Mục lục
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Tra rõ nghi phạm (2)

Yến Trì quay đầu nhìn sang Tần Hoan, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng lóe lên chút ánh sáng.

Nói cách khác, khoảng thời gian từ lúc bắt đầu vở diễn đầu tiên cho đến khi vở 'Tiên kiều hội' diễn được 1 nửa thì đã có người động tay động chân.

"Hòm này bình thường để ở đâu?" Yến Trì lại hỏi.

Dương Anh xoay người lại chỉ vào gian phòng bên trái viện, "Ngay phía bên trái kia, hòm này là cơ quan mấu chốt cho nên đặt ở bên trái sát phía Nam."

Yến Trì gật đầu, "Bình thường có phái người canh giữ không?"

Dương Anh nhất thời hơi ấp úng, "Không... không có..."

Thấy Dương Anh có vẻ như có điều gì khó nói, ánh mắt Yến Trì lập tức trở nên lạnh lùng, "Không? Nếu như ngươi có điều gì giấu điếm thì sẽ phán tội đồng lõa!"

Thân thể Dương Anh run lên, ngay lập tức nói, "Tiểu nhân không dám lừa gạt Điện hạ, chính xác là không có, bởi vì chỗ xa nhất phía Nam kia là nơi Thanh Lan hóa trang. Vở đầu tiên nàng không lên diễn, cho nên đều là nàng chờ ở bên đó."

Thanh Lan đang quỳ ở bên cạnh nhất thời dựng thẳng sống lưng, "Đúng là ta luôn chờ ở chỗ đó, thế nhưng ta không hề động đến đồ của sư phụ!"

Nói đến đây Thanh Lan xoay người lại, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn vào Dương Anh.

Vẻ mặt Dương Anh rất khó xử, "Ngươi gấp cái gì, ta chỉ tường thuật lại sự thật thôi, cũng không hề nói nhất định chính là ngươi làm."

Yến Trì nheo mắt nhìn vào Thanh Lan, "Nói cách khác, lúc cái hòm kia đặt ở trong phòng thì ngươi cũng có mặt? Mãi cho đến khi ngươi lên diễn vở thứ 2 thì mới rời đi?"

Cần cổ Thanh Lan cứng ngắc, thế nhưng nghe thấy lời này thì nàng lại không thể không gật đầu, "Bẩm, bẩm Điện hạ, đúng là như thế."

"Trong khoảng thời gian đó còn có ai đi vào đó nữa?" Yến Trì lại hỏi.

"Chỉ có nha đầu mang nước trà vào thôi..."

Lúc nói chuyện Thanh Lan đã hơi run rẩy, nghe giọng nói liền khiến cho người ta cảm thấy có vẻ như nàng đang rất sợ hãi.

"Thế ngươi có nhìn thấy bọn họ đụng chạm vào hòm gỗ đó không?"

Thanh Lan siết chặt nắm đấm, khóe môi mím chặt không nói lời nào.

Yến Trì nhìn nàng giây lát, sau đó lại nhìn sang Dương Anh, "Sau khi nàng ta rời khỏi gian phòng đó, còn có ai bước chân vào nữa?"

Dương Anh vội vàng lắc đầu, "Không có, tiểu nhân nhớ rất rõ, bởi vì vở diễn thứ 3 gần như phải dùng đến tất cả mọi người, cho nên ngay lúc vở thứ 2 bắt đầu thì bầu gánh đã gọi mọi người chuẩn bị ra sân, chỉ còn lại có vài người làm công cùng nhau vận chuyện mấy thứ như cầu lửa, chậu nước... Hòm đó là sau khi chuẩn bị xong cây cầu lửa thì mới lấy ra gắn lên trên tường sân khấu."

Nói xong Dương Anh quay lại, nhìn thoáng qua mấy người ở chỗ xa nhất, "Chính là 3 người kia mang đến."

Hắn vừa chỉ thì cả 3 người đó đồng thời bò rạp xuống. Yến Trì nói, "Ba người các ngươi cùng ra cùng vào phải không? Có nhìn thấy người vào trong không?"

Trong số 3 người thì chỉ có 1 người lớn gan nhất, nghe thấy thế liền lắc đầu nói, "Bẩm Điện hạ, không thấy ai ra vào cả, lúc đó ở trong viện không có ai hết, cửa phòng cũng đã khóa lại. Mấy người tiểu nhân cùng nhau đi vào, lúc đó khóa hòm cũng còn nguyên vẹn không tổn hại gì, sau đó mấy người tiểu nhân mới trực tiếp lấy ra rồi gắn lên."

Yến Trì gật đầu, "Chìa khóa hòm này là ai giữ?"

"Chỉ có 2 người là tiểu nhân và bầu gánh nắm giữ." Dương Anh vội vàng trả lời.

Lúc này Uông Hoài Vũ ở bên cạnh lên tiếng, "Vừa rồi đúng là Dương Anh lấy chìa khóa ra để mở hòm."

Yến Trì nhìn thoáng qua xâu chìa khóa trên tay thị vệ Vương phủ bên cạnh, bên trên có rất nhiều chìa khóa, vừa nhìn đã biết Dương Anh là người quản lý toàn bộ chìa khóa lớn nhỏ trong Song Thanh ban, "Vừa rồi ngươi có đi vào trong viện không?"

Yến Trì vừa hỏi thì trên mặt Dương Anh cũng có chút khổ sở, "Ban nãy tiểu nhân vẫn luôn luôn chờ ở bên ngoài không hề tiến vào, điểm này thì Thanh Lan có thể làm chứng. Sau khi tla lên diễn thì phía sau bận rộn không ngưng nghỉ nên tiểu nhân phải canh chừng ở bên ngoài." Nói xong Dương Anh nhìn một vòng người ở xung quanh, "Bọn họ đều có thể làm chứng cho tiểu nhân."

Ánh mắt Yến Trì đảo qua, quả nhiên có rất nhiều người ở đây đều gật đầu.

"Chìa khóa của ngươi có rời khỏi người không?"

Dương Anh vội vàng xua tay, "Không có, trên đó có rất nhiều chìa khóa, tuyệt đối không dám làm mất. Vừa rồi lúc Tri phủ Đại nhân muốn mở hòm thì tiêu nhân mới lấy chìa khóa từ trong ngực ra."

Uông Hoài Vũ gật đầu, "Quả đúng là như vậy."

Yến Trì đảo mắt, "Chìa khóa trên người Thanh Ly thì sao?"

Dương Anh nghe thấy thế thì vẻ mặt cũng thay đổi, "Thông thường thì bầu gánh luôn luôn mang theo bên mình, thế nhưng lúc nào cần lên sân khấu hoặc đi thay y phục thì nàng ấy sẽ để chìa khóa ở trong bao quần áo của bản thân."

Yến Trì không hỏi nữa, chỉ nhìn sang Uông Hoài Vũ. Uông Hoài Vũ lại nhìn Dương Anh nói, "Dẫn đường, ta đến xem thử."

Dương Anh đứng dậy dẫn theo Uông Hoài Vũ đi vào trong viện. Yến Trì đứng yên tại chỗ nhìn Thanh Lan với sống lưng cứng ngắc.

Song Thanh ban tồn tại bắt đầu từ hơn 40 năm trước, lúc đó ở phía Nam đã có 2 vị nữ tử xinh đẹp diễn hí khúc và tạp kỹ, bọn họ đều tài nghệ hơn người, không chỉ có giọng hát thiên phú cực kỳ tuyệt diệu, mà dung mạo lại càng như tiên trên trời, toàn bộ dân chúng ở phía Nam đều rất yêu thích. Nếu như là người khác thì bọn họ có lẽ sẽ coi nhau như đối cạnh tranh không đội trời chung, thế nhưng cả hai người này đều không biết tại sao lại kết thành tỷ muội rồi cùng sáng lập ra một gánh hát. Cũng bởi vì nghệ danh của 2 người này đều bắt đầu bằng chữ 'Thanh' cho nên mới có cái cái tên Song Thanh ban ra đời. Không chỉ có vật, sau khi bọn họ thu nhận đồ đệ thì cũng đặt tên bắt đầu bằng một chữ 'Thanh'. Tính ra thì Song Thanh ban ít nhất cũng đã trả qua 5-6 đời bầu gánh rồi.

Yến Trì nhìn Thanh Lan, thấy nàng siết chặt nắm đấm, môi cũng mím lại, mặc dù dáng vẻ vẫn rất hiên ngang lẫm liệt thế nhưng Yến Trì không biết có phải nàng giả vờ hay không. Đào kép muốn gạt người thì đương nhiên là rất đơn giản, mà nàng đối với cái chết của Thanh Ly tựa hồ như không hề có chút cảm giác đau thương nào, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không hợp lý.

"Thất ca, ngươi hoài nghi có người ăn trộm chìa khóa của Thanh Ly sư phụ rồi động tay động chân?" Yến Ly vẫn đang đứng xem Yến Trì thẩm vấn thì đột nhiên tiến lên trước hỏi một câu. Hắn quay lại liếc mắt nhìn Tần Hoan một cái rồi nói tiếp, "Có khi nào có người lén lút làm giả một cái chìa khóa khác không."

"Không thể." Ngay lập tức, giọng nói của Thanh Nhàn vang lên.

Yến Trì và Yến Ly cùng nhìn qua, Thanh Nhàn tiếp tục nói, "Chìa khóa này chỗ khác không thể làm giả được, đây là chìa khóa Song Thanh ban truyền thừa lâu năm, có hình dạng cực kỳ đặc biệt, chất liệu cũng không giống bình thường."

Thanh Nhàn không dám ngẩng đầu, nước mắt trên mặt vẫn chưa tiêu hết.

Yến Ly chau mày, "Nói như vậy thì có thể loại trừ đi một khả năng rồi."

Yến Trì gật đầu, nhưng hắn không nói gì thêm mà chỉ nhìn ra cửa viện, nếu như tìm được chìa khóa của Thanh Ly thì sao...

Ngay tại lúc Yến Trì đang nghĩ như vậy, Uông Hoài Vũ liền mang bộ mặt hơi trầm trọng đi từ trong viện ra, "Điện hạ, trong bao quần áo của Thanh Ly sư phụ không có chìa khóa..."

Yến Ly kinh ngạc, "A, thế là bị trộm sao?"


Uông Hoài Vũ lắc đầu, "Còn chưa biết."

Yến Trì mím môi, "Lục soát, đồ đạc và cả trên người của tất cả người ở đây đều phải lục soát."

Chìa khóa vẫn luôn nằm trên người Thanh Ly, về sau lúc hóa trang để lên sân khấu thì nàng mới tháo ra cất đi. Mà chìa khóa bị bỏ lại cũng chỉ trong khoảng thời gian này, hung thủ lấy được khóa rồi điều chỉnh hòm cơ quan, sau đó thì sao?

Thời gian quá ngắn, chắc chắn chìa khóa vẫn còn đang được giấy ở nơi nào đó.

Uông Hoài Vũ phụng mệnh rời đi, Yến Trì nhìn lướt qua mọi người, thấy Thanh Nhàn đang lau lệ, mà Thanh Lan thì vẫn quỳ gối với sống lưng thẳng tắp.

Yến Trì lùi lại 2 bước sang bên cạnh, khẽ nói với Tần Hoan, "Nàng cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Tần Hoan cũng quét qua gương mặt Thanh Lan, "Thanh Lan này có vẻ như vẫn còn ẩn tình gì đó, mà nàng để lộ cảm xúc đó ra ngoài thì có thể nàng là hung thủ không hề sợ mọi người hoài nghi, hoặc là bản thân nàng cũng đã có ý định muốn giết người."

Yến Trì khẽ gật đầu, còn Tần Hoan đột nhiên chau mày lại.

Từ lúc nàng xuất hiện đến bây giờ, ánh mắt của Cung Thân vương Thế tử Điện hạ vẫn luôn luôn dính lên người nàng. Tần Hoan không biết Yến Ly muốn làm gì, thế nhưng nghĩ đến những lời nói của Yến Trì thì có lẽ Yến Ly cũng đã biết chuyện giữa nàng và Yến Trì rồi hả?

Thấy Tần Hoan nhìn sang mình, ý cười trên môi Yến Ly càng lớn hơn nữa, "Tần cô nương, còn nhớ ta không?"

Ban nãy hoàn cảnh gấp rút nên Tần Hoan còn chưa hành lễ, trước mắt nếu Yến Ly đã mở miệng rồi đương nhiên Tần Hoan sẽ không thể coi như không nhìn thấy được nữa. Nàng nhún người, "Thế tử Điện hạ..."

Yến Ly cười hề hề bước lên phía trước, liếc mắt đánh giá trên dưới nàng rồi nói, "Tần cô nương sao lại đến chỗ này? Chỗ này vừa mới có người chết, Tần cô nương có dung mạo như vậy cũng đừng để mình nhìn thấy người chết mà sợ hãi mới phải chứ."

Yến Ly thứ nhất là bày tỏ quan tâm, thứ hai là hắn thật sự nghĩ như vậy, nữ tử có ai thấy người chết mà không sợ chứ?

Hắn nói câu này xong thì Tần Hoan chỉ cười cười đáp lại chứ không nhiều lời thêm nữa.

Yến Ly hơi khó hiểu, hắn nhìn sang Yến Trì thế nhưng vẻ mặt Yến Trì cực kỳ nghiêm túc, ngay cả nói cũng không muốn nói rồi.

Yến Ly đảo mắt, dựa theo tính tình của Yến Trì thì đương nhiên là sẽ nghĩ đến điều hắn vừa nói, thế nhưng sao hắn lại không nói với Tần Hoan? Mà hắn nếu như trong lòng đã có Tần Hoan rồi thì sao lại không muốn bảo hộ nàng một chút chứ?

Ngay lúc Yến Ly còn đang mải hoài nghi thì trong viện lại có động tĩnh, Yến Trì nhìn chăm chú theo. Uông Hoài Vũ dẫn theo người bước nhanh ra ngoài, Yến Trì vừa liếc đã thấy trong tay ông ta đang cầm một chùm chìa khóa.

"Tìm thấy ở đâu?" Yến Trì cất giọng vội vàng gấp rút.

Uông Hoài Vũ nhìn thoáng qua bóng lưng Thanh Lan, "Tại phòng bên trái, tìm thấy trong bao quần áo của Thanh Lan cô nương."

"Không thể nào..." Thanh Lan vẫn đang ưỡn thẳng sống lưng đột ngột quay người, khuôn mặt tái mét, "Không thể nào, ta không làm, ta không có lén ăn trộm chìa khóa của sư phụ..."

Thanh Lan phản ứng gay gắt khiến cho những người khác trong Song Thanh ban đều sửng sốt. Hầu hết mọi người đều kinh ngạc nhìn Thanh Lan, tựa hồ như không nghĩ đến hung thủ lại chính là nàng ta, thế nhưng cũng có vài người vẻ mặt rất phức tạp, trong mắt tràn đầy oán hận.

"Không phải ta! Thật sự không phải..."

Thanh Lan gào lên 2 câu về phía Uông Hoài Vũ, thấy Uông Hoài Vũ không hề dao động thì Thanh Lan lại quay người vừa quỳ vừa lết mấy bước sang chỗ Yến Trì, "Điện hạ, thật sự không phải dân nữ, không phải dân nữ."

Da mặt Thanh Lan trắng như tuyết, trên môi đều tím tái cả rồi, nàng cố chấp nhìn Yến Trì, thế Yến Trì cũng không có phản ứng gì thì trong mắt mới ánh lên vẻ tuyệt vọng. Yến Trì lên tiếng, "Chìa khóa này ngươi giải thích thế nào?"

Thanh Lan lắc đầu, "Là người khác bỏ vào, có người muốn hại ta!"

Dứt lời Tần Hoan lại quay đầu lại nhìn một vòng, ánh mắt khẽ quét lên người Thanh Nhàn thế nhưng nàng lại không lập tức xác nhận. Nàng chỉ quay lại tiếp tục nhìn Yến Trì, "Không phải dân nữ trộm..."

Nàng lúc thì xưng 'ta' lúc thì xưng 'dân nữ', Yến Trì cũng chẳng muốn so đo, thế nhưng nghe nàng biện bạch yếu ớt như thế thì hắn lại không hề tin tưởng một chữ. Hắn ngước mắt lên nhìn Uông Hoài Vũ, "Uông Tri phủ xem rồi làm đi, hiện tại đã có phương hướng rồi."

Yến Trì không hề quên hắn đang nhậm chức Đề hình Án sát sứ, lúc ở Cẩm Châu hắn luôn đi điều tra cùng với Tần Hoan nên tạo thành thói quen, bởi vậy giờ cũng dẫn theo nàng đến hỏi án. Hiện tại đã tìm được chìa khóa kia rồi, cũng có rất nhiều nhân chứng, cho nên cũng không khó thẩm vấn.

Uông Hoài Vũ đáp lời, "Vâng, xin Điện hạ an tâm, hạ quan bảo đảm không để xảy ra sai sót."

Đang mải nói chuyện thì ở phía ngoài cửa có một nhóm sai dịch nha môn đi vào, bọn họ có lẽ là sau khi xảy ra án mạng thì Uông Hoài Vũ mới phái người về nha môn điều động đến. Uông Hoài Vũ tiến lên vài bước, căn dặn mấy câu với một người trông dáng vẻ là một bổ đầu rồi sau đó nhóm sai dịch dẫn hai vị 'Thanh' cô nương cùng với Dương Anh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK