Mục lục
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 154: Tỏ rõ tâm chí (1)

Tần Hoan và Tần Sương đi theo sau Bàng Hữu Đức, bước chân cũng có chút gấp gáp.

Tần Sương không thể tin nói, "Bàng quản gia, đang yên đang lành sao Đại công tử lại bị thương chứ?"

Bàng Hữu Đức đi trước dẫn đường, nghe thấy thế liền thở dài, "Hiện tại còn chưa biết, trước mắt Đại công tử nói năng cũng khó khăn rồi. Việc này không tiện để lộ ra ngoài, là Thế tử nói Cửu cô nương biết y thuật cho nên tiểu nhân mới đến mời Cửu cô nương."

Chuyện này đúng là kỳ quái, đang êm đẹp diễn ra thọ yến, Bàng Nghi Văn cũng mới chỉ ra ngoài có giây lát thôi đã bị người ta đánh rồi. Nơi này lại còn là Dụ Thân vương phủ đó...

Mặc dù Tần Hoan không ưa gì Bàng Nghi Văn, thế nhưng nếu như thật sự xảy ra chuyện tai nạn sắp chết người thì nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ Tần Diễm lại còn nói nàng biết y thuật.

Ba người đi một lúc trên mấy hành lang gấp khúc, chẳng bao lâu sau mới đến một sương phòng dùng cho khách. Vừa mới đi đến cửa Tần Hoan đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên la.

"Lão gia, Thế tử, Lục cô nương và Cửu cô nương đến rồi."

Bàng Hữu Đức bẩm báo một tiếng, Bàng Phụ Lương bên trong lập tức lên tiếng, "Mau vào."

Tần Sương cùng Tần Hoan bước vào phòng, vừa vào cửa đã trông thấy Bàng Nghi Văn đang nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, bên cạnh thì có một đoàn người. Mọi người vừa nghe thấy Tần Hoan và Tần Sương đến thì Bàng Nghi Văn liền giơ tay lên.

Hắn giơ tay lên định để che khuất mặt mình, thế nhưng vừa mới chạm lên má thì lại kêu 'Á' một tiếng. Lúc này hai người Tần Hoan cũng đã bước đến bên cạnh hắn.

Tần Hoan nhìn thoáng qua Tần Diễm, "Có chuyện gì vậy..."

Trên mặt Tần Diễm có chút lúng túng, hắn ho nhẹ một tiếng xong mới nói, "Muội biết y thuật, đến xem thử xem Đại công tử có nặng lắm không."

Tần Hoan cụp mắt xuống liếc nhìn Bàng Nghi Văn một cái, nàng tiến lên rồi nói, "Đại công tử bị thương ở chỗ nào?"

Bàng Nghi Văn cảm thấy dáng vẻ này của mình để cho Tần Hoan thấy được là cực kỳ mất mặt, thế nhưng dù sao nàng cũng đã thấy rồi cho nên hắn đành phải nghĩ đến cách khác. Vì thế hắn hơi híp mắt lại, "Cảm giác toàn thân trên dưới của ta đều bị thương, cũng không biết có gãy chân hay không, ngực bụng cũng có mấy chỗ đâu đớn, còn cả trên mặt nữa..."

Vết thương trên mặt hắn thì liếc mắt cũng có thể nhìn ra được, nhưng trên người thì lại không biết. Bàng Nghi Văn nói câu này xong liền hơi hé mắt nhìn Tần Hoan, đang mải nghĩ ngợi thì đôi tay mềm mại của Tần Hoan đã xoa bóp rồi sờ sờ mấy chỗ trên người hắn, sau đó đột nhiên nàng lấy một bao vải từ trong tay áo ra. Bàng Nghi Văn sửng sốt, nhất thời hắn không phản ứng kịp...

"Ta giỏi nhất là châm cứu, hiện tại ta xem thử cho Đại công tử."

Nói xong Tần Hoan rút một cây châm dài, đầu có hơi thô. Ngân châm ánh lên, sắc bén vô cùng, mũi châm lại tựa như mũi dao găm khiến cho Bàng Nghi Văn vừa nhìn thấy đã cảm thấy rét lạnh từng cơn. Nhưng hắn còn chưa kịp ngăn cản thì một kim của Tần Hoan đã đâm ngay ngắn lên chân hắn.

"Á...."

Bàng Nghi Văn cũng không nhìn thấy được Tần Hoan đâm vào đâu, thế nhưng hắn cảm thấy đau đớn như toàn bộ thịt ở trên chân mình bị lóc xuống vậy. Hắn vừa kêu la thất thanh vừa gào khóc, chân cũng theo bản năng giơ lên hạ xuống mấy lân. Tần Hoan thấy hắn có thể nhấc được chân lên, lại có thể gập chân lại, thậm chí còn cố tình lùi vào phía trong để trốn tránh nhát đâm của nàng thì mới gật đầu nói, "Chân không bị gãy."

Tiếp theo đó, tốc độ tay nàng cực kỳ nhanh lại tiếp tục đâm thêm một châm nữa vào chỗ dưới xương sườn Bàng Nghi Văn.

"Á... á... á..."

Bàng Nghi Văn vốn bị ngoại thương toàn thân, hiện tại Tần Hoan lại đâm thêm mấy nhát nữa khiến cho cả người đau đớn cuốn cong hẳn lên. Hắn sợ đến mức rụt lại vào tít bên trong, 2 tay che lên trên bụng mình, ngay cả nước mắt cũng bị kim châm của Tần Hoan ép chảy ra.

Tần Hoan nhìn động tác che chở bụng của hắn thật mạnh mẽ, co giật một hồi cũng không có vẻ gì là ngày một đau đớn cho nên mới lên tiếng, "Xương sườn cũng không gãy, nội tạng không tổn thương, tay... tay cũng không gãy, cho nên đây chỉ là tổn thương bên ngoài thôi."

Tần Hoan nói xong lại nhìn Bàng Nghi Văn, "Đại công tử còn có chỗ nào đau nữa?"

Cả người Bàng Nghi Văn toát mồ hôi lạnh đầm đìa, lúc bị người ta đánh còn không đau đớn sợ hãi bằng lần này bị Tần Hoan châm. Hắn nhìn Tần Hoan vẫn dáng vẻ dịu dàng mềm mỏng, thế nhưng khi nhìn lại lên ngâm châm trên tay nàng, thấy trong túi châm của nàng vẫn còn có mấy cây ngân châm dáng vẻ kỳ kỳ quái quái nữa nên mới lắc đầu, "Không có, đã không còn rồi, thế này thôi thế này thôi..."

Tần Hoan gật đầu, sau đó mới chậm rãi thu châm lại.

Tần Sương ở bên cạnh thấy thế thì trợn mắt há mồm, sắc mặt Tần Diễm cũng có vài phần phức tạp, còn Bàng Phụ Lương nhìn liếc mắt nhìn Tần Hoan 2 cái sau đó căn dặn Bàng Hữu Đức, "Nếu như không có gì đáng ngại thì trước mắt gọi người đưa hắn về Thanh Huy viên đi, sau đó đi mời đại phu ở trong phủ đến."

Bàng Hữu Đức vội vàng gật đầu, "Vâng, hiện tại tiểu nhân đi thu xếp đưa thiếu gia trở về."


Nói xong thì Bàng Hữu Đức gọi Bàng Nghi Võ một câu, 2 người một trái một phải đỡ Bàng Nghi Văn dậy.

Tần Hoan và Tần Sương tránh sang bên cạnh, còn Bàng Nghi Văn thì ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, người ta phải vừa đỡ vừa kéo đi khiến cho hắn la oai oái. Tần Sương nhìn Bàng Nghi Văn không chỉ có tóc tai bù xù mặt mũi bầm dập mà ngay cả trên y phục cũng toàn là dấu chân đầy bùn đất, khiến cho nàng phải cố cắn răng lại để không cười lộ ra ngoài. Bàng Nghi Văn vừa đi thì Tần Diễm cũng lên tiếng, "Bàng công, việc này..."

Vẻ mặt Bàng Phụ Lương sâu thẳm, thế nhưng không hề có ý định phát tác ra bên ngoài, "Không có gì, có lẽ là vì mấy chuyện liên quan đến buôn bán thôi. Mấy năm nay ta đều để cho Nghi Văn và Nghi Võ đi làm việc, cũng không tránh được kết thù oán với người ta. Hôm nay là sinh thần của Dụ Thân vương, hiện tại áp chế đừng nhắc đến chuyện này nữa, chờ sau này rồi hẵng truy cứu."

Nếu như là người ngoài thì có lẽ đã đi đến trước mặt Dụ Thân vương ồn ào rồi, thế nhưng Bàng Phụ Lương lại luôn giữ được vẻ bình tĩnh.

Tần Diễm nghe thấy thế cũng góp lời, "Quả nhiên Bàng công độ lượng rộng rãi, có thể lấy đại cục làm trọng, vãn sinh xin bội phục."

Bàng Phụ Lương cười nói, "Đương nhiên phải giữ mặt mũi cho Dụ Thân vương, Nghi Văn cũng là một nam nhân, chỉ cần không thương tổn gì đến gân cốt tạng phủ thì cũng không sao cả, để sau này điều tra là được rồi."

Nói xong thì một loạt tiếng đàn sáo du dương cùng với tiếng pháo nổ đồng thời vang lên. Bàng Phụ Lương liền nói, "Xem ra là thọ yến đã bắt đầu rồi, lần này toàn bộ đều do Song Thanh ban biểu diễn, nghe thấy động tĩnh này có lẽ chúng ta cũng nên qua đó thôi."

Tần Diễm vội vàng đáp lời, giây lát sau Bàng Hữu Đức cũng quay về, "Lão gia, Đại thiếu gia đã đi rồi."

Bàng Phụ Lương gật gật đầu, vừa ra ngoài vừa nhìn lướt qua xung quanh, "Đi thôi, tìm Tam thiếu gia về đi."

Tần Sương cũng nói, "Vừa rồi lúc ngồi ở bên phòng khách thì Tam thiếu gia nói là muốn đi chơi cho nên Tình nương mới dẫn thằng bé ra ngoài, chỉ là không biết đã đi đâu."

Bàng Phụ Lương gật đầu nhìn Bàng Hữu Đức giây lát, sau đó Bàng Hữu Đức cũng hiểu ý mà gật đầu rồi rời đi.

Bàng Phụ Lương tiếp tục dẫn nhóm người Tần Diễm đi về hướng chủ viện.

...

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, trực tiếp dùng kim đâm à?"

"Kêu la còn thảm hơn so với lúc bị đánh sao?"

"Trời ạ, biết sớm thì ta cũng đã đi nhìn lén rồi..."

Yến Ly cười run hết cả người, nước mắt cũng có vẻ như cười nhiều quá mà tràn cả ra rồi. Hắn vén vén tóc lên nghịch sau đó lại vui sướng xoay vòng 2 cái, "Tần cô nương này, thú vị thật sự, lại cá tính nữa!"

Nói xong Yến Ly nhìn Yến Trì nói, "Thất ca là lo lắng nàng bị người ta quấy rầy à!"

Yến Trì cong cong môi, trong lòng cũng hơi bình tĩnh lại. Hắn vốn sợ rằng Tần Hoan bị buộc phải trị thương cho vị Đại thiếu gia kia, nghĩ đến chuyện nàng nhìn nam nhân khác cởi áo, bôi thuốc cho nam nhân khác thì làm sao hắn có thể chịu được!

Thế nhưng may là Tần Hoan luôn luôn không hề nể mặt những kẻ có ý định gây rối.

Nghĩ đến đây đáy lòng Yến Trì liền ngứa ngáy, Tần Hoan không muốn công khai chuyện của bọn họ ra ngoài, thậm chí ngay cả tiểu tỳ nữ của mình cũng không muốn nói ra chứ đừng nói đến Lục tiểu thư Tần phủ suốt ngày đi theo nàng đi. Thế cho nên hắn mới không phái người đến gọi nàng đến, thế nhưng đã nửa ngày rồi, lại xảy ra chuyện này nữa thì hắn cũng đã có chút không nhịn được rồi.

"Thất ca, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Thấy Yến Trì không nói gì thì Yến Ly liền lên tiếng.

Yến Trì nghiêng tai nghe ngóng giây lát, "Có vẻ như thọ yến đã bắt đầu rồi."

Yến Ly cũng vừa nghe thấy liền cười nói, "Bắt đầu đốt pháo chính là bắt đầu rồi, sao vậy? Chúng ta cũng nhập tiệc ư? Đợi lát nữa không thấy chúng ta ở đó thì có lẽ Dụ Thân vương thúc cũng sẽ phái người đến tìm."

Ánh mắt Yến Trì chớp lóe, "Chờ chút đi."

Yến Ly mở to mắt nhìn Yến Trì, "Thất ca muốn làm gì?"

Yến Trì cong môi, "Không có gì, đệ cứ nhập tiệc trước đi."

Nói xong hắn liền xoay người đi sang bên cạnh, khẽ căn dặn Bạch Phong vài câu.

Yến Ly thấy thế liền biết Yến Trì đã có sắp xếp của riêng mình nên đành nhún vai, "Được, vậy ta đến đó trước chờ ngươi."

Nói xong hắn phóng đi như sao băng, tiến đến bữa tiệc hôm nay.

...

Nếu muốn vừa tổ chức tiệc rượu vừa xem được hí khúc thì thọ yến hôm nay phải chọn một khoảng đất trống rộng rãi ở gần hồ ngay sát chủ viện. Lúc mấy người Tần Hoan đi đến thì đã thấy trên khoảng đất trống đã trải xong thảm nỉ và dựng rạp ấm cúng. Từng chiếc bàn vuông làm bằng gỗ sưa được phủ vải sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, còn phía Đông của khu đất này đã dựng lên một sân khấu cao cao.

Tần Sương cùng đi chung với Tần Hoan, kéo tay Tần Hoan lại rồi khẽ nói, "Ta thật sự rất bội phục ngươi."

Tần Hoan ngạc nhiên, "Hả? Cái gì? Bội phục ta cái gì?"

Tần Sương hất hất cằm về phía Tần Diễm và Bàng Phụ Lương đang đứng nói chuyện, "Trước mặt bọn họ mà ngươi lại dám... Làm gì có ai chữa bệnh cứu người giống như ngươi chứ..."

Khóe môi Tần Hoan hơi cong, "Chẳng phải chỉ bảo ta xem xem hắn có gì đáng ngại hay không sao?"

Tần Hoan nói xong thì ý cười trên mặt Tần Sương càng lúc càng sâu, "Ngươi nói như vậy thì cũng có vẻ chẳng có vấn đề gì nhỉ."

Tần Hoan khẽ cười, đương nhiên là không hề lo lắng việc làm này của nàng sẽ có hậu quả gì. Mà có dù có hậu quả thì cũng nên để cho Bàng Nghi Văn biết rằng nàng không phải người dễ chọc, xảy ra chuyện này là quá đúng lúc rồi.

Tâm tư Tần Hoan thong dong, Bàng Phụ Lương và Tần Diễm cũng đã vào trong rạp. Bàng Phụ Lương vốn là người Dự Châu, phàm là quan lại hay nhà phú hộ đương nhiên đều có quan hệ với ông ta, bởi vậy nên vừa bước vào đã có rất nhiều người đứng lên chào hỏi. Tần Diễm cũng tiện thể đi theo hàn huyên, còn Bàng Phụ Lương lại chưa bao giờ quên mất hai người Tần Hoan, ông căn dặn Bàng Hữu Đức dẫn các nàng đến chỗ ngồi cửa mình. Bởi vì ở đây có rất nhiều người, thân phận lại không thấp cho nên chỗ ngồi cũng đã an bài xong từ trước rồi.

Vừa ngồi xuống thì Tần Hoan và Tần Sương mới thoải mái được đôi chút, chỗ thiết yến này cũng phân chia ra khách nam và khác nữ. Tần Hoan và Tần Sương ngồi ở khu vực của mấy vị tiểu cô nương trẻ tuổi, đại khái là người khác cũng không thoải mái lắm cho nên chẳng ai nói chuyện với ai, chỉ dùng ánh mắt để quan sát người ngồi xung quanh mà thôi.

Rất nhanh sau đó người hầu đã đưa trà đến chỗ bàn của các nàng.

Người hầu mang trà vào, đi đến từng bàn từng bàn để rót cho mọi người. Tần Hoan ngửi thấy mùi trà mát lành thơm ngào ngạt, đang định cầm lên uống thì đã cảm thấy được bên dưới ly trà có đồ vật gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK