Mục lục
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 154: Tỏ rõ tâm chí (2)

Tần Hoan chỉ nhìn thoáng qua rồi ngẩng lên theo bản năng nhìn về phía khu vực khách nam. Nhìn mãi một lúc lâu nàng vẫn chưa tìm thấy Yến Trì cho nên nàng hơi trầm ngâm, đột nhiên nàng nói, "Túi châm của ta hình như bị mất rồi."

Tần Sương hơi kinh ngạc, "Sao lại thế? Có phải đánh rơi rồi không?"

Tần Hoan khẽ nói, "Lục tỷ tỷ cứ chờ ở đây nhé, ta quay lại tìm thử xem."

"Ta đi cùng với ngươi." Tần Sương vội vàng nói.

Tần Hoan đè tay nàng xuống, "Không sao đâu, ta và Phục Linh đi là được rồi, tỷ cứ chờ ở đây đi, tránh cho lát nữa quay lại rồi chúng ta không còn chỗ mà ngồi nữa."

Tần Sương định nói lại thôi, thấy được thần sắc chắc chắn của Tần Hoan thì nàng mới gật gật đầu, "Đi nhanh về nhanh, đừng đi quá xa đó."

Tần Hoan gật đầu, dẫn Phục Linh đi ra khỏi rạp.

Phục Linh hơi sốt ruột, "Vừa rồi nô tỳ đi theo đằng sau tiểu thư, không thấy tiểu thư đánh rơi gì đâu."

Tần Hoan lắc đầu, "Ta cũng không phải đi tìm túi châm."

Phục Linh ngạc nhiên, "Ủa? Không tìm túi châm thì chúng ta phải đi đâu vậy?"

Tần Hoan khẽ mím môi, "Là Trì Điện hạ..."

Phục Linh sửng sốt, "Trì Điện hạ muốn gặp tiểu thư?" Nói xong Phục Linh liền quay đầu nhìn thoáng qua phía trong rạp, "À..., Trì Điện hạ sợ nói chuyện với tiểu thư ở bên ngoài sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm. Có điều... hiện tại lỡ như bị người ta phát hiện thì còn bị hiểu lầm lớn hơn nữa, Trì Điện hạ ở chỗ nào vậy?"

Vừa dứt lời Bạch Phong đã xuất hiện ở một lối rẽ phía cuối hành lang.

"Cửu cô nương, mời đi theo tiểu nhân..."

Tần Hoan gật đầu với hắn, Bạch Phong dẫn nàng đi thẳng đến Đắc Nguyệt lâu.

Khoảng không đến 1 khắc sau, Tần Hoan liền đến được Đắc Nguyệt lâu. Cửa vừa mở nàng đã tiến vào, Phục Linh đứng chờ ngoài cửa. Hiện tại cho dù Bạch Phong không gọi thì nàng cũng coi như đã có thói quen này rồi.

"Bạch thị vệ, Điện hạ gọi tiểu thư đến làm gì thế?"

Phục Linh không dám vào trong, thế nhưng vẫn có chút tò mò.

Bạch Phong cười cười, "Cũng không có gì, chỉ là biết Cửu cô nương đổi chỗ ở cho nên mới muốn hỏi một câu Cửu cô nương ở chỗ mới có ổn không."

Phục Linh cảm động, "Điện hạ... Điện hạ thật sự là đối xử với tiểu thư tốt quá, không có chút nào cô phụ sự giao phó của Thái Trưởng Công chúa."

Bạch Phong cười rạng rỡ lên, "Đương nhiên rồi..."

Ở trong phòng, Yến Trì đang quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới. Tần Hoan lại nhìn lướt quanh trong phòng, thấy cửa đóng nên mới khẽ nói, "Sao thế? Thọ yến bên ngoài lập tức bắt đầu rồi."

"Ta biết." Yến Trì đến gần, "Sao ta cứ cảm giác nàng gầy đi."

Tần Hoan nghe xong vốn là ngạc nhiên, sau đó bật cười, "Hôm qua mới gặp, sao giờ đã gầy được ngay."

Yến Trì nói xong thì kéo tay Tần Hoan lại, thấy tay nàng hơi lạnh liền nắm luôn cả 2 bàn tay nàng vào xoa xoa. Sức lực và võ công Yến Trì tốt cho nên lòng bàn tay hắn cực kỳ ấm áp, hắn nâng tay nàng lên rồi hà hơi thổi thổi, sau đó mới nói, "Hôm nay nàng làm rất tốt."

Tần Hoan mở to mắt, nhất thời không phản ứng kịp.

Yến Trì nhìn vào mắt nàng rồi nói, "Châm cứu rất tuyệt..."

Tần Hoan hít vào một hơi khí lạnh, "Bàng Nghi Văn... Là ngài gọi người đánh?"

Yến Trì chau mày, "Nàng cảm thấy thế à?"


Tần Hoan nhìn Yến Trì giây lát sau đó lắc đầu, "Có lẽ là không..."

Yến Trì nở nụ cười, sau đó lại hôn lên ngón tay nàng một cái. Tần Hoan bị hành động của hắn làm cho mặt mũi nóng bừng, định rút tay lại thế nhưng Yến Trì lại không buông ra. Nàng tiếp tục nói, "Thủ hạ của ngài cũng không phải là kẻ ngốc, mặc dù lúc xuống tay cũng có thể khắc chế, thế nhưng nếu như là do bọn họ ra tay thì những chỗ hiểm có lẽ sẽ còn bị thương nặng hơn chút, ít nhất sẽ ảnh hưởng đến gân cốt gì gì đó. Còn... cách hành động này, luôn có chút đùa giỡn, đánh chơi cho bõ ghét, lại có chút ngây ngốc, không giống với những chuyện mà ngài sẽ làm."

Bên trong rạp, Yến Ly vốn đang nhìn chằm chằm vào hầu tỳ thanh tú bên cạnh mình kia đột nhiên thấy mũi mình ngứa ngứa, sau đó hắt xì một cái thật lớn.

Yến Trì cong môi cười, "Có đôi khi biện pháp ngốc nghếch mới chính là trực tiếp nhất."

Tần Hoan mở to mắt, thật sự là Yến Trì làm?

"Không phải ta, là Bát đệ." Yến Trì dừng một chút mới giải thích thêm, "Cũng là Cung Thân vương Thế tử."

Tần Hoan hơi giật mình, "Nếu là hắn... thì chứng tỏ ta nói đúng rồi..."

"Hử?" Sự nhạy bén của Yến Trì khiến cho Tần Hoan khẽ giật mình, quả nhiên hắn đã hỏi luôn, "Hôm qua nàng mới gặp hắn có một lần, vậy mà đã biết được những chiến tích vẻ vang của hắn rồi hả?"

Tần Hoan mím môi, "Tam ca có nhắc đến một chút, có điều ta cũng có thể đoán được."

Nói xong Tần Hoan dứt khoát rụt tay mình lại, "Chẳng phải hắn đã an bài rất nhiều chuyện vui cho ngài sao?"

Mắt thấy Tần Hoan muốn rút tay ra, Yến Trì lại nắm chặt lại hơn, "Nàng nói là Thiên Hương lâu?"

Ba chữ 'Thiên Hương lâu' vừa nói ra, ý cười trên mặt Tần Hoan đã tan biến, nàng không thèm giằng co rút tay ra với hắn nữa, thế nhưng sắc mặt cũng có chút lạnh lẽo. Kỳ thật nàng chỉ nghe Tần Diễm nói Yến Ly kia có an bài thôi, chứ cũng chẳng biết rốt cuộc là an bài cái gì, nàng nói câu này ra là có chút thăm dò chứ không ngờ rằng mới chỉ thử 1 lần đã kiểm tra xong thế này rồi.

Thiên Hương lâu... Vừa nghe đến cái tên này liền biết đó là nơi thanh lâu thuyền hoa, nam nhân đến chỗ này thì có thể làm gì chứ?

Quả nhiên, những suy đoán này của nàng đã ứng nghiệm rồi...

Tần Hoan càng nghĩ thì trong lòng càng lạnh, ngay cả hơi nóng trên mặt ban nãy cũng đã tản đi.


Mọi người đều có thất tình lục dục, nàng sống cả 2 đời đều chưa trải qua chuyện tình cảm, hiện tại trong tim đã có chút nảy mầm nhen nhói nên nàng không hề kháng cự. Nếu như toàn bộ đều đúng theo mong muốn của nàng thì có lẽ nàng sẽ càng lúc càng lún sâu, thế nhưng hiện tại điều nàng suy đoán đã trở thành hiện thực, cho nên nàng sẽ lại thu hẹp lòng mình lại. Nàng cũng đã nói rất rõ ràng với Yến Trì, nếu như bị ép không có cách nào phản kháng mà phải thành thân, có lẽ nàng sẽ học hành xử 'hiền lương thục đức' như những nữ tử bình thường trên cõi đời này, lo bồi dưỡng đạo đức cá nhân thật thỏa đáng. Mặc dù hiện tại cũng chưa đến bước thành thân kia, thế nhưng Yến Trì là do chính bản thân nàng lựa chọn, trái tim đã có vài phần trao cho hắn rồi cho nên chuyện này nàng muốn mình là người quyết định.

Thấy ánh mắt và biểu cảm của Tần Hoan đã có chút biến hóa, Yến Trì khẽ chau mày, mãi đến khi phát hiện ra vẻ lạnh lùng đã tràn đầy trong mắt nàng thì hắn mới hiểu ra được thái độ này của nàng từ đâu mà đến...

Chỉ giây lát sau, khóe môi Yến Trì nhìn không được mà cong cong lên.

"Yến Ly thích một ca nữ trong Thiên Hương lâu, nói là ca nữ đó khuynh quốc khuynh thành, giọng hát lại càng tuyệt diệu giống như thần tiên." Yến Trì chậm chạp nói xong, quả nhiên hắn vừa dứt lời thì Tần Hoan liền thật sự muốn rút tay ra rồi.

"Ngài, buông ra." Giọng nói của Tần Hoan cực kỳ bình tĩnh, Yến Trì còn muốn tiếp tục trêu trọng nàng thế nhưng thấy nàng như vậy thì trong lòng lại hơi hoảng hốt, vội vàng siết chặt tay nàng lại, "Nhưng mà ta không đi, 2 hôm nay ra đều nghỉ ngơi ở Dụ Thân vương phủ."

Tần Hoan sửng sốt, bàn tay cũng ngừng giằng co với hắn...

Lúc này ý cười trên mặt Yến Trì mới lại càng lúc càng rực rỡm, "Sao hôm qua nàng không hỏi?"

Tần Hoan chau mày, "Vì sao không đi?"

Yến Trì cũng chau mày, "Vì sao phải đi?"

Tần Hoan hơi hất hàm, "Nam nhân đi dạo thanh lâu chẳng lẽ không phải chuyện bình thường sao?"

Yến Trì cười thật thà nhìn sang Tần Hoan, "Ta không có thói quen đó."

"À..." Tần Hoan ôn hòa lại một chút, sau đó bình tĩnh nhìn vào mắt Yến Trì, "Điện hạ không có thói quen này là cực kỳ tốt, chốn thanh lâu là nơi cực kỳ dễ mắc phải bệnh hoa liễu."

Nói xong nàng lại ngừng một chút, "Có điều Điện hạ có thể ở trong phủ kim ốc tàng kiều..."

Yến Trì vẫn không nhúc nhích nhìn Tần Hoan nói chuyện, đột nhiên hắn nhịn không nổi nữa liền cười rộ lên. Hắn vừa cười vừa kéo Tần Hoan ôm nàng vào trong lòng, "Hiện tại nàng lại nói đến một vấn đề khác, nàng còn muốn biết gì nữa, nói tiếp đi, nếu như ta cũng không có thói quen kim ốc tàng kiều thì sao đây? Chẳng lẽ nàng còn muốn nói, ta có thể có thêm mấy tỳ nữ bên cạnh? Ta đây nói cho nàng biết, ta mặc kệ là ở Sóc Tây quân hay là ở Vương phủ trong kinh thành, tất cả đều không có mấy loại tỳ nữ này..."

Mấy loại... tỳ nữ này...

Tần Hoan được Yến Trì ôm trọn trong lòng, cảm thấy hắn nói lời này tương đối có ý khinh thường đối với tỳ nữ. Quả nhiên hắn lại nói tiếp, "Nữ tử yếu đuối, đối với ta mà nói chẳng có tác dụng gì cả, mà không chỉ có vô dụng mà lại còn làm liên lụy. Nàng xem ngay cả Bạch Anh đó, nàng ta và Bạch Phong là 2 huynh muội mà lão quản gia nuôi dưỡng từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết, thế nhưng kể cả như vậy thì ta vốn cũng không muốn để nàng ta giúp ta làm việc. Chính là do Bạch Phong dẫn nàng đến trước mặt ta thể hiện thân thủ thì ta mới đồng ý. Nữ tử không thể đánh giác, không thể làm ám vệ, thế nhưng trong chuyện tình báo này thì nữ tử dùng sự yếu đuối và nhan sắc của mình để mê hoặc lòng người, trong một số tình huống nào đó thì luôn có thể thu hoạch được nhiều hơn so với nam nhân."

Yến Trì nói nghiêm túc một hồi, mặc dù nói thì nói như vậy, thế nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy hắn cao cao tại thượng và hơi khinh thường nữ tử. Nhưng nàng có muốn biện bạch cũng lại chẳng biết phải biện bạch cái gì, trên chiến trường đao thương thì không nói, đúng là thể chất của nữ tử yếu hơn nam nhân, huống hồ trong luật pháp Đại Chu cũng có mệnh lệnh rõ ràng nữ tử không thể đến quân doanh.

Tần Hoan mím môi, ngược lại nàng vẫn không nghĩ đến chuyện tỳ nữ này. Những gia đình nhà cao cửa rộng, vương tôn quý tộc, thiếu gia nhà nào cũng sẽ có 2 người hầu hạ ở bên cạnh, trước thì làm thông phòng còn sau làm thiếp...

"Sao nào, nàng không tin à?"

Thấy Tần Hoan không nói câu nào, Yến Trì lại hỏi một câu.

Tần Hoan lắc đầu, "Không phải là không tin, là ta vẫn chưa nghĩ đến điều này."

Yến Trì cười đến mức rung cả ngực, Tần Hoan lại đẩy hắn ra, "Yến Trì..."

Vừa nghe thấy nàng gọi cả họ cả tên mình, hắn ngừng cười thế nhưng lại nhìn nàng bằng vẻ mặt cực kỳ sung sướng.

Tần Hoan nghiêm túc, "Tâm tư lẫn ánh mắt của ngài lợi hại như vậy, biết được ta muốn là cái gì, ta tuyệt đối sẽ không nghiêm khắc với ngài chút nào, thế nhưng nếu như ngài phá vỡ điểm mấu chốt của ta thì ta chắc chắn sẽ thu hồi tình cảm lại..."

Nụ cười của Yến Trì dần dần biến mất. Hắn biết lời này của Tần Hoan cũng không phải là vui đùa.

Tần Hoan nói tiếp. "Có lẽ ngài sẽ cảm thấy ta không giống với người khác, thế nhưng ta chính là như thế. Ngài là do ta dựa vào tâm ý của bản thân là lựa chọn, thế nhưng ta cũng tuyệt đối không phải người chỉ dựa vào tình cảm mà đánh rơi mất lý trí của bản thân."

Yến Trì tiến lên một bước muốn ôm nàng lại, thế nhưng Tần Hoan lại lùi về phía sau một bước, "Không cần phải đồng ý quá nhanh, cũng không cần phải hứa hẹn gì với ta. Ngài suy nghĩ một chút ta nói ý là gì, nghĩ xong rồi thì lúc đó ngài nói ta mới có thể tin."

Nói đến đây, Tần Hoan nhìn ra bên ngoài một cái, "Thời gian không còn sớm nữa, ta đi trước đây, lát nữa ngài hẵng đến."

Nói xong thì Tần Hoan liền xoay người rồi đi ra ngoài luôn. Yến Trì nhìn bóng lưng nàng rời khỏi nhưng không hề đuổi theo, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, đôi mắt phượng dịu dàng lại có chút ý cười, sau đó hắn lại hơi bất đắc dĩ mà thở dài, "Cô nương ngốc..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK