Mục lục
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tro đen bám đầy lên khắp y phục của Yến Trì, vạt áo lại càng có nhiều chỗ bị lửa đốt cháy, còn Bạch Phong rơi xuống phía sau lưng hắn lại càng chật vật hơn, trên áo trắng của hắn toàn bộ bị nhiễm bẩn, sau lưng lại bị đốt thủng hẳn một lỗ lớn. Thế nhưng khi nhìn thấy hai người trước sau đều ra ngoài đầy đủ thì tất cả mọi người không nhịn được mà thở dài nhẹ nhõm.

Tần Hoan ngửa đầu lên nhìn Yến Trì, nhất thời không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Yến Trì ho nhẹ 2 tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ quần áo của chính mình, thế nhưng khi nhìn thấy bụi đen tung bay loạn xạ thì hắn vội vàng lui về phía sau một bước. Đến khi hắn phủi y phục mình xong thì Tần Hoan ở bên này vẫn chưa hề nhúc nhích.

Yến Trì nhăn mày, hắn bình tĩnh nhìn sang Tần Hoan, "Làm sao thế?"

Từ Hà ở bên cạnh cũng sốt ruột đầu đầy mồ hôi, nghe thấy thế liền nói, "Vừa rồi đột nhiên Điện hạ lao vào đám cháy, Cửu cô nương bên ngoài lo lắng đến hỏng rồi, tiểu nhân chưa bao giờ nhìn thấy Cửu cô nương như vậy."

Tần Hoan nhất thời thanh tỉnh lại thần trí, nàng quay đầu trừng mắt lườm Từ Hà một cái, sau đó quay lại thì bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của Yến Trì. Thấy Yến Trì cười cười thì không hiểu sao trong lòng Tần Hoan thấy không được tự nhiên, vẻ mặt nàng lạnh lùng nói, "Điện hạ có nghĩ đến không, nếu như vào trong rồi không ra được nữa thì bọn ta phải làm sao?" Vừa mới dứt lời thì Tần Hoan liếc mắt nhìn thấy một vết cháy trên vai trái Yến Trì.

Áo khoác của hắn bị đốt cháy đen, bởi vì màu đen cho nên hiện tại không biết là có bị thương hay không. Tần Hoan chau mày, "Bị thương?"

Ý cười nơi đáy mắt Yến Trì vẫn chưa tiêu tán, "Không việc gì. Ngươi lại lo lắng cho ta!"

Tần Hoan cảm thấy lời hắn nói khiến cho ánh lửa càng bùng cháy, cũng khiến cho mặt nàng ngày một nóng lên. Nàng muốn phản bác thế nhưng lại không biết phải nói thế nào cho phải.

Mà câu trả lời này của Yến Trì cũng chính là ngầm thừa nhận hắn bị thương rồi, Tần Hoan lại nói, "Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, thế nhưng vẫn nên nhìn xem."

Yến Trì lắc đầu, chỉ nhìn sang Bạch Phong. Tần Hoan hơi bất an nên cũng nhìn sang Bạch Phong, Từ Hà lại nhanh chân hơn Tần Hoan, hắn chạy ra đằng sau lưng nhìn chỗ y phục bị đốt cháy của Bạch Phong rồi quay sang Tần Hoan nói, "Cửu cô nương, bị rách chút da rồi, có lẽ là do bị ngọn lửa đốt trúng."

Tần Hoan gật đầu ghi nhớ trong lòng, đang định hỏi Yến Trì rốt cuộc là thương tổn nghiêm trọng đến đâu thì đột nhiên bên kia Diêu Tâm Lan đau đớn kêu lên một tiếng.

Lâm thị khóc lóc nói, "Tâm Lan, Tâm Lan, con đừng sợ, con đã ra ngoài rồi."

Nếu như không phải dùng thương tổn hay tính mạng của Tần Sâm ra đánh đổi thì Lâm thị vẫn cực kỳ muốn cứu Diêu Tâm Lan. Diêu Tâm Lan được Tưởng thị sủng ái chủ yếu vì tính tình cực kỳ tốt, Lâm thị cũng không hề có chút chán ghét nào với nàng, lại cộng thêm nàng đang mang thai đích tằng tôn của Tần gia, cho nên bà ta càng yêu thường Diêu Tâm Lan hơn.

Diêu Tâm Lan được Tần Sâm đặt nằm thẳng trên mặt đất, Lâm thị ôm lấy nửa người trên của nàng, trên người nàng cùng với Tần Sâm đều bị khói hun đen xì, trên váy áo nàng đều bị ngọn lửa tạt cháy xém từng mảng. Vạt áo Tần Sâm cũng bị thiêu hủy mất một nửa, trên thân cả 2 người những vết thương nhỏ đương nhiên không thiếu, nhưng may mà đều không hề đáng ngại.

Nhớ kỹ Diêu Tâm Lan có thai, Tần Hoan vội vàng chạy đến trước mặt Diêu Tâm Lan.

Lâm thị còn đang dùng khăn lau đi bụi đen bám trên mặt Diêu Tâm Lan, nàng ho nhẹ 2 tiếng rồi mở to mắt ra. Diêu Tâm Lan ngơ ngác nhìn Lâm thị, lại nhìn thấy Tần Sâm đang đứng bên cạnh đám người Tần Hoan, hốc mắt đỏ lên sau đó ngay lập tức rơi lệ.

"Tâm Lan đừng sợ, Sâm Nhi đã cứu con ra ngoài rồi."

Lâm thị lại khẽ an ủi một câu, Diêu Tâm Lan quay người lại tóm được bàn tay Tần Sâm, "Sâm ca..."

Mặt mày Tần Sâm bám nhiều tro bụi hơn nhiều so với Yến Trì và Bạch Phong, hắn cầm lấy tay Diêu Tâm Lan, hốc mắt cũng hơi chút ẩm ướt, "Lan Nhi, ta nói rồi, ta sẽ cứu nàng ra ngoài."

Diêu Tâm Lan mím môi, nhất thời không biết nói gì, chỉ theo bản năng sờ xuống bụng mình, tựa như xác định lại hài tử của chính mình có còn mạnh khỏe hay không. Nước mắt Lâm thị lã chã rơi xuống, "Thật tốt quá, quá may mắn."

Lâm thị vừa nói xong chữ cuối cùng thì đột nhiên Tần Sâm nói, "Mẫu thân, tổ mẫu vẫn còn ở bên trong."

Lâm thị vừa nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, "Không thể! Sâm Nhi, con cứu được Tâm Lan ra ngoài thì đã tận lực rồi."

Đáy mắt Tần Sâm u ám không nhìn ra được cảm xúc, vừa giống như toàn bộ cảm xúc đều cuộn trào lên cực kỳ phức tạp, lại giống như mờ mịt chỉ còn lại hắc ám. Hắn đặt tay Diêu Tâm Lan lên tay Lâm thị, sau đó lập tức đứng dậy.

"Sâm Nhi!"

"Sâm ca!"

Lâm thị gào lên một tiếng bi thương, Diêu Tâm Lan cũng ngay lập tức ngồi dậy, túm chặt lấy vạt áo Tần Sâm, nước mắt nàng lại tuôn trào, "Sâm ca muốn đi đâu? Người Sâm ca không buông được xuống là ai?"

Tần Sâm không nhìn Diêu Tâm Lan mà trong lòng chỉ có một suy nghĩ là lao vào bên trong đám cháy kia.

"Lan Nhi, ta không thể bỏ mặc tổ mẫu."

Diêu Tâm Lan không ngừng lắc đầu, "Không được, Sâm ca, không nên đi. Sâm ca đi vào thì sẽ không ra được nữa, con của chúng ta sắp sửa ra đời rồi. Sâm ca, coi như vì con của chúng ta có được hay không?"

Lòng hăng hái của Tần Sâm không hề buông lỏng, Tần Tương ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nói, "Đại ca, đừng nên đi, cầu xin Đại ca đừng đi vào."

Tần Lệ và Tần Sương cũng nhịn không được mà chạy đến bên cạnh, Tần Sương khóc lóc, "Đại ca, đừng đi mà."

Lâm thị nhìn Tần Lệ, "Lệ Nhi, canh chừng Đại ca con, đừng cho hắn đi."

Tần Lệ vâng lời, ngay lập tức đi đến trước mặt Tần Sâm định bắt hắn lại, thế nhưng Tần Sâm chợt phát lực, ban đầu tránh được lôi kéo của Diêu Tâm Lan, sau đó một tay đẩy Tần Lệ ra ngoài.

Tần Lệ bị bệnh cho nên đang lúc suy yếu, bị hắn đẩy một cái thì đã lùi lại vài bước suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Tần Sâm quay đầu lại, ánh mắt như muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ nhìn thoáng qua Lâm thị và Diêu Tâm Lan, sau đó lại quét mắt liếc nhìn mọi người xung quanh. Lúc nhìn nhìn sang Tần Hoan thì tựa hồ như hơi dừng lại, thế nhưng hắn mím chặt môi cái gì cũng không nói, mà chỉ linh hoạt xoay người chạy vào trong đám cháy.

"Sâm Nhi, Sâm Nhi."

"Sâm ca..."

Diêu Tâm Lan bò lên phía trước một bước về hướng Tần Sâm, nàng tê tâm liệt phế gọi to, thế nhưng dù nàng có gào khóc thế nào thì cũng không thay đổi được gì, Tần Sâm vẫn quyết chí tiến lên nhảy vào trong đám cháy. Nhìn bóng sáng hắn chợt lóe lên rồi biến mất, trước mặt Lâm thị đột nhiên tối sầm rồi mềm nhũn ngã nhào xuống đất. Còn bên này, Diêu Tâm Lan cũng muốn liều lĩnh đứng dậy chạy theo sau, thế nhưng vừa mới bò lên một nửa thì một cơn đau dưới bụng đột nhiên truyền đến.

Đại Lý Tự kêu lên một tiếng rồi nặng nề ngã xuống đất, nhưng trong miệng vẫn liên tục kêu khóc, "Sâm ca quay lại đi, Sâm ca quay lại..."

Mặc Thư khóc lóc tiến lên ôm chầm lấy Diêu Tâm Lan, nàng vừa cúi đầu nhìn thì đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, "Tiểu thư, tiểu thư chảy máu rồi."

Lâm thị đang hấp hối thế nhưng nghe thấy lời này thì lại kiên cường mở to đôi mắt, vừa nhìn thì thấy quả nhiên chỗ mà Diêu Tâm Lan vừa mới bò qua đã biến thành một mảng đỏ sẫm chói mắt. Lồng ngực Lâm thị lại một trận đau đớn, "Tâm Lan..."

Tần Hoan ngay lập tức đi đến bên cạnh Diêu Tâm Lan, Mặc Thư nhìn thấy Tần Hoan, không thèm để ý gì đến Tần Sâm và Lâm thị, nàng vội vàng cầu cứu, "Cửu tiểu thư, van xin người cứu lấy tiểu thư nhà ta, tiểu thư chảy máu rồi."

Diêu Tâm Lan đã mang thai hơn 8 tháng, đúng là thời điểm nguy hiểm nhất. Hôm nay bị kích thích liên tục hành hạ, lại cộng thêm hành động vừa rồi của Tần Sâm, sợ hãi cùng cực sẽ ảnh hưởng đến hài tử. Tần Hoan dừng lại bên cạnh Diêu Tâm Lan, cẩn thận nhìn thoáng qua dấu vết trên mặt đấy, lông mày nhíu chặt lại, "Không ổn, Đại tẩu vỡ ối rồi."

Vừa nghe câu này thì đương nhiên Lâm thị không dám coi thường, "Vỡ ối rồi... Rõ ràng Diêu Tâm Lan phải hơn một tháng nữa thì mới..."

Lúc nói chuyện thì vết ẩm ướt trên mặt đất càng ngày càng nhiều, nước ối chảy ra kèm với máu tươi tản ra cả một mảng lớn, khiến cho toàn bộ người đứng xem xung quanh kinh hồn táng đảm. Tần Hoan một tay bắt mạch, một tay sờ mó xuống bụng Diêu Tâm Lan, nàng chớp chớp mắt vài cái rồi ra quyết định.

"Nâng Đại tẩu quay về Lâm Phong viện, vỡ ối rồi chỉ có thể ngay lập tức sinh con, nếu không mẫu tử đều nguy hiểm."

Chân Lâm thị mềm nhũn đứng không nổi, "Mới có hơn 8 tháng thì làm sao mà sinh."

Lông mày Tần Hoan đã nhíu chặt vào nhau rồi, giọng nói hoàn toàn trấn định, "Ta có biện pháp, trước tiên nâng người quay về đi."

Lâm thị không dám coi thường, vội vàng chì sang 2 bà vú già bên cạnh, "Hai người các ngươi, mau lên, nâng thiếu phu nhân quay về."

Diêu Tâm Lan vẫn đang rơi lệ, thân thể cũng trong thời gian ngắn trở nên vô lực, đau đớn khiến cho ý thức của nàng có chút tan rã, trên miệng lại liên tục gọi 'Sâm ca' theo bản năng. Hai bà vú già được Lâm thị gọi đến thì nhìn xung quanh một chút, sau đó vơ lấy tấm ván gỗ ở cách đó không xa để xuống đây, vài người cùng nhau nhấc Diêu Tâm Lan nằm lên đó rồi mới khiêng nàng lên.

Lâm thị giữ lấy cánh tay Tần Tương, hai chân cũng như nhũn ra nhưng cố đứng lên, bà theo bản năng đi theo Diêu Tâm Lan được vài bước thì đột nhiện một tiếng động cực lớn rầm rầm vang lên ở phía sau lưng. Bước chân Lâm thị dừng khựng lại, vừa quay đầu đã thấy toàn bộ nóc Phật đường và nhà giữa đã sập xuống hoàn toàn. Mái nhà sụp đổ kéo theo một trận lửa lớn phụt lên cao vút, sáng chói lọi đâm vào trong mắt tất cả mọi người. Lâm thị giống như bị sét đánh mà đứng thất thần ngay tại chỗ, chỉ mới kịp hô lên một tiếng 'Sâm Nhi' rồi ngay lập tức ngất xỉu.

Tần Hoan cũng thấy được động tĩnh đó, nhưng nàng chỉ dừng lại một chút rồi vội vàng khẽ quát 2 vú già đang sửng sốt kia.

"Thất thần cái gì, thiếu phu nhân không thể chậm trễ nữa."

Hai người đó bị tiếng quát của Tần Hoan làm cho phục hồi tinh thần, họ vội vàng đi về phía trước. Tần Hoan quay đầu lại nhìn Yến Trì, Yến Trì hiểu ý của nàng, "Ngươi cứ việc đi đi, ở chỗ này có ta canh chừng, có thể cứu đương nhiên sẽ cứu."

Tần Hoan gật đầu, vội vàng theo Diêu Tâm Lan rời đi, Mặc Thư khóc lóc trong yên lặng, cũng không dám quay đầu nhìn lại. Nàng nắm thật chặt tay của Diêu Tâm Lan, còn Diêu Tâm Lan ý thức không rõ lại chỉ cho rằng mình đang tóm được tay của Tần Sâm, trực tiếp siết chặt khiến cho bàn tay của Mặc Thư đau đớn.

Tỷ muội Tần Tương Tần Sương cũng khóc lớn lên, 2 bà vú già nâng Lâm thị ngất xỉu dưới đất lên, cũng lau nước mắt trên mặt. Yến Trì quét mắt một vòng nhìn mọi người, nghiêm nghị phân phó, "Đưa phu nhân trở về, những người khác tiếp tục dập lửa."

Hai bà vú già cất bước, Tần Tương không chịu đi, "Ta muốn chờ Đại ca ra ngoài, ta muốn chờ Đại ca ra ngoài."

Tần Sương khóc lóc nhưng không hề nhúc nhích, Tần Lệ cũng sắc mặt bi thương đứng ở một bên.

Yến Trì nhìn gian phòng bị đốt cháy đến mức không còn hình dạng gì, sắc mặt hắn u ám. Hắn không biết Tần Sâm phải lao vào cứu Tưởng thị rốt cuộc là có tâm tư gì, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt này thì hắn biết, Tần Sâm cùng với người ở bên trong đám cháy chắn chắn đã không sống được nữa rồi.

"Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, có Cửu tiểu thư ở đây."

Hai bà vú già khiêng Diêu Tâm Lan về phía Lâm Phong viện, Mặc Thư đi sát theo sau nắm chặt lấy tay Diêu Tâm Lan không ngừng nói chuyện với nàng. Thế nhưng Diêu Tâm Lan hít vào thì nhiều mà thở ra chẳng được bao nhiêu, trong miệng vẫn thì thào, "Sâm ca đừng đi..."

Mặc Thư quay đầu nhìn thoáng qua Phật đường, nhìn thấy thế lửa chỉ tăng chứ không giảm, nước mắt rào rào rơi xuống.

"Tiểu thư, Đại thiếu gia không đi, tiểu thư cứ yên tâm."

Diêu Tâm Lan vẫn đang không ngừng thì thào, Mặc Thư cũng không ngừng an ủi. Có vẻ như Diêu Tâm Lan nghe được lời Mặc Thư nói, nên lúc này mới ngoan ngoãn nằm im. Thế nhưng rất nhanh sau đó lông mày nàng lại nhíu chặt lại, "Đau... đau quá...."

Mặc Thư đau lòng không chịu được, "Tiểu thư đừng sợ, Cửu tiểu thư ở ngay trong này, Cửu tiểu thư sẽ chữa khỏi cho tiểu thư."

Trên mặt Diêu Tâm Lan đều là bụi đen, hiện tại vì đau đớn mà chảy mồ hôi, mồ hôi lại trộn lẫn với bụi đen biến thành từng vết bẩn ẩm ướt dính chặt trên mặt nàng. Mặc Thư đau lòng lau chùi, bàn tay Diêu Tâm Lan nắm lấy tay nàng lại dần dần không có khí lực.

"Cửu tiểu thư làm sao bây giờ, bàn tay tiểu thư sắp không có lực nữa rồi."

Tần Hoan bước nhanh đi theo sau cùng, nghe thấy thế mới căn dặn, "Không cần hoảng, cứ đi về trước, sau đó ngay lập tức chuẩn bị dược liệu."

Mặt mũi Mặc Thư toàn là nước mắt, thế nhưng nhìn Diêu Tâm Lan dưới tình huống này thì chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống không hoảng loạn nữa. Hai bà vú già khiêng Diêu Tâm Lan đi cực kỳ ổn định, thuận lợi đến thẳng Lâm Phong viện. Vừa vào trong viện thì 2 bà vú già cũng cực kỳ kinh ngạc.

Phật đường bị cháy náo loạn khiến cho toàn bộ người Tần phủ đều biết, người trong Lâm Phong viện đã bị điều đi một nửa, còn một nửa ở lại canh chừng. Tất cả mọi người đều biết Diêu Tâm Lan đến Phật đường cho nên trong lòng đều lo lắng không thôi, không ngờ được là lo lắng đã biến thành sự thật.

"Đặt thiếu phu nhân lên giường, giúp nàng cởi y phục bên ngoài ra."

"Hai người nữa, đi nấu nước nóng, lấy rượu trắng và vải bông đến đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK