợi trong thi từ ca phú.

"Đại tẩu, hiện tại tẩu muốn làm gì? Muốn muội làm điều gì cho tẩu không?"

Đột nhiên Tần Hoan lên tiếng, nàng không muốn bị cuốn vào vũng nước đục Tần phủ, chỉ muốn làm một vị đại phu có thể chữa khỏi đau ốm thương tổn trên cơ thể Diêu Tâm Lan, còn những đau khổ trong lòng Diêu Tâm Lan thì nàng không có cách nào chữa được. Thế nhưng giờ phút này rốt cuộc nàng cũng phải mềm lòng, không thể nào giữ vững lý trí mà đứng ngoài cuộc không khuyên nhủ được nữa, nàng đã hạ quyết tâm, nếu như Diêu Tâm Lan muốn nàng hỗ trợ giúp đỡ gì thì chắc chắn nàng sẽ giúp!

Tần Hoan vừa hỏi xong, ngược lại Diêu Tâm Lan chợt ngẩn người, "Làm gì à? Ta không biết có thể làm cái gì..."

Tần Hoan đành phải nhẫn tâm, "Nếu như Đại tẩu đã hoài nghi Đại ca, nếu như không còn tin tưởng Đại ca nữa thì phải đi điều tra đi thăm dò, xem xem rốt cuộc Đại ca có thích người khác hay không. Nếu như thật sự có thì phải xem xem người đó là ai."

Tần Hoan nói xong thì đột nhiên thấy tâm tình thoải mái hẳn ra nên nàng tiếp tục nói, "Một khi Đại tẩu đã nghi ngờ rồi mà cứ giữ mãi bi thương trong lòng mình thì có tác dụng gì? Đại tẩu là chính thất của Đại ca nên sẽ có quyền hạn nhất định để tìm ra người kia, sau đó hoặc là để cho Đại ca thu vào, hoặc là tống luôn ra khỏi phủ để đôi bên không còn gặp lại nhau nữa. Thay vì cứ hoài nghi không xác định được thì chi bằng cứ làm việc lưu loát một chút, hoặc là nếu như Đại tẩu đã cảm thấy đau lòng cùng cực rồi thì vẫn còn có thể hòa ly... Đương nhiên đây vẫn là quyết định tồi tệ nhất, có lẽ Đại ca cũng không đồng ý."

Cuối cùng Tần Hoan đã tìm về được lý trí của mình, mà nàng luôn không thích dong dài dây dưa cho nên mới vẽ ra 3 con đường cho Diêu Tâm Lan lựa chọn.

Nàng vốn tưởng rằng Diêu Tâm Lan sẽ phải suy nghĩ mất một thời gian, thế nhưng Diêu Tâm Lan lại cụp mắt xuống, "Ta đương nhiên sẽ không để cho hắn thu vào..."

Tần Hoan cũng nghĩ đến khả năng này nên hoàn toàn không bất ngờ, "Vậy thì tống người đó ra ngoài."

Diêu Tâm Lan lại lắc đầu, "Như vậy... như vậy hắn sẽ hận ta... Cũng sẽ không tốt với ta như hiện tại nữa... Mà ta... ta đang có hài tử của hắn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến hòa ly, rời xa hắn ta cũng không thể sống dễ chịu..."

Tần Hoan cạn lời, nàng tự nhận bản thân mình là người thông minh, thế nhưng nhìn thấy Diêu Tâm Lan như vậy lại không biết rốt cuộc là nàng ta muốn thế nào, mặc dù Tần Hoan muốn giúp nàng ta thế nhưng nàng ta cũng cần phải biết rõ được bản thân mình muốn gì mới được.

"Cửu muội muội... Đa tạ Cửu muội muội... Chỉ là..."

Diêu Tâm Lan nghẹn ngào nói không thành câu. Đột nhiên Tần Hoan hiểu được là do Diêu Tâm Lan kiêng kỵ quá nhiều thứ. Đối với Diêu Tâm Lan thì Tần Sâm cực kỳ quan trọng, không dễ gì làm tổn hại hay rời xa được, cho nên nàng ta chỉ có thể do dự không dám tiến lên. Nàng ta tìm đến Tần Hoan không phải là vì muốn Tần Hoan làm chuyện gì cho mình, mà chỉ muốn có người nghe mình kể ra những buồn đau khổ sở trong lòng thôi.

Không biết mùi vị tình ái là gì, càng không hiểu tâm tư của Diêu Tâm Lan, thế nhưng Tần Hoan vẫn có thể nhìn ra được suy nghĩ của Diêu Tâm Lan.

Tần Hoan thở dài, Diêu Tâm Lan cứ như một con búp bê sứ mong manh dễ vỡ cho nên tâm tính cũng không đủ kiên cường lẫn dẻo dai. Tần Hoan không đành lòng nói nàng ta yếu đuối mà chỉ cực kỳ lo lắng cho nàng. Nếu như so sánh tình cảm của nàng với Tần Sâm như một món đồ sứ xinh đẹp thì rõ ràng bên trong đã sinh ra vết rạn nứt rồi, vậy mà Diêu Tâm Lan vẫn còn tự lừa mình dối người như vậy, còn nghĩ đồ sứ đó như một món bảo bối mà ôm trong lòng...

Tần Hoan chỉ sợ đến một ngày nào đó đồ sứ vỡ nát rồi sẽ khiến cho lồng ngực Diêu Tâm Lan máu chảy đầm đìa.

"Muội biết, vốn dĩ Đại tẩu cũng không có lựa chọn, nếu như cảm thấy phiền muộn thì cứ tới tìm muội tâm sự là được. Có điều Đại tẩu phải biết tự yêu thương mình, cho dù có yêu Đại ca đến đâu thì cũn phải tính toán cho riêng mình nhiều một chút."


Diêu Tâm Lan khóc thút thít rồi lau lau nước mắt, khóe môi lại khẽ cười, "Đa tạ Cửu muội muội, ở trong phủ này duy nhất chỉ có mình muội là còn thật lòng suy nghĩ cho ta..."

Đáy lòng Tần Hoan thoáng lạnh, vậy còn Tần Sâm kia thì sao?

Mặc dù trong lòng mình nghĩ như vậy thế nhưng Tần Hoan cũng không nói ra, nghĩ đến bản thân mình còn có 2 cuốn tạp ký nên đi tìm rồi chạy đến chỗ Diêu Tâm Lan, "Đây là viết về cảnh sông núi khắp Đại Chu, còn có rất nhiều phong tục tập quán liên quan đến dạy dỗ hài tử, cực kỳ thú vị, Đại tẩu có thể thử đọc xem. Có điều mỗi ngày đừng đọc quá nhiều, lúc nào đọc thì cũng phải châm đèn sáng lên một chút, đừng để tổn thương đến mắt."

Diêu Tâm Lan đối với sách các loại đều không hề hứng thú, nhưng khi thấy Tần Hoan thật sự quan tâm lo lắng cho mình như vậy thì đành cố gắng vui vẻ tiếp nhận, cũng cam đoan nói, "Được, ta chắc chắn sẽ đọc, ta chưa được đi đâu nhiều cho nên đọc cái này là đúng lúc phù hợp."

Nói thêm vài câu nữa thì thời giờ đã không còn sớm nên Diêu Tâm Lan chủ động ra về. Tần Hoan tiễn chủ tớ các nàng đến cửa viện, đến khi bóng lưng của Diêu Tâm Lan và Mặc Thư đi khuất hẳn rồi mới quay người đi vào trong.

Phục Linh hơi thương xót, "Khóe mắt thiếu phu nhân lại ửng đỏ, không biết có phải lại cãi nhau với Đại thiếu gia rồi không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Hôm nay ngược lại lại không gây gổ gì, chẳng qua là thuốc của ta có thể chữa trị được vết thương do ốm đau thương tổn trên người Đại tẩu mà lại không chữa được vết thương lòng. Đại tẩu đến chỗ ta chỉ để tìm chút an ủi mà thôi."

Giọng nói Phục Linh cũng trầm xuống, "Nhìn thấy vậy cũng khiến người ta đau lòng."

Tần Hoan thở dài, nàng dừng chân lại ngoài sân để nhìn lên trời, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy mấy ngôi sao thế nhưng nhìn qua nhìn lại hóa ra tối hôm nay không trăng cũng chẳng sao, trên trời đều là mây mù, cũng giống như nước mắt của Diêu Tâm Lan, khiến cho lòng người vừa cảm thấy áp lực mà vừa trĩu nặng, "Phải, đúng là rất khiến người ta đau lòng. Một chữ 'tình' đúng thật sự là rất đả thương người..."

Tần Hoan nói xong lại cúi đầu xuống rồi thở ra thật mạnh, có vẻ như muốn dùng hơi thở này để cuốn hết những ưu tư trong lòng ra ngoài. Một lát sau nàng mới nhún vai, "Thói đời vốn là rất hà khắc với nữ nhân, nếu như đã chìm đắm vào trong tình yêu thì chắc chắn không thể tự thoát khỏi được. Đây đúng thật là... Kẻ may mắn thì được gả cho người lương thiện, còn kẻ bất hạnh thì đại khái chỉ có thể từng chút từng chút lạnh tim lạnh phổi trong chốn nhà cao cửa rộng mà thôi."

Phục Linh cũng thở dài, "Nói như vậy thì nô tỳ cũng không muốn gả cho người ta."

Tần Hoan quay lại nhìn Phục Linh, "Hả? Phục Linh nhà chúng ta muốn gả chồng rồi?"


Phục Linh sửng sốt, trên mặt nhất thời đỏ bừng, nàng vội vàng lắc đầu nói, "Không phải không phải, nô tỳ nói chính là tiểu thư thôi. Căn bản nô tỳ vẫn hy vọng tiểu thư sớm xuất giá, thế nhưng hiện tại lại lo lắng, sợ tiểu thư lại giống như thiếu phu nhân..."

Tần Hoan vỗ vỗ mu bàn tay Phục Linh, sau đó lại thở dài, "Không sao đâu, chưa nói đến chuyện ta chưa muốn xuất giá, mà kể cả xuất giá thì ta cũng phải suy nghĩ cho kỹ."

Phục Linh trợn tròn mắt, "Tiểu thư muốn suy nghĩ cái gì rồi?"

Tần Hoan khẽ cười, "Suy nghĩ... làm thế nào để bản thân mình đừng thương tâm quá mức như Đại tẩu..."

Đáy mắt Phục Linh sáng lên, "Hả? Tiểu thư có biện pháp gì à?"

Tần Hoan chớp mắt mấy cái, "Chờ bao giờ Phục Linh nhà ta có ý trung nhân thì ta mới nói, còn bây giờ thì bí mật, không nói cho em biết."

Hai gò má Phục Linh lại bắt đầu ửng hồng lên, nàng vừa oán trách vừa thúc giục Tần Hoan đi ngủ. Tần Hoan bị thái độ thẹn thùng của Phục Linh chọc cho cười nên không nhiều lời nữa mà chỉ nằm xuống sau đó ngủ luôn. Cả một đêm không mộng mị gì, đến sáng sớm hôm sau Tần Hoan vẫn theo lẽ thường thức dậy rồi đi dạo thong thả trong viện một lúc. Đến lúc nàng dùng điểm tâm xong thì tin tức Yến Trì mang về từ Dương huyện cũng được đưa vào trong phủ.

Lúc Tần Hoan đi đến Tây hậu viện thì Hoắc Hoài Tín và Từ Hà cũng đang ở đó. Yến Trì vừa nhìn thấy nàng thì nói luôn, "Dương huyện đưa tin đến rồi, hồ sơ về vụ án này năm đó ngươi có thể cùng đến đây xem..."

Tần Hoan nhún người rồi bước lên phía trước, Yến Trì đưa hồ sơ cho nàng.

"Ngoại trừ hồ sơ thì bọn họ còn đi dò la những nhà xung quanh để tìm bằng chứng, tất cả đều nằm ở trong này." Yến Trì lại lấy ra một xấp giấy nữa, bên trên đều là bản tường trình của dân chúng trong Dương huyện.

Tần Hoan gật gật đầu, Hoắc Hoài Tín bên cạnh cũng cầm xấp giấy lên nhìn, mới nhìn được vài tờ thì đột nhiên Hoắc Hoài Tín cũng chau mày, "Ồ, nhà này sao lại vẫn còn có nữ nhi bị mất tích..."

Lông mày Tần Hoan nhất thời nhăn lại, Yến Trì cũng nhìn sang tờ giấy mà Hoắc Hoài Tín vẫn cầm trên tay.

Hoắc Hoài Tín đưa cho Yến Trì, "Thế tử Điện hạ nhìn xem, là mấy lão nhân ở xung quanh nói năm đó mất tích cùng với phu nhân có một nữ nhi nhỏ nữa, lúc ấy mọi người còn truyền tai nhau rằng phu nhân nhà đó dẫn hài tử rời đi."

Nếu như phu thê bất hòa thì cũng thật sự có trường hợp phu nhân dẫn hài tử đi, thế nhưng phu quân đã đi báo quan thì chắc chắn không thể là bất hòa được.

"Trên hồ sơ này ghi chép cực kỳ đơn giản, chỉ ghi là một nữ tử 22 tuổi mất tích, có lẽ đó chính là Nhị di nương, thế nhưng không hề nhắc đến chuyện trong nhà còn có một nữ nhi mất tích nữa..." Tần Hoan quơ quơ tập hồ sơ, giọng nói cũng ngay lập tức trầm xuống, "Từ lúc đó đến cuối năm có lẽ do là trong nha môn quá mức bận rộn, mà mấy chuyện mất tích lạc đường này lại không được coi trọng lắm, mấy quan phủ địa phương hoặc là không làm, hoặc là do nhân thủ không đủ, chỉ cần không gây ra mạng người thì bọn họ chắc là sẽ không phái người đi điều tra..."

Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh nghe xong nét mặt cũng không được tự nhiên, "Cửu cô nương nói đúng lắm, đúng là có tình huống như vậy, cho nên mấy năm nay hạ quan làm Tri phủ, mỗi lần đến tết đều phải đi dạo quanh mấy huyện nha, tránh cho bọn họ không quan tâm gì đến dân chúng."

Tần Hoan cũng không ngờ đến mấy chuyện này, năm đó nàng đi theo phụ thân đến phương bắc, dọc đường chứng kiến rất nhiều nha môn ở những nơi xa xôi hẻo lánh cho nên nàng mới biết nhiều thôi. Nàng không nói tiếp nữa mà ánh mắt chỉ tập trung vào xấp giấy trên tay Yến Trì.

Yến Trì vốn đang đọc chăm chú, đột nhiên hắn chau mày, "Ở đây nói nữ nhi nhà hắn năm đó mới chỉ 8-9 tuổi."

Thái dương Tần Hoan giật giật, Yến Trì lại rất nhanh đọc thêm mấy tờ giấy khác, so sánh với quan phủ làm việc cho có thì mấy lời nói vô tư của dân chúng bình thường lại có nhiều manh mối lớn hơn.

Hoắc Hoài Tín cũng vội vàng nhìn sang một tờ khác, Tần Hoan thấy thế liền buông hồ sơ xuống rồi cầm mấy tờ giấy đó lên, cả 3 người cùng đọc nhanh như gió nội dung bên trên rồi Tần Hoan lên tiếng, "Chỗ này cũng có nhắc đến gia đình nhà đó, còn có trận lửa lớn năm đó nữa."

"Ở đây!" Giọng nói Yến Trì trở nên chắc chắn, "Có người nói tiểu nữ nhi đi lạc nhà hắn ta là một người có phước, bởi vì từ nhỏ đã có 6 ngón tay rồi! Sáu ngón tay... Ta nhớ là hôm trước ngay từ đầu đã đào ra một bộ thi cốt..."

"Có một bộ hài cốt bẩm sinh có 6 ngón tay!"

Tần Hoan tiếp lời cực nhanh, rồi sau đó lông mày nàng nhíu chặt lại, "Cho nên, cả hai mẹ con Nhị di nương cuối cùng đều đã vào Tần phủ? Nhị di nương biết nữ nhi của chính mình bị... cho nên mới nhảy xuống giếng?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK