Mục lục
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hừng đông, Triệu ma ma thở dài bên ngoài linh đường: "Xui xẻo thật, tự nhiên lại chọn chúng ta đến túc trực bên linh cữu."

Dương ma ma ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhân, "Phải đó, tuổi tác càng nhỏ thì càng xúi quẩy, Cửu tiểu thư mới có 16 tuổi, nghe nói lúc vớt từ dưới hồ lên hai mắt vẫn mở, nghĩ lại vẫn thấy kinh hồn táng đảm."

"Bà không biết đâu, lúc lão phu nhân biết chuyện thì mặt mũi trắng bệch, ngay cả tang sự cũng không muốn làm. Nếu không phải sợ nó âm hồn không tiêu tán thì ngay buổi sáng ngày hôm qua vớt xác lên có lẽ đã khiêng thẳng đi chôn rồi."

Dưới hiên nhà khắp nơi nơi đều là đèn tang lụa trắng, hai người Triệu ma ma ngồi trên ghế đẩu ngoài cửa, chậu tiền vàng bên cạnh chân đã nguội lạnh từ lâu.

Bên trong phòng chỉ đặt một cỗ quan tài lẻ loi.

Thiếu nữ nhắm mắt nằm trong quan tài toàn thân mặc quần áo liệm trắng, đầu tóc tản mát, sắc mặt đen như tro tàn, đã tắt thở rất lâu rồi.

Thế nhưng với khuôn mặt thế này thì vẫn có thể nhìn ra ngũ quan thiếu nữ cực kì tinh xảo.

"Năm đó lúc Đại phòng mang nàng về thì lão phu nhân đã nói nàng là người không may mắn, thế nên bao nhiêu lâu nay nàng vẫn bị đối xử lạnh nhạt. Bây giờ thì hay rồi, người cũng đã chết, lão phu nhân đã yên tâm được phần nào rồi."

Triệu ma ma xoa xoa cái eo tê mỏi rồi nói tiếp, "Nó đã khắc chết phụ mẫu của chính mình, nếu là ta thì ta cũng không thèm nuôi dưỡng nó, Đại phòng chẳng phải vẫn luôn kiêng kị chuyện này sao? Bây giờ người đã chết rồi, chi thứ hai của Tần gia coi như tuyệt hậu, cũng không biết bên phía Đại phòng nói thế nào."

Dương ma ma lắc đầu, "Còn có thể nói như thế nào? Chính nó nhảy xuống hồ chết thảm, còn có thể trách sang đến Tam phòng hay sao?"


Nói xong bà lại cười lạnh một tiếng, "Cũng đúng là nực cười, công tử nhà Hoắc Tri phủ chướng mắt nó, thế mà nàng đã đi nhảy hồ. Lời này nếu truyền ra ngoài thì còn không biết người trong thành Cẩm Châu thêu dệt đàm tiếu phủ Trung Dũng hầu của chúng ta đến thế nào nữa..."

"Chứ sao nữa." Triệu ma ma vội vàng tiếp lời, "Lão phu nhân tức giận cũng chính vì chuyện này, đã xui xẻo thì chớ lại khiến cho người ta gièm pha."

Hiện tại tiết trời đang là cuối hạ đầu thu, Dương ma ma không chịu nổi gió lạnh nên khép chặt lại vạt áo, rồi lại nhìn về phía cửa viện, hơi bực bội nói, "Nha đầu chết tiệt Phục Linh kia còn chưa qua đây? Lúc đó khóc ngất đi nhất định là cố tình diễn trò! Không muốn túc trực bên linh cữu đây mà!"

Triệu ma ma vui sướng khi người gặp họa, "Ta thấy trước nay Phục Linh là một đứa trung thành, dù sao cũng đã hầu hạ bên người từ nhỏ, vậy mà tiểu thư nhà nó vừa mới chết, nó đã muốn bỏ trốn rồi."

"Có thể trốn được sao? Nó đã hầu hạ Cửu tiểu thư lâu như vậy, chủ tử trong nhà làm gì có ai cần nó nữa? Quá nửa là muốn bán nó đi luôn rồi." Vừa nói chuyện, Dương ma ma vừa liếc mắt về phía quan tài. Vừa nhìn qua, khóe mắt bà ta bỗng dưng run bắn lên.

"Bà có nhìn thấy không?" Dương ma ma vừa hoảng sợ vừa túm chặt lấy Triệu ma ma hỏi.

Câu hỏi cùng với hành động này khiến Triệu ma ma giật mình, bà đứng phắt dậy, "Nhìn thấy cái gì, bà đừng làm tôi sợ..."

"Tay... Hình như ta vừa nhìn thấy tay nó vừa động đậy..."

Triệu ma ma dụi dụi mắt xong nhìn lại quan tài một lần nữa, sau đó bực bội trợn mắt lườm Dương ma ma, "Tay động đậy lúc nào? Đương nhiên là bà hoa mắt rồi!"

Dương ma ma cũng nhìn lại vài lần nữa, lúc này mới thở hắt ra. "Nhìn lầm rồi nhìn lầm rồi, ngồi canh ở đây lâu quá thành ra mệt mỏi."


Dương ma ma nói xong thì nheo mắt nhìn về phía tây, "Không được, không thể để Phục Linh lười nhác, ta đi bắt nó đến đây, ban ngày nó còn nói muốn đi chung với tiểu thư nhà nàng! Hừ, nó một khi đã trung thành như vậy đáng lẽ phải túc trực bên linh cữu tiểu thư nhà nàng khóc tang mới đúng! Không thể để nó lười nhác được..."

Dương ma ma dứt lời liền đi ra hướng cửa viện, còn Triệu ma ma thấy mình ở lại đây một mình thì hơi sợ hãi, định gọi Dương ma ma quay về, nhưng lại càng muốn Phục Linh đến thay ca để mình được về ngủ. Trong lúc còn đang do dự thì Dương ma ma đã đi ra ngoài rồi.

Mặc dù sắc trời đã sáng rõ lên, nhưng người chết còn nằm trong phòng, cho dù Triệu ma ma đã sống nửa đời người thì lúc này cũng không nhịn được mà lạnh buốt sống lưng, bà chỉ dám liếc nhìn quan tài một cái rồi vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thêm nữa.

Triệu ma ma vừa mới quay đầu đi, hai mắt Tần Hoan liền mở ra.

Tử khí trên gương mặt xám tro vẫn còn chưa tiêu tán hết, con ngươi nàng u ám như vực sâu, nàng nhìn thẳng lên nóc nhà, đáy mắt chợt có một tia sáng lóe lên...

Thế nhưng rất nhanh, con ngươi nàng lại hoàn toàn tối sầm xuống.

Ngay từ mấy canh giờ trước nàng đã có ý thức, nàng vốn tưởng rằng đây là một giấc mơ kì quái lúc hấp hối. Nhưng thời gian cứ thế trôi đi, nàng từ từ ý thức được đây căn bản không phải mơ.

Không phải nằm mơ, vậy thì là cái gì?

Trung Dũng Hầu phủ, Tần thị, chi thứ hai, Tam phòng, bé gái mồ côi, Cửu tiểu thư, nhảy hồ...

Chi thứ hai, Tam phòng, Cửu tiểu thư, những thứ này nàng không rõ ràng lắm, nhưng Trung Dũng Hầu phủ và Tần thị thì nàng biết.


Đại Chu lập quốc hơn 200 năm, công hầu nhiều vô số kể. Thế nhưng toàn bộ Đại Chu chỉ có một Trung Dũng Hầu phủ mang họ Tần, ở kinh thành cũng được xem là danh gia vọng tộc. Đây chính xác là Trung Dũng Hầu phủ của Đại Chu sao?

Vấn đề này nàng cũng không dám chắc, thế nhưng nàng căn bản đã chết rồi thế mà nay lại sống lại là chuyện chắc chắn hơn bàn thạch.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh phụ mẫu yêu thương mình ngày xưa, hốc mắt lập tức đỏ ửng.

Phụ thân cả đời nắm giữ hình ngục, rửa sạch oan khuất cho người khác, lại không ngờ được rằng sau này khiến cho cả nhà rơi vào kết cục bị hàm oan mà chết thảm!

Cảm thấy lệ sắp tuôn rơi, nàng cắn răng cố gắng ép nước mắt quay về.

Đoạt xác, chính là một chuyện khiến cho người nghe đến liền rét lạnh sống lưng.

Xem ra là ông trời biết nàng chết không nhắm mắt!

Đang trong lúc nghĩ ngợi, trong viện bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn. Triệu ma ma đang ngồi dưới mái hiện giật mình ngẩng đầu lên, bà liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của Dương ma ma đang chạy về!

"Lão Triệu à, nha đầu chết tiệt kia... nó thật sự đi theo rồi..."

Triệu ma ma đứng dậy, "Cái gì? Cái gì đi theo?"

Dương ma ma như sắp khóc, "Chính là Phục Linh đó, nó thắt cổ rồi! Treo cổ ở tây hậu viện rồi!"


"Cái gì?!" Triệu ma ma trợn mắt, "Nó...sao lại...sao.."

Trong mắt Dương ma ma vẫn còn hình ảnh Phục Linh treo trên xà nhà, giọng nói run run, "Ta...ta đi gọi nó đến túc trực bên linh cữu, ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy nó đang treo trên xà nhà. Nó là một đứa trung thành với chủ, nhất định là khi chủ tử chết thì nó cũng không còn ý muốn sống, lúc ta đến thì người cũng đã cứng rồi... Lão Triệu à, bà mau chạy ra viện trước nói một tiếng, nhoáng cái đã chết mất hai người, chuyện này..."

Lão nhân trưởng bối trong phủ đều ở đây, mới chết một tiểu bối đã là chuyện không lành, vậy mà ngay cả nô tì hầu hạ nàng cũng chết theo. Tin tức xui xẻo như vậy Dương ma ma cũng không muốn đi bẩm báo, nếu không thì bà chắc chắn bị liên lụy.

Chết một nô tì hầu hạ không phải chuyện đại sự gì, nhưng Triệu ma ma lại có sự khôn khéo của riêng mình, chút hoảng sợ ban đầu nay đã lập tức trấn định lại.

Bà tiến lên một bước nói, "Một nô tì mà thôi, chết thì chết, còn sống thì cũng chẳng có kết cục gì tốt, bà cứ xem như chưa từng đến tây hậu viện, không biết gì hết đi. Chuyện này cũng hơi lớn, cứ để một lúc nữa có người khác phát hiện ra thì chẳng phải ổn rồi không?"

Dương ma ma hoang mang lo sợ, nghe đến đây run rẩy đáp lời, "Vậy được, cứ nghe lời bà nói... Bà không biết đâu, quá dọa người rồi, ta đã phải trông coi quỷ đoản mệnh này thì thôi đi, lại còn gặp thêm một đứa treo cổ nữa, bà nói quỷ hồn của Phục Linh có tìm tới ta hay không..."

Nói xong những điều này, Dương ma ma sợ hãi đi tới đi lui trong sân, bà đã được nghe không ít những mẩu truyện về quỷ hồn sau khi treo cổ quay lại nhân gian lấy mạng người. Trong đầu bà mãi không xóa đi được hình ảnh Phục Linh toàn thân mặc áo tang treo cổ trên xà nhà.

"Phục Linh ở chỗ nào?"

Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn u ám vang lên từ bên trong phòng.

Dương ma ma mới nghe câu này còn tưởng là Triệu ma ma đang hỏi, thế nhưng rất nhanh bà liền rùng mình, làm gì có chuyện Triệu ma ma không biết Phục Linh đang ở đâu?

Mới nghĩ đến đây, bước chân Dương ma ma liền đông cứng, bà ngừng lại quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Chỉ vừa mới nhìn vào phòng, Dương ma ma đã hét ầm lên!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK